Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 45


Bạn đang đọc Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật FULL – Chương 45


Diễn đàn đã hot xình xịch.
Không phải là kiểu “hot” mà các bài giới thiệu tiểu thuyết thường dùng, mà là kích động không nhịn được chạy đi tìm người khác chia sẻ “hot”.
…”Cho nên hiện tại tôi có hiểu sai tin tức mà thái tử gia không cẩn thận tiết lộ không? Thứ nhất, ảnh biết địa chỉ của Thẩm Phất.

Thứ hai, ảnh biết nơi Thẩm Phất thường quay phim.

Thứ ba, câu ảnh đang nói lại ngừng có phải là anh có thể đi đón em?”
…”Aaaaa mị cũng nghĩ giống hệt như bình luận trên.”
…”Nếu như là sau khi tham gia chương trình mới thích Thẩm Phất thì sao lại biết rõ về Thẩm Phất như vậy được?”
…”Thế nên câu hỏi bây giờ là, rốt cuộc anh ý đã thích Thẩm Phất từ bao giờ??”
Có quá nhiều lời muốn nói cuối cùng chỉ tóm gón lại thành một câu: “Cuối cùng thì giữa cặp tình nhân đáng ghét này đã xảy ra chuyện gì?”
Một đám đang “aaa” trong diễn đàn, siêu thoại của fan CP Giang Thứ Thẩm Phất hoàn toàn biến thành nơi tụ tập của một đám gà hét.
…”Điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào lời Giang tổng nói, không có ai để ý thấy thái độ của Thẩm Phất cũng rất mập mờ sao? Thái tử gia rủ đi đạp xe, bé đồng ý rồi á.

Có ai còn nhớ lúc chương trình mới phát sóng Chử Vi bị từ chối liền bốn lần không hahahaa? Con gái rất biết cố gắng nha!”
…”Chèo thuyền muốn gãy tay rồi, gãy tay rồi, cặp này là đẹp nhất! đẹp nhất!”
Fan CP của Giang Thứ và Thẩm Phất vui tươi hớn hở, những nhà khác lại cảm thấy rất mất mặt.
Cuộc tranh giành của mấy Alpha, thua thì không phải rõ ràng là đang nói pheromone của anh nhà bọn họ không đủ mạnh à?*
*Alpha: Alpha là một thuật ngữ khi nhắc đến thể thoại truyện ABO/ Omegaverse.
*Pheromone 信息素: Trong bối cảnh truyện ABO các giới tính A,O bị ảnh hưởng bởi pheromone như động vật, đề cập đến những chất được tiết ra bởi một cá thể và được các cá thể khác cùng loài phát hiện thông qua các cơ quan khứu giác (chẳng hạn như khứu giác phụ, cơ quan khứu giác), khiến cho người đó biểu hiện những thay đổi nhất định trong cơ chế hành vi, cảm xúc, tâm lý hoặc sinh lý…
(Trong bối cảnh truyện nhắc tới thì fan đang ví các khách mời nam giống như Alpha trong thế giới ABO (là những người nổi bật, ưu tú, hơn hẳn người khác cả về ngoại hình và trí tuệ, địa vị) pheromone không mạnh bằng hiểu đơn giản là sức hấp dẫn của mấy ông kia không bằng Giang Thứ.)
Lúc ban đầu tham gia chương trình thì tất cả các khách mời nam đều ở trên cùng vạch xuất phát, rốt cuộc thì Giang Thứ đã vượt qua mấy người kia cả trăm ngàn kilomet từ bao giờ thế?
Cho dù giữa bọn họ có chuyện cũ không muốn ai biết nhưng lúc chương trình mới quay không thấy Thẩm Phất tỏ ra đặc biệt để ý đến Giang Thứ mà?
Fan mấy nhà nhìn một đám người gào thét trên diễn đàn thì cảm thấy vô cùng khó chịu, không những vậy còn muốn đi rình xem siêu thoại của fan CP Giang Thứ Thẩm Phất, rình coi xong càng giận dỗi thêm mà thầm mắng trong lòng “hiện tại càng cười, tương lai BE khóc càng thảm”.
Mắng xong còn phải vào phòng trực tiếp bình luận nói mát: [Nhà nào đó mới thế đã bắt đầu gọi “cặp tình nhân đáng ghét” rồi à? Có biết thẹn không? Cho tới giờ đều là D nhà mấy người liếm mặt đi theo Thẩm Phất nhỉ, tình cảm của nhà gái căn bản chưa rõ thế nào đâu?]
[Chuẩn luôn, nhà nào mà chẳng có chút chuyện cũ không muốn ai biết?] Fan hâm mộ của chử Vi ôm mấy video “chân tướng là giả” trên trạm B* mà xem, càng xem càng cảm thấy thật, không chỉ ngồi khóc tấm tức còn len lén sinh ra thêm một đám fan CP.
*Trạm B: web Bilibili, một trang web chia sẻ video xoay quanh nhiều chủ đề nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video giống như youtube.
[Còn chưa đến đêm lựa chọn cuối cùng nên đừng mừng vội, chờ xem.]

Hai người bên ngoài đạp xe đạp đã có người quay phim đi theo, trong biệt thự vẫn chưa kết thúc.
Những người ở trong còn không biết gì về việc hai người đạp xe ra ngoài đi dạo đêm.
Sau khi Cố Chi Đảo tắm rửa thay quần áo xong đi ra thì chỉ thấy phòng khách rỗng tuếch: “Người đâu hết rồi?”
Mỗi một nhóm khách quý đều có một nhóm người của tổ quay phim đi theo.
Giang Thứ và Thẩm Phất bất ngờ đi ra ngoài, mấy anh quay phim phụ trách quay chụp hai người vội vã đi theo nên không kịp nhắn lại cho nhân viên công tác bên này nên cậu ta cũng không biết bọn họ đi đâu.
Cậu ta lắc đầu.
Lúc này Cố Thanh Sương và Tả Mân đi từ trong phòng ra.
Cố Thanh Sương chờ Tả Mân đi vào phòng ăn xong mới đi về phía phòng của mấy khách mời nam, cô ấy vỗ lưng Cố Chi Đảo một cái: “Anh, anh không sao chứ?”
“Có thể có chuyện gì?” Hai tay Cố chi Đảo nhét trong túi quần, dáng vẻ khá nhẹ nhàng.

Cố Thanh Sương nhỏ giọng nói: “Nếu anh muốn theo đuổi lại chị ấy thật thì em khuyên anh một câu, nhất định phải giành giật từng giây.

Thừa dịp các khách mời nam còn chưa đề phòng anh.”
Trong biệt thự cạnh tranh kịch liệt như vậy, trước khi Cố Chi Đảo tới chỉ nhìn qua video các kỳ trước nhưng cuộc chiến của liếm cẩu thật sự kịch liệt hơn nhiều so với trong video.
Nội những việc Cố Thanh Sương biết thôi thì đêm hôm đi chụp tạp chí ở sơn trang hẳn là cũng xảy ra chuyện gì đó, nếu không phòng của Hướng Lăng Vân sẽ không vang lên tiếng va đập suốt cả một đêm.
“Đề phòng? Đề phòng gì cơ?” Chử Vi vừa lúc đi theo Cố Chi Đảo từ trong phòng ra thì nghe thấy câu này.
“Không có gì.” Cố Thanh Sương vội vàng lôi Cố Chi Đảo đi.
Hiện tại hẳn nên anh em một lòng.
Anh ấy tán Thẩm Phất của anh ấy, mình nhân cơ hội cua Giang Thứ.
Hiện tại cô chính là fan only CP Cố Chi Đảo Thẩm Phất.
Năm đó cô ấy không cần năm triệu, không chút do dự quay người rời đi, nhiều năm gặp lại hận ý lan tràn liên tục giội ba thùng nước đá, đi đâu kể thì vẫn là một câu chuyện xưa có thể kéo cảm xúc người nghe.
Chử Vi dạt ra rìa.
Chử Vi đứng tại chỗ gãi đầu khó hiểu.
Lại nói cậu ta còn chưa hỏi Cố Chi Đảo vì sao lại tới tham gia chương trình đâu? Chẳng lẽ anh ấy tới chương trình này vì người nào đó?
Vừa rồi Cố Chi Đảo hình như đang tìm ai.
Chử Vi nhìn một vòng xung quanh, phát hiện Hứa Điều Điều không có ở đây.
Chẳng lẽ hai người này có quan hệ gì đó?
Trước kia Hứa Điều Điều từng tham gia lễ hội âm nhạc.
Nghĩ như vậy xong Chử Vi quyết định hỗ trợ một chút.
Cậu ta đi đến bên cạnh cửa rồi ngồi xổm xuống đặt dép lê của Hứa Điều Điều và giày da của Cố Chi Đảo lại gần nhau, như thế này thì sau khi Hứa Điều Điều trở về sẽ vô tình chú ý tới Cố tiên sinh.
Bình luận trực tiếp: [Anh Chử Vi, có đôi lúc thật sự không phải là ông tơ bà nguyệt không cho anh cơ hội, thật đấy.]
Bày xong giày dép của Hứa Điều Điều và Cố Chi Đảo, Chử Vi đang định rời đi lại đột nhiên nhìn thoáng qua dép lê của Thẩm Phất và Giang Thứ đang đặt cùng một chỗ.
Không biết hai người này là trùng hợp hay vô tình mà đổi qua đổi lại lại biến thành cùng một kiểu dép đôi.
Chử Vi nhìn liền thấy khó chịu trong lòng, một chân đá văng ra hai đôi dép lê đặt ở cạnh nhau.
Một cái đá về hướng đông, một cái đá về hướng tây.
Bình luận sắp cười chết: [Chử Vi hoàn toàn buông thả bản thân rồi.]
Cố Chi Đảo đi xuống hầm rượu của suối nước nóng rồi lại lượn lên lầu bốn đều không tìm thấy Thẩm Phất.
Ôn Tranh Hàn và Hướng Lăng Vân thay quần áo xong đi ra thì gặp anh ấy đi từ trên lầu xuống giống như đang tìm người, hai người theo bản năng cho rằng anh ấy đang tìm Hứa Điều Điều.
Dù sao trước đó Chử Vi lời thề son sắt nói khách mời mới tới này không có hứng thú với Thẩm Phất, mà trong trò búa hơi trên trời Cố Chi Đảo lại bị Thẩm Phất giội thành như thế thì còn có thể có cảm tình gì?
Hướng Lăng Vân ngồi xuống ghế salon xem thi đấu bóng rổ* không thích có người cứ đi qua đi lại bèn cau mày nói: “Đừng tìm, dắt chó đi dạo rồi.”
*Thi đấu bóng rổ: nguyên văn 球赛 (bóng tái) chỉ nói là thi đấu bóng, không nói rõ là bóng gì nhưng bóng rổ khá nổi bên Trung Quốc nên mạnh dạn đoán tác giả nhắc tới bóng rổ.
Cố Chi Đảo nhìn về phía Hướng Lăng Vân, nhận ra rằng thái độ của anh ta với anh không tốt lắm.
Chẳng lẽ trong trò búa hơi vừa rồi anh ta nhận ra mình và Thẩm Phất có liên quan rồi à?
Mặc dù trước khi đến anh đã xác nhận Giang Thứ là đối thủ lớn nhất nhưng mấy người này vẫn là người theo đuổi của Thẩm Phất.
Trong đó so với Chử Vi đã là người xưa và ảnh đế không ít lần bị sập cửa vào mặt thì Hướng Lăng Vân được tính là người có khả năng cạnh tranh nhất.
Cố Chi Đảo không thể không ngừa.
Anh mặt mày tỉnh bơ ngồi xuống ghế sô pha rồi nói: “Vì sao lần trước anh Hướng lại chọn cô ấy?”
Ý Cố Chi Đảo là hỏi lần chụp tạp chí lần trước Hướng Lăng Vân gõ cửa phòng Thẩm Phất.

Theo đuổi Hứa Điều Điều thì theo đuổi, lại còn cho rằng mình là tình địch?
Có điều cũng đúng, trong các khách mời nam thì trước kia mình và Hứa Điều Điều tương tác nhiều nhất, khó tránh khỏi sẽ khiến anh ta để ý.

Nhưng mà kỳ thật đại đa số thời điểm đều là trùng hợp, tỉ như lần chọn lễ vật ấy.
Hướng Lăng Vân nhẫn nhịn nói: “Đều là ngoài ý muốn.”
Đã trực tiếp tới gõ cửa rồi, tính mục đích mạnh như vậy mà còn là ngoài ý muốn?
Ánh mắt Cố Chi Đảo nhìn Hướng Lăng Vân không khỏi nhiều hơn mấy phần nghiền ngẫm…!anh ta là đang đề phòng mình? Hoặc là bản thân anh ta chính là người chết đến nơi còn sĩ diện?
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tính nóng của Hướng Lăng Vân sắp bị chương trình này mài cho mất hết rồi.
Cố Chi Đảo hất cằm chỉ hướng tổ chương trình nói: “Bởi vì tôi là người cuối cùng tham gia nên tổ chương trình cho phép tôi chọn một món quà tặng cho một trong số khách mời nữ, coi như là bù cho tiếc nuối vì không tham gia vòng chọn lễ vật lần trước.”
Cho nên đây là tới hỏi mình nên tặng Hứa Điều Điều cái gì?
Dù sao máy quay vẫn còn ở đây, Hướng Lăng Vân thả điều khiển từ xa xuống liếc nhìn Cố Chi Đảo, quyết định hỗ trợ nghĩ cách: “Tặng miếng lót ly đi, tôi thấy hình như cô ấy rất thích sưu tầm mấy cái miếng lót ly xanh xanh đỏ đỏ.”
Thật sự hào phóng thế, nghĩ cách cho mình?
Mặc dù Cố Chi Đảo không tính dùng phương án của Hướng Lăng Vân nhưng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ tên này đã từ bỏ việc theo đuổi Thẩm Phất rồi?
Cũng tốt, bớt một người cạnh tranh thì mình sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cố Chi Đảo mỉm cười đứng lên, vươn tay ra bắt tay với Hướng Lăng Vân.
Hướng Lăng Vân: “…?”
Hướng Lăng Vân chẳng hiểu gì cả nắm lại tay Cố Chi Đảo, liền nghe thấy Cố Chi Đảo nói: “Nhưng tôi tính tặng bịt mắt.”
Hướng Lăng Vân: “…”
Hiện tại anh ta thật sự muốn quăng điều khiển từ xa.
Đã xác định sẽ không tham khảo ý kiến của anh ta thì còn hỏi cái rắm à?!
Bình luận: [Vừa rồi bọn họ có ở chung một tần số không thế?]
Cố Chi Đảo đi đến bên kia bàn ăn bắt đầu dùng giấy gói quà mà tổ chương trình cung cấp đóng gói cái hộp màu xanh đậm mà mình mang đến, xong lại đặt vào túi quà tặng mà tổ chương trình chuẩn bị.
Anh ta chọn làm chuyện này ở bên ngoài chính là vì biểu thị chủ quyền một cách công khai.
Nhưng ba người Ôn Tranh Hàn, Hướng Lăng Vân, Chử Vi đều không quá cảm thấy hứng thú với hành vi của anh, chỉ nhìn lướt qua đã rời mắt.
Chử Vi bưng một chén cà phê đi qua, thậm chí còn đi tới giúp anh ta một tay: “Lồng từ bên này qua có thể thắt thành nút, treo trên tay cầm cửa phòng của cô ấy, chờ lát nữa cô ấy trở về liền có thể nhìn thấy nha.”
“Cảm ơn.” Cố Chi Đảo mỉm cười lễ phép.
Chử Vi nhấp một hớp cà phê: “Không cần cảm ơn đâu anh.”
Vừa nói xong liền thấy Cố Chi Đảo đứng dậy đi hướng phòng của các khách mời nữ.
“Tên này cũng rất tích cực nhỉ, đối với Hứa…” Hướng Lăng Vân còn chưa nói hết lời.
Chỉ thấy Cố Chi Đảo đứng tại cửa phòng Thẩm Phất.
“…”
Cũng dựa theo phương pháp Chử Vi cung cấp treo túi quà tặng lên tay cầm cửa phòng Thẩm Phất.
Hướng Lăng Vân: “…”
Chử Vi: “…”
Ôn Tranh Hàn đang pha trà ở xa: “…”

Bình luận sắp cười điên rồi: [Hahahahhahahahaha mẹ nhà nó!]
Fan hâm mộ của Chử Vi trông thấy biểu tình vỡ thành từng mảnh trên mặt Chử Vi, tức giận đến nổi trận lôi đình: [Họ Cố kia, cố ý đấy à?!]

Bên này.
Trong bụi cỏ, anh quay phim vội đưa camera cho nhân viên công tác phía sau rồi chạy tới đỡ Giang Thứ dậy.

Nhưng Giang Thứ đã tự bò dậy rồi.
Anh vỗ vỗ cỏ dính trên đầu gối, cần cổ trắng lạnh chuyển thành màu đỏ lan tới tận xương quai xanh, chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời này đều mất sạch trước mặt Thẩm Phất.
Thứ tôn nghiêm chết tiệt của đàn ông.

May mà trong bóng tối nhìn không rõ lắm.
“Chuyện này có gì mà không thể biết?” Giang Thứ lẽ thẳng khí hùng* nhặt cỏ trên đầu xuống ném xuống đất, nói năng hùng hồn: “Anh cứ biết đấy, thì làm sao?”
*Lẽ thẳng khí hùng: lý lẽ đúng thì khí thế cũng mạnh hơn.
Thẩm Phất nhìn anh đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng ngay cả chuyện mình quen bốn bạn trai trong ba năm anh còn tra được thì loại chuyện cỏn con như địa chỉ nhà đoán chừng cũng là việc tiện tay tra được thôi.
“Được rồi, quay về đi.” Thẩm Phất nói: “Chó ngốc.”
Thẩm Phất nói xong liền quay đầu xe.
Giang Thứ quả thực không thể tin vào tai của mình, cô không quan tâm anh bị ngã có sao không thì thôi đi, lại còn mắng anh? Anh đẩy xe đạp sải bước đuổi theo: “Sao lại đột nhiên mắng chửi người ta? Vừa rồi không phải là vấp ngã trên đất bằng, là có viên gạch bị kẹt ở đó.”
Hai người một trước một sau, bóng lưng cao lớn của anh chiếu xuống mặt đất che lấp hoàn toàn bóng của cô.
Thẩm Phất qua loa nói: “Được thôi, anh nhất quyết phải giải thích như thế thì em cũng không có cách nào.”
Giang Thứ: “…”
Một đám người quay phim đi theo ở đằng sau mặc dù không phát sóng trực tiếp nhưng cũng lén quay chụp hai người.

Vừa đi đằng sau vừa cười ngớ ngẩn.
Mắng thêm một lát mắng thêm một lát, cặp tình nhân thối.
Lúc bọn họ quay về Giang Thứ đứng trước cửa tìm dép lê, tìm nửa buổi mới moi được từ trong khe tủ ra, chờ tới lúc đổi dép xong đi vào thì khuôn mặt điển trai đã tối sầm.
Trước khi ra ngoài anh nhớ rõ ràng là đã đặt dép cùng một chỗ với Thẩm Phất, nhất định là có tên đần nào cố ý đá bay dép lê của anh.
Bởi vì có việc tìm dép lê này nên hai người không vào cửa cùng lúc.
Thành ra các khách mời khác không biết là hai người đi ra ngoài cùng nhau.
“Trở về rồi?” Không biết vì cái gì Cố Thanh Sương đối xử với Thẩm Phất thân mật rất nhiều, cầm theo đồ uống lạnh đi tới: “Chị d…”
Chạm phải ánh mắt lạnh tanh của Giang Thứ, cô ấy nuốt lại chữ “dâu” chưa kịp nói xong, nói với Thẩm Phất: “Vừa rồi dắt chó đi dạo à?”
Hướng Lăng Vân nói cô dắt chó đi dạo.
Thẩm Phất nhìn cô đầy khó hiểu: “Không phải nha.”
Cố Thanh Sương không hiểu ra sao, Thẩm Phất đã đi vào phòng khách.
Thẩm Phất vừa về biệt thự liền phát hiện bầu không khí trong phòng khách có chút không đúng.
Buổi chiều những người khác và Cố Chi Đảo còn có thể ở chung hoà thuận, bầu không khí lúc này lại hoàn toàn đông cứng.
Bọn họ đang giằng co ở giữa hành lang chỗ phòng ngủ, Chử Vi ngoài cười nhưng trong không cười nói với tổ chương trình: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy hai người ở một phòng rất chật chội, haha, hay là vẫn nên cho khách mời nam số năm ở trên lầu thôi nhỉ.”
Mặc dù Hướng Lăng Vân và Ôn Tranh Hàn không vừa lòng với Cố Chi Đảo, cảm thấy vừa rồi là anh ấy cố ý lừa bọn họ nhưng lúc này không tiện đứng ra bỏ phiếu.
Bằng không thì đến lúc đó còn bị người xem nói bọn họ bắt nạt người khác.
Chỉ có Giang Thứ không sợ hãi, lúc đi ngang qua hành lang còn đeo kính râm lên, đôi mắt đẹp dưới cặp kính râm nhìn thoáng qua Cố Chi Đảo, gằn giọng nhả ra một câu: “Tôi đồng ý.”
Dép lê của anh tám phần là bị thằng nhãi Cố Chi Đảo này đá.
Bình luận: [Hahahahahaha thái tử gia có phải ghi thù sai người rồi không.]
Thẩm Phất: “…”
Thẩm Phất làm bộ không nhìn thấy túi quà treo trên tay cầm cửa phòng cô, nhanh chóng mở cửa chui vào phòng.
Cố Chi Đảo đứng ở trên hành lang, một bên nghênh địch, một bên thừa dịp trong nháy mắt cô đi vào nhét túi quà qua: “Tổ chương trình nói là làm quà bổ sung cho khâu chọn lễ vật, yêu cầu khách mời nữ không thể từ chối.”

Thẩm Phất: “…”
Giang Thứ: “…”
Nắm tay siết chặt.
Ở ngay trước mặt anh? Nghĩ anh là người chết à?
Cửa phòng vừa đóng, bên ngoài xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến mình.
Thẩm Phất ôm túi quà bị cưỡng ép nhét vào trong lòng xấu hổ một trận, bây giờ ném ra bên ngoài thì càng xấu hổ thêm.
Cô tiện tay đặt ở một bên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Hiểu Xuân.
Việc khẩn cấp bây giờ là hỏi rõ việc ngày mai người nhà tới gặp mặt.
Sau khi điện thoại kết nối Thẩm Phất hỏi: “Mọi người báo với tổ chương trình là ai đến?”
Cô cho rằng sẽ là Lương Hiểu Xuân tới.
Chẳng qua dạo gần đây cô ký hợp đồng đại diện quảng cáo cho rất nhiều nhãn hàng, quá nhiều việc cần trao đổi, Lương Hiểu Xuân chưa chắc đã có thời gian đi.
Vậy hẳn là một sếp nào đó của công ty tới.
Đầu bên kia điện thoại, Lương Hiểu Xuân nhìn thoáng qua người mặc vest đứng bên cạnh rồi hỏi: “Nếu như là chị hoặc quản lý của công ty tới thì em có buồn không?”
Cảm giác như kiểu nhà trẻ tan học, người khác đều có phụ huynh tới đón, chỉ có mình không có…
Đương nhiên là có.
Thẩm Phất nói: “Không đâu, yên tâm đi, em nghe theo sắp xếp của chị Lương.”
“Được rồi.” Lương Hiểu Xuân nói: “Thế em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại Lương Hiểu Xuân nói với người đang ở trong phòng làm việc: “Được rồi, tôi sẽ báo tên mà ông chủ nhà anh dùng cho tổ chương trình.”
“Chẳng qua trước khi chính thức gặp mặt người nhà thì bên chương trình có một khâu nhỏ để mọi người làm quen trước, cần phải thêm wechat của phụ huynh hoặc người lớn vào nhóm…!có thể thêm ông chủ của anh chứ? Có bất tiện không vậy?”
Dù Lương Hiểu Xuân đã lăn lộn trong ngành nhiều năm nhưng nói chuyện với người đối diện vẫn không khỏi vô cùng cẩn thận, sợ nói sai chỗ nào.
“Có thể.” Người đối diện hỏi qua điện thoại xong thì đáp lại chị: “Bảo bọn họ thêm tài khoản wechat này vào nhóm.”
Lương Hiểu Xuân vừa cúi đầu nhìn thì mắt đã tối sầm lại.
Hình đại diện là một bức ảnh chụp ngoài lề ra vẻ đáng yêu của Thẩm Phất trong một bộ phim cổ trang trước kia, tên wechat là Ông Trì.
Thế này mà nói ra thì mẹ nó chứ làm gì có ai tin đây là cái người tiếng tăm lừng lẫy kia hả.
Ông Trì được thêm vào nhóm wechat.
Trong nhóm đã có mấy người, đều là người lớn nhà các khách mời đang chờ tham gia cuộc gặp mặt ngày mai.
Trong đó có mẹ của Cố Chi Đảo, anh trai của Chử Vi, dì nhỏ của Tả Mân.
Trước khi ông được thêm vào thì trong nhóm vẫn luôn duy trì một loại không khí trầm mặc lạnh lùng và xa cách.
Sau khi ông vào thì trong nhóm bỗng xảy ra một chút thay đổi kỳ lạ.
Anh trai của Chử Vi vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, biết tình cảm của Chử Vi đối với Thẩm Phất.

Trước khi tham gia khâu này Chử Vi còn nói với anh ta rằng gọi anh ta đến chính là để anh ta cố gắng giúp một tay.
Nhìn thấy một ông cụ dùng hình đại diện của Thẩm Phất đi vào, nhân viên công tác là chủ nhóm còn giới thiệu ông là ông nội của Thẩm Phất.
Anh trai của Chử Vi tự nhiên đi lên đón tiếp.
Chử Dật: Chào ông, @Ông Trì.
Lão Trì: Chào cậu.
Chử Dật nghĩ trước tiên phải bôi nhọ Giang Thứ ở trước mặt sui gia bèn nói: Vì sao người thân của vị khách mời nam thứ tư Giang Thứ còn chưa đến vậy…!À ông nội Thẩm, ông có xem phát sóng trực tiếp không, ngày mai nhất định phải tránh xa vị khách mời nam này, tính tình của anh ta kém lắm, chưa chắc sẽ kính già yêu trẻ.
Ông Trì dùng ảnh Thẩm Phất làm hình đại diện ở đầu bên kia im lặng một lúc.
Người già ấy mà, gõ chữ chậm, có thể sẽ gửi voice chat, Chử Dật không để tâm mà chậm rãi chờ.
Sau một lát, mọi người chỉ thấy ông Trì gửi một meme vào nhóm.
Uây, còn biết gửi meme? Xem ra là một ông già model.
Chử Dật mở ra xem, phát hiện meme là: Ông cho mày một gậy.jpg.
“…?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.