Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 50: Ngọt X16


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 50: Ngọt X16


Tiết Diệc Sâm đắn đo hồi lâu mới dặt dè hỏi: “Mọi người đều biết tính hướng của cậu ấy…!là vậy ư?”
Vẫn hỏi một cách rất uyển chuyển.
“Đúng! Biết chứ.

Hình như cách đây một hai năm trước gì đó, trong cái giới này bỗng nhiên truyền ra việc Tô Hoan Trạch thật ra là một tên đồng tính luyến ái, chuyện xu hướng tính dục của cậu ta rõ rành rành như vậy mà nhà họ Tô cũng không bác bỏ nên dần dà ai nấy cũng ngầm hiểu.

Thật ra trong cái giới thượng lưu này lắm kẻ ăn chơi trác táng, có cả bi nữa nhưng chẳng mấy ai dám công khai, phần lớn đều âm thầm truyền tai nhau.

Bởi vì những người như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến việc kết hôn của đám tiểu thư trong gia tộc lớn.

Cũng như tôi vậy, gia đình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa từ nhỏ đến lớn, sao có thể gả cho một tên GAY để phải chịu khổ được chứ, cho dù nhà đối phương lắm tiền, liên hôn có thể tạo ra biết bao lợi ích đi chăng nữa cũng không ai chấp nhận được, cứ thế Tô Hoan Trạch trở thành một kẻ lạc loài…”
Tiết Diệc Sâm chưa từng tiếp xúc với tầng lớp này cho nên cậu cũng không hiểu những quy tắc của nó, nhưng cậu đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết hào môn nên đoán chừng cũng máu chó như vậy nhỉ?
“Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy nhỉ?”
“Tất nhiên rồi, ban đầu Tô Hoan Trạch cũng chẳng ảm đạm vậy đâu, ít nhiều gì cậu ta cũng có vài người bạn.

Nhưng rồi bạn bè cũng dần vơi đi, hẳn bọn họ cảm thấy Tô Hoan Trạch là đồng tính luyến ái nên làm bạn với cậu ta sẽ chịu lời ra tiếng vào.

Cho dù cậu ta là GAY thật nhưng đâu phải cứ đàn ông là để vào mắt chứ.

Cứ thế cậu ta càng ngày càng không thích nói chuyện và cũng chẳng bằng lòng tham gia mấy sự kiện tụ tập nữa, cũng vì lẽ đó mà anh trai cậu ta mới dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.”
“Vậy ra Tiêu Ý Hàng là một trong những người bạn hiếm hoi của cậu ấy?” Tiết Diệc Sâm chợt nhớ đến chuyện trong lớp chỉ có mỗi mình Tiêu Ý Hàng có quan hệ không tệ với Tô Hoan Trạch, nhưng gần đây họ cũng ít qua lại với nhau.

Hầu hết đám con trai đi cùng với Tô Hoan Trạch đều là tùy tùng của cậu ta chứ chả phải bạn bè thật lòng gì cả.
“Đúng vậy, nhưng Tiêu Ý Hàng cũng khiến người ta khó lòng thích nổi, cậu ta cứ soi mói đủ điều thôi.

Tuy rằng cậu ta bảo vệ Tô Hoan Trạch kỹ lắm, trông cũng ra gì đó nhưng vẫn không thể nào khiến người ta ưa được, lúc nào cũng đanh đá chanh chua.


À đúng rồi, có không ít người đồn rằng hai người bọn họ là một cặp đó, ầy, nước mình cậu cũng hiểu mà, đâu phải ai cũng tỏ chuyện này mà cứ thích nói lung tung, nào là đồng tính luyến ái đều mắc bệnh AIDS, cũng không thể nào ngăn nổi những thành kiến đó được…”
Bản thân Tiết Diệc Sâm cũng hiểu mà, bấy giờ trong nước vẫn rất nhiều người chẳng hiểu gì về đồng tính luyến ái, thế hệ trước càng cảm thấy khủng khiếp và phản đối gay gắt hơn nhiều, người qua đường cũng xem bọn họ là kẻ biến thái và công kích đủ kiểu.

Phải can đảm đến mức nào mới dám công khai come out?
Chuyện này khiến cậu nín bặt, tâm trạng cũng trở nên nặng trĩu.

Nhưng cậu vẫn hỏi thử: “Liệu gia đình Tô Hoan Trạch có gây khó dễ cho cậu ta không?”
“Nhà họ Tô vẫn luôn cưng chiều Tô Hoan Trạch, biết Tô Hoan Trạch là gay thì vẫn luôn ủng hộ cậu ta! Chỉ cần Tô Hoan Trạch thích, cho dù dẫn một chàng dâu về thì họ vẫn có thể tổ chức tiệc cưới linh đình! Ầy…!so ra thì cậu cả nhà họ Tô thảm quá trời.”
“Anh trai của Tô Hoan Trạch?”
“Ừm, chú Tô vẫn luôn đối xử khá bất công.

Thiếu điều buổi tụ hội nào cũng dắt Tô Hoan Trạch theo để nói cho cả thế giới biết Tô Hoan Trạch là con của chú ta, còn đứa con trai đầu thì cứ để vất vưởng trong nhà thôi…”
Tiết Diệc Sâm chợt nhớ đến việc đi đến đâu cũng có người nhận ra Tô Hoan Trạch.
“Tại sao lại phân biệt đối xử giữa hai đứa con như vậy?”
Kiều Hoan thấy Tiết Diệc Sâm hoang mang không rõ đầu đuôi gì thì không khỏi liếc cậu một cái, nhưng mà con gái rất thích buôn chuyện nên cô nàng tiếp tục xổ một tràng: “Bọn họ không phải là anh em ruột đâu…!Chú Tô là con trai út nhà họ Tô, chú ta còn có một người anh trai và kết hôn từ sớm nhưng gặp phải chuyện bất trắc nên cả hai vợ chồng nhà họ đều qua đời, để lại một đứa con trai là cậu cả nhà họ Tô đó.

Lúc ấy chú Tô vẫn chưa lập gia đình, cha mẹ cứng rắn ép chú ta phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối, đăng ký kết hôn chứ cũng chẳng cần tổ chức tiệc rượu gì chỉ vì muốn để chú ta nhanh chóng nhận cậu cả nhà họ Tô làm con nuôi thôi.”
“Chuyện này…!hơi quá đáng rồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, chú Tô cũng rất buồn vì anh trai mình mất nhưng buộc phải nhận thêm một người vợ và một cậu con trai thì ai mà vui cho nổi, nhưng mà chú ta vẫn thỏa hiệp.

Nhà họ Tô vốn định hai năm sau sẽ tổ chức bù lại một bữa tiệc, ngờ đâu chỉ hai năm sau chú Tô đã thẳng thừng ly hôn và cưới người vợ hiện tại, còn có cả Tô Hoan Trạch.

Tô Hoan Trạch mới là con trai ruột của chú ta, cậu ấy còn có một cô em gái cỡ chừng mười tuổi.”
“Chuyện nhà này rối ren quá nhỉ.”
“Chậc, nhà họ Tô chỉ có vậy thôi chứ chuyện nhà người khác còn drama hơn nữa kìa, nếu cậu muốn biết thì để tôi kể cho mà nghe này, kịch tính lắm.”
“Cái giới này loạn thật đó.”

“Cậu chưa thấy nên mới nói vậy.” Kiều Hoan ngồi đó, chợt nhíu mày và bĩu môi hỏi cậu.

“Cậu gọi tôi ra đây để hỏi mấy chuyện này thôi à?”
“Đâu, chủ yếu là tặng quà cho chị mà.”
“Vậy tại sao không nói chuyện của chúng ta?”
“Chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ?”
Kiều Hoan lập tức mất hứng, quơ quơ sợi dây chuyền trong tay rồi hỏi tiếp: “Không phải tặng quà xong thì phải tỏ tình ư?”
“Ặc…!chị học tiếng Anh kém lắm à?”
“Vẫn ổn chán, sao vậy?”
“Dòng chữ tiếng Anh trên mặt dây chuyền là tình bạn giữa chúng ta vĩnh viễn sâu đậm.”
Kiều Hoan nghe vậy thì xù lông, ném sợ dây chuyền vào trong ngực của Tiết Diệc Sâm ngay lập tức rồi hỏi cậu: “Ý cậu là sao?!”
Tiết Diệc Sâm bắt lấy sợi dây chuyền, sau đó nắm lấy tay Kiều Hoan rồi mở lòng bàn tay cô nàng ra và lật nó lại, đặt sợi dây chuyền lên trên rồi cố gắng nói nhẹ nhàng hết sức có thể: “Đây không phải ý định ban đầu của chị ư? Làm bạn với tôi, tôi cũng thấy làm bạn với chị tốt lắm.

Hơn nữa chị là một người vô tư, không câu nệ tiểu tiết, tính cách cũng rất hào sảng nên tôi thấy chị rất tốt.

Nhưng mà làm người yêu thì có hơi sơ sài quá, chưa chắc tính cách chúng ta hợp nhau.

Mà chị cũng không thích tôi đến mức đó.”
Cậu vừa nói vừa nhìn hồ sơ chi tiết của Kiều Hoan trước mặt, nửa ngôi sao màu hồng phấn kia nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt mà.
Kiều Hoan tiếp cận Tiết Diệc Sâm cũng vì vẻ bề ngoài, muốn ở bên cạnh cậu chỉ vì cô nàng cảm thấy có một người bạn trai khôi ngô như vậy sẽ nở mày nở mặt thôi chứ chưa nghĩ nhiều hơn.
Quả thật cậu cũng thấy Kiều Hoan không tệ, nhưng cậu không muốn lừa cô nàng.

Vì cậu biết bây giờ mình vẫn chưa có tình cảm gì với nữ sinh này.

Không thích thì từ chối ngay cho rồi, cứ dây dưa thì không tốt cho cả hai, thà giải quyết thật gọn gàng nếu không sau này gặp lại nhau lại ngượng ngịu lắm.


Sau này còn có thể làm bạn bè hay không còn chưa biết chừng.
Kiều Hoan nghe xong thì cười lạnh, cô nàng đã nổi máu lên rồi.

Vốn thấy Tiết Diệc Sâm chủ động hẹn mình nên cô nàng vui vẻ lắm, ngờ đâu lại bị từ chối và phát thẻ người tốt thì sao cô nàng có thể chịu được, bèn duỗi tay đẩy cậu ra: “Cậu cút đi!”
Sau khi đẩy cậu ra thì đứng bật dậy chạy đi, trên tay vẫn ôm chặt hộp dây chuyền.

Không biết vì xấu hổ hay đang rất tức giận nữa, tốc độ rời đi rất nhanh.
Tiết Diệc Sâm ngồi im nhìn cô nàng chạy mất, thầm nhủ bụng nếu mình có thể từ chối Tô Hoan Trạch thẳng thừng như vậy thì tốt quá rồi.

Nhưng cậu không tài nào hiểu nổi tại sao những chuyện này lại rơi vào người Tô Hoan Trạch, cậu rất muốn cự tuyệt cậu ta nhưng cảm thấy nếu làm vậy sẽ rất áy náy.

Có phải vì Tô Hoan Trạch đối xử với cậu rất tốt nên cậu dần trở nên dựa dẫm vào cậu ta hay không, hay vì Tô Hoan Trạch giúp đỡ cậu quá nhiều nên cậu không đành lòng làm vậy với ân nhân của mình?
Cậu dùng suy nghĩ hỏi hệ thống: “Hai sao rưỡi là mức độ như thế nào?”
“Một sao là có cảm tình, hai sao là thích thật lòng, ba sao là tình yêu sâu đậm, bốn sao là khắc cốt ghi tâm, còn năm sao là biến thái u mê quên lối về.”
Nghe đến ý cuối cùng, Tiết Diệc Sâm không khỏi sửng sốt bèn hỏi: “Biến thái u mê quên lối về là sao cơ?”
“Thật ra lên đến ba sao đã thật lòng lắm rồi, cực kỳ hiếm có.

Một hai sao thì không ổn định lắm, nói không chừng xảy ra chút chuyện hoặc tách nhau ra một khoảng thời gian thì sẽ bị giảm xuống, ba sao trở lên thì vững vàng hơn, bốn sao thì đạt đến tiêu chuẩn vợ chồng hoạn nạn có nhau.

Nhưng mà năm sao…!thì đến mức biến thái luôn rồi, dù cậu có tổn thương người đó hết lần này đến lần khác thì người đó vẫn yêu cậu, cậu có giết cả nhà thì người đó vẫn lý giải rằng cậu có nỗi khổ tâm.

Người bình thường không ai chạm đến mức độ này đâu, bốn sao đã là cao nhất rồi.”
“Hay phải nói là tình cảm Tô Hoan Trạch dành cho tôi chưa đến ba sao thì vẫn còn đường cứu vãn đúng không?”
*
Tiết Diệc Sâm trở lại phòng ngủ với tâm trạng rối bời, cậu lén lén lút lút nhìn quanh, nhận ra không có ai trong phòng thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bước đến nhà vệ sinh mở cửa ra thì nhìn thấy một người đang đứng cạo râu trước gương.
Cậu khựng lại, thấy Tô Hoan Trạch vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa khô hẳn, thân trên trần trụi và trên người chỉ mặc một cái quần lót góc bẹt.

Cậu ta thấy Tiết Diệc Sâm mở cửa ra thì thản nhiên đưa mắt nhìn cậu.


Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm phủ lên đường nét cơ bắp của cậu ta, vóc dáng đẹp đẽ hoàn toàn khác xa một học sinh cấp ba, trông cứ như một người mẫu chuyên nghiệp vậy.
Trong khoảnh khắc đó, cậu thật sự cảm thấy dáng người và phong thái của cậu trai này rất nam tính và cũng rất gợi cảm.
Nhưng chỉ sửng sốt trong chốc lát, cậu vội vàng lui ra ngoài và ngồi trên giường chờ Tô Hoan Trạch đi ra.
Lúc Tô Hoan Trạch bước ra vẫn không thèm mặc thêm một cái quần vào mà đi thẳng đến bàn học của mình ngồi xuống tiếp tục cạo râu, lại nói với cậu: “Cậu vào đi.”
Cậu ũ rũ bước vào, phòng tắm vẫn còn đang cực kỳ ẩm ướt và hâm hấp, có lẽ Tô Hoan Trạch chỉ mới vừa tắm xong.

Cậu vừa cởi quần áo vừa cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, trước kia cậu cũng từng tắm sau Tô Hoan Trạch nhưng chưa bao giờ cảm thấy mập mờ như vậy.

Sau khi cậu biết Tô Hoan Trạch thích mình thì cậu vẫn luôn có cảm giác “trai đơn gái chiếc” khi ở chung một phòng ngủ với cậu ta.
Cậu chắc chắn rằng bây giờ mình đang không được bình thường, nhất định là cậu đã bị dọa do biết bạn cùng phòng là gay rồi.
Khẳng định là vậy.
Lúc cậu bước ra thì thấy Tô Hoan Trạch đang dọn cát mèo, trên cánh tay còn có vài vết cào, cậu cũng không thèm quan tâm mà nằm vật lên giường.

Chờ khi cậu nằm xuống rồi Tô Hoan Trạch mới vào lại phòng tắm sấy tóc, âm thanh vù vù như đang thổi vào lồng ngực Tiết Diệc Sâm khiến cậu cảm thấy cả người khô nóng.
*
Sẩm tối hôm chủ nhật, khi Tiết Diệc Sâm quay lại ký túc xá thì thấy chỉ có một mình Que Kem ở đó còn Tô Hoan Trạch đã đi đâu mất, cũng không có trong toilet.

Bình thường cứ đến cuối tuần thì Tô Hoan Trạch sẽ vác Que Kem về nhà, bao giờ vào học mới đem nó về.

Hiển nhiên cậu ta đã quay lại nhưng lúc này không có mặt trong phòng.
Khi cậu nhìn sang Que Kem thì cảm thấy nó không đúng lắm, cứ liên tục cào cấu khắp người.

Cậu nâng Que Kem lên và vạch lông nó ra xem thử mới thấy nó bị bệnh nấm ngoài da.
Mặc dù cậu chả ưa con mèo này gì cho cam nhưng vẫn không đành lòng nhìn nó khó chịu, vì vậy cậu lấy balo mèo trong góc ra bỏ nó vào rồi xách đến bệnh viện thú cưng gần trường học.

Sau khi bác sĩ thăm khám thì bảo phải cạo lông cho Que Kem.
“Nghiêm trọng lắm ạ?” Tiết Diệc Sâm cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Ừm, cậu làm chủ kiểu gì vậy? Con mèo này có dấu vết bị ngược đãi, cần phải cạo lông để chăm sóc vết thương.”
“Ngược đãi, sao lại thế được?” Cậu không thể nào tin được, Tô Hoan Trạch luôn hầu hạ Que Kem như tổ tông nhà mình, sao lại ngược đãi nó cho được?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.