Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 114: Vạn lần căm phẫn


Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 114: Vạn lần căm phẫn

– ហេតុអ្វីបានជា? អ្នកអាចឆ្លើយសំណួរទាំងនេះនគរកាតព្វកិច្ចនោះទេ? ( Sao? Ngươi có thể trả lời cho những thắc mắc của bổn vương không?) 

Chế Bồng Nga lạnh lùng nói tiếp, tôi nuốt nước bọt ực một cái rồi vội vã trả lời:

– បច្ចុប្បន្នលោកកំពុងស្ថិតនៅក្នុងជីវភាពលាបកោណនៅភាគខាងជើងវៀតណាមមានប្រាក់! ហើយខ្ញុំប្រជាពលរដ្ឋនៃប្រទេសវៀតណាមមួយ! ( Hiện tại ngài đang ở côn sơn kiếp bạc thuộc miền bắc việt nam! Còn tôi là một người dân của nước việt nam!)

Chế Bồng Nga chau mày rồi lên tiếng hỏi lại:

– វៀតណាម? វៀតណាមអស្ចារ្យតើអ្នកមានន័យ? ( Việt Nam? Ý ngươi là Đại Việt?)


Lúc này cảm xúc của tôi rất hỗn loạn, không biết gã sẽ làm gì tiếp theo nếu tôi gật đầu xác nhận nữa! Theo lịch sử thì giữa Chế Bồng Nga và nước Đại Việt có mối thâm thù đại hận, nếu như gã nổi giận rồi lỡ tay giết tôi luôn thì sao? Mà thôi đã đến nước này thì cũng không thể vãn hồi được nữa rồi, trước sau thì cũng tử ẹo nên tôi cố gắng gồng mình rồi trợn mắt dõng dạc lên tiếng:

– នោះហើយជាសិទ្ធិ! វៀតណាមវៀតណាមគឺជាអតីតសាកលវិទ្យាល័យ! និយាយដោយត្រង់ទៅការ៉េមួយសំណួរសម្រាប់វា…! ( Đúng vậy! Việt Nam chính là Đại Việt năm xưa! Nói thẳng một câu cho nó vuông thì…!)

Tôi chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên một lực đẩy ập thẳng tới trước mặt tôi, cả cơ thể tôi chới với về phía sau rồi ngã sõng soài dưới mặt đất. Tôi cố gượng dậy rồi định thần lại nhìn về phía trước, Chế Bồng Nga khuôn mặt đỏ như gấc, hai mũi thở phì phò tức giận nhìn về phía tôi rồi nghiến răng quát lớn:

– វៀតណាមអស្ចារ្យណាស់! គ្មានការសង្ស័យជាថ្មីម្តងទៀតបានឈរនគរកាតព្វកិច្ចនៅស្រុកសត្រូវ! ចំប៉ាចម្ប៉ាផងដែរ…. ឥឡូវនេះអ្វីដែល? ( Đại Việt! Không thể ngờ là bổn vương lại đang đứng trên mảnh đất của kẻ thù! Còn champa…. champa hiện giờ thì sao?)

Tôi đứng thẳng dậy rồi nghiêm mặt lạnh lùng trả lời:


– ចំប៉ាវា? ប្រហែលជាប្រទេសតែមួយគត់ដែលបានរៀបរាប់ក្នុងប្រវត្តិសាស្រ្តតែម្នាក់ឯង…! ជិត 200 ឆ្នាំមកហើយ, ចាម្ប៉ាបានក្លាយជាផ្នែកមួយនៃប្រទេសវៀតណាមហើយបន្ទាប់មក…! ( Champa ư? Có lẽ đất nước này chỉ còn được nhắc đến trong môn lịch sử mà thôi…! Gần 200 năm trước thì champa đã trở thành một phần của Việt Nam rồi…!)

Vừa dứt lời, cơ thể tôi lại bị đẩy bay xuống nền đất. Chế Bồng Nga tiến từng bước chậm rãi đến trước mặt tôi, gã đưa tay ra bóp thật mạnh vào cổ tôi, miệng gã rít lên từng hồi:

– អ្នកកំពុងរំលឹកជាថ្មីម្តងទៀតបានមើលឃើញនៅឡើយទេ! ចម្ប៉ាដែលជាកន្លែងដែលឥឡូវនេះ? ( Mày nhắc lại một lần nữa xem nào! Champa hiện giờ ở đâu?)

Miệng tôi nghẹn đắng lại, trí óc tôi giờ mơ mơ hồ hồ như không còn nhìn rõ gì nữa. Lúc này văng vẳng bên tai chỉ mơ màng nghe thấy ai đó hô lớn: 

– Gửi sớ trời, mời chư tiên! Về đây chứng giám nhập thân con tiêu diệt yêu ma tà đạo! Kính khẩn ” Đức Thánh Trần ” giáng trần!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.