Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 167: Thắt Cổ


Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 167: Thắt Cổ


Đợi đến khi phi hành khí của Lăng Xuyên cấp tốc tới được nơi, hắn vội vã bước xuống xe.

Thế nhưng mùi máu tươi nồng nặc trong không khí khiến tim hắn không khỏi hẫng đi một nhịp.
Tim hắn bắt đầu đập gia tốc, chân run rẫy chạy vào bên trong.

Cánh cửa gỗ nặng nề, kẽo kẹt mở ra, hình ảnh trước mắt khiến hắn không khỏi sững sờ.

Quay lại cách đây ít phút, thời điểm khi mà Lâm Hàm vừa mới bị tạt nước lạnh cho tỉnh lại.
“Tôi nhớ rõ, bản thân chưa từng đắc tội với cô.

Hai chúng ta trước giờ cũng không thù không oán, vì cái gì lại bắt tôi đến đây?!”.
Lâm Hàm mặt hiện vẻ lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Lăng Cẩm hỏi.
Lăng Cẩm thản nhiên nhìn vào mắt cậu, rút trong bao thuốc ra một điếu thuốc lá, châm lửa, chậm rãi hút vào nhả khói ra.
“Không thù không oán? Phải, đối với mày thì là vậy.

Nhưng mà đối với tao thì khác, mày cướp mất người của tao, nói xem chúng ta có thù oán hay không?!”.
Lăng Cẩm khom người xuống, trong miệng ngậm khói thuốc, hướng mặt của Lâm Hàm phả lên.

“Ý cô nói là Lăng Xuyên sao? Nhưng anh ấy là anh trai của cô mà?!”.

Lâm Hàm tránh né khói thuốc, nghe cô ta nói vậy liền không khỏi biến sắc, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, rốt cục hiểu rõ vấn đề.
“Anh trai? Anh trai thì đã sao chứ? Chỉ cần là thứ tao muốn, thì dù cho có là cái gì đi chăng nữa, tao vẫn sẽ có cho bằng được!”.

Lăng Cẩm hét vào mặt Lâm Hàm, môi nhếch lên cười gằn, đôi con ngươi hằn lên tơ máu.
“Cô thích thì đã sao chứ? Lăng Xuyên cũng đâu có thích cô?!”.

Lâm Hàm trong tình huống thế này lại còn có tâm trạng đi khiêu khích người ta.

Chỉ là, cậu vừa nói xong câu này liền trực tiếp chọc vào vảy ngược của Lăng Cẩm.
“Câm miệng! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng quá nhỉ?!”.

Nhớ đến những việc bản thân cố ý bày mưu tính kế đều bị Lăng Xuyên thẳng thừng cự tuyệt, lạnh lùng hệt như cô ta chẳng có tí sức hút nào trong mắt hắn.
Lăng Xuyên vốn dĩ là một kẻ điên, khi không mất kiểm soát lâm vào trạng thái cuồng loạn thì hắn chính là một tảng băng nghìn năm không tan.

Ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng lười cho cô ta.
Muốn tiếp cận hắn, Lăng Cẩm đã tốn không ít công phu.

Thế nhưng ở trong mắt hắn, địa vị của cô ta chỉ mãi mãi dừng lại ở vị trí một thuộc hạ đắc lực.

Muốn khiến hắn động tâm, quả thực xa vời lắm.
Thế nhưng ngày hôm nay, cô ta rốt cục biết được, không phải vì Lăng Xuyên vô cảm, mà chỉ là do người hắn yêu chưa xuất hiện mà thôi.

Nhìn ánh mắt và vẻ mặt yêu thương chiều chuộng đó, nó giống như một cái tát, mạnh mẽ giáng xuống làm Lăng Cẩm đau đớn, nhục nhã không thôi.
Chỉ là, tính cách cô ta quá cố chấp, tuyệt không bao giờ cho phép vật mình thích để người khác cướp lấy.

Nếu cô ta đã không có được thì người khác cũng đừng mong có được.
Lăng Cẩm nghĩ như vậy liền điên cuồng cười to.


Rút từ bên hông ra một khẩu súng.

Cô ta nhìn vẻ mặt Lâm Hàm, tay từ tốn vuốt nhẹ lên thân súng, giống như đang trêu đùa con mồi trước khi gϊếŧ chết vậy.
Ở trong mắt cô ta hiện giờ, Lâm Hàm cũng không khác một người đã chết là bao.
“Nhìn thấy không? Thứ này lát nữa sẽ tiễn mày xuống địa ngục đó!”.

Lăng Cẩm ác ý cười, cô ta nâng cằm Lâm Hàm lên, thân súng lạnh lẽo áp lên mặt cậu mơn trớn.
Súng đã lên nòng, chỉ cần bóp cò liền có thể lấy mạng Lâm Hàm bất cứ lúc nào.

Chỉ là, Lăng Cẩm nào có dễ dàng để cậu chết như vậy?.
“Yên tâm, hiện tại mày còn chưa chết được đâu! Bây giờ, chút ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ, chơi xong hẵn xuống địa ngục cũng không muộn!”.
Lúc này, nụ cười trên mặt Lăng Cẩm vặn vẹo đến đáng sợ.

Cô ta lôi từ trong túi áo ra một lọ nhỏ, bên trong là chất lỏng trong suốt.
“Mặt mày xinh đẹp như vậy, hay là để tao tạo thêm một chút vết tích, để khiến nó càng ‘xinh đẹp’ hơn nữa nhỉ? Nói không chừng khi xuống dưới đó, mày còn có thể quyến rũ thêm một ít đàn ông đó!”.
Lăng Cẩm hận nhất người nào xinh đẹp hơn mình, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô ta hận đến phát điên, chỉ muốn bằng mọi giá phá hủy cho bằng được.
Cô ta vật mở nắp lọ, lắc nhẹ một vòng, miệng lọ khẽ nghiêng, ý đồ muốn đem thứ nước trong đó đổ lên mặt Lâm Hàm.
Chỉ là, biến cố lại đột ngột xảy ra.

Lâm Hàm không biết từ khi nào đã đem dây thừng quấn quanh người mình hóa thành bột phấn.
Trong khi Lăng Cẩm còn đương thất kinh trợn trắng mắt, cậu đã tiến tới đem lọ nước kia đoạt vào tay.


Tay còn lại thuận tiện vặn một cái, đem Lăng Cẩm trực tiếp đè xuống đất.

Khẩu súng ban nãy ả ta cầm cũng bị cậu đá ra xa.
Gã đàn ông ban nãy thấy tình huống không ổn, vội nhào lên muốn giúp Lăng Cẩm một tay.

Thế nhưng Lâm Hàm nào có cho gã cơ hội đó?.
Chân cậu vung lên, đá một cú thật mạnh vào đầu hắn.

Tay cậu khẽ vận dụng linh lực đã lâu không dùng đến, biến nó hóa thành hình một sợi dây thừng quấn vào cổ gã.
Dây thừng ánh lên sáng sáng màu vàng kim, như một cái thòng lọng vớ được con mồi liền siết chặt lại, chậm rãi nâng lên trên cao cách mặt đất một khoảng.
Gã đàn ông bị ngạt thở, mặt mũi trướng thành màu gan heo.

Tay chân gã không ngừng quơ quào, vùng vẫy, móng tay cào rách da thịt nơi cần cổ, ý đồ muốn trốn thoát ràng buộc của dây thừng.

Thế nhưng đều vô ích.
Gã chỉ vùng vẫy trong vô vọng một lúc, hai mắt liền đã trợn ngược, đầu gục xuống, tay chân xụi lơ buông thõng, hơi thở cũng đã tắt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.