Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 57


Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 57


Đến nước này rồi, dù ba người ngoài cửa đần độn tới đâu chăng nữa, cũng đều ý thức được giữa Giang Thứ và Thẩm Phất hơi bất thường.
Gương mặt ba người đều biến sắc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái hôm bay từ Hạ Môn tới đây, chẳng phải Thẩm Phất vẫn còn phớt lờ không đếm xỉa Giang Thứ ư? Bọn họ cho rằng Giang Thứ làm chuyện sai trái nào đó, khiến Thẩm Phất ghét chứ.
Sao tự dưng bây giờ tiến triển thần tốc vậy, Thẩm Phất đồng ý cho Giang Thứ tự do ra vào phòng cô luôn?!
Cố Chi Đảo nhớ lại lúc mình tặng quà cho Thẩm Phất theo yêu cầu của ê-kíp, quá trình tặng hết sức khó khăn, Giang Thứ trước mặt lại có thể đẩy vali của Thẩm Phất ra, trong lòng nhất thời bực bội vô vàn.
Anh ấy nhíu mày: “Ê-kíp chưa thông báo nhiệm vụ mới, sao cậu lại đi ra từ phòng Thẩm Phất?”
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Chuyện của tình nhân nhà người ta đến phiên yêu quái như cậu phản đối à?]
Fan Cố Chi Đảo: [Bà mẹ nó, nhà Chử Vi quản lý tốt fan điếm nhà mấy người chưa vậy ạ?]
Fan Chử Vi: […]
(*)Chú thích: nguyên gốc của fan điếm là 粉头, chữ này vừa có nghĩa là fan ruột vừa có nghĩa là kỹ nữ.
Bọn họ cũng muốn đá cái tên này ra mà, nhưng đá không được! Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào công ty chủ quản của Chử Vi mau đưa ra phản hồi, cưỡng chế giải tán hết cái đám ngu đó đi.
Giang Thứ giống như con cọp ăn no uống say, đang thuận buồm xuôi gió, chẳng hề tức giận, ngược lại cong khóe môi: “Tới giúp bọn tôi dọn hành lý mà nhỉ? Nhường đường đi.”
Anh đẩy vali về phía trước, thiếu điều cán qua chân Cố Chi Đảo.
Cố Chi Đảo bất đắc dĩ lùi về mấy bước, đụng trúng hai người đằng sau, sắc mặt họ tái mét.
Giang Thứ thấy mặt họ khó coi, càng nghĩ càng đắc ý.
Dẫu Thẩm Phất từng thích bọn họ thế nào, bây giờ Thẩm Phất nói cô thích anh.

Anh mới là thì hiện tại.

Chỉ cần về sau anh nghiêm khắc hơn, không cho kẻ khác cơ hội cướp nhà, chẳng phải anh là người duy nhất được vào gia phả của Thẩm Phất à?
Giang Thứ đẩy hai cái vali, kéo chúng tách ba người ra, từ trước mặt họ đi tới chỗ thang máy.
Ba người: “…”
Tại sao anh ta đi cắt ngang qua hả?!
Fan CP Không Chịu Thua trong bình luận: [Há há há trước khi coi show tui không nghĩ sẽ ship đôi này đâu, thật đó.]
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Ai nói không phải chớ, coi vì Chử Vi, kết quả ở đây nhìn tình yêu của người khác mà lau nước mắt.]
Fan Chử Vi rối rít nghĩ thầm, mẹ kiếp, mày còn có mặt mũi nói câu này sao.
Có người trong bình luận bày tỏ rằng lúc mới vừa phát sóng bản thân đã cảm thấy giữa Thẩm Phất và Giang Thứ tuôn trào mạch nước ngầm: [Mọi thứ đều bắt đầu từ điệu cười khẩy khi khách mời gặp nhau vào ngày đầu tiên chương trình lên sóng, số mạng của tôi cũng cười khẩy ha ha như vậy, giờ ngẫm lại, lúc ấy không hiểu là hàm nghĩa gì, còn có người bôi bác Thẩm Phất, nói anh ấy không ưa Thẩm Phất đúng không nhỉ, giờ nhìn lại, khi đó thái tử gia nghe thấy hai chữ “tình đầu”, rõ là muốn chặt mông Chử Vi lắm ha?!]
[Hu hu hu tiếc nuối duy nhất chính là không biết trước kia rốt cuộc bọn họ có chuyện gì.]
Đêm say rượu, Giang Thứ nói năng không rõ ràng.
Hơn nữa vì ông bạn lanh chanh của anh, khán giả chỉ nghe câu được câu mất.
[Lặng lẽ hỏi một câu, thái tử gia nói cưỡng —— (tắt tiếng), mọi người nghĩ là cưỡng hôn, hay là cưỡng ép?]
[Đờ mờ lầu trên bớt nghĩ bậy hô hô hô đừng làm livestream bị cấm chứ!]
[ Thẩm Phất cưỡng hôn thái tử gia thì thái tử gia đáng nhẽ sẽ nói kháy ngoài miệng nhưng thực tế thì đỏ mặt thẹn thùng chứ? Nhưng chẳng phải sau đó mỗi người một ngả ư, tại sao khi đó hai người không ở bên nhau?]
Hôm đó tuy ký tự rác ID 4525245 bị chửi một trận, về sau không lên tiếng nữa, nhưng vẫn luôn theo dõi livestream.
Thấy chủ đề trong bình luận, đáy lòng cậu ta cũng nảy sinh vài suy nghĩ “đáng tiếc quá”.
Cậu ta bèn móc di động ra, đọc kỹ những lời hôm đó đã hỏi đàn anh.
“Thẩm Phất thích thầm D và từng tỏ tình với D, nhưng mà bị từ chối thê thảm.”
Đột nhiên cậu ta cảm giác được có lẽ đàn anh biết gì đó.

ID ký tự rác bật WeChat, bắt đầu liên lạc với đàn anh: “Đàn anh đàn anh, anh xem livestream mấy bữa nay chưa? CP em ship bên nhau thật rồi!”
Bên phía phòng thí nghiệm, điện thoại của một người đeo kính gọng kim loại rung lên.

Anh ta tháo bao tay cao su xuống, liếc nhìn.
Vẫn là ở bên nhau à.
Quả nhiên, người trên trời như cô sẽ chỉ ở cùng người trên trời.
Phàm phu tục tử như bọn họ, nhiều năm sau này, trong câu chuyện cũ của cô, âu cũng chỉ là bạn học nam không được nhớ tên mà thôi.
Anh ta và Thẩm Phất ngồi cùng bàn ba năm, khẽ liếc mắt sang trái là có thể thấy cô.
Thời điểm vừa chuyển trường tới đây, Thẩm Phất không thích nói chuyện, chẳng hề giao lưu với ai trong lớp, thỉnh thoảng chỉ vì không theo kịp nhịp học mới hỏi anh ta vài vấn đề.
Do chỗ ngồi, hai người phải trực nhật lau bảng cùng nhau, lên kế hoạch làm báo tường cũng chung một tổ.
Sau khi tan học anh ta sẽ viết phấn lên tấm bảng cuối lớp, vừa ngoảnh đầu, đã thấy Thẩm Phất đang ngồi cách đó không xa ngẩn ngơ nhìn nắng chiều.
Anh rất khó lòng không nảy sinh một ít cảm xúc kỳ lạ.
Huống chi lúc đó, Thẩm Phất là nữ sinh đẹp nhất lớp.
Mãi về sau, anh ta phát hiện, Thẩm Phất và nhân vật làm mưa làm gió trong trường kia sống dưới một mái nhà đã hai năm rưỡi, bọn họ giấu rất giỏi, cả trường chẳng ai biết.
Anh ta phát hiện có lần Thẩm Phất nộp bài thi sớm, rồi nhàm chán ký họa trên tờ giấy trắng, tấm hình ký họa rất tương đồng với vị thái tử gia nọ.
Anh ta phát hiện ngoài mặt Thẩm Phất ghét bỏ vị kia, nhưng lúc người nọ đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, đầu bút của cô luôn vô thức khựng lại.
Quá hơn chính là, dãy lớp học của vị con cưng của trời kia rõ ràng ở tòa nhà khác, lại cứ lượn quãng đường xa để đi ngang qua lớp họ.
Hội thao năm ấy có người vô tình đập trái bóng rổ trúng đầu gối Thẩm Phất chảy máu, vị kia lập tức quay lại đánh người ta một trận.

Ắt hẳn đến tận bây giờ Thẩm Phất còn chưa biết về sự kiện này.
Cá cược.
Trông thì giống đùa vui, nhưng chẳng ai hay khi đó trong lòng anh ta u tối bao nhiêu.
Những dòng họ như Giang thị, nếu như biết Giang Thứ phải lòng cô gái có cha mẹ gần như đã mất, đang sống nhờ ở nhà họ, thì tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Giả sử anh ta đẩy Thẩm Phất về trước, liệu sẽ khiến cô vấp ngã, biết khó mà lùi trước không.
Mặc dù gia đình anh ta cũng rất có tiền, nhưng cái giới của nhà họ Giang, xưa nay anh ta không bước vào nổi.
Bởi lẽ đó vào lần sinh nhật Thẩm Phất, anh ta chẳng rõ đã phát sinh cái gì.
Chỉ biết là sau khi Thẩm Phất rời đi, Giang Thứ chạy tới đánh anh ta nhập viện.
Anh ta thắng cuộc, nhưng hình như cũng thất bại.
Vì thái tử gia nhà họ Giang có tiền có quyền, dễ dàng tìm được Thẩm Phất, nhưng anh ta lại không tìm được, còn bị ép phải đổi sang sinh sống một thành phố khác.
Những năm qua không ai biết chuyện này.
Tựa như một bí mật, bị anh ta chôn sâu vào lòng.
Thấy đàn em truy hỏi, có lẽ do đè nén quá lâu, anh ta không khỏi thêu dệt chúng thành câu chuyện của người khác, gửi đi.
Đồng thời nói: “Dĩ nhiên, mấy điều đó đều là anh đoán, suy cho cùng anh đâu có rõ về giới của hai người họ.”
“Em nghĩ, người X này, đáng thương không?”
Ký tự rác trả lời cực nhanh: “Đàn anh cứ bịa đi, anh bịa giỏi thật đó, nghề tay trái yêu thích của anh là viết kịch bản hả? Tại sao lại có người hèn như vậy chứ đờ mờ.”
Anh ta: “…”
“Nhưng em không nghĩ, thích một người là không hề sai à? Cùng là thích Thẩm Phất, tại sao Giang Thứ có thể dùng mọi thủ đoạn, mà X thì không thể? Với cả hồi đó bọn họ mới 17 18 tuổi, manh động một chút đâu có lỗi nào lớn?”
Ký tự rác: “Đàn anh ơi anh nghĩ X thua trong chuyện này là tại không có tiền có quyền bằng Giang Thứ hả? Anh ta thua tại không đủ thật lòng mà! Ngoài miệng Giang Thứ nói hy vọng rằng Thẩm Phất thích anh ấy, nhưng hành động đều là bất kể cô ấy có yêu anh ta hay không, anh ta cũng sẽ yêu cô ấy bảo vệ cô ấy.


Sự thủ đoạn của anh ấy chỉ nhắm vào người khác.

Mà X trong kịch bản của anh, ngoài miệng luôn nhấn mạnh rằng rung động với Thẩm Phất, thích thầm Thẩm Phất, song anh ta chỉ mong Thẩm Phất thích mình.

Nếu Thẩm Phất không thích anh ta, thì thủ đoạn của anh ta chính là nhắm vào Thẩm Phất.”
“…”
Đàn em ký tự rác giận tức đến độ run tay, nhắn thêm một đống: “Này là anh bịa không phải thật đúng chứ? Nếu không chưa kể tới Giang Thứ trong kịch bản, đổi thành fan CP như em cũng muốn chạy tới thành phố chỗ thằng ngu đó ở đập cho một trận!”
“Bịa đấy, em đừng kích động, Tiểu Cố, em thành fan CP từ khi nào thế?”
Đàn em ký tự rác: “Từ lâu rồi! Ai phá CP của em, em phá nhà đứa đó!”
“…”
May thay toàn bộ đều do đàn anh bịa lung tung, với cả hiện nay Thẩm Phất và Giang Thứ cũng ở bên nhau đầy viên mãn, bằng không cậu ta thật sự sẽ tiếc nuối muốn chết.

Đương lúc ID ký tự rác và đàn anh nhắn tin, các khách mời trên màn hình đã lên máy bay.
Chờ các khách mời thắt dây an toàn xong hết, tổ sản xuất bắt đầu tuyên bố lộ trình còn lại.
“Cho đến nay, “Thời Hạn Rung Động” của chúng ta đã diễn ra được hai mươi bảy ngày, còn ba ngày cuối cùng, chúng ta sắp đóng máy rồi.”
Những người ship sủng, xâu xé nhau, hóng hớt trong bình luận đều thẫn thờ: [Trời ơi, sao thời gian trôi nhanh vãi, mới chớp mắt đã gần hết show rồi? Đừng mà, mị vẫn có thể xem thêm một trăm kỳ nữa hu hu.]
[Đợt thu hoạch lớn nhất chắc là Thẩm Phất tăng fan, tui muốn thét lên với chị yêu của tui rằng, chị giỏi lắm!]
[Xem lại livestream hôm đầu đây, thấy từng khách mời kể về tình đầu của mình, cứ có cảm giác như đã qua mấy kiếp ấy.]
Cho dù là fan của nhà nào, nghe chương trình sắp đóng máy, trong lòng cũng nảy sinh ít cảm giác quyến luyến.
Dẫu sao, cắn nhau thì là cắn nhau, nhưng show này vẫn mang tới cho họ rất nhiều niềm vui khó tưởng.

Chí ít khiến họ có một tháng tư vấn vương, vừa về nhà là chỉ muốn xem livestream.
Thoáng chốc, bình luận tranh cãi cũng vơi đi, mọi người nhao nhao lập đề tài như [Mùa Xuân Không Bao Giờ Kết Thúc].
Lại lên hot search một phen.
Tâm trạng của khách mời trên máy bay lại khác hẳn khán giả.
Tả Mân ngồi ở vị trí sát cửa sổ, mất kiên nhẫn né tránh ống kính, ngắm mây bên ngoài.
Nghe thấy còn ba ngày, cảm giác nhiều nhất của chị ta chính là sắp giải thoát.
Hồi ấy chị ta nên nghe theo quản lý, từ bỏ việc tranh giành cùng Thẩm Phất, giờ thì hay rồi, chị ta nghĩ hết cách tận dụng mọi mối quan hệ đổi nam năm thành Cố Chi Đảo, trái lại tặng thêm đầu người cho Thẩm Phất.
Ai ngờ Cố Chi Đảo lại là một tên dại gái, giúp Thẩm Phất giật cảnh quay không ít?!
Tối qua nhằm hoàn thành nhiệm vụ ẩn, chị ta đi qua mời Ôn Tranh Hàn khiêu vũ.
Một điệu kết thúc, Tả Mân biết hai người không thể trở về như xưa nữa.
Có lẽ lúc ở học viện điện ảnh, đã từng sợ điều gì đó, nhưng hiện tại, có vẻ chị ta không còn là ánh trăng sáng trong lòng Ôn Tranh Hàn nữa rồi.
Tả Mân đeo chụp mắt lên, tuy bây giờ đối với chị ta mà nói, quan trọng nhất chính là sự nghiệp, nhưng đáy lòng vẫn khá rầu rĩ.
Lòng người dễ đổi.
Trên thế gian nào nhiều cậu Giang như vậy.
Chị ta vẫn căm hờn Thẩm Phất, nhưng đang một thân một mình mà, Cố Thanh Sương lục đục với chị ta, dẫu chị ta muốn gây rối Thẩm Phất, song chỉ còn ba ngày, gây không nổi.

Có điều, trong tay chị ta hãy còn một con dao chưa dùng tới.
Chắc là sau khi hoàn thành show, sẽ đưa dao cho một người khác.
Thua Thẩm Phất thì thua thôi, ngáng chân cô ta một chút, để cô ta không thuận buồm xuôi gió cũng tốt, coi như trả thù nỗi bực bấy lâu nay bị cô ta đè đầu trên show.
Tâm của Hứa Điều Điều thì đã bay về hướng một chương trình mưu sinh khác.
Nghe đồn có mời trai đẹp cơ bắp mà cô nàng thích.
Cố Thanh Sương dè dặt nghiêng đầu nhìn ra sau, thấy Giang Thứ và Thẩm Phất lại đang ngồi chung.
Nom bầu không khí hôm nay giữa Giang Thứ và Thẩm Phất, dường như lại tăng cao, tiến triển một bước dài.
Là sao? Lẽ nào Thẩm Phất chỉ ghét anh cô ấy, chẳng vương chút bịn rịn trước đây?
Hay là anh cô ấy không hấp dẫn bằng Giang Thứ?
Anh ơi, vô dụng ghê.
Cơ mà…
Cố Thanh Sương quan sát Cố Chi Đảo ngồi hàng sau, tầm mắt lại chuyển về trên người Giang Thứ.
Ờ vấn đề này…!hình như trên thực tế…!nếu cô ấy là Thẩm Phất, cũng sẽ không chọn anh mình.
Cố Chi Đảo ngồi ngay sau Thẩm Phất, nhìn Thẩm Phất và Giang Thứ đeo đồ bịt mắt đôi, sắc mặt tái mét.
Cảm nhận được tầm mắt quan sát đến từ Cố Thanh Sương ngồi đằng trước.
Anh ấy: “…”
Ánh mắt chê bai đó có ý gì? Rõ ràng trước kia trong toàn bộ nhà họ Cố, Cố Thanh Sương sùng bái người anh họ này nhất.
Ê-kíp cắt ngang ánh mắt ngầm đầy sóng gió của các khách mời: “Tối nay chúng ta sẽ đến khách sạn ở Côn Minh, ngày mai đi Shangri-La, sẽ có một cuộc thi cõng khách mời nữ leo núi, sau khi hoàn tất nhiệm vụ chúng ta sẽ trở lại khách sạn, bước vào vòng thứ bảy, cũng chính là “Tự Do Bày Tỏ”.”
Bình luận: [Đệt đệt đệt, cuối cùng ngày tỏ tình cũng tới.]
Đoàn phim: “Trước Tự Do Bày Tỏ, chúng tôi sẽ trả di động lại cho mọi người, có điều trước khi chương trình chính thức kết thúc, để đề phòng tin tức bên ngoài quấy nhiễu sự lựa chọn, các khách mời vẫn chưa thể lên mạng.”
“Tối hôm Tự Do Bày Tỏ, khách mời khác phái không được gặp nhau, mọi người có thể chọn tỏ tình bằng cách gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn.”
“Khi vòng tỏ tình kết thúc, khách mời có thể chọn nghe băng ghi âm của một khách mời khác giới được thu vào vài ngày trước ở nhà dân, chú ý, chỉ được nghe của một người khác giới, ngược lại có thể thoải mái nghe của người cùng giới.

Tất nhiên, vòng này cũng phát sóng trực tiếp tất cả quá trình.”
Khán giả lại xôn xao ngay lập tức.
Mấy hôm trước lúc các khách mời ghi âm, bọn họ đều không được nghe.
Cuối cùng! Sắp công khai nội dung trong bút ghi âm rồi!
[Chẳng biết Thẩm Phất và Giang Thứ chia nhau ra ghi âm cái gì hức hức hức, tín đồ nguyện ăn chay suốt đời cầu cho bản ghi âm của hai người này là về nhau.]
[He he he lầu trên khỏi cầu, của Thẩm Phất nhất định là về tiền.]
[Giờ tui rất tò mò Tả Mân ghi âm cho ai, ship mối tình yêu hận trên show của cô ấy và Ôn Tranh Hàn cũng rất hay đó chứ.]
Fan CP hãy còn hy vọng ảnh đế sẽ truy thê, thế nhưng trên máy bay hai người đều không ngồi chung.
[Mị còn tò mò Chử Vi thu cái gì, haiz, CP gương vỡ lại lành của mị oe oe oe.]
[Cả nhà không nghĩ trừ nội dung làm người ta mong đợi ra, những khách mời sẽ chọn nghe ghi âm của ai cũng rất đáng để ship sao?]
Phía bình luận nhốn nháo, các khách mời thì có tính toán trong lòng.
Giang Thứ muốn nghe của Thẩm Phất, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn nội dung thu âm của Thẩm Phất có liên quan tới phân tích tiền tài gì đó.
Dù sao xác suất có liên quan tới mình không lớn.
Nghĩ đoạn, anh không khỏi tháo đồ chụp mắt xuống, nhìn Thẩm Phất cạnh bên một cách sâu kín.
Thẩm Phất hỏi anh, anh đều giải đáp toàn bộ, nhưng tới nay anh vẫn chưa hiểu rốt cuộc Thẩm Phất nói anh cũng là mối tình đầu của cô có nghĩa là sao.
Thời học sinh đâu có dấu hiệu cô thích anh?
Khi ấy hở một tí là cô cào anh, lườm anh, mắng anh, một tuần chỉ cho anh một trăm tệ.
Hoàn toàn là để dỗ anh thôi chứ gì?
Giống như việc đi ăn trộm thịt tanh và bị phát hiện, vội vàng cứu chữa ngay ấy.
Hơn nữa cô còn vẽ bóng lưng người khác.
Tuy Thẩm Phất đeo chụp mắt, nhưng cũng có thể cảm giác một ánh nhìn đến từ bên cạnh, ghen tuông trầm trọng, như thể ông chồng ấm ức muốn moi tim cô ra xem kết quả.
Thẩm Phất rất ư là áp lực.

Cô đẩy đồ bịt mắt lên trán, liếc sang Giang Thứ: “Anh lại làm sao?”
“Nếu em đã hỏi, anh sẽ nói.” Giang Thứ bất mãn lườm nguýt Thẩm Phất: “Hôm tập tranh của em rơi ra từ balo, trên đó có mười mấy tấm khác nhau vẽ bóng lưng của một người bước vào khu phòng học, nó là sao?”
Thẩm Phất cố ý giả vờ không nhớ: “Hôm nào?”
Giang Thứ thở hồng hộc: “Thì hôm đó đó.”
Thẩm Phất: “Anh không nói rõ ngày cụ thể sao em nhớ?”
Giang Thứ: “Ngày hai mươi ba tháng mười hai năm hai không mười lăm.”
Thẩm Phất: “…” Không phải chứ, anh ấy nhớ đúng ngày tháng thật á?
Thấy Thẩm Phất trố mắt nghẹn họng, Giang Thứ nhướng mày, hả hê đắc ý.
Thật ra Thẩm Phất vẫn nhớ, lúc đó hai người còn phớt lờ đối phương ba bốn ngày vì chuyện này.

Đương nhiên, sau đó lại giảng hòa một cách khó hiểu.
Thuở thiếu thời bọn họ là vậy đấy, thình lình nổi cáu, rồi một phía không nhịn được mà cho bậc thang, phía còn lại bề ngoài trông không tình nguyện nhưng vẫn gấp gáp chạy xuống theo bậc thang.
Chỗ ngồi trong lớp luôn bị điều chỉnh, quãng thời gian đó cô vừa khéo ngồi sát cửa sổ, hơi nghiêng đầu là có thể thấy dãy lớp học bên dưới.
Vì vậy thỉnh thoảng lúc thi, lớp của Giang Thứ lại đang có tiết thể dục phía dưới, cả đám nam sinh tràn trề sinh lực chơi bóng rổ.
Thẩm Phất nộp bài thi vô cùng tẻ nhạt xong, sẽ vẽ nguệch ngoạc trên quyển sổ trống.
Có lần về nhà, không biết chúng rơi xuống từ balo bằng cách nào, Giang Thứ đi ngang qua cô nhặt lên, nhất thời níu balo cô lại không cho cô đi.
Hồi ấy Giang Thứ cao ráo, là thiếu niên mà đã rất cao, dáng vẻ vênh váo hung hăng, Thẩm Phất chỉ cảm thấy anh lại đang gây sự với mình.
Huống hồ, cũng không cách nào giải thích được lý do vẽ lung tung trong lúc nhàm chán, thành ra vẽ mười mấy tấm về anh.
Giang Thứ tức, cô còn tức hơn anh —— cô không hiểu tại sao anh lại nổi giận, còn kiểm soát cô làm gì trong giờ thi à.
Cô giật lấy quyển sổ của mình, bảo anh đừng đụng.
Cô vừa giận, Giang Thứ lập tức giận hơn, chỉ quyển sổ hỏi: “Rốt cuộc là ai?!”
Thẩm Phất hoài nghi anh đang tính đi mách lẻo với ông cụ, hất anh ra ôm balo của mình chạy biến.
Bấy giờ nhớ lại, có thể thấy rõ chút tình cảm.
Nhưng Thẩm Phất chỉ mười sáu mười bảy tuổi đâu thể hiểu.
“Thật ra là vẽ anh.” Thẩm Phất ghé tới gần, thủ thỉ bên tai Giang Thứ.
“Ai thèm tin.” Giang Thứ tức tối bất bình trưng bản mặt “Em dỗ anh đi”: “Cái thứ em vẽ có dính xíu nào đến anh đâu? Cái người em vẽ ngũ quan xiêu vẹo, còn mặc đồng phục học sinh, anh chưa từng mặc đồng phục.”
Thẩm Phất vạch đen đầy mặt, anh còn nói không biết ngượng à.
“Sao lại ngũ quan xiêu vẹo? Em không phải dân chuyên, dùng bút chì vẽ bừa trên giấy nháp giết thời gian thôi, dĩ nhiên là nguệch ngoạc rồi.”
Với cả khi ấy là mùa đông, Giang Thứ thường mặc áo bành tô hoặc là đội nón len đen màu đen, lúc chơi bóng rổ cởi áo khoác bên trong vẫn là đủ loại áo len.

Cơ bản Thẩm Phất không biết vẽ quần áo phức tạp đến thế, nhưng cũng không thể vẽ một nam sinh không mặc đồ, vậy thì ngại lắm, bèn vẽ bừa thành đồng phục dựa theo sách giáo khoa.
Giang Thứ suy nghĩ quá nhiều, căn cứ theo kỹ năng vẽ tiểu học của cô, cô vẽ con diều hâu, anh cũng sẽ nhìn ra con gà.
Làm sao có thể tưởng là thật nhỉ?
“Khoan.” Thẩm Phất kịp phản ứng: “Vậy là khi đó anh ghen? Mới lớp mười một mà?”
Đột nhiên Giang Thứ cũng ý thức được mình bại lộ cái gì, gương mặt dần dần đỏ lên.
“Thế lúc đó em đã bắt đầu vẽ anh, chẳng phải cũng…” Anh lẩm bẩm, âm thanh ngày càng nhỏ.
Giang Thứ liếm liếm răng hàm, không che giấu nổi vẻ hài lòng.
Sau khi nhận ra Thẩm Phất vẫn đang nhìn mình, anh ngượng ngùng kéo chụp mắt của Thẩm Phất xuống, không cho cô nhìn mình.
Mắt Thẩm Phất bị che lại, nhưng khóe môi phía dưới đồ chụp mắt lại không kiềm được mà cong lên.
Bình luận: [Áuuuuuuuuu.]
Bốn người đàn ông ngồi sau họ, lắng nghe hết một hồi: “…”
Gì đây, họ đang nói gì thế?
Sao bọn họ không hiểu câu nào vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.