Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 113: Chế Bồng Nga
Thầy Toàn lao thật nhanh đến dùng roi thuồng luồng vụt thật mạnh về phía bóng người đó, một ánh sáng chói lòa vang lên, cả thân hình thầy Toàn bị đẩy mạnh về phía xa rồi gục ngã dưới nền đất lạnh.
Làn khói dần dần trôi đi, hình ảnh bóng người mờ mờ ảo ảo đó hiện ra ngày càng rõ hơn. Một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần với bộ râu quai nón và làn da bánh mật mạnh mẽ đang ngồi khoan thai trên phiến đá nhìn về phía chúng tôi. Gã đưa đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú xung quanh một hồi rồi hỏi lại:
– ស្តេចបានរំលឹកឡើងវិញកាតព្វកិច្ច! តើអ្នកជានរណា? ហើយឥឡូវនេះដែលជាកន្លែងដែលយើងមាន? ( bổn vương nhắc lại! Các người là ai? Và hiện tại thì ta đang ở đâu?)
Thầy Toàn thì đang nằm bất tỉnh dưới nền đất, ông bác già thì khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng, lằn trán ổng đang chảy dài mồ hôi nhưng theo suy nghĩ của tôi thì có lẽ ổng cũng không hiểu gã đang nói gì! Chỉ có tôi là hiểu lời mà gã nói còn lý do vì sao tôi lại hiểu tiếng champa thì hiện tại tôi cũng không có tâm trạng để thắc mắc!
Gã đàn ông champa nhắm mắt lại rồi thở dài thườn thượt, gã đưa tay sờ râu rồi chậm rãi nói tiếp:
– ប្រសិនបើមនុស្សដែលមិនយល់ឬមិនយល់ពីការទទួលខុសត្រូវដោយចេតនានគរឬកម្លាំង! ដូច្នេះមនុស្សនេះគឺលែងមានតម្លៃដែលកំពុងរស់នៅក្នុងពិភពលោកម្តងទៀត! ( nếu các người không hiểu hoặc cố tình không hiểu thì bổn vương cũng không bắt ép! Vậy các người cũng không còn giá trị để sống trên đời nữa!)
Dứt lời gã đưa tay ra định làm gì đó, tôi hiểu rõ lúc này thực sự không ổn. Gã champa này cực kì nguy hiểm, nhìn cái cách gã tiễn thầy Toàn vào giấc ngủ không tự chủ là đủ hiểu lời của hắn không phải là nói đùa, tôi vội vàng đưa tay ra hiệu:
– សង្កត់លើ! លោកបានជាស្តេចនៃប្រទេសពោធិ៍ Binasuor ចម្ប៉ានោះ? ( Khoan đã! Ngài có phải là vua Chế Bồng Nga của nước champa?)
Ông bác già ngạc nhiên nhìn về phía tôi rồi lên tiếng hỏi:
– Ngươi hiểu hắn nói gì sao….?
Vừa dứt lời thì cả thân hình của ông bác già bị đẩy mạnh về phía bên trái rồi va mạnh vào tường. Lúc tôi định hình lại thì ổng đã ngất lịm dưới nền đất giống như thầy Toàn. Chế Bồng Nga trợn mắt nhìn về phía thân thể ông bác già rồi buông lời quát lớn:
– កុហកថា! ឧទានសព្ទសន្ទនាភារកិច្ចហ៊ានរាជ! ពិតជាមិនដឹងថាអ្វីដែលជីវិតគឺបានស្លាប់! (Láo toét! Dám xen vào cuộc nói chuyện của bổn vương! Thật không biết sống chết là gì!)
– ជាការពិត! បុណ្យរបស់ស្ដេចពោធិ Binasuor! វាហាក់ដូចជាថាមានមនុស្សដែលយល់ពីភារកិច្ចរបស់ស្តេចចង់និយាយថាវា! ( Đúng! Bổn vương chính là Chế Bồng Nga! Có vẻ như là có người hiểu lời của bổn vương muốn nói rồi!)
Chế Bồng Nga mỉm cười lạnh lùng nhìn về phía tôi, khuôn mặt gã toát lên sự uy nghiêm xen lẫn là cảm giác đáng sợ đến rợn người. Lúc này thì tôi mới hiểu sai lầm chết người của mình, tôi đã giải thoát cho một nhân vật cực kì nguy hiểm…