Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 78


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 78


Phòng của Tô Hoan Trạch nằm trên tầng hai, tuy rằng căn hộ này chỉ có hai tầng nhưng vẫn có một cái thang máy nhỏ chuyên dụng để di chuyển từ tầng một lên tầng hai, ắt hẳn để thuận tiện cho Tô Hoan Dao.

Mọi người trong nhà cũng ngầm hiểu nên không làm cầu thang bộ, không gian đi lại của mọi người rất rộng rãi để xe lăn không gặp chướng ngại gì.
Lên đến tầng hai, vừa ra khỏi thang máy sẽ thấy một cái cửa sổ sát đất sáng sủa.

Trước cửa sổ đặt những giàn cây và một cái ghế sofa đơn giản, cạnh đó còn có giá sách bày đầy tạp chí, báo và đủ các loại sách.

Có thể thong thả ngồi đây và ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.
Tòa nhà này tọa lạc ngay trung tâm thành phố, vị trí đắc địa tấc đất đấc vàng.

Từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn bao quát cảnh vật xung quanh, tầm nhìn thoáng đãng và tràn ngập ánh sáng, ánh nắng mặt trời vừa lúc chiếu vào khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tiết Diệc Sâm đứng cảnh cửa sổ quan sát một lúc, cũng không dừng chân quá lâu mà theo chân Tô Hoan Trạch về phòng.
Phòng riêng của Tô Hoan Trạch ấy vậy mà phải có khóa vân tay mới có thể tiến vào, cửa vừa mở ra đã nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo, Que Kem vọt đến trước mặt hai người.

Tô Hoan Trạch khom lưng bế Que Kem lên và nó ôm vào lòng, đợi Tiết Diệc Sâm bước vào thì đóng cửa lại.
Phòng Tô Hoan Trạch rất lớn, thiên về tông màu trầm.

Vách tường trắng và xanh xen kẽ nhau, nóc phòng trang trí bằng những chùm đèn màu xanh biển.

Có thể vì cậu ta nuôi mèo nên bàn học trong phòng trống trơn, kệ sách nào cũng có cửa kính.

Cửa sổ treo mành nên ánh mặt trời rọi vào lưu lại từng vệt nắng trên mặt đất.
Có một phòng vệ sinh riêng và phòng để quần áo ngay bên cạnh, Tiết Diệc Sâm chỉ nhìn thoáng qua.
Cậu đi tới trước bàn học của Tô Hoan Trạch, cúi đầu nhìn và dùng đầu ngón tay sờ lên những vết trầy xước trên mặt bàn để xác định rằng nó có dấu hiệu bị mài mòn, có lẽ chỗ này hay đặt đồ trang trí và bàn thường xuyên được lau chùi nên phải cầm nó lên rồi đặt xuống mới có thể lưu lại vết trầy như vậy được.


Chẳng qua bây giờ món đồ đó đã bị giấu đi rồi.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh rồi mở ngăn kéo ra không chút do dự, thấy bên trong có mấy khung ảnh được xếp ngay ngắn.

Cậu cầm lên nhìn thì khóe miệng co giật.
Mấy cái khung này toàn chứa hình của cậu thôi!
Phần lớn hình đều là ảnh Bách Viễn Châu chụp cho cậu, ngoài ra còn có một tấm tự Tô Hoan Trạch chụp lén.

Đó là một tấm hình góc nghiêng gương mặt Tiết Diệc Sâm, cậu nghiêm túc ngồi học trong lớp trông vô cùng ngây ngô.
“Chậc, cậu là tên simp lỏ đấy à?” Tiết Diệc Sâm vừa nhìn ảnh vừa hỏi cậu ta.
Tô Hoan Trạch vốn đang vuốt ve con mèo, quay đầu lại thì thấy Tiết Diệc Sâm đang cầm những tấm hình đó nên vội vàng đi qua giật lại khung ảnh trong tay cậu rồi ôm nó vào trong ngực, vội vàng giải thích: “Không có ảnh khác nên mới để vậy thôi.”
“Ồ.” Tiết Diệc Sâm nhướng mày, không thèm để ý.
“Đến nhà tôi nên cậu thấy căng thẳng lắm à?”
“Không có, sao thế?”
“Tôi cảm thấy cậu hơi là lạ.” Thậm chí cậu ta còn thấy Tiết Diệc Sâm căng thẳng đến mức mất trí nhớ luôn rồi, hệt như đã đổi sang một người khác.

Nhưng Tiết Diệc Sâm vẫn là Tiết Diệc Sâm, cử chỉ và thói quen vẫn như trước kia, lớp da bên ngoài cũng không khác.

Thế nên cậu ta nghĩ bụng, e rằng đây là một trò chơi khăm.
“Chắc vì tôi ghét cậu ấy mà.”
Cứ tưởng Tô Hoan Trạch sẽ nổi giận, ai ngờ cậu ta chỉ bước đến và đưa tay xoa đầu Tiết Diệc Sâm, an ủi cậu: “Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, chút nữa cậu đừng khách sáo nhé.”
“Tôi nói tôi ghét cậu, cậu có nghe thủng không vậy?”
“Không sao, tôi thích cậu là được.” Tô Hoan Trạch nói xong thì bỏ mấy khung ảnh vào trong ngăn kéo sắp xếp lại.

Que Kem phóng đến hất ngã một cái nhưng Tô Hoan Trạch không để bụng, chỉnh nó về đúng vị trí.
Tiết Diệc Sâm im lặng quan sát, chợt cảm thấy…!Tô Hoan Trạch đối xử dung túng với mình y hệt con mèo này vậy.

Lúc này có người đến gõ cửa, Tô Hoan Trạch lập tức ra mở.

Vừa mở ra thì nghe thấy giọng của ba Tô: “Dắt Tiết Diệc Sâm tới thư phòng của ba, để xem cậu ấy có nhận xét gì với mớ đồ cổ của ba không.”
Nãy giờ ba Tô vẫn còn hơi hờn dỗi vì cái lọ hoa bảo bối bị Tiết Diệc Sâm xem thường, nên ông muốn để cậu đến thư phòng xem đống bảo bối của mình, xem Tiết Diệc Sâm nhận xét thế nào.
Tiết Diệc Sâm không để bụng, thản nhiên theo chân ba con hai người họ đến thư phòng.
Lúc đến cửa phòng làm việc thì trùng hợp đụng phải Tô Hoan Nhan, trong tay anh ta còn bưng cà phê.

Thấy mấy người họ thì buông xuống và đi đến bắt chuyện, biết Tiết Diệc Sâm đến thưởng thức đồ cổ thì cũng theo vào thư phòng.
Vừa vào trong thì ba Tô đã vung tay lên và hỏi Tiết Diệc Sâm: “Cậu thử xem có món đồ cổ nào mà tôi sưu tầm có thể lọt vào mắt của cậu không?”
Khi Tiết Diệc Sâm còn làm thương nhân buôn bán vũ khí, thỉnh thoảng anh ta sẽ đầu cơ trục lợi mấy món đồ cổ nên cũng có mắt nhìn, biết giá cả và tuổi đời của mấy món đồ cổ đó, chỉ cần liếc mắt nhìn là đủ để biết đồ thật hay đồ giả rồi.

Ở nước ngoài có rất nhiều người thích đồ cổ nước họ, hơn nữa số lượng sưu tầm không hề kém cạnh so với trong nước.
Cậu đưa mắt nhìn sơ lược mấy món đồ trong phòng, thấy mấy thứ chỉ cần nhìn đã biết quý giá thì ngầm hiểu không chạm tay vào, ngược lại mấy món cần dùng tay thẩm định màu sắc có trở nên đẹp hơn không thì cậu phải sờ vài cái khiến ba Tô rất thích thú.

Một hai thứ thì có thể bảo là trùng hợp chứ nhiều như vậy chứng tỏ cậu có năng lực thật.
Tiếc rằng Tiết Diệc Sâm tuy rằng đánh giá những món đồ sưu tầm này vô cùng tỉ mỉ và cũng rất chuyên nghiệp, nhưng trên vẫn luôn định giá thấp hơn với số tiền ông ta đã bỏ ra để mua nó.

Giận hơn cả là món đồ bạn ông ta tặng và bảo rằng đáng giá mười triệu được ông ta cất giữ cẩn thận trong một cái tủ đặc chế lại bị Tiết Diệc Sâm cười cười nhận xét: “Đúng là đồ cổ thật nhưng thứ này cùng lắm trong đời nhà Thanh, mô phỏng theo tay nghề thủ công Nam Tống.

Cùng lắm thì bán được ba bốn trăm ngàn gì đó, dù sao trông nó cũng khá đẹp.”
Tiết Diệc Sâm đến trước một món đồ bằng đồng, cậu đánh giá nó rồi lại quan sát trái phải và bật cười.
“Cái này không tồi.” Tiết Diệc Sâm đi đến, săm soi món đồ đó và nhận xết: “Nếu như tôi không nhầm thì đây là hoa văn mặt động vật khắc trên thanh đồng, chạm trổ rất tỉ mỉ và giữ gìn cũng được lắm.


Kết cấu hoa văn trên bề mặt rất đầy đặn, nét nào ra nét đó.

Có đủ bốn cái gờ từ nắp đến đáy…!ừm, trông nó khá chắc chắn.

Nếu không có sai sót gì thì thứ này đáng giá ngàn vạn thật, gặp phải đối thủ thì không chừng có thể lên đến ba bốn chục triệu.”
“Cậu nói rất đúng.” Cuối cùng ba Tô cũng tươi tắn hơn nhiều, tiến lại gần nói, “Món này do chính tay tôi giành được, đây là món chủ chốt của buổi đấu giá hôm đó, tôi đã bỏ ra ba mươi bốn triệu.”
“Cũng không thiệt thòi gì, đây đúng là một món có niên đại xa xưa.”
Ba Tô còn đang cười thì nghe Tiết Diệc Sâm nói tiếp: “Nhưng theo tôi thấy thì hẳn là cái thứ này được đào trong mộ ra, đây là món đồ tùy táng của người ta mà chú lại đặt nó trong két sắt, không thấy đen đủi cho số tiền kiếm được mấy năm nay sao?”
Lúc cậu đánh giá còn đưa mắt nhìn quanh, ngăn tủ này có hơi ngổn ngang và cũng không có nắm cửa nên hẳn có một cánh cửa bí mật khác.

Những người giàu có chỉ thích đặt két sắt và quỹ riêng của mình ở một nơi không thể ngờ đến.
Không biết nghĩ sao mà lại đặt một vật tùy táng bên trên quỹ riêng như vậy, hẳn cảm thấy đây là món đồ cổ đắt đỏ nhất nên đặt đó để sinh tài phát lộc sao?
Vẻ mặt của ba Tô thay đổi, sau đó ông cười thành tiếng: “Ngay cả chuyện này mà cậu cũng có thể nhìn ra! Lần sau tôi sẽ đặt nó ở chỗ khác vậy.”
Trông Tô Hoan Trạch có vẻ sốc lắm, cậu ta đã sống ở đây mấy năm trời nhưng không hề hay biết chỗ này đặt một cái két sắt.
Tô Hoan Nhan lẳng lặng quan sát, bỗng thấy Que Kem tiến đến cọ vào ống quần của mình thì ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve đầu của nó.

Que Kem lại bị Tô Hoan Trạch ôm lên lại.
*
Lúc dùng bữa thì trong nhà khá náo nhiệt, nhưng vẫn theo thói quen của nhà họ Tô, mỗi món ăn đều cho vào một cái đĩa nhỏ đặt trước mặt mọi người, ăn không đủ thì có thể lấy thêm nhưng không ai làm vậy cả, hẳn đây cũng là một quy tắc ngầm ấy nhỉ?
Tiết Diệc Sâm không tỏ ý gì, thỉnh thoảng lại trả lời câu hỏi của bọn họ hoặc nở nụ cười trên môi.
“Anh dâu học tốt lắm phải không ạ, có thể bày em làm bài tập nghỉ đông không?” Tô Hoan Dao ngây ngô hỏi.
Tất nhiên Tiết Diệc Sâm học rất tốt, nhưng chỉ khi còn trẻ thôi.

Bây giờ đầu óc của anh ta toàn nhớ làm thế nào để kiếm tiền, tính múi giờ chênh lệch, tỷ giá hối đoái trong nháy mắt nhưng bảo anh tìm lại kiến thức ngày trước thì không tài nào làm được, vì vậy trả lời: “Đợi mấy ngày nữa nhé.” Chờ anh ta trở lại tương lai, để bản thân mình lúc trẻ làm.
“Được!” Tô Hoan Dao vui vẻ đồng ý.
“Đừng hòng để Diệc Sâm giúp con làm bài tập đấy!” Ba Tô nỏi với vẻ nghiêm khắc.
“Con biết rồi mà, nếu con không biết làm sẽ hỏi anh dâu nhỏ để anh ấy làm bài cùng với con, chỉ cần vậy thôi con đã cảm thấy có động lực rồi.”
Sau khi dùng bữa trong bầu không khí hòa thuận, bọn họ di chuyển đến phòng khách.


Lúc này có khách đến nhà họ Tô, hình như là khách hàng.
Một cặp vợ chồng bước vào, người đàn ông nọ khá béo.

Nhìn cái bụng phình lên của ông ta thấy mà ghê, áo sơ mi căng chặt che bụng bia bên trong.

Cho dù dáng người có hơi phì thì diện mạo cũng rất chỉnh tề, nhưng vì đôi mắt ấy đầy vẻ ham mê tửu sắc nên rất ảnh hưởng đến hình tượng.
Phu nhân của ông ta thoạt nhìn đã ngoài ba mươi, dáng dấp và khí chất sang chảnh, cao khoảng đâu đó 1m75.

Nhìn dáng người là biết thường xuyên tập thể thao nên trông rất nuột nà, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp gần như không lưu lại dấu vết của năm tháng, cặp mắt hạnh khi cười thì cong lên khiến người khác cảm thấy thân thuộc khó tả.
Thấy cặp vợ chồng này, Tiết Diệc Sâm ngẩn ra rồi lại nhanh chóng bình thản trở lại.
Người lớn chào hỏi nhau xong, ba Tô và người đàn ông kia đến thư phòng để lại vợ ông ta và mẹ Tô trò chuyện với nhau.
“Đây là khách đến chơi sao?” Người phụ nữ xinh đẹp kia nhìn thấy người lạ mặt nên muốn chào hỏi trước, tránh để bản thân mình lúng túng.
“Đây là bạn trai của A Trạch.” Mẹ Tô thản nhiên nói, dù sao đây cũng không phải là bí mật gì.
“Điển trai quá ha.” Người phụ nữ xinh đẹp cảm thán một câu, không có vẻ gì là kinh ngạc.

Dùng tư thế ưu nhã nhận nước ấm được người giúp việc bưng đến, đặt nó xuống trước mặt mình.
Tiết Diệc Sâm nở nụ cười lạnh nhạt, chợt chen ngang vào cuộc trò chuyện này: “Ừm, xem ra mấy năm nay bà sống không tệ nhỉ?”
“Hửm?” Người phụ nữ kia ngạc nhiên nhìn Tiết Diệc Sâm, không hiểu ý cậu, “Cậu biết tôi à?”
“Ừm, tất nhiên phải biết rồi, sao tôi không biết mẹ ruột mình cho được chứ.

Tôi là Tiết Diệc Sâm, bà có nhớ đứa con trai này không?”
Động tác của bà ta khựng lại, ngẩng đầu và hoảng loạn nhìn về phía Tiết Diệc Sâm.
Cả phòng bỗng nhiên im bặt.
Tô Hoan Trạch đang nằm trên sô pha lười biếng trêu chọc con mèo, nghe cậu nói vậy thì ngồi phắt dậy, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt từa tựa nhau của hai người, hồi lâu không hé răng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ ruột online.
(Hehe, lỡ sủi hơi bị lâu =)))
Cửa sổ sát đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.