Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 147: Vạch Mặt
Lâm Hàm đàn xong, xung quanh mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Sau đó mới vội hoàn hồn, liên tiếp tặng cho cậu những tràng pháo tay thật nồng nhiệt.
Cậu đứng lên, khom lưng nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó rời khỏi vị trí đàn.
Nguyệt Vân_ Mẹ của Triệu Mặc hôm nay nhìn thấy một Lâm Hàm hoàn toàn khác xưa, tài nghệ như vậy liền không khỏi âm thầm gật đầu khen ngợi.
Đứa trẻ bồng bột chỉ biết quấn lấy Mặc Mặc khi xưa, bây giờ xem ra đã lớn thật rồi.
Chính chắn hơn, trầm ổn hơn, cũng ra dáng người trưởng thành hơn rồi.
Kể ra cũng nhanh thật, mới ngày nào cả hai đứa chỉ mới là trẻ con, suốt ngày quấn lấy nhau chơi bời.
Nay nhìn lại, bất tri bất giác đã lớn khi nào không hay rồi.
Nhớ lại những viễn cảnh khi xưa, bà cũng thật hoài niệm.
Triệu Hương Di và Tịch Thuần đều đứng ngay ở gần một bên Nguyệt Vân, nhìn thấy vẻ mặt này của bà, Triệu Hương Di liền không kìm được nói xen vào.
“Ai biết có phải là diễn trò cho trưởng bối chúng ta xem hay không.
Người ta có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!”.
Bà ta liếc liếc mắt, giọng điệu tăng thêm mấy phần châm chọc.
“Sao lại nói thế được? Con người ta, ai cũng có lúc tuổi trẻ bồng bột mắc phải sai lầm.
Chỉ cần biết sai sửa sai là được.
Huống hồ gì, đứa trẻ này cũng đã trưởng thành rồi, nói những lời như vậy thật không hay đâu!”.
Nguyệt Vân biết rõ Triệu Hương Di có ấn tượng rất không tốt với Lâm Hàm.
Vừa nghe bà ta nói vậy, bà liền không khỏi nhíu nhíu mày trách ngược lại.
“Cũng không biết là biết sai sửa sai ở chỗ nào.
Chỉ là, thấy thằng nhóc đó vẫn còn quấn lấy tiểu Mặc nhà ta thì cũng đủ biết là loại người gì rồi!”.
Triệu Hương Di không cho là đúng, ngay lập tức liền phản bác trở lại.
“Vậy chẳng lẽ tiểu Mặc không cần có bạn bè? Chỉ cần gần gũi một chút là đều có ý đồ xấu hết à?!”.
Nguyệt Vân nói đến đây, giọng điệu liền trầm xuống, xem ra có vẻ mất kiên nhẫn trước những lời chua ngoa của Triệu Hương Di.
Ở trước mặt Nguyệt Vân, dù muốn cãi lại, nhưng Triệu Hương Di rốt cục nhịn lại.
Bà ta vốn dĩ còn muốn nói đến chuyện định đoạt bạn đời cho Triệu Mặc.
Nhưng mà người ta thân là mẹ, Nguyệt Vân còn chưa lên tiếng, bà ta lại tự ý định đoạt như thế thật không hay cho lắm.
Với cả, Nguyệt Vân xuất thân là con nhà danh gia vọng tộc, địa vị thương nghiệp so ra còn lớn mạnh hơn Triệu gia.
Chính vì vậy mà Triệu Hương Di cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào vị này.
“Tiện nhân! Không ngờ lại gặp phải mày ở đây, mày hôm nay xem như xong đời rồi!”.
Không biết từ đâu, một gã đàn ông trung niên gương mặt xấu xí vọt vào tới.
Gã la hét, điên cuồng túm lấy tóc Tịch Thuần, đã vậy còn tát cậu ta một bạt tay.
Tịch Thuần đầu tiên là sững sờ, khuôn mặt nóng rát rất nhanh đã hiện lên năm dấu ngón tay đỏ chói.
Cậu ta tức đến bốc khói, suýt nữa thì buộc miệng chưởi tục, thế nhưng nhìn người đến là ai, lại ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào, cho nên rất nhanh đã thức thời ngậm miệng lại.
“Làm gì vậy hả? Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau lôi tên điên này ra ngoài.
Mày có biết đây là ai không mà dám đánh hả, còn dám thương tổn đến cháu dâu tương lai của Triệu gia, chán sống rồi phải không?!”.
Triệu Hương Di nhìn một màng này, hùng hổ xông lên chắn trước mặt Tịch Thuần, giọng điệu vừa giận dữ vừa đe dọa.
Có lẽ vì quá sốt sắng, cho nên cũng buộc miệng nói ra luôn hai chữ ‘cháu dâu’.
“Cháu dâu tương lai? Cô Triệu à, có phải đầu óc có vấn đề rồi hay không? Đem cái thứ trai bao này về làm cháu dâu, cũng không biết Triệu gia mấy người chịu được mấy ngày!”.
Gã đàn ông cười khẩy, ngoáy ngoáy lỗ tai giống như nghe được chuyện cười gì kinh thiên động địa lắm.
“Cái gì? Trai bao?!!”.
Triệu Hương Di nghe hắn nói thế thì sững người ra, đầu từ từ quay lại, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phía Tịch Thuần.
“Tiện nhân này mới hôm qua còn lên giường với tôi xong, sáng sớm hôm nay đã cuỗm luôn hết tiền của tôi bỏ trốn.
Bà nói xem tôi không thể tức giận, không có quyền đánh cậu ta xả giận à?.
Còn nữa, tôi ở đây tốt bụng khuyên bà một câu, tốt nhất nên tránh xa cái loại ti tiện này ra.
Nói không chừng cưới vào nhà, chưa tới mấy ngày, Triệu gia mấy người đã phá sản luôn cũng nên!”.
Gã đàn ông vừa nói vừa bước nhanh về phía Tịch Thuần, gã nắm lấy tóc cậu ta thô bạo kéo ngược ra phía sau.
Gương mặt mang theo nét dữ tợn, nụ cười kia nhìn thế nào cũng đáng sợ vạn phần.
Tịch Thuần đau đến sắp khóc, vội giữ chặt tay gã, ý đồ muốn thoát ra.
Thế nhưng cánh tay kia cứ như búa tạ ngàn cân, lay thế nào cũng không hề suy chuyển.
“Ông nói dối, sao tôi lại đi làm trai bao được cơ chứ? Cô à, cô phải tin cháu, cháu thật sự không có, mau cứu cháu!”.
Tịch Thuần bày ra bộ dáng yếu đuối hết sức đáng thương.
Nước mắt lưng tròng quay sang nhìn Triệu Hương Di cầu cứu.
Triệu Hương Di do dự, người này dù sao cũng là do bà đưa tới.
Còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí cháu dâu Triệu gia.
Cho nên, chuyện này phải làm cho thật rõ ràng, không thì mặt mũi nào bà nhìn người khác nữa.
“Khoan đã! Nếu đã nói tiểu Tịch là trai bao, vậy thì có bằng chứng gì hay không? Nếu thật là bịa chuyện, vậy thì ông cũng chuẩn bị hầu tòa đi là vừa!”.
Triệu Hương Di nét mặt lộ vẻ sắc bén, ánh mắt phóng thẳng về phía gã đàn ông kia.
Giọng nói cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra..