Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 56
Tâm trạng ba người bên này đang rối bời, tâm tình Hướng Lăng Vân bên kia càng tệ hơn.
Vừa rồi anh ta và Thẩm Phất đang buộc đai an toàn, vừa đi tới dưới vách đá ba người kia đã gọi điện thoại qua nói lung tung khiến anh ta chả hiểu ra sao, chờ tới lúc bực mình cúp điện thoại thì Thẩm Phất đã leo tới lưng chừng!
Cái vụ leo núi này vốn phải là hai người kề vai sát cánh giúp đỡ cho nhau mới có thể sinh ra hiệu ứng cầu treo, hiện giờ anh ta bị bỏ xa như vậy sao Thẩm Phất còn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ta chứ?
Chờ sau khi Hướng Lăng Vân vội vã kiểm tra dây thừng trên người xong đuổi tới lưng chừng thì Thẩm Phất đã lên tới đỉnh.
Hoạt động leo núi trong nhà thì có thể kích thích đến mức nào chứ, cũng chỉ cao cỡ bảy tám mét mà thôi.
Chờ Hướng Lăng Vân leo lên tới đỉnh thì Thẩm Phất đã leo xong rồi xuống dưới uống nước.
Hai người hoàn toàn không có giao lưu gì.
Không chỉ thế mà chờ tới lúc anh ta đi xuống thì Thẩm Phất đã chào nhân viên công tác đi về khách sạn trước.
Hướng Lăng Vân: “…”
Khó khăn lắm mới có lần Thẩm Phất chủ động lại bị ba người kia quấy rối tới nỗi hoàn toàn lãng phí hết.
Hướng Lăng Vân bực mình dội thẳng một bình nước khoáng từ trên đầu xuống, thật sự muốn về khách sạn đánh ba người kia một trận.
Hiện tại anh ta cảm giác bản thân giống hệt như Giang Thứ vào cái ngày chụp tạp chí, chỉ là Giang Thứ trà xanh, mà anh ta làm người ngay thẳng nên hoàn toàn không biết đến việc kiểu như chửi bới người khác mà thôi.
Lúc Thẩm Phất rời đi Hướng Lăng Vân vẫn còn cách mặt đất một đoạn, đang định buông dây thừng ra nhảy xuống mặt đất.
Bởi vậy nên anh ta không nhìn thấy người tới đón Thẩm Phất đi là ai.
Chỉ có bình luận đang cười muốn ná thở: [Hướng Lăng Vân vẫn đang chẳng biết gì về việc người bên cạnh đã trở thành bà xã của ai đó.]
Chẳng qua bình luận không cười được lâu lắm, bởi vì sau khi Giang Thứ và Thẩm Phất bước vào thang máy trong khách sạn thì đã biến mất luôn, người xem chỉ có thể nhìn thấy một đoạn ngắn lúc bọn họ đi trên đường, không biết chút gì về diễn biến kế tiếp.
Người xem lập tức gào khóc.
[Tối qua phần lớn camera trên hành lang bị đóng máy còn chưa tính, sao hôm nay vẫn đóng mãi thế hả.]
Không chỉ không nhìn thấy Thẩm Phất và Giang Thứ đi đâu, sau khi ba người Chử Vi và Ôn Tranh Hàn, Cố Chi Đảo ném hai cái móc chìa khoá xuống trước mặt Giang Thứ một cách khó hiểu xong cũng biến mất.
Ba khách mời nữ khác càng không xuất hiện trên màn hình.
Hoá ra là chương trình sắp kết thúc rồi nên cho bọn họ nhìn màn hình trống trơn luôn đúng không?
Bên trong tổ chương trình có người phụ trách theo dõi hướng phát triển của bình luận, thấy người xem kêu trời kêu đất thì vội vàng báo cáo luôn với đạo diễn.
Cũng không thể lên hot search vì chuyện này được.
Thế là đạo diễn mau chóng nói nhân viên công tác của tổ quay phim thông báo với các khách mời rằng chuẩn bị mở lại các camera đã đóng.
Sau khi camera mở ra người xem tìm kiếm bóng dáng Thẩm Phất và Giang Thứ khắp nơi nhưng vẫn không thu hoạch được gì: [Đệch, sao vẫn không tìm thấy hai người kia.]
Chẳng qua là lại tìm thấy ba tên đàn ông vẻ mặt khó nói ở bể bơi trên sân thượng.
…
Sau khi ăn cơm tối xong các khách mời sẽ phải bước lên máy bay đi đến địa điểm tiếp theo.
Trong hành trình du lịch suốt mấy ngày nay rương hành lý của Giang Thứ cơ bản chưa từng mở ra.
Vừa rồi sau khi đưa Thẩm Phất tới quán leo núi xong thì anh đã vội vàng quay lại phòng mình thu dọn hành lý, thế nên lúc này mới có thể hùng hồn lấy cớ giúp Thẩm Phất dọn đồ mà lẽo đẽo theo đi theo vào phòng của cô.
“Nếu anh dọn đồ giúp em thì em đi tắm cái nhé?” Thẩm Phất dặn dò cẩn thận: “Anh nhớ cất cả mấy cái khăn với chăn lông vào vali cho em đấy.”
Bên trong rương hành lý của cô còn có tấm ảnh chụp chung kia của bọn họ đấy.
Không biết biểu cảm của Giang Thứ lúc nhìn thấy nó sẽ như thế nào.
Giang Thứ nghe thấy chữ tắm xong thì hai má hơi nóng.
Thứ nhất, anh là thằng đàn ông cao gần một mét chín, cũng đã hai mươi mấy đủ tuổi làm bố rồi, người xem còn tưởng hình tượng của anh là tổng giám đốc thần bí thâm sâu đấy.
Anh không muốn giống như một chàng trai mới trải nghiệm mối tình đầu hơi một tí đã luống cuống tay chân… nhưng mà đây đúng là lần đầu tiên anh yêu đương mà!
Làm sao bây giờ?!
Giang Thứ nhìn qua Thẩm Phất, cố gắng khiến cho cảm xúc của bản thân không lộ hết lên mặt.
Tóc của anh chải ngược gọn gàng ra sau, dùng keo xịt tóc định hình, sống mũi cao thẳng chống đỡ kính râm dưới khuôn mặt đẹp đẽ vừa sắc bén lại anh tuấn.
Anh nhìn Thẩm Phất vẻ mặt “anh rất bình tĩnh” rồi dùng giọng điệu ra vẻ trầm ổn đáng tin mà nói: “Việc nhỏ mà thôi, cứ giao cho anh.”
Thẩm Phất hơi buồn cười.
Thực ra thì không chỉ Giang Thứ cảm thấy cô đáng yêu, muốn véo đầu ngón chân của cô linh tinh, cô cũng thường xuyên cảm thấy Giang Thứ đáng yêu rồi nảy ra suy nghĩ muốn véo anh một cái.
Thẩm Phất nín cười quay người vào phòng tắm.
Bên ngoài Giang Thứ khẩn trương vặn ra một lọ nước khoáng uống một hớp xong mới đỏ bừng mặt bắt đầu vội vàng tranh thủ thời gian thu dọn hành lý cho Thẩm Phất.
Bởi vì Thẩm Phất có phần chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thứ khi phát hiện tấm ảnh kia nên cô cố ý tắm lâu hơn một chút, cho anh có đủ thời gian để phát hiện nó.
Chờ sau khi Thẩm Phất không nghe thấy bên ngoài còn tiếng động nào nữa mới tắt vòi hoa sen đi rồi thay một cái áo choàng tắm màu trắng đi ra.
Lúc cô lau tóc đi ra ngoài thì rương hành lý đã được dựng thẳng lên đặt ở cạnh cửa.
Sau khi Giang Thứ thu dọn xong tất cả mọi thứ thì gác chân ngồi ở xuống ghế sa lon, ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú lại hơi đỏ ra thì không còn điểm gì khác thường.
Không phát hiện?
Ý xấu của Thẩm Phất không thực hiện được khiến cô hơi thất vọng.
Chẳng qua nếu tự bản thân chủ động lấy ra thì lại có vẻ quá cố tình.
Được rồi, để sau rồi tính.
Cô nghĩ vậy rồi bắt đầu kiểm tra quanh phòng xem có thứ gì bị Giang Thứ sơ ý bất cẩn để xót không.
Thẩm Phất tắm nửa tiếng, nhìn như Giang Thứ vẫn luôn cầm điều khiển tử xa bấm loạn xạ xem tivi nhưng thực ra trong lòng lại vẫn luôn bồn chồn chờ cô đi ra.
Kết quả sau khi cô đi ra lại không tới gần anh.
Giang Thứ thấy cô đi tới đi lui, không bắt được cũng chạm không tới thì trong lòng cực kì hụt hẫng, không nhịn được đứng dậy đi theo.
Cô đi đâu anh theo tới đó.
Thẩm Phất đi đến bên cạnh bệ cửa sổ, có một người đàn ông cao gầy đeo kính râm cả người giống như toả ra sương đen lẽo đẽo đi theo sau lưng khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Cô quay người lại quả nhiên bất ngờ va vào ngực Giang Thứ.
“Anh không có gì để làm sao?” Thẩm Phất lau trán, không nhịn được nói: “Cố ý va vào em à?”
Nghe mà xem, đây là lời người có thể nói hả?
Giang Thứ chà xát hai tay với nhau, chờ lòng bàn tay nóng lên mới cúi đầu xoa trán cho cô nhưng trong lòng anh tràn đầy ai oán: “Sao ở bên cạnh anh em lại không vui?”
Thẩm Phất không hiểu ra sao: “Em không vui chỗ nào hả?”
Giang Thứ nhìn chằm chằm Thẩm Phất, trên khuôn mặt điển trai của anh toát ra vẻ căm phẫn và buồn khổ, nói một cách lên án: “Em không dính anh.”
“…”
“Nóng mà anh trai!” Thẩm Phất chỉ vào mặt trời chói chang bên ngoài: “Bên ngoài tận ba mươi hai độ!”
Giang Thứ nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trầm giọng đề xuất: “Không bằng chúng ta hạ nhiệt độ điều hoà xuống thấp nhất rồi ngồi trên sô pha đắp chăn?”
“…” Thẩm Phất: “Em có một phương án tốt hơn.”
Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp dưới kính râm của Giang Thứ sáng lên, Thẩm Phất chủ động đưa ra đề nghị trong chuyện tình cảm của bọn họ, mặc dù trước giờ Giang Thứ chưa từng yêu đương nhưng cũng biết đây là phát triển tốt.
Đương nhiên nhìn từ bên ngoài thì dáng vẻ đeo kính râm của anh vẫn rất lạnh lùng điềm tĩnh và thản nhiên: “Em nói đi.”
Thẩm Phất chỉ vào đầu: “Nếu không chờ chương trình kết thúc chúng ta đi khoa não kiểm tra cho anh trước.”
Giang Thứ: “…”
Bây giờ mới yêu nhau được hai ngày đã bắt đầu ghét bỏ anh!
Sau khi kiểm tra xong phòng thấy không để xót cái gì.
Thẩm Phất vừa lấy máy sấy từ trong phòng tắm ra Giang Thứ đã cầm lấy rồi tủi thân nói: “Có thể để anh sấy tóc giúp em không?”
Thẩm Phất vẫn luôn quen tự làm việc của bản thân, có điều cảm giác bắt đầu ỷ lại ai đó từ những điều nhỏ nhặt cũng không tệ.
Cô nghe lời vén tóc ra trước ngực, mặc cho Giang Thứ sấy tóc giúp mình.
Giang Thứ ngồi xuống giường rồi ôm Thẩm Phất ngồi lên đùi mình.
Anh luồn tay vào mái tóc cô dùng gió nhẹ bắt đầu sấy.
Thẩm Phất không nhịn được liếc mắt nhìn anh: “Bây giờ anh ôm thuận tay quá nhỉ.”
Mặc dù Giang Thứ đeo kính râm nhưng thính tai vẫn đỏ lên.
Anh luôn cảm thấy tất cả mọi thứ bây giờ đều rất không chân thực, sợ một giây sau Thẩm Phất sẽ nói với anh tất cả những chuyện này đều chỉ là mơ, cho nên mặc dù ngượng ngùng nhưng anh vẫn muốn ôm chặt cô trong lòng mỗi phút mỗi giây.
“Nếu không thì sao?” Giang Thứ nhíu cặp mày đen nhánh, cười khẩy một cách phô trương.
Bàn tay không cầm máy ôm Thẩm Phất chặt hơn.
Thẩm Phất có thể nhận ra anh không có cảm giác an toàn nhưng không rõ vì sao anh lại không có.
Hiện tại hai người bọn họ không phải đã cởi bỏ hiểu lầm và ở bên nhau rồi sao?
Thẩm Phất tự hỏi xong vòng tay ôm cổ Giang Thứ một cách thân mật.
Giang Thứ không tin nổi nhìn Thẩm Phất, cả người tức khắc cứng đơ như tượng đá.
Lúc đầu Thẩm Phất rất thản nhiên rất hào phóng, thấy anh cứng ngắc như vậy còn đỏ bừng cả tai thì cũng nóng cả mặt.
“Giang Thứ, anh có thể đừng tỏ ra như bị đối thủ một mất một còn ôm như vậy không? Anh đỏ mặt cái quỷ gì hả, tháo kính râm xuống cho em.”
Hầu kết Giang Thứ trượt lên trượt xuống: “Em cho…!cho là anh muốn đỏ mặt chắc? Nhưng, nhưng bây giờ…”
Máu đều dồn hết lên đầu rồi.
“Thế thì em không ôm lại anh.” Thẩm Phất buông tay từ trên cổ anh xuống.
“Đừng!” Giang Thứ tức nổ phổi, vội vàng ấn tay cô lại rồi cả giận nói: “Sao em không kiên trì tý nào thế?”
Thẩm Phất tức cười: “Ai bảo anh căng thẳng thế làm gì.”
Giang Thứ tiếp tục sấy tóc cho người đang ngồi trong lòng, khẽ lầm bầm: “Sao có thể không căng thẳng được, tính cả tối hôm qua thì đây là lần thứ nhất em chủ động ôm anh.”
Thẩm Phất hoài nghi là anh cố ý, cô ngồi trong lòng anh, cả người đều bị anh ôm trong vòng tay, bị hormone nam tính trên người anh bao phủ, tay của anh còn ôm chặt ấy eo cô.
Rõ ràng người đeo kính râm là anh mới mang tính xâm lược mà anh còn ngồi đây làm nũng.
Lại còn rũ mắt xuống ra vẻ yếu ớt.
Thẩm Phất hỏi: “Bây giờ anh còn thấy không chân thực sao?”
Giang Thứ rầu rĩ đáp lại.
Trước lúc say rượu anh còn tưởng rằng Thẩm Phất căn bản không thích anh, thậm chí cô còn không để ý tới anh suốt một ngày liền, có khi còn chán ghét anh, lại hoặc là bởi vì cảm thấy anh hung hăng mà muốn chạy trốn.
Lúc anh lao tới cửa phòng Thẩm Phất đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng dù sao cũng không nghĩ tới Thẩm Phất sẽ nói anh mới là mối tình đầu của cô.
Có phải anh được ông trời thiên vị quá rồi không?
Tựa như anh đã hi vọng có một viên kẹo rất lâu rồi bỗng nhiên có được nó, anh nâng niu nó trong lòng bàn tay, không dám bóc vỏ ra chỉ dám ngơ ngác cầm.
Đột nhiên được kéo từ địa ngục lên thiên đường, đến giờ anh vẫn còn đang choáng váng.
Thẩm Phất hỏi: “Vậy lúc anh đứng trước cửa phòng, trước khi gõ cửa anh nghĩ chuyện này sẽ diễn ra như thế nào?”
Giang Thứ ngẩng đầu, đôi mắt dưới kính râm thâm trầm, giọng điệu cũng nặng nề: “Anh nghĩ là, anh cường thủ hào đoạt em, em liều chết phản kháng.
Sau khi chương trình kết thúc anh sẽ dùng quyền lực nhà họ Giang ép em kết hôn với anh, em không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng em sẽ hận anh muốn chết.
Sau khi cưới chúng ta sẽ trải qua cuộc hôn nhân lạnh như băng chỉ tồn tại trên danh nghĩa…!Anh ngồi xuống ăn cơm em xốc bàn, anh đi ngủ em chùm áo vest lên đầu anh muốn làm anh ngạt chết, mãi cho đến một ngày…”
“Từ từ!” Thẩm Phất thực sự không nhịn được cắt ngang anh: “Em cho là trước khi anh tham gia chương trình mỗi ngày đều có trăm công nghìn việc, thế mà anh còn có thời gian nhìn mấy bộ phim không dinh dưỡng như vậy?”
Giang Thứ đột ngột nói: “Đây đều là phim em đóng.”
Anh cũng không có sở thích xem phim thần tượng, nhưng phim cô đóng anh đều sẽ xem đi xem lại vài lần.
Thẩm Phất: “…”
Không khí lâm vào trầm mặc.
Chỉ còn tiếng chiếc máy sấy vẫn đang hoạt động nãy giờ vang lên.
Thẩm Phất xấu hổ muốn xoay câu chuyện về chủ đề ban đầu: “Sao anh lại cảm thấy em sẽ liều chết phản kháng?”
Giang Thứ đắng chát mà nói: “Vì sao anh lại không nghĩ thế?”
Mãi đến tối hôm qua anh vẫn còn đang cho rằng cô tới tham gia chương trình này vì một trong mấy khách mời nam kia.
Thẩm Phất không biết trút giận vào đâu, cô túm chặt vai anh lắc qua lắc lại mà mắng: “Sao em lại muốn phản kháng, anh có bệnh à, em cũng thích anh rất lâu rồi mà.”
Giang Thứ không nói chuyện nhưng mặt anh chợt đỏ bừng.
Giống như là một con chó săn vẫn luôn đuổi theo đáp án, bỗng nhiên được đút cho mẩu xương mà nó vẫn luôn muốn nhất.
Đột nhiên thoả lòng mãn ý.
“Sấy xong rồi.” Anh quay mặt đi tắt máy sấy, khoé mắt đuôi lông mày đều không giấu được vẻ vui mừng.
Thẩm Phất nhảy từ trên đùi anh xuống, dứt khoát nói rõ ràng: “Hôm đó em không để ý tới anh cả ngày cũng là vì đang xoắn xuýt nghĩ có phải anh cũng thích em không đấy.”
Giang Thứ dùng máy sấy che mặt, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
“Em cũng rất vui khi ở bên anh, chỉ là…!còn không phải là em…” Thẩm Phất nắm tóc không biết nên nói thế nào.
Cô không quen bày tỏ cảm xúc.
Lăn lộn lâu trong ngành giải trí, mỗi biểu tình nhỏ đều có thể dễ dàng bị khuếch đại, tốt hơn hết vẫn nên cố gắng đơ mặt.
Lại thêm mấy năm này diễn kịch lãng phí quá nhiều cảm xúc nên trong sinh hoạt hằng ngày tâm tình của cô rất ít dao động.
Thật ra cô cũng có cảm giác hơi không chân thực đấy, cả ngày nay vẫn luôn mơ mơ màng màng.
Dù sao lúc cô rời khỏi nhà họ Giang thì vẫn cho rằng Giang Thứ chán ghét mình.
Lúc ấy cô cưỡng hôn người ta, đối phương còn không thích cô.
Cô xấu hổ tới mức muốn dùng đầu ngón chân cào đất luôn ấy, chỉ muốn ngựa không dừng vó kéo rương hành lý đi lên sao hoả sống.
Thẩm Phất bỗng nhiên đi qua lấy cái máy sấy Giang Thứ dùng để che mặt ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Thứ đã đỏ như muốn rỉ máu, anh thực sự không muốn để cho Thẩm Phất nhìn thấy.
Một tên đàn ông cao lớn như anh, thực sự quá mất mặt, đeo kính râm cũng vô dụng.
“Làm gì vậy?” Anh ngẩng đầu lên, cố gắng giả bộ lạnh lùng phách lối như không có gì xảy ra.
“Anh cảm thấy phản ứng có em quá bình thản…?” Thẩm Phất khoanh tay quan sát anh.
“Thế nếu là như này thì sao?” Thẩm Phất bước gần thêm một bước về phía anh.
Giang Thứ thấy cô cúi người tới gần thì ngửa ra sau theo bản năng, phải dùng hai tay chống lên giường.
Thẩm Phất đưa tay tháo kính râm của anh xuống.
Sống mũi cao và ngũ quan anh tuấn của Giang Thứ hoàn toàn lộ ra.
Thẩm Phất nâng cằm anh lên: “Em công nhận là mánh khoé nhỏ của anh đã hấp dẫn được em.”
Không phải nói đã xem hết phim cô đóng sao, dù sao đã từng mất mặt trước mặt anh rồi, lại mất thêm chút nữa cũng không có gì ghê gớm.
Giang Thứ: “…”
“Mánh say rượu của anh đã hấp dẫn được em, cho nên em định sẽ chính thức ở bên anh.” Thẩm Phất thì thầm vào tai anh: “Hài lòng rồi chứ?”
“Hài…!hài lòng.” Giang Thứ cố gắng kìm nén khoé miệng đang điên cuồng nhếch lên của mình.
Nhưng mà thân thể đã rời bỏ lý trí, anh không nhịn được duỗi hai tay ra ôm Thẩm Phất vào lòng, vò mẻ chẳng sợ sứt mà hôn cô một cái.
Lại hôn thêm một cái.
..
Bên bể bơi, ba tên đàn ông đã im lặng cả một buổi chiều.
Hiện tại camera lại bắt đầu quay nên bọn họ không thể nói chuyện trực tiếp, chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu một cách miễn cưỡng.
Người xem không nhìn thấy Thẩm Phất và Giang Thứ trong phòng, chỉ có thể nhìn những người khác giết thời gian.
Nhưng nhìn bọn họ cả một buổi vẫn không biết bọn họ đang dùng ánh mắt giao lưu cái gì.
Ôn Tranh Hàn: Trực tiếp qua hỏi Thẩm Phất?
Chử Vi và Cố Chi Đảo đều đang do dự.
Theo tính cách của Ôn Tranh Hàn thì anh ta muốn có được đáp án một cách trực tiếp nhất.
Nhưng Thẩm Phất đã từng thừa nhận chỉ là đóng kịch với anh ta, với anh ta mà nói thì trường hợp tệ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi nên hiển nhiên là không sợ.
Nhưng hai người kia lại không giống.
Một người còn vẫn đang ôm mộng gương vỡ lại lành, một người khác vừa mới biết được tất cả những người khác đều là người yêu cũ, lòng tự tin không biết từ đâu ra trước đó đã hoàn toàn vỡ vụn.
Ôn Tranh Hàn nhíu mày, quyết tâm không tiếp tục thương lượng bằng ánh mắt với hai người này nữa.
Cứ nhìn tới nhìn lui tiếp thì chắc người xem sẽ cho là đầu óc bọn họ có vấn đề.
Hơn nữa tổ chương trình đã thông báo cần phải lên máy bay đi tới địa điểm tiếp theo.
Ôn Tranh Hàn đứng dậy đi xuống lầu.
Hai người khác thấy thế đuổi sát theo sau.
Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào thì bọn họ đều không hi vọng gã tình địch như Ôn Tranh Hàn gặp Thẩm Phất một mình.
Ba người bước ra thang máy đi tới cửa phòng Thẩm Phất.
“Lần này ai đi gõ cửa?” Chử Vi nhẹ giọng hỏi.
Ôn Tranh Hàn nhìn Cố Chi Đảo ám chỉ.
Hiện tại chỉ thừa tên này chưa bị “rầm” lần nào.
Cố Chi Đảo bị bọn họ đẩy lên trước.
Mặc dù trong lòng Cố Chi Đảo chẳng mấy vui vẻ nhưng cũng có một suy nghĩ mạnh mẽ ngầm nổi lên…!Trước khi tới đây anh ấy đã từng xem video liếm chó mấy người kia bị nhốt ở ngoài cửa, nhưng nếu là anh gõ cửa mà Thẩm Phất không nhốt anh ngoài cửa thì có phải chứng tỏ anh vẫn là người đặc biệt không?
Cố Chi Đảo nghĩ như vậy, trên màn hình fan hâm mộ của anh ấy cũng nghĩ như vậy.
[Mị đoán bên ngoài có ba người nên Thẩm Phất hẳn sẽ không khiến thầy Cố Chi Đảo xấu hổ.]
Mặc dù lúc này “Không Ai Biết Ship Bằng Tôi” không phát biểu gì nhưng vẫn ngồi ngóng trông trước màn hình.
Nếu như lần này Thẩm Phất không nhốt Cố Chi Đảo ngoài cửa, vậy thì tuyệt đối sẽ có một đống fan CP Cố Chi Đảo x Thẩm Phất tro tàn lại cháy.
[Nếu như Thẩm Phất không nhốt Cố Chi Đảo ngoài cửa, vậy thì chứng tỏ không phải cô ấy chỉ đối xử đặc biệt với thái tử gia, vị trí thứ hai vẫn ship tốt chị em ạ!]
Fan CP Không Chịu Thua mắng vài câu tà giáo, lập tức trên màn hình lại nhao nhao lên.
Bên này Cố Chi Đảo lấy lại bình tĩnh xong mới gõ cửa phòng Thẩm Phất ba cái.
Cùng lúc đó ba người ngoài cửa và người xem dường như đều nghe thấy tiếng mở cửa.
Số ít fan CP Cố Chi Đảo x Thẩm Phất trên màn hình lặng lẽ kích động.
Nhưng mà một giây sau cửa phòng mở ra người đứng sau cửa lại là Giang Thứ đang đeo kính râm.
Cố Chi Đảo: “…”
Fan CP Cố Chi Đảo x Thẩm Phất trên màn hình: […]
Giang Thứ nắm rương hành lý của Thẩm Phất đang muốn đẩy ra giúp cô.
Anh nhìn ba người bên ngoài một lượt rồi nhếch mày: “Tới dọn rương hành lý giúp bọn tôi à?”
“Không Ai Biết Ship Bằng Tôi”: […]
Fan CP Không Chịu Thua: [Hahahahahahahaha.]
Lần này Thẩm Phất không nhốt Cố Chi Đảo ngoài cửa, bởi vì người mở cửa phòng là thái tử gia!