Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 160: Thấy
Sáng hôm sau, Lâm Hàm dậy sớm hơn.
Có lẽ vì hôm qua giữa đêm thức dậy, cho nên bây giờ Mẫn Huyền vẫn còn ngủ rất say.
Lâm Hàm không có ý định đánh thức cậu, vì thế vào phòng vệ sinh cá nhân, sau đó đi ra ngoài phòng.
Chỉ là, cửa vừa mở liền gặp ngay lúc Lâm Vĩnh Kỳ đi ngang qua.
Hắn thấy Lâm Hàm mở cửa, liền đi lại chào buổi sáng với cậu.
Chỉ là, ánh mắt lại khẽ liếc vào trong phòng.
Phát hiện ra Mẫn Huyền còn đang ngủ ở bên trong, sắc mặt hắn lập tức trùng xuống.
Cũng không để cho hắn nhìn lâu, Lâm Hàm đã đóng cửa đi xuống lầu trước một bước.
Lâm Vĩnh Kỳ mày nhíu chặt lại, nhìn bóng lưng Lâm Hàm, lại nhìn về cánh cửa đương khép chặt kia.
Thực giống như muốn dùng ánh nhìn xuyên luôn qua cánh cửa, trực tiếp đem người ở trong lôi ra ngoài vậy.
Chỉ là, quen với việc đóng vai một quý ông tinh tế, lịch thiệp lại dịu dàng, Lâm Vĩnh Kỳ dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đi làm loại chuyện như vậy.
Hắn thu lại tầm mắt, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán sâu xa.
Người này luôn đặc biệt bám dính lấy Lâm Hàm, tuy với thân phận là bạn bè cùng em họ, thế nhưng dường như trong lòng cậu ta không hề nghĩ như vậy.
Ánh mắt đó khi nhìn về phía Lâm Hàm, không thể lí giải được ám muội bên trong.
Vừa nóng rực, vừa ỷ lại vào Lâm Hàm.
Càng nghĩ, Lâm Vĩnh Kỳ càng thấy phát sinh thêm nhiều điểm kỳ lạ.
Nếu không phải bản thân Mẫn Huyền là một Omega, nói không chừng với cái bộ não cáo già gian manh xảo quyệt kia của hắn, Mẫn Huyền đã bị đuổi khỏi đây không biết bao nhiêu lần rồi.
…
Lâm Hàm nhìn sắc trời, thấy quả thực còn rất sớm, bèn quyết định hôm nay đi chạy bộ rèn luyện thể lực một chút vậy.
Cậu vào phòng chọn một cái áo thun trắng ngắn tay mỏng, quần ngắn màu xanh đen và một đôi giày thể thao.
Bình thường Lâm Hàm sẽ ở trong phòng thay đồ luôn, thế nhưng nhìn Mẫn Huyền còn đương ngủ ở trên giường, cậu đành đi vào nhà vệ sinh thay.
Cho dù cậu không thấy ngại, nhưng mà Mẫn Huyền nếu lỡ tỉnh dậy nhìn thấy, chắc sẽ ngượng ngùng lắm.
Lâm Hàm vừa bước vào nhà phòng tắm, Mẫn Huyền lúc này cũng vừa lúc tỉnh dậy.
Cậu đầu tiên là nhìn về chỗ kế bên mình, phát hiện trống rỗng, nơi đó không thấy bóng dáng Lâm Hàm đâu hết.
Mẫn Huyền mới dậy nên có chút hoảng hốt, cậu vội nhảy xuống giường, định chạy ra ngoài tìm Lâm Hàm.
Thế nhưng lúc đi ngang qua cái gương lớn đặt trong phòng, nhìn bộ dáng nhếch nhác trong gương của mình lúc này, Mẫn Huyền liền không khỏi dừng lại cước bộ.
Đầu tóc thì rối tung rối mù, mặt mũi còn chưa tỉnh ngủ hẳn, quần áo lại xốc xếch, nhìn thế nào cũng không đứng đắn.
Cộng thêm mặt chưa rửa, răng chưa đánh, quả thực là…rất không thẩm mỹ.
Ai cũng muốn bản thân thực xinh đẹp trong mắt người mình thích, Mẫn Huyền cũng không ngoại lệ.
Cậu vội vuốt vuốt lại mái tóc của mình, chỉnh chỉnh lại quần áo rồi vội lao vào nhà vệ sinh.
Trong lòng chỉ nghĩ, làm sao cho bản thân thật sạch sẽ thơm tho để đi gặp Lâm Hàm.
‘Cạch’
Lâm Hàm vừa thay xong quần, còn áo vừa mới cởi ra, chưa kịp mặc vào thì cửa lại đột ngột bị đẩy ra.
Mẫn Huyền nhìn nửa thân trên trần trụi nhẵn nhụi của Lâm Hàm, cả hai bốn mắt nhìn nhau, sững sờ trong giây lát.
Lâm Hàm trước kia cũng từng là một thẳng nam cứng như sắt thép, cho nên đối mặt với loại chuyện này, cậu cũng không biết có cái gì cần phải che.
Chính vì thế mà cậu cứ như vậy nhìn lại Mẫn Huyền.
“Xin…xin lỗi! Tôi…t…tôi…không cố ý!”.
Mặt Mẫn Huyền ‘bùm’ một cái trực tiếp đỏ bừng, sợ mình sẽ làm ra chuyện thất thố, cậu vội cúi đầu, nói xin lỗi rồi vội vọt ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Một mạch chạy về phòng mình.
Về đến phòng, Mẫn Huyền tựa vào ván cửa, vội ôm lấy trái tim đang nảy mạnh trong lồng ngực, từ mặt đến mang tai đều phủ bởi một tầng hồng thấu.
Trong đầu đều là cảnh tượng Lâm Hàm không mặc áo, đường nét mỗi một thớ thịt, mỗi một cen ti mét đều nhớ đến rõ ràng từng chi tiết một.
So với trong tưởng tượng của Mẫn Huyền, Lâm Hàm có hơi gầy hơn một chút.
Làn da trắng bóng lại nõn nà, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế.
Còn có, điểm nhỏ đỏ hồng xinh xắn trước ngực cậu khiến Mẫn Huyền đặc biệt chú ý đến.
Là màu hồng phấn, trông rất mền mại, quả thực muốn ngậm vào trong miệng, thử cắn xuống một cái.
Tuy rằng Lâm Hàm không có cơ bắp như trong tưởng tượng của Mẫn Huyền, thế nhưng thay vào đó là sự mềm dẻo lại tinh tế.
Quả thực so với những đường cơ bắp thô kệch còn có sức hút hơn rất nhiều.
Hầu kết Mẫn Huyền lăn lăn, tay sờ xuống vòng eo của chính mình, miệng nhỏ giọng thì thầm.
“Eo hình như…còn nhỏ hơn cả mình”.
Đem hai tay ước lượng vòng eo chính mình, Mẫn Huyền nhắm mắt lại, vô thức bắt đầu tưởng tượng lại hình ảnh vừa rồi mà cho ra kết luận.
Tay Mẫn Huyền có chút run, chậm rãi nắm lấy vạt áo chính mình, từng chút từng chút một vén lên.
Để lộ ra đầu nh.ũ đã sớm c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g của chính mình..