Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 48: Ngọt X18
Chuyện này vẫn cứ khiến Tiết Diệc Sâm cảm thấy bứt rứt, nhất là vấn đề mà Tiết đến từ tương lai hỏi ngược lại khiến cậu phải suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào là lạ ấy.
Giải quyết vấn đề giữa bạn bè chung lớp với nhau thôi có cần phải hỏi như vậy không.
Trong ấn tượng của cậu, bất luận trong tình huống nào thì Tiết đến từ tương lai vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với dáng vẻ biếng nhác.
Đây là lần đầu tiên anh ta để lộ ra vẻ mặt như vậy.
Sáng hôm sau, cậu vẫn dậy sớm như thường lệ.
Cậu ngồi ở trên giường quan sát Tô Hoan Trạch hồi lâu, xem thử cậu ta giống người có ý định phạm tội hay không.
Tuy rằng cậu ta chẳng khác gì tên tội phạm nhưng cũng chẳng có lý do để phạm pháp mà? Đừng bảo vì cậu ta trông giống kẻ xấu nên cứ xích đầu lại nhé?
Cậu không phát hiện ra được gì nên đành đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, trước khi ra khỏi phòng còn gọi Tô Hoan Trạch dậy.
Khi đến lớp, cậu vừa ăn sáng vừa dùng plug-in trong hệ thống của mình quan sát từng người một nhưng không hề nhận ra điểm kỳ quặc nào cả, mãi đến khi cậu nhìn thấy Bao Sảng.
Chỉ số mối quan hệ, một đỏ.
Cậu giúp đỡ Bao Sảng nhiều như vậy mà còn bị cô nàng ghét bỏ ư? Điều này khiến cậu vô cùng bất ngờ, vì thế dùng suy nghĩ hỏi hệ thống: “Tôi nói này, không phải plug-in của mấy người bị BUG rồi chứ? Tại sao chỉ số mối quan hệ không chính xác chút nào vậy?”
(BUG: Lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình khiến kết quả không được chính xác hoặc hoạt động không như mong muốn.)
“Không có chuyện sai sót ở đây đâu.”
Tiết Diệc Sâm đưa ra dẫn chứng với hệ thống: “Mày xem Tiêu Ý Hàng đi, một đỏ chứng tỏ cậu ta ghét tao đúng không.
Nhưng sao Bao Sảng có thể ghét tao cho được, cô ấy cũng một đỏ này?”
Hệ thống im lặng một lúc rồi mới nào: “Cậu bị mù màu à?”
“Quần què, tôi có đủ tố chất thân thể để trở thành phi công luôn đó.”
“Được, vậy cậu nói cho tôi biết đây là màu gì?” Nói xong thì cho cậu nhìn một đỏ.
“Màu đỏ.”
“Vậy cái này thì sao?” Chuyển sang một khác.
“Cũng là màu đỏ.” Sau khi cậu đáp xong, thấy hệ thống bất lực thì bèn giải thích: “À, một cái đậm và một cái nhạt hơn.”
Bấy giờ hệ thống mới trả lời: “Nhìn cho kỹ đi, cái đậm hơn là màu cam.
Đây còn gọi là cảnh báo màu cam đấy, nếu là cái màu này thì đúng là quan hệ chẳng ra gì thật, nó biểu thị mức độ chán ghét của đối phương đối với cậu.
Nhưng cái đằng sau là màu hồng, màu hồng tượng trưng cho tình cảm, nếu màu này chứng tỏ đối phương mến mộ cậu.
Cậu nhìn kỹ lại xem.”
“Ồ…” Tiết Diệc Sâm thử nhìn lại, quả nhiên Tống Triết và Tiêu Ý Hàng đều là màu cam đậm hơn.
Còn nhìn sang Bao Sảng thì thấy màu hồng phấn.
Cậu đắn đo một lúc rồi chợt nhận ra gì đó, đột nhiên cảm thấy tim hẫng đi một nhịp, bởi vì cậu vẫn chưa đóng plug-in nên vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tư liệu của cậu trai to cao đang bước vào lớp:
Họ và Tên: Tô Hoan Trạch
Giới tính: Nam
Ngày sinh: Ngày 4 tháng 8 (Chòm sao Sư Tử)
Chiều cao: 1m88
Cân nặng: 75kg
Độ thân thiện:
Thông tin chi tiết hơn >>
Tiết Diệc Sâm nhìn hai nửa hồng phấn kia, suýt chút nữa đã hoài nghi nhân sinh.
Gì…!sao còn nhiều hơn lần trước nửa sao vậy?
Không không không, đây không phải là điểm mấu chốt, quan trọng Tô Hoan Trạch là con trai đó, nếu hai vàng thì Tiết Diệc Sâm sẽ vui vẻ lắm, cậu sẽ coi Tô Hoan Trạch như anh em và gần như là chí cốt của mình.
Nhưng mà hồng là cái quái gì đây?
Chẳng lẽ Tô Hoan Trạch…!thích cậu ư?!
Đừng có tấu hài như vậy chứ?! Cả hai đều là con trai đó!
Bỗng nhiên vẻ mặt như bị táo bón của Tiết đến từ tương lai hiện lên trong đầu cậu, và cả vấn đề mà anh ta đã hỏi cậu: “Lúc cậu ngủ chung phòng với cậu ta thì cậu ta không động tay động chân gì với cậu đó chứ?” Chuyện này chứng tỏ Tiết đến từ tương lai cũng thấy gì đó sai sai rồi đúng không? Tiết đến từ tương lai là trai thẳng, nhưng anh ta là người có kiến thức sâu rộng, hẳn bên cạnh cũng có GAY nhỉ.
Thế nên anh ta mới có thể suy nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ chuyện này xảy ra trên bản thân mình lúc còn trẻ nên mới khó lòng chấp nhận được.
Khuôn mặt dày như mặt đường của cậu vô thức đỏ bừng, Tiết Diệc Sâm cảm thấy đầu óc mình ngưng hoạt động luôn rồi.
Một chốc thì nóng đến mức có thể khiến nước sôi trào, một chốc lại cảm thấy bóng đèn sáng rực nảy lên.
Thân thể của cậu cũng cứng còng, cảm thấy luống cuống tay chân.
Đây là cảm giác quá đỗi kỳ lạ, lúc biết Bao Sảng thích mình thì cậu cũng chỉ cười cười, sớm có câu trả lời trong lòng: Cậu nhất định sẽ từ chối.
Khi biết Kiều Hoan có hảo cảm với mình, cậu cũng rất thản nhiên, nhưng lại vui như mở cờ trong bụng và âm thầm tính toán, cô nàng này cũng coi như phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cậu cho nên cậu dự định quan sát thêm, nếu có thể thì cậu sẽ cân nhắc.
Nhưng biết Tô Hoan Trạch thích mình, cảm xúc đầu tiên của cậu là bối rối, hoặc phải nói là khó có thể chấp nhận được.
Lần đầu tiên cậu luống cuống chân tay như vậy, tim đập loạn xạ hệt như một thằng nhóc mới biết yêu lần đầu.
Cậu không có thuộc tính gay ẩn đó chứ? Tiết đến từ tương lai sống mấy chục năm vẫn không thể tìm thấy tình yêu đích thực, có phải do anh ta không nhận ra mình là gay không?
Không không không, không thể thế được, đối tượng mà mình nghĩ đến vẫn luôn là phái nữ, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ tìm pỏn xem thử, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ở bên một người đàn ông cả.
Cậu dám chắc chắn rằng mình là trai thẳng.
Chắc là vậy ha!
“Cậu lại bị gì đấy?” Tô Hoan Trạch đã đến cạnh bàn, dứt khoát ngồi xuống vị trí bên ngoài sau đó xoay người lại, thản nhiên lấy đồ ăn sáng của mình trong cái túi trên bàn Tiết Diệc Sâm.
Nhìn thấy Tiết Diệc Sâm giật nảy người rồi đẩy hết mọi thứ cho cậu ta, sau đó rút quyền sách bài tập trên bàn ra và vùi đầu vào viết.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy bản thân mình cần phải bình tĩnh lại nên lôi sách bài tập ra làm, muốn khiến bản thân không luống cuống nữa nhưng rồi nhận ra mấy bài ở trang sau toàn kiến thức chưa được học.
Cậu bèn giở sách giáo khoa ra tự học, xong xuôi thì tiếp tục giải đề, tưởng chừng như muốn làm cho bằng hết quyển sách bài tập này vậy.
Tiết Diệc Sâm vẫn luôn nhầm tưởng Tô Hoan Trạch ghét mình nên cực kỳ tức giận.
Nhưng lúc này nhận ra đó chỉ là hiểu lầm thì lại sợ đến mức bay màu, cậu hoàn toàn không biết phải ở chung với Tô Hoan Trạch như thế nào cho nên suốt buổi sáng họ không nói với nhau một câu, có muốn đi ra ngoài cũng nép sát sau ghế Tô Hoan Trạch lẻn ra.
Trước giờ cậu vẫn luôn nhiễu sự, lúc đi học toàn phải chộn rộn mới chịu được, không rung đùi thì cũng sờ chỗ này bóp chỗ kia trên người Tô Hoan Trạch.
Nhất là sau khi trời trở lạnh thì lúc lên lớp cứ một hai phải túm lấy tay Tô Hoan Trạch để sưởi ấm cho mình.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, nếu đối xử với một tên gay như vậy thì chẳng khác gì đang thả thính người ta.
Nhưng nay cậu đâu có dám nữa, lúc lên lớp luôn cực kỳ nghiêm chỉnh, không dám rung đùi, dáng ngồi không khác gì bọn học sinh tiểu học, thiếu điều chắp tay sau lưng nữa kìa.
Ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không dám liếc ngang liếc dọc sang Tô Hoan Trạch một cái.
*
Mấy hôm nay Tô Hoan Trạch cứ cảm thấy Tiết Diệc Sâm không đúng chỗ nào đấy, cậu vẫn luôn thần hồn nát thần tính và cũng chẳng dám đối diện với cậu ta, hệt như đã làm chuyện gì trái lương tâm vậy.
Chuyện mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, vừa nghỉ trưa cậu đã chạy vèo ra ngoài, đinh ninh phải ngồi ăn cơm với Vu Hải Lang và đám nữ sinh lớp ba chứ nhất định không chịu đi cùng với cậu ta.
Phải biết rằng mọi hôm Tiết Diệc Sâm luôn kéo cậu ta đến căng tin cho bằng được vì sợ bị đám nữ sinh quấn lấy và rồi lại bị thầy phụ trách hiểu nhầm, ảnh hưởng đến học bổng của cậu.
Cậu ta bối rối, tên nhóc này lại cáu bẳn gì nữa đây? Sao Tiết Diệc Sâm khó hiểu quá đi mất, lâu lâu lại lên cơn bực mình, có phải cậu xinh hơn con gái nên tính cách còn khó chiều hơn mấy cô nàng không?
Nhưng Tô Hoan Trạch không ngờ rằng, lần phớt lờ này của Tiết Diệc Sâm còn dai dẳng hơn mấy lần trước, mọi khi cậu chỉ cáu gắt lên rồi thôi chứ vẫn để bụng đến người ta lắm, còn bây giờ cứ thấy Tô Hoan Trạch là vác chân lên cổ chạy trốn, suốt mấy hôm liền không chịu nói với cậu ta một lời.
Sau dó Tiết Diệc Sâm chẳng những không bám lấy cậu ta nữa mà hoàn toàn trốn tránh mất dạng, hận không thể biến mất khỏi phòng ngủ, hoặc vừa về phòng thì lao vào livestream, xong thì tắt máy đi ngủ chứ không chịu giao lưu với Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch chẳng hiểu mô tê gì cả, vì thế trong giờ học cậu ta ngồi viết viết vẽ vẽ mấy chuyện đã xảy ra lên vở, cố gắng tìm kiếm chút manh mối:
Que Kem hất đổ chậu cây của cậu ấy nên cậu ấy rất tức giận.
↓
Không hiểu tại sao trong giờ học lại trở nên tức giận hơn nhiều.
↓
Trồng lại mấy chậu cây cho cậu ấy, đã thế còn đóng cửa tủ nên quan hệ trở nên hòa hoãn hơn.
↓
Giúp cậu ấy giải quyết một đám cặn bã nên dần hòa thuận với nhau.
↓
Sáng hôm đó lấy bữa sáng trong tay cậu ấy xong thì cậu ấy lại trở nên khó hiểu.
↓
Chiến tranh lạnh.
↓
Thời kỳ phản nghịch?
Sau khi tổng kết lại, cậu ta còn vẽ mấy vòng bên ngoài mấy chữ “Thời kỳ phản nghịch”, dường như càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình, nếu không phải thì cậu ta thật sự không thể nào nghĩ ra lý do nào khác nữa.
Nhìn vào bảng phân tích này, cậu ta chợt thấy bản thân có ý thức trách nhiệm của một người mới làm cha lần đầu, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Hết tiết tự học buổi tối, Tiết Diệc Sâm đi theo đám Vu Hải Lang đến sân bóng rổ, ở đây chỉ có một ngọn đèn nên không thích hợp để thi đấu, cùng lắm chỉ có vài người tụ tập luyện ném bỏng vào rổ.
Nếu là ban ngày mà có người biết hotboy trường đến đây chơi bóng rổ thì đảm bảo sẽ có rất nhiều nữ sinh chạy tới hóng hớt, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, hơn nữa Tiết Diệc Sâm rất ít khi ra ngoài hoạt động buổi tối nên chỗ này chỉ có mấy cô nàng lớp ba.
Một lúc sau, Kiều Hoan xuất hiện bên ngoài sân bóng rổ, vừa nhìn thấy cô nàng thì Tiết Diệc Sâm dừng lại, vẫy tay với ra hiệu cô nàng đến khán đài cạnh sân bóng rổ ngồi xuống, hiển nhiên họ đã liên lạc với nhau trước đó.
Vu Hải Lang thấy hai người họ cùng nhau rời đi thì không nhịn được huýt sáo trêu chọc.
Đám nữ sinh lớp ba thấy hai người họ dính lại với nhau thì cũng chụm đầu lại xầm xì, sau đó còn có bạn nữ lau nước mắt bỏ chạy.
Tiết Diệc Sâm không để ý đến chuyện bên kia, sau khi ngồi xuống thấy lấy một cái hộp trong túi ra đưa cho Kiều Hoan: “Tặng chị này.”
Kiều Hoan vui vẻ nhận lấy, vừa mở hộp ra xem vừa hỏi cậu: “Không phải năm mới cũng không phải dịp gì, sao cậu lại tặng quà cho tôi?”
“Muốn tặng thì tặng thôi, cần gì phải nhân dịp gì?”
“Tôi vô cùng tán thưởng suy nghĩ này của cậu đó.” Khi mở hộp ra thì thấy một sợi dây chuyền bạc nằm bên trong, bên dưới còn có một cái mặt dây chuyền nhỏ tinh xảo viết một chuỗi ký tự tiếng Anh gì đấy, cô nàng không thể nhìn rõ nhưng cảm thấy nó rất đẹp, vui vẻ đến mức cười không khép được miệng, hận không thể nhào đến ôm Tiết Diệc Sâm.
Ai dè đợi một hồi lâu vẫn không thấy Tiết Diệc Sâm có ý định đeo lên giúp cô nàng.
“Này, tôi hỏi chị chuyện này được không.
Tại sao chị lại bảo Tô Hoan Trạch là tên biến thái, có phải cậu ấy…!không…” Tiết Diệc Sâm như đang suy tư gì đó, không để ý đến tâm tư thiếu nữ của cô nàng.
“Cậu nhận ra cậu ta có vấn đề rồi hả?” Kiều Hoan nghiêng đầu nhìn Tiết Diệc Sâm, sau đó thở dài rồi nói, “Tôi cũng không kỳ thị cậu ta đâu, nhưng phát hiện mình và cậu ta cùng thích chung một cậu trai cứ là lạ sao ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Học bá Tiết: Kích thích quá má ơi, phải làm bài tập để bình tĩnh lại mới được.
Học tra Tô: Vợ mình tiến vào thời kỳ phản nghịch rồi phải làm sao đây? Online chờ, rất khẩn cấp.
_________
Yên tâm là ẻm không hề mập mờ gì với Kiều Hoan đâu =))) ẻm vẫn đang bận hốt hoảng với chuyện bị Trạch thích mà hơi sức đâu yêu đương….