Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 79


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 79


Chuyện này đúng thật là quá lúng túng đi mất.
Lần đầu tiên đến ra mắt cha mẹ người yêu lại vô tình gặp phải mẹ ruột của mình, nếu không phải có Tiết đến từ tương lai cưỡng chế nhập vào xác cậu thì nói không chừng hai mẹ con họ ngồi đối mặt nhưng lại chẳng nhận ra nhau.

Hoặc nếu Tiết Diệc Sâm từng xem ảnh của mẹ ruột mình nên có thể nhận ra, nhưng rồi cậu sẽ bày ra dáng vẻ thất thố đến nhường nào.
Trong số những người ngồi đây, e rằng chỉ có Tiết đến từ tương lai và nhóc Que Kem ngây thơ vẫn đang bình tĩnh thôi.
Chu Thanh Lan nhìn Tiết Diệc Sâm, siết chặt ly nước trong tay lại rồi đặt xuống bàn và nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, đã lớn vậy rồi sao?”
“Ừm, trưởng thành khỏe mạnh lắm, còn là người kế thừa chủ nghĩa xã hội nữa đấy.” Tiết Diệc Sâm cười đáp, còn có tâm trạng tự đâm chọc bản thân mình.
“À…” Chu Thanh Lan không nói gì nữa, chỉ đáp lại như vậy.
Mẹ Tô tỏ vẻ ngạc nhiên, dùng một tay che miệng, sững sờ một lúc lâu mới hỏi: “Hai người là mẹ con à…?”
“Cậu ấy là con trai của tôi và chồng cũ.” Chu Thanh Lan đáp, dường như bà ta đã điều chỉnh cảm xúc xong rồi nên lúc nói chuyện vô cùng bình tĩnh, không lộ chút gợn sóng.

Không có chút gì là kinh ngạc và vui mừng khi nhìn thấy con trai của mình, mà cũng chẳng hề bối rối.

Bà ta chạy trốn khỏi làng từ lâu lắm rồi nên vẫn có thể ứng phó được với mấy tình huống như vậy.
“Ra là vậy…” Mẹ Tô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai mẹ con này cứ là lạ nhưng vì bà không rõ tình hình cụ thể và chi tiết trong đó nên cũng không lắm lời.
“Vẫn đang đi học à?” Chu Thanh Lan hỏi Tiết Diệc Sâm.
“Ừm, tôi là bạn cùng lớp của cậu ta.” Tiết Diệc Sâm vò một miếng giấy và chỉ vào Tô Hoan Trạch.
“Cũng ổn nhỉ.”
“Nhờ phúc của bà cả.”
Chu Thanh Lan thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bà ta gật đầu, cầm ly nước lên uống và không nói gì nữa.
Lúc này Tô Hoan Trạch duỗi tay ra cầm lấy tay Tiết Diệc Sâm và nắm thật chặt, cậu ta nhìn chằm chằm Chu Thanh Lan một lúc để đánh giá bà ta rồi sau đó lên tiếng bằng chất giọng trầm thấp: “Tôi đưa cậu về phòng của mình nhé, đã sắp xếp cả rồi.”
“Được.” Tiết Diệc Sâm đáp lại, sau đó rời đi cùng Tô Hoan Trạch.
Anh ta cũng có chừng mực, không thể gây rắc rối ngay lần đầu tiên đến nhà họ Tô khiến bản thân mình lúc còn trẻ thêm phiền phức được.


Cho nên ngày hôm nay anh ta vẫn luôn rất trầm ổn, dù sao anh ta cũng đâu phải một khẩu súng máy gặp ai cũng muốn nã đạn.
Lúc rời khỏi đó, anh ta nghe thấy thanh âm của Tiết Diệc Sâm vang lên trong đầu: “May là có anh ở đây, nếu là tôi…”
Anh ta cười cười, không đáp lại.

Thân thể đột nhiên loạng choạng, suýt chút nữa đã té ngã.

Tô Hoan Trạch vội vã đỡ cậu, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Hoan Trạch, cậu ta hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao…” Tiết Diệc Sâm trả lời.
Lúc còn đang ở trên xe, Tiết đến từ tương lai đập tiền mở plug-in và dùng ý thức chiếm lấy cơ thể của cậu vì muốn nhìn xem Tô Hoan Trạch là người như thế nào, ai ngờ lại trùng hợp ngay cái ngày hai người đến nhà họ Tô.
Tiết Diệc Sâm ở trong hệ thống và không thể trở lại cơ thể của mình, chỉ có thể thấy những hình ảnh trong mắt Tiết đến từ tương lai.

Cậu không ngừng dặn dò Tiết đến từ tương lai phải nghiêm chỉnh một chút, vừa rít gào vừa bất lực.

Sau này phải làm sao đây? Bây giờ cậu đâu biết xem đồ cổ, đã vậy cũng chẳng biết chơi cờ!
Mãi đến khi đụng phải Chu Thanh Lan, Tiết Diệc Sâm không khỏi cảm thán, may là Tiết đến từ tương lai đã thay thế cậu.
Lúc này Tiết đến từ tương lai cảm thấy buồn chán nên để cậu trở lại thân thể của mình.
“Không sao đâu, chắc tại thiếu máu ấy mà.” Cậu đáp lại, đang định đứng thẳng người dậy đã bị Tô Hoan Trạch ôm chặt vào lòng, cậu ta dùng một tay nhấn đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi, “Không sao, sau này tôi sẽ ở bên cạnh cậu, tôi là người nhà của cậu mà.”
Cậu ta…!đang an ủi cậu đấy à?
Tiết Diệc Sâm cười khổ, dựa vào vai Tô Hoan Trạch buông thả một lúc, còn có tâm trạng đùa giỡn với Tô Hoan Trạch: “Tôi với mẹ mình giống nhau lắm nhỉ?”
“Bà ta xứng làm mẹ chỗ nào chứ?!” Chỉ cần nhớ lại chuyện mà Chu Thanh Lan đã làm, Tô Hoan Trạch đã tức đến mức bùng nổ!
Tô Hoan Trạch biết mấy năm nay Tiết Diệc Sâm đã phải cơ cực như thế nào, cũng biết lòng dạ Tiết Diệc Sâm yếu mềm như thế nào nên cậu ta cảm thấy xót xa thay cậu.

Hôm nay cậu ta mới được biết Chu Thanh Lan là mẹ ruột của Tiết Diệc Sâm, lửa giận bốc lên trong nháy mắt.

Chu Thanh Lan sống tốt đến vậy, tại sao bao nhiêu năm ròng rồi vẫn chưa từng nhớ đến cậu con trai ruột thịt của mình!

Tiết Diệc Sâm trưởng thành vất vả như vậy, người mẹ ruột ấy vậy mà chẳng biết cậu còn sống hay đã chết, có còn đang đi học hay không, vô tình đến mức nào cơ chứ? Suốt ngần ấy năm, chẳng lẽ bà ta chưa từng nhớ rằng mình vẫn còn một đứa con sao?
Nhìn cái cách thờ ơ của bà ta lúc nãy, không vui, không phấn khích mà chỉ trầm ngâm như vậy, hiển nhiên không muốn nhìn thấy con trai của mình chút nào.

Cậu ta sợ Tiết Diệc Sâm sẽ cảm thấy khó chịu nên dứt khoát dẫn cậu đi luôn.
Người mà cậu ta nâng niu từng chút một, sao có thể ở lại đó để người ta khinh rẻ?
Bọn họ đến phòng Tô Hoan Trạch, Que Kem cũng theo hai người bước vào.

Sau khi vào trong thì quen đường quen nẻo trở về cái ổ của mình, cuộn tròn người liếm láp mớ lông mới mọc của mình.
Tiết Diệc Sâm nhìn quanh quất, bèn hỏi: “Phòng của cậu có mật khẩu, trước giờ Que Kem vẫn luôn ở trong phòng của cậu à?”
“Ừm.”
“Có người giúp việc đến đây dọn dẹp không?
“Chỉ có một người giúp việc đã dùng được mười mấy năm mới có thể mở cửa phòng của tôi, hơn nữa mọi khi bà ấy chỉ vào dọn dẹp lúc tôi đã đi học.” Tô Hoan Trạch cũng biết Tiết Diệc Sâm hỏi chuyện này vì chuyện Que Kem bị ngược đãi nên giải thích thật cặn kẽ, “Bình thường Que Kem toàn ở một mình trong phòng tôi, người khác không vào được nên Vương Túc sẽ tới đây đón nó giúp tôi, ngoài ra chỉ có người giúp việc kia nữa.

Nếu có ai đó ngược đãi Que Kem thì có lẽ là còn những người nào đó có thể tiến vào phòng tôi.”
“Tôi có để ý thấy Que Kem khá thân thiện với anh trai cậu, bọn mèo hay ghi thù lắm nên không có chuyện thân thiết với người ngược đãi mình đâu.

Hơn nữa anh trai của cậu đang đi du học ở nước ngoài nên hẳn không phải do anh ta tự mình ngược đãi rồi.”
“Cái từ tự mình này của cậu này vi diệu thật đó.”
“Cậu cũng đang nghi ngờ anh trai mình đúng không?”
“Ừm, từ nhỏ tôi đã thấy người anh này có hơi kỳ quặc, tôi cũng không biết phải nói sai chỗ nào nữa.

Trong nhà có rất nhiều chuyện xấu liên tiếp xảy ra, nhưng đối phương không để lộ một kẽ hở nên tôi cũng không thể suy đoán sâu xa hơn được.

Sau khi Que Kem gặp chuyện thì tôi cũng chỉ có thể để Vương Túc lắp một cái camera mini ngay ở cửa, không thể điều tra ra được gì nữa.”

Tiết Diệc Sâm gật đầu, sau đó cười khổ: “Đây cũng là lý do khi Que Kem gặp chuyện thì cậu đã chắc chắn là tôi làm đấy à?”
“Xin lỗi.”
“Quả thật nhà cậu không yên bình chút nào, làm người ta cảm thấy không an toàn.

Tôi sợ một ngày nào đó cậu đột nhiên bay màu quá đi mất.”
“Nếu như cậu cảm thấy không thoải mái thì ngày mai chúng ta đến căn biệt thư cũ nhé, đến Tết Âm thì quay lại.”
“Vậy khác gì cậu theo tôi về căn nhà thuê đón năm mới thế?”
“Căn biệt thự cũ đó có người giúp việc, như vậy cậu cũng có thể cảm thấy thoải mái đôi chút.”
Tô Hoan Trạch là một cậu thiếu gia điển hình, không biết làm việc nhà và chỉ biết khiến mọi thứ lộn xộn hơn.

Nếu ở chỗ của Tiết Diệc Sâm thì chỉ có một mình cậu dọn dẹp, nếu đến biệt thự cũ thì có người hầu hạ hai người họ, ăn ở nhàn nhã nên thảnh thơi hơn nhiều.
“Lý do này của cậu không tệ, nhưng mà tôi thích thế giới hai người hơn.”
“Chỉ cần lúc nào cậu không thích thì tôi sẽ bảo người giúp việc rời đi.”
“Cậu thao túng tâm lý tôi thành công rồi đó.”
Tiết Diệc Sâm là một người có thể điều chỉnh tâm trạng của mình rất tốt, sau khi trò chuyện đôi ba câu với Tô Hoan Trạch thì đã cảm thấy khá khẩm hơn nhiều lắm.

Cậu nhảy lên giường Tô Hoan Trạch lăn qua lật lại, vô tình đụng phải thứ gì đó nên đưa tay xuống dưới gối và lôi ra được một cái thẻ, nhìn kỹ lại, mẹ nó lại là ảnh của cậu nữa.
Hình như cậu tìm được một anh người yêu simp chúa biến thái rồi.
Tô Hoan Trạch cũng không để Tiết Diệc Sâm vừa đến đây đã ở chung một phòng với mình mà sắp xếp cho cậu ở trong một phòng cho khách ngay kế bên, bảo cậu đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi còn mình thì quay lại phòng khách.

Vị khách nọ đã rời đi, cậu nói với người trong nhà việc hai đứa muốn sang ở căn biệt thự cũ trước rồi mới lạnh nhạt thảy một câu: “Sau này con không muốn thấy hai người đó đến nhà mình nữa.”
“Hai mẹ con họ…!có phải không được thân thiết với nhau cho lắm không?” Mẹ Tô không khỏi xót xa.
“Có vài người không xứng làm cha mẹ.

Cha mẹ cậu ấy không xứng nhưng cậu ấy lại rất xuất sắc.”
Mẹ Tô gật đầu với vẻ mặt trầm trọng, sau đó dặn dò: “Nhưng mà tiệc tùng trong dịp Tết các con vẫn phải đi, con dắt theo Diệc Sâm nhé.

Để cậu ấy tham dự cũng xem như thể hiện việc nhà ta đã tán thành cậu ấy.

Hẳn Chu Thanh Lan cũng sẽ có mặt nên các con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”

“Được.”
“Mẹ sẽ phái nhà thiết kế trang phục đến chỗ các con để đo kích cỡ cho Diệc Sâm, bao giờ tới sẽ gọi điện báo trước cho các con.”
“Vâng, được rồi.”
“Thật ra A Dao rất thích ở chung với các con đó.”
“Con sợ ở lại đây cậu ấy sẽ thấy không thoải mái.”
“Cũng phải, cứ từ từ thôi là được.” Mẹ Tô đồng ý, Tô Hoan Trạch cũng không nói thêm gì nữa nên đi vào phòng cho khách, thấy Tiết Diệc Sâm mở máy tính lướt web.
Cậu ta qua đó, đặt một ly nước bên cạnh máy tính của Tiết Diệc Sâm, thấy giao diện trang web Tiết Diệc Sâm đang xem thì không khỏi ngẩn người, đây là khu thảo luận của tác giả ở trang web cậu ta hay vào.
Tiết Diệc Sâm tải bản thảo lên xong thì duỗi người, thuận tay cầm ly nước lên uống.

Nhìn khu thảo luận, cậu thở dài một hơi.

Dạo gần đây trong khu thảo luận không hề cãi vã mà vắng vẻ như cái chùa, dù thu nhập vẫn còn ổn định đấy nhưng đó là phần tích lũy trước đây, dạo này số người mua chap ngày càng ít đi, quả thật rất đả kích tinh thần của tác giả.
“Cậu viết tiểu thuyết à?” Tô Hoan Trạch bỗng nhiên mở miệng hỏi, khi Tiết Diệc Sâm đang xem thì cậu ta cũng thấy được tên chương và thấy nó vô cùng quen thuộc.
Lúc này Tiết Diệc Sâm mới kịp phản ứng lại, vội vàng tắt web đi nhưng vẫn thừa nhận: “Tôi đã nói với cậu từ sớm rồi mà, tôi livestream và viết tiểu thuyết kiếm tiền.”
“Rõ ràng cậu viết đam mỹ mà, sao dám bảo mình thẳng cơ chứ?!”
“Quần què!” Tiết Diệc Sâm lập tức phản bác, “Tôi viết truyện không có nữ chính thôi mà!”
“Cậu viết ở thể loại đam mỹ!”
“Bởi vì trong cái web này chỉ có mỗi thể loại đó nhân vật chính mới là nam! Mấy trang web nam truyện nam chủ ngựa giống khác không phù hợp với văn phong của tôi!”
“Cậu…!có phải cậu có ý mập mờ với tôi không đấy?”
“Không hề nha!”
“Vậy cậu nói tôi nghe, bao giờ mới công khai thân thế chân chính của nhân vật chính vậy?”
“Hẳn là chương cuối.”
“Có thể spoil trước không?”
“Không thể.”
Tô Hoan Trạch rối rắm một lúc lâu rồi thở dài một hơi, càng cảm thấy áp lực hơn.

Người yêu mình mặt nào cũng giỏi, viết tiểu thuyết lại hay, chỉ có điều hoàn cảnh gia đình không được trọn vẹn thôi.
Sao có thể giỏi giang vậy cơ chứ…?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.