Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 168: Bắn


Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 168: Bắn


Tận mắt chứng kiến một màng Lâm Hàm lấy mạng người khác không cần động đến móng tay này, mặt Lăng Cẩm đột ngột tái mét.
Có chết cô ta cũng không ngờ rằng, Lâm Hàm lại có dị năng trên người.

Trong mắt cô ta mà nói, cái loại đẹp mã này cùng lắm chỉ là một cái bình hoa di động mà thôi.

Đã bắt được rồi thì muốn hành hạ ra sao cũng được.
Nhưng, có lẽ sự tự tin và đắc thắng quá sớm này đã đặt một dấu chấm hết cho cuộc đời cô ta.
Lâm Hàm nhìn bộ dáng chật vật bị đè bẹp dưới sàn nhà dơ bẩn của Lăng Cẩm liền không khỏi cười lạnh.
Từ lúc cậu cảm nhận được có người theo dõi chính mình, cậu đã vờ như không để tâm mà trực tiếp đi đến bệnh viện.

Sau đó tối như vậy còn chọn đường vắng mà trở về nhà, mục đích chỉ là muốn dụ rắn ra khỏi hang mà thôi.
Cậu muốn xem xem, rốt cục là người nào dám theo dõi chính mình và với mục đích gì, cho nên mới đem bản thân ra làm mồi nhử.
Thuốc mê kia, một chút cậu cũng không có hít phải.

Còn dây thừng kia, đem một dị năng giả ra trói lại bằng dây thừng, nghe có phải là quá nực cười rồi không?!.
Chỉ là, không ngờ người đứng sau mọi chuyện lại là em gái cùng chung nửa dòng máu với Lăng Xuyên.


Cho nên khi nhìn thấy người đến là Lăng Cẩm, cậu cũng không khỏi sững người.
Tuy nhiên, cho dù có là em gái của Lăng Xuyên, thế nhưng nếu đã dám bắt cậu đến đây thì hiển nhiên cũng phải đủ sức để hứng chịu cái giá của nó.
Nhưng nể mặt thân phận em gái Lăng Xuyên của cô ta, cậu sẽ chừa lại cho cô ta một mạng.
Từ trước đến nay, đối với người muốn lấy mạng mình, dù có là ai đi chăng nữa, khi có cơ hội, cậu tuyệt đối sẽ không buông tha.
Lâm Hàm đem tóc Lăng Cẩm kéo mạnh, bắt cô ta ngước mặt lên đối diện với tầm mắt của mình.
Còn Lăng Cẩm, đến giờ phút này cô ta vẫn ỷ rằng bản thân là em gái của Lăng Xuyên, còn là tay sai đắc lực của hắn.

Cô ta không tin Lâm Hàm dám làm gì mình, cùng lắm là bị trầy da xước thịt một chút thôi.
Nghĩ vậy, gan cô ta ngày một lớn thêm, hai mắt không chút kiên kỵ, căm phẫn trừng to nhìn thẳng mắt Lâm Hàm.
Nhìn thấy cô ta đến bước này rồi mà vẫn còn ngông cuồng như vậy, Lâm Hàm cũng chỉ chậm rãi nhếch môi.
Cậu đem lọ thuốc lắc nhẹ, ánh mắt nhìn từng đợt sóng nước óng ánh bên trong dần trở nên thâm thúy.
“Mày…mày muốn làm gì?!”.

Lăng Cẩm nhìn vẻ mặt này của cậu, lập tức cảm nhận được có cái gì đó không đúng.

Cô ta vội vùng vẫy, ý đồ muốn thoát khỏi kìm kẹp của Lâm Hàm.
“Làm gì? Ban nãy cô định làm gì với tôi, thì bây giờ…tôi cũng sẽ trả lại y như vậy!”.

Nhìn bộ dáng vẫy vùng trong bất lực cùng gương mặt xanh mét của cô ta, trên mặt Lâm Hàm ánh lên vẻ sắc lạnh.
“Mày nghĩ mày là ai mà dám đe dọa tao hả? Tao là em gái của Lăng Xuyên, còn là cánh tay phải đắc lực của anh ấy.

Nếu mày dám ra tay với tao, đừng nói thân phận tình nhân hờ của mày không giữ nổi, mà ngay cả cái mạng cũng không còn đâu!”.
Lăng Cẩm trừng mắt hung ác nói, thuốc kia là cái gì, có công dụng ra sao.

Chính cô ta là người mua nó, dĩ nhiên cô ta cũng hiểu rõ nhất.

Cho nên bây giờ mới phải sợ hãi như vậy.
Đối mặt với nguy cơ sắp bị hủy dung, giọng điệu cô ta cũng dần trở nên điên cuồng.

Nhan sắc là thứ mà cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào, nếu hôm nay nó bị hủy, cô ta chắc chắn sẽ nổi điên.
“Ồ, vậy sao? Nghe cũng thú vị đấy, cho nên tôi càng phải thử xem sao!”.


Lâm Hàm trên mặt chẳng tỏ ra sợ hãi hay chần chờ, gương mặt bình thản bị bao phủ bởi ý cười.
Chỉ là, nụ cười kia ở trong mắt Lăng Cẩm chẳng khác nào nụ cười của tử thần.
Trong lòng cảm thấy không ổn.

Ngay giây phút Lăng Cẩm còn đương thất thần, tay Lâm Hàm khẽ xoay, đem chất lỏng kia rót thẳng lên mặt cô ta.
“Á á aaaaaaaaaa”.

Trong không khí lập tức vang lên mùi máu thịt cháy khét, từng lớp từng lớp da thịt trên gương mặt Lăng Cẩm bị bào mòn, khói trắng bốc hơi lên trắng xóa, phát ra thanh âm ‘xèo xèo’ nghe đến rợn người.
Cô ta nằm quằn quại trên đất, hai tay ôm chặt lấy mặt, miệng không ngừng hét thảm.
Đợi đến khi thuốc không còn ăn mòn nữa, Lăng Cẩm cả người đều là mồ hôi lạnh đầm đìa.

Gương mặt kia đã không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu, xấu xí ghê tởm đến không dám nhìn thẳng.
Hai tay cô ta run rẫy chạm lên gương mặt sần xùi của chính mình.

Trong mắt đều là tuyệt vọng, khi nhìn vào Lâm Hàm liền chuyển sang hận thù cùng phẫn nộ tột cùng.
Cô ta gắng gượng bò dậy, lấy hết sức lực mà nhào vào Lâm Hàm.

Trong đầu Lăng Cẩm hiện tại đều là ý nghĩ, nếu cô ta chết cũng phải kéo cho bằng được Lâm Hàm chôn cùng.
Lâm Hàm không ngờ tới, đã như vậy rồi mà cô ta vẫn còn sức lực để tấn công chính mình.

Không kịp phòng bị liền đã bị cô ta tóm được.

Lăng Cẩm không biết từ lúc nào đã vớ được khẩu súng lúc nãy bị Lâm Hàm đá văng.

Súng đã lên nòng, cô ta không chút do dự đem họng súng chỉa thẳng vào đầu cậu.
Trong tình thế giằng co ấy, cánh cửa gỗ vốn đang khép chặt bỗng bị bật ra.

Người tới không ai khác là Lăng Xuyên.
Chứng kiến một màng này, hắn đầu tiên là sững ra tại chỗ, sau đó không chút do dự lấy ra một khẩu súng.

Nhắm trúng đầu của kẻ đang uy hiếp đến tính mạng Lâm Hàm, tặng một viên đạn bạc.
‘Pằng’
Tiếng súng vừa vang lên, trong không khí nặng mùi thuốc súng, thân thể Lăng Cẩm nặng nề ngã xuống đất.

Súng trong tay cô ta ‘lạch cạch’ văng xuống, máu tươi theo miệng vết thương trên đầu cùng mặt hòa trộn vào nhau.
Trước khi chết, cô ta còn cố quay đầu nhìn lại.

Nhìn đến người ra tay là Lăng Xuyên, trong đôi con ngươi tràn ngập không cam lòng, tuyệt vọng cùng bi thương..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.