Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 25: Anh Rể


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 25: Anh Rể


Nói cho cùng thì Tiết Diệc Sâm cũng là streamer mảng game, chơi game đỉnh, tốc độ tay rất nhanh, cậu có phản ứng nhạy bén và năng lực tính toán hoàn hảo, nhưng dù sao cũng không phải tuyển thủ chuyên nghiệp nên không đến mức thắng lợi một cách áp đảo.
Thêm vào đó, so ra thì cậu lợi hại hơn dân nghiệp dư một ít, nhưng lại chẳng với tới trình độ đại thần, trang bị lại kém hơn dân đập tiền, đúng kiểu nhìn lên chẳng bằng ai mà nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình.
Gói mì Racoon nhỏ đối diện là người chơi đứng thứ hai trên bảng PK liên server, tất nhiên cũng không dễ ăn, anh ta cũng có trình, ước chừng đã đập vào game không ít tiền, trang bị cũng thuộc loại cực phẩm.
Kẻ có tiền nhưng tay tàn được chia làm bảy bảy bốn chín loại, có điều tên Racoon nhỏ này không phế như Thất Tội.
Đương nhiên về khoản ném tiền thì thua xa Thất Tội.
Tiết Diệc Sâm linh hoạt né tránh combo băng trùy của đối phương, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, bay lên đâm ra một kiếm, nhưng chỉ có thể công kích vào lá chắn băng, vì vậy cậu nhảy lùi lại, né tránh phạm vi quần công của Gói mì Racoon nhỏ.
Cậu thích trò đánh lén sau lưng, cứ nhảy trái nhảy phái sau đó vòng ra đằng sau đối thủ, tìm khoảng trống khi đối thủ chuyển góc nhìn thì nhân cơ hội bắt lấy sơ hở tấn công kịch liệt.
Cách chơi này trong game cũng không hiếm, nhưng nó có hơi đáng khinh.
Thành thật mà nói thì đấu pháp này khiến người ta cảm thấy không ưa nổi, thú vị nhất là có vài người vòng ra đằng sau lưng đối thủ chỉ để show tốc độ của họ mà không để ý đến đối thủ, kết quả vòng tới vòng lui quanh người ta, ngay lúc đối phương sử dụng kỹ năng thì đâm đầu vào chỗ đối diện ăn ngay đại chiêu vào mồm, trông cực kỳ thiểu năng.
Bản chất chức nghiệp của Mì gói Racoon nhỏ là: đọc chú pháp, đọc chú pháp rồi lại ngâm xướng— sau đó tiếp tục đọc chú pháp.
Những nghề khác đánh xong dăm ba trận đi ngắm cảnh rồi thì anh ta vẫn đang đọc chú pháp, anh ta còn phải đứng đơ ra một lúc, cho nên cũng rất ghét cái trò đánh lén sau lưng.
Tiết Diệc Sâm vòng ra sau lưng anh ta, thấy anh ta dùng khinh công bay vèo ra chỗ khác, vừa tìm một góc chuẩn bị đọc chú pháp thì thấy Tiết Diệc Sâm đã đuổi tới trước mặt, cắt ngang chú pháp của anh ta, sau đó liên tiếp nhảy lên hai cây cột như rồng bay phượng múa, đáp ngay cây cột đằng sau anh ta thả một chiêu Vạn Kiếm.
Vạn Kiếm là đại chiêu của phái Kiếm Tông, đặc điểm chính là sát thương cực lớn, phạm vi rộng và kéo thù hận cao nhất, sau khi tung đại chiêu ra thì hình ảnh muôn hoa đua nở phủ đầy màn hình, rất loạn mắt cũng rất rực rỡ.
Ngoài ra còn tốn mana cực kỳ.
Điều này cũng khiến môn phái Kiếm Tu trong game này mệnh danh là “thận hư”.
Tiết Diệc Sâm thả Vạn Kiếm xong thì nhảy sang chỗ khác trốn, chạy ra đằng sau cây cột lén lút hồi mana, giả vờ tấn công xong vứt hết vũ khí bỏ chạy, từ nay mai danh ẩn tích.
Vì vậy màn hình phòng phát sóng trực tiếp lại bị spam liên tục.
Fanny: Đây là Kiếm Tu đáng khinh nhất mà tui từng thấy đó.
Sự Chất Phát Của Tui Thể Hiện Hết Trên Gương Mặt~: Không sai, mỗi người khi chơi game đều có một phong cách riêng, chơi Kiếm Tu mà có thể lưu manh như vậy, đúng là ông anh lợi hại của tui mà.
Vân Y: Lỡ đâu Thất gia không thích kiểu chiến thắng này thì sao?

Tôi yêu học tập, học tập yêu tôi: Có khi đang mắng ba đời nhà cậu ta rồi.
Vận Mệnh Kyoko: Lót dép chờ đối phương chửi cậu.
Kết quả, Mì gói Racoon nhỏ dứt khoát vứt hết mặt mũi chạy ngược sang hướng khác, có lẽ định rời giao tranh để ngồi thiền hồi máu.
Lưu manh gặp lưu manh chúa.
Tiết Diệc Sâm cũng không nhây nữa, lập tức đuổi sang đó, liên tiếp gây sát thương cho đối thủ, sau đó lại ẩn nấp khiến đối phương không thể thoát khỏi trạng thái giao tranh trong một khoảng thời gian ngắn, đã vậy còn liên tục mất máu, một lúc sau lại chạy theo quăng chiêu khiến đối thủ câm lặng, sau khi mana hồi đầy lại thì dù đại chiêu: Nhất Kiếm Đoạt Mạng.
Rất nhanh thắng lợi đã thuộc về Thất Tội.
Dã Thú Ôn Nhu XL: Đệt mợ, đấu pháp này quá đê tiện.
Nước Chanh: Đang sống sờ sờ mà bị nghẹn đến chết.
Ước Gì: Ha ha ha ha ha.
Tiết Diệc Sâm hoàn toàn không để ý mấy thứ này, cậu là ai chứ, là Tiết Diệc Sâm đó, da mặt dày đến mức nào rồi, còn phân tích cách thức để Kiếm Tu đối phó với Băng Linh một cách rất chuyên nghiệp, nói rất rành mạch khiến fan cạn cmn lời.
Sau đó Tiết Diệc Sâm bắt đầu đánh đấu trường giúp Thất Tội.
Trang bị cực phẩm, tài khoản hoàn hảo như vậy, thêm một người tay không tàn hiển nhiên chẳng đối thủ nào có thể địch lại.
Lúc này đây, Tiết Diệc Sâm cảm thấy mình đánh một cách rất vui vẻ, cảm giác mang trang bị cao cấp nghiền ép người khác khiến cậu rất sướng, hẳn đây là nguyên nhân mấy kẻ lắm tiền thích đập tiền vào game nhỉ?
Liên tục đánh suốt một tiếng đồng hồ, thấy xếp hạng của Thất Tội trên bảng đấu trường đã vươn lên hạng 4, coi như tiến bộ không nhỏ.

Phải biết rằng càng lên cao, muốn vượt qua một người thì càng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Trước khi cậu rời đi thì tài khoản của Thất Tội đang đứng treo máy ở quảng trường Thái Cực, sau khi trở về thì thấy xung quanh toàn là hoa tươi và pháo hoa, cậu không khỏi sửng sốt, mở tin tức hệ thống lên thì thấy có người bắn pháo hoa với tài khoản của Thất Tội, còn liên tục thả chín cái, pháo hoa trong game này một cái phải 99 tệ.
Tiết Diệc Sâm: “Hình như tôi đã biết chuyện gì đó không nên biết rồi…!Đang tỏ tình sao? Nhưng tôi đâu phải là người trong cuộc! Thất gia, anh đâu rồi Thất gia, có người ném pháo hoa cho anh nè!”
Đợi một lúc, Thất Tội vẫn chưa trả lời.
Cậu tò mò nhìn người bắn pháo hoa, đọc tên hắn thành tiếng: “Đêm Trăng Tối, đây là bạn tốt của Thất gia nhỉ? Tôi có nên offline luôn không nhỉ, giờ Thất gia online vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa đấy, chắc phải kéo dài 5 phút lận, còn có thể chụp mấy bức mình.”

Cậu suy nghĩ một chút rồi vẫn logout, cũng không đọc tin nhắn riêng, như vậy thì lúc Thất Tội online vẫn có thể thấy được.
Cậu tắt game, nhìn thoáng qua thời gian, cũng thấy hơi mệt mỏi: “Hôm nay ra ngoài làm thêm nguyên một ngày nên có hơi mệt, hôm nay livestream đến đây thôi.”
Tu Sinh: Muốn nghe cậu hát.
Tiết Diệc Sâm: “Hát à…!Vậy hát một bài nhé, mọi người muốn nghe bài gì?”
Mọi người đề cử tên bài hát khắp màn đạn, vì thế Tiết Diệc Sâm cũng hào hứng đi tìm BGM, sau khi hát bài “Nhóc Hồ Lô” “Thiếu Niên Anh Hùng Na Tra” thì bị fan xua đuổi kết thúc livestream.
Tắt live, cậu hoạt động bả vai, đứng dậy duỗi thắt lưng.
Tô Hoan Trạch vẫn đang vừa ôm mèo vừa bấm điện thoại, cậu cũng không để ý mà hỏi một câu: “Tôi làm xong rồi, còn cậu thì sao? Chúng ta tắt đèn được không?”
“Tắt đi.”
Bịt mắt hơi nước đã bị Tiết Diệc Sâm dùng hết, vì để tiết kiệm tiền nên cậu chưa mua thêm, cũng không biết mấy ngày nay có bị mất ngủ hay không nữa.
Cậu từng bị mất ngủ rất nghiêm trọng, có khi trằn trọc cả đêm không ngủ được, ngày nào trước khi chìm vào giấc ngủ cậu đều suy nghĩ lung tung, nhớ đến gia đình, nhớ những người đã nhục mạ mình, những ký ức tồi tệ luôn hiện lên trước mắt lúc cậu sắp ngủ, cứ ào ạt chảy vào khiến cậu không thể nào ngăn cản.
Cậu đã làm gì sai ư?
Vì sao lại đối xử với cậu như vậy?
Cậu cũng đâu muốn vậy đâu, nhưng người có tội luôn là cậu.
Cậu cũng muốn được yên bình, nhưng lại bị người thân đánh mắng, ông bố là một tên súc sinh, cả người mẹ chưa từng gặp, chỉ có bà nội đối xử tốt với cậu, cho dù làm đồ ăn nuốt không trôi thì cậu cũng đành nhịn.
Những người xung quanh khiến cậu cảm thấy bản thân mình đẹp đẽ cũng là một cái tội, cậu cũng tự cam chịu mà sa đọa vào, cảm thấy khuôn mặt này vốn liếng to lớn nhất của mình.
Thật ra đôi khi cậu cũng muốn có một cuộc sống thật bình dị, có một ngôi nhà, có cha có mẹ, có bạn bè cùng nhau trưởng thành.
Cậu tắt đèn, nằm trên giường mở to mắt nhìn nóc nhà, trong phòng ngủ yên tĩnh, đôi mắt của cậu sáng ngời.

Cậu lơ đãng thở dài, sau đó trở mình.

“Này, Tô Hoan Trạch.” Bỗng nhiên Tiết Diệc Sâm không nhịn được mà gọi bạn cùng phòng của mình.
“Hửm.”
“Nhà cậu có mấy đứa.”
“Hai đứa.”
“Cậu có chị à?”
“Không, em gái.”
“Trông xinh không?”
“Vóc dáng rất cao.”
“Có thể tưởng tượng được.”
“Ừm.”
“Em ấy bao nhiêu tuổi rồi? Có thiếu bạn trai không, tự dưng tôi muốn yêu đương quá đi mất.”
“…” Tô Hoan Trạch chẳng nói chẳng rằng, trầm mặc cả buổi.
Tiết Diệc Sâm chỉ cảm thấy thoạt nhìn Tô Hoan Trạch cực kỳ có tiền, có khi nào em gái cậu ta cũng có không ít tiền tiêu vặt? Tìm một người bạn gái rồi, sẽ có người bên cạnh cậu chăng?
Đợi một hồi lâu sau Tô Hoan Trạch vẫn không nói gì, cậu cũng không hỏi nữa, lại thở dài rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cậu cảm thấy thân thể mình rất nặng nè, mở mắt ra theo bản năng thì thấy một nhúm lông màu xám bạc đáp trên ngực của mình, cậu còn chưa kịp sợ hãi thì nhúm lông nọ đã bị cậu đột nhiên mở mắt ra dọa hoảng sợ, nó dùng bộ vuốt chào hỏi với gương mặt của cậu, sau đó bỏ chạy một cách nhanh nhẹn.
Tiết Diệc Sâm oan ức lắm chứ, mới sáng ra đã bị con mèo này cho ăn tát.
Cậu ngồi dây, thấy Que Kem đã quay trở lại bên cạnh Tô Hoan Trạch, trốn đằng sau đầu Tô Hoan Trạch lén lút nhìn cậu, còn làm ra vẻ mà kêu “meo”.
“Này! Đừng tưởng rằng tao đánh không lại chủ nhân của mày thì không đánh được mày đấy nhé.”
“Meo meo!”
“Cái con mèo này có khác gì chủ nhân nó không, đều như tên côn đồ, cái ánh mắt này…” Cậu cảm thán, cầm điện thoại ở bên cạnh lên xem giờ, phát hiện mình thức dậy sớm hơn mọi khi nửa tiếng, cậu cũng không để ý nhiều mà đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong thì thấy Tô Hoan Trạch đang ngồi trên giường, bày ra vẻ mặt ngơ ngác, tóc tai bù xù, trên đùi là con mèo đang nhàn nhã vẫy đuôi.
“Sáng nay con mèo này cho tôi ăn một cái tát đấy.” Tiết Diệc Sâm bắt đầu mách lẻo.
Tô Hoan Trạch nhìn mặt của Tiết Diệc Sâm trước, sau đó nhìn móng vuốt của Que Kem, lúc này mới nói: “Nó sợ người lạ.”
“Móa, cậu nói xem cậu có khốn nạn lắm không, tôi nói mèo của cậu tát tôi, cậu còn sợ mặt của tôi làm móng vuốt con mèo của cậu bị gãy hửm?”

“Không có.”
Tiết Diệc Sâm đi đến cạnh giường Tô Hoan Trạch, vô tình nhìn thấy giày của cậu ta, hai mắt lập tức sáng bừng lên: “Wow, đôi giày này không tệ nhỉ, phiên bản giới hạn phải không?”
“Ừm.”
Tiết Diệc Sâm vô cùng kích động đá dép lê ra, nhét chân vào trong giày của Tô Hoan Trạch, sau khi mang vào thì đi qua đi lại vài bước, không khỏi cảm thán: “Đôi giày này ngầu vãi, nhưng mà chân cậu bự quá, chắc phải lớn hơn chân tôi ít nhất hai size.”
Nói xong thì cởi giày đặt lại chỗ cũ, tiếp tục thu dọn vệ sinh phòng ngủ, cậu quét dọn sương sương rồi Tô Hoan Trạch mới rời giường đi rửa mặt.
“Tôi đến căng tin đây, cậu có muốn tôi mua hộ gì không?” Trước khi Tiết Diệc Sâm đi hỏi cậu ta.
“Sandwich, thêm sữa bổ sung canxi, thẻ cơm tôi để trên tủ đầu giường.”
“Được.” Tiết Diệc Sâm xoay người cầm thẻ cơm của Tô Hoan Trạch, rời khỏi phòng ngủ.
Căng tin lúc sáng sớm vẫn rất nhộn nhịp, trong trường có không ít người dậy sớm, cũng không ít người tập thể dục buổi sáng, vì vậy lúc Tiết Diệc Sâm mua đồ ăn còn phải đứng xếp hàng đợi một lúc, trên đường xách đồ ăn sáng đến lớp thì bắt gặp Bao Sảng đứng trên hành lang, thấy cậu đi tới thì đột nhiên ngăn cậu lại.
Đây là lần đầu tiên Bao Sảng chủ động chào hỏi cậu, cậu đứng lại, ngạc nhiên nhìn cô bé hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm…!Tôi, tôi có thể hỏi cậu vài câu được không?”
“Ồ, có thể, cậu hỏi đi, có bài không biết làm hửm?” Tiết Diệc Sâm nói, ra hiệu vừa đi vừa nói tiếp, nhưng Bao Sảng lại ngại ngùng lắc đầu.
Cậu dừng lại nhìn cô bé, thấy em tỏ vẻ do dự thì có hơi sốt ruột, nhưng cũng không hối thúc.
Kết quả lúc này lại thấy Tô Hoan Trạch đột nhiên xuất hiện, vóc dáng to cao đứng giữa hai người bọn họ, một tay cầm túi trong tay Tiết Diệc Sâm, lấy đồ ăn của mình ra.
Sau khi Bao Sảng nhìn thấy Tô Hoan Trạch thì lập tức chạy trối chết, đến cuối cùng vẫn chưa nói có chuyện gì.
“Cậu xem cậu dọa người ta chưa kìa.” Tiết Diệc Sâm nhìn Bao Sảng rời khỏi mà cảm thán, dáng vẻ cô bé chạy trốn ấy không khác gì chú nai bị dọa sợ.
“Không phải hôm qua cậu còn hỏi em gái tôi à, sao hôm nay đã trò chuyện với nữ sinh khác rồi?”
“Yo, nghĩ thông suốt rồi hở, muốn làm anh rể của tôi?”
“Cũng được, nhưng cậu phải độc thân cho đến khi con bé trưởng thành.”
“Trưởng thành? Em gái cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tuổi.”
“…” Cho dù Tiết Diệc Sâm mê tiền cũng không phát rồ đến mức đó được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.