Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền

Chương 24: Người Mẫu Ảnh


Bạn đang đọc Tôi Đẹp Trai Cậu Ấy Có Tiền – Chương 24: Người Mẫu Ảnh


(Từ chương này trở đi tác giả không đặt tên chương nữa, tên chương do editor thêm vào để đồng bộ với mấy chương trước)
Đến tối, Tiết Diệc Sâm mượn bếp điện từ của phòng ngủ cách vách, mua thêm một ít dầu và thịt để làm xiên que chiên, sau xiên hết vào thì bắt đầu chiên ngay trong phòng.
Tô Hoan Trạch bước ra từ phòng vệ sinh, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cậu ta lấy khăn lau tóc, nửa thân trên để trần, chỉ mặc một cái quần ngủ, thấy Tiết Diệc Sâm đang làm gì đó nên nhịn không được tiến lại gần xem thử.
Tiết Diệc Sâm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, lập tức xua tay: “Cậu tránh xa một chút, đừng để nước trên tóc cậu nhỏ vào trong nồi, bên trong toàn là dầu thôi nên dễ văng lắm, chút nữa tôi chiên xong sẽ đưa cho cậu mà.”
Cậu ta lùi lại hai bước, đứng sang một bên tiếp tục nhìn, một lúc sau lại thấy nhàm chán nên lấy máy sấy trong phòng đi sấy tóc.

Đợi khi cậu ta sấy khô tóc và leo lên giường hít đất hơn năm chục cái xong, Tiết Diệc Sâm mới bưng một đĩa đồ ăn đặt trên tủ đầu giường của cậu ta.
“Rau cuộn, thịt xiên, cá viên, cá chiên và dồi, tôi mới mua thêm mấy thứ này, tôi tự làm nước chấm, cậu có muốn thêm ớt bột không?” Tiết Diệc Sâm hỏi cậu ta.
“Tôi không ăn cay, cũng không ăn rau cuộn, tôi không ăn được rau thơm.”
“Tại sao? Rau thơm ngon mà.”
“Diệt t*ng trùng.”
“Chậc, còn diệt t*ng trùng nữa đấy…!cậu có bạn gái rồi à? Diệt hay không thì có sao đâu?” Tiết Diệc Sâm không khỏi bĩu môi, bưng nồi đặt lên bệ cửa sổ sau đó dặn dò một câu, “Đừng đụng vào nồi đó, dầu vẫn còn đang nóng lắm, tôi xuống tầng đưa xiên que cho bọn Mạnh Hải đã.”
Lúc đi còn tiện tay quơ luôn rau cuộn trên dĩa.
Tô Hoan Trạch không quan tâm, tiếp tục hít đất.
Mạnh Hải hơi sợ Tô Hoan Trạch, vì thế Tiết Diệc Sâm chỉ có thể chạy vặt, mang theo xiên chiên và nước chấm tự pha xuống tầng hai tìm bọn họ.
Nhìn thấy mớ đồ ăn này, Mạnh Hải như nhìn thấy người thân từ phương xa trở về, không khỏi cảm thán: “Đệt mợ, Tiết Diệc Sâm cậu nhất định là mẫu người hiền thê lương mẫu.”
“Tay nghề của tôi khá lắm đó, không phải chỉ có nhiêu đây, tôi còn biết nấu ăn, chỉ cần lật xem công thức nấu ăn là có thể làm theo, mà nấu cũng hơi bị ngon đấy nhé, lần sau làm cho các cậu ăn.” Tiết Diệc Sâm vừa ăn xiên chiên vừa ba hoa về tay nghề của mình.
Cậu biết nấu ăn thật, nhiều năm sống một mình nên không muốn để bản thân mình chịu ủy khuất, đành lên mạng tìm hướng dẫn rồi làm theo, bất tri bất giác tay nghề nấu nướng cũng ra dáng ra hình.
Tống Triết ở bên cạnh không nhịn được mà giễu cợt: “Chậc, cậu có cảm thấy bản thân mình ẻo lả lắm không vậy Tiết Diệc Sâm?”
“Đừng dùng sự vô dụng của bản thân mình làm tiêu chuẩn cho một người đàn ông, cũng đừng lấy sự ưu tú của người khác làm bằng chứng cho việc đánh tráo giới tính, điều này chỉ chứng tỏ cậu chẳng khác gì rác rưởi mà thôi.” Tiết Diệc Sâm không thèm để ý loại trào phúng đơn giản này, sức nhẫn nại của cậu đã luyện ra từ khi còn nhỏ, lý nào lại sợ một tên Tống Triết?
Trong nháy mắt, gương mặt Tống Triết trở nên đỏ bừng, cậu ta mắng một câu: “Tự khen ngợi chính mình, đúng là không biết ngại.”
“Tôi có thể khen, chứ cậu mà khen được ư? Cậu có cái gì đáng để khen hửm?”
Tống Triết đang định phản bác thì bị Vu Hải Lang cắt ngang: “Tôi nói chứ, hai người các cậu có thể đừng cãi nhau không? Cậu cũng vậy đấy Tống Triết, sao lại lắm mồm như mấy bà thím vậy?”
Trông có vẻ như Vu Hải Lang đang khuyên bảo, nhưng thật ra cậu ta đang đứng về phía Tiết Diệc Sâm, giúp cậu mắng ngược lại Tống Triết.
Tống Triết tức giận lắm chứ, nhưng biết bản thân mình khiến người ta cảm thầy phiền nên không có ai chịu đứng ra giúp đỡ cậu ta, đành không nói gì nữa, ngồi lại giường của mình ôm điện thoại, không tham dự vào chuyện của bọn họ.
Vu Hải Lang trao đổi ánh mắt với Tiết Diệc Sâm, mấy người lại ngồi ăn một lát nữa, Vu Hải Lang bảo muốn lên tầng bảy tắm rửa nên ba người ra ngoài tán gẫu với nhau.
Sau khi Tiết Diệc Sâm đổi phòng ngủ, Vu Hải Lang đã xin đổi phòng, đổi sang giường của Tiết Diệc Sâm trước đây, như vậy còn ở chung với Mạnh Hải cho có bạn có bè.

Đến phòng này vài hôm, cậu ta cũng có thể tinh ý nhận ra một số chuyện.
Phòng 213 không tiện để nói chuyện phiếm với nhau, ba người cùng nhau lên tầng bảy.
Sau khi vào phòng thì thấy Tô Hoan Trạch đang nằm trên giường xem điện thoại di động, thấy bọn họ bước vào cũng không thèm để ý, cũng không chào hỏi, ba người họ cũng ngồi nghiêm chỉnh trên giường của Tiết Diệc Sâm trò chuyện, phớt lờ Tô Hoan Trạch.
“Tôi còn tưởng rằng Tống Triết sẽ đến với Bao Sảng cơ đây, ai ngờ đâu…” Vu Hải Lang vừa nói vừa nháy mắt với Tiết Diệc Sâm, tỏ vẻ sâu xa mà lắc đầu rồi thở dài, “Ông đó, ai bảo hồng nhan họa thủy làm gì, Tống Triết nhắm vào ông cũng có lý do cả đấy.”
“Đệt tiên sư nhà cậu, hồng nhan cái quái gì?”
“Nghĩ mà nói thì Bao Sảng cũng được xem là một hoa khôi nhỏ trong trường chúng ta, chiều cao cũng xứng với cậu lắm, nhưng tính cách có hơi hướng nội, hẳn chưa từng yêu đương rồi.” Vu Hải Lang gọi cậu đến chỉ để nói chuyện này, nếu Tiết Diệc Sâm cảm thấy Bao Sảng không tồi thì có thể thử quen nhau.
Mạnh Hải cũng gật đầu: “Thật ra tính cách của Bao Sảng cũng không tệ, nói chuyện với tôi cũng rất khách sáo, cứ mở miệng ra làm cảm ơn hoài.

Trước đó đánh nhau cũng vì mấy nam sinh kia quá đáng, tôi nghe nói có người thổ lộ với Bao Sảng nhưng bị cự tuyệt nên sau đó mới bắt đầu bắt nạt cô ấy.”
Tiết Diệc Sâm không biết mình nên từ chối như thế nào mới phải, so sánh với những cô bạn gái của Tiết đến từ tương lai thì Bao Sảng chẳng thể sánh bằng.

Tuy rằng bộ dáng quả thật không tệ nhưng mà cậu không hề biết gì về cô bé nên cậu cũng không muốn suy xét, dù sao bản thân cậu cũng không phải là loại người dễ dàng yêu đương.
Tô Hoan Trạch nghe bọn họ tán gẫu với nhau, đưa mắt nhìn thoáng qua nhưng không nói gì hết.
“Bao Sảng không phải gu của tôi.” Tiết Diệc Sâm trả lời như vậy.
“Ánh mắt của cậu cao thật đó, thế rốt cuộc cậu thích người như nào hả nhóc?”
“Muốn nghe tôi nói thật không?”
“Nói đi!”
“Tôi thích người có tiền.”
“** má, ông cũng thành thật ghê.” Vu Hải Lang không khỏi khinh bỉ Tiết Diệc Sâm, con gái thích người có tiền cậu ta còn có thể hiểu được, nhưng con trai mà vậy…!định làm chạn vương chui gầm chạn hay gì?
“Dù sao tôi cũng nghèo mà!” Tiết Diệc Sâm giang hai tay ra nói, như thể dáng vẻ vô liêm sỉ đó đáng để tự hào lắm vậy.
Vu Hải Lang hùng hổ chui vào nhà vệ sinh và hét ra phía ngoài: “Tôi dùng đồ vệ sinh cá nhân của ông nhé!”
“Đừng có mặc quần lót của tôi!”
“Mẹ nó, tôi còn chưa ghét bỏ ông đâu!”
Mạnh Hải ngồi trên giường suy ngẫm hồi lâu, mới hỏi lại: “Cậu thật sự không muốn thử à? Nói không chừng cậu mở miệng nhắc tới thì Bao Sảng sẽ đồng ý ngay.”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Tiết Diệc Sâm cũng đã nói như vậy rồi, Mạnh Hải cũng không kiên trì thuyết phục cậu nữa.
Nam sinh tắm rửa rất nhanh, Vu Hải Lang vào phòng vệ sinh chưa đến mười phút đã ra ngoài, sau khi đi ra thì cậu ta với Mạnh Hải rời khỏi.

Tiết Diệc Sâm đứng dậy đóng cửa phòng ngủ, vươn vai duỗi thắt lưng, chuẩn bị lấy bịt mắt hơi nước trong ngăn tủ ra, đột nhiên bị Tô Hoan Trạch ngăn lại.
Cậu ta áp sát người, dùng một tay nắm cằm Tiết Diệc Sâm khiến cậu quay đầu sang, sau đó nhìn vết thương trên sườn mặt và cổ của Tiết Diệc Sâm, cảm thán: “Miệng vết thương sắp lành rồi nên định bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
“Cái này là do sức quyến rũ của cá nhân quá mạnh mẽ, có muốn cũng không cản nổi!” Tiết Diệc Sâm xua tay, đẩy Tô Hoan Trạch ra.
Nhưng Tô Hoan Trạch vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi cậu: “Có phải ngày nào cậu cũng trêu ghẹo người khác khắp nơi không?”
“Không phải cậu cũng có ý với Bao Sảng đó chứ? Cậu là bạn cùng bàn của tôi, cậu thấy tôi nói chuyện với cô ấy được mấy câu?”
Tô Hoan Trạch không trả lời, chỉ trở về bàn máy tính của mình ngồi xuống, bật máy tính lên lướt web.
Tiết Diệc Sâm tức đến thở không đều, nhìn cậu trai to cao kia một lúc, cuối cùng quay đầu lại trước gương, phun sương lên miệng vết thương cũ.

Lúc trước trông nó có vẻ dữ tợn lắm, nhưng bây giờ đã khép lại khá tốt, may là gai tiên nhân cầu rất nhỏ, thêm mấy hôm nữa hẳn không thể nhìn ra đã từng bị thương.
Cậu đang nằm trên gường định ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên, thấy tên người gọi đến thì không khỏi ngẩn ra, là chủ nhà gọi tới, nói không chừng muốn giục tiền thuê nhà?
Sau khi kết nối cậu mới biết thì ra không phải vậy.
“Nhóc Tiết này, e rằng sang năm không thể cho con thuê căn nhà này tiếp rồi.” Chủ nhà là một bà lão, bình thường rất tốt bụng, tiền thuê nhà cũng không cao, cũng không thích bắt bẻ người khác, chỉ khi thu tiền thuê nhà mới liên lạc với Tiết Diệc Sâm, có giao muộn một thời gian cũng không thúc giục.
Cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, cho dù phòng ốc xảy ra vấn đề cũng chủ yếu tự tay giải quyết hết.
“Sao vậy bà ơi?” Cậu vẫn phải hỏi lại, dù sao cậu cũng sống ở nơi đó được một quãng thời gian rồi, đột nhiên chuyển đi cũng rất rắc rối.
“Ầy.” Bà lão thở dài một hơi, im lặng một lúc mới trả lời: “Bà dùng số tiền tiết kiệm cả đời này tích được mua một căn nhà hai tầng cho con trai, bà nghĩ sau này nó kết hôn thì có thể sống thật thoải mái, bà cũng có thể hưởng phúc lây.

Ai ngờ con dâu lại không thích ở chung với ông bà già này, khi trước còn khách sáo lắm, nhưng gần đây lại dứt khoát dọn về nhà mẹ đẻ, bảo là có hai vợ chồng già này thì không có cô ấy, ông bà chỉ có thể chuyển về nhà cũ ở thôi.”
Chuyện này ngay từ đầu Tiết Diệc Sâm cũng có nghe.
Lúc con trai kết hôn, hai vợ chồng già mua nhà cho con mình, sau đó hào hứng chuyển qua đó, nhà cũ thì để lại cho Tiết Diệc Sâm thuê, bây giờ đột nhiên phải dọn về cũng vì con trai của mình.
Mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu ở chung này, Tiết Diệc Sâm cũng không thể nói gì được, nếu không phải người ta thật sự bất đắc dĩ thì cũng không muốn chuyển về, cậu cũng không thể kiên trì.
“Được, nhưng phải để con tìm được phòng mới xong rồi mới chuyển đi được, con sẽ cố gắng dọn nhà trước khi đến hạn trả tiền thuê nhà.”
“Ầy, được, dọn xong thì báo lại với bà già này một tiếng, ông bà trả lại tiền đặt cọc cho con.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tiết Diệc Sâm ngây người hồi lâu, sau đó suy nghĩ một lúc mới lấy điện thoại ra xem số tiền tiết kiệm của mình.
Bây giờ không phải đầu tháng, thu nhập trên web cũng không thể rút ra, muốn lấy tiền ra đổi nhà khác thì chỉ có thể dùng tiền mặt, tiền trong tay của cậu không biết có đủ không nữa.
Đã vậy cậu còn thấy lần nào cũng phải đến vùng ngoại ô thì có hơi phiền, muốn thuê một căn hộ nhỏ gần trường học, tiền thuê nhà ở đây chắc chắn đắt hơn vùng ngoại ô không ít, như vậy tiền đặt cọc và tiền thuê cũng là một vấn đề đáng đau đầu.
Nhiều khi cậu cảm thấy thay vì tháng nào cũng phải đóng tiền thuê nhà vậy, còn không bằng tiết kiệm tiền mua đứt một căn nhà, nhưng có thể mua nhà trong thành phố, cho dù chỉ trả trước 20% thì cũng phải hơn bốn trăm ngàn, với cậu mà nói thì có hơi xa vời.
Cậu thở dài, đứng lên đi đến bên cạnh Tô Hoan Trạch dò hỏi: “Có thể cho tôi mượn máy tính chút không, tôi muốn tìm một số thứ.”
Tô Hoan Trạch vốn không có gì làm nên mới lướt web, trong lòng còn đang cảm thấy buồn bực và nỗi tức giận không nói thành lời, sau khi Tiết Diệc Sâm lên tiếng mới bừng tỉnh.

Nãy giờ cậu ta không cần dùng đến máy tính nên khi Tiết Diệc Sâm vừa mở miệng thì đưa cho cậu mượn luôn, bản thân mình thì ngồi trước bàn học của Tiết Diệc Sâm.
Sau khi Tiết Diệc Sâm mở máy tính lên thì bắt đầu tra cứu tin tức cho thuê nhà, phạm vi là những căn hộ đơn gần trường học.
Lúc cậu còn đang tìm kiếm, Tô Hoan Trạch có hơi buồn chán nên vừa thấy trên bàn của Tiết Diệc Sâm có một chồng đồ đạc, còn tưởng là tạp chí thời trang nên đưa tay cầm lấy thì ánh mắt va phải một tấm hình.
Bức ảnh chụp Tiết Diệc Sâm, cậu đứng bên cạnh xe bus ở bến xe khách, nhìn về nơi xa xăm, hình như còn đang nở nụ cười khinh miệt, nét cười đầy gian xảo, trông cứ như một tên lưu manh.

Trong ảnh trời đã chạng vạng, ánh sáng hiu hắt nhưng lại tạo nên một bức hình với không gian tràn đầy nghệ thuật, chàng trai nọ như một đứa con cưng của Thượng đế, nụ cười cũng đẹp đẽ đến vậy.
Trông Tiết Diệc Sâm rất thanh tú, cậu có một vẻ đẹp khiến người ta nhìn qua là không thể quên được, sau khi được nhiếp ảnh gia chỉnh sửa thì không khác gì chàng hoàng tử trong phim điện ảnh, có vẻ ngoài lộng lẫy và chiều cao đầy ưu thế.
Nhận ra Tô Hoan Trạch đang xem bức ảnh, Tiết Diệc Sâm cũng thò đầu sang nhìn thoáng qua, sau đó nhớ ra gì đó mà cảm thán một câu: “Đúng vậy ha, còn có anh chàng này mà.”
Nếu thiếu tiền thì có thể tìm Bách Viễn Châu chụp ảnh mà, đến tay cũng là tiền mặt.

Lúc thiếu tiền nào đâu thể quan tâm có thể trêu chọc phiền phức gì hay không.
Tô Hoan Trạch không hiểu gì hết, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu không trả lời, nhướng mày hỏi Tô Hoan Trạch: “Sao nào, anh đây đẹp trai chứ?”
“Cũng được.”
“Đúng rồi, sinh nhật cậu tháng mấy?”
“Tháng tám.”
“Tháng tám…” Cậu lẩm bẩm gì đó, sau đó thuận miệng ngâm nga bài “Chòm Sư Tử”, “Cái đuôi của tháng bảy, người là chòm sao sư tử, là khúc nhạc dạo của tháng tám, người là chòm sao sư tử~”
Tô Hoan Trạch liếc mắng nhìn cậu, hỏi: “Thì sao?”
“Tôi lớn hơn cậu đó, tôi là chòm sao Kim Ngưu.”
“Tôi không tin mấy cái này.”

“Xem cho vui thôi, tìm hiểu mấy cái này rất dễ tán gái.”
“À—” Tô Hoan Trạch cười mỉa mai.
“Cậu dở dở ương ương gì đấy? Tôi thấy cậu là tấm chiếu mới nên vậy đấy.

Tôi nói cậu nghe, cậu cứ vậy sẽ chẳng có cô gái nào thích đâu, không dịu dàng chút nào, đáng sợ quá đi mất.”
“Không sao.”
Tiết Diệc Sâm cũng không định hàn huyên với cậu ta nữa, chỉ lưu trữ lại mấy tin tức cho thuê nhà, sau đó lôi điện thoại ra dùng phần mềm chat onl liên hệ với Bách Viễn Châu, hỏi thăm anh ta có thể tiến hành quay chụp trong tuần này luôn không, tốt nhất có thể chụp hai hôm liền để cậu có thể lấy được một ngàn sáu tiền công.
Bách Viễn Châu: Chờ nhiều ngày vậy, tôi còn tưởng cậu không liên lạc với tôi ấy chứ.
Bác Sĩ Tiết: Mới vừa khai giảng nên khá bận rộn.
Bách Viễn Châu: Nhưng cậu có thể liên hệ với tôi tôi thấy vui lắm.

Cuối tuần này tôi sẽ để trống thời gian, sắp xếp lại phòng làm việc, cậu cứ đến đây đi, thứ bảy chụp một set trong nhà, chủ nhật thêm một set ngoại cảnh nữa, chi phí đi lại tôi chi.”
Bác Sĩ Tiết: Được, gửi địa chỉ cho tôi.
Bách Viễn Châu gửi vị trí trên bản đồ, sau đó nhắn tin hỏi: Cậu có thể cho tôi biết kích cỡ vóc dáng của cậu không, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho cậu.
Tiết Diệc Sâm chỉ biết mình mặc quần áo size XL, còn số đo ba vòng gì đó thì chịu chết, cậu rep “Chờ một chút” sau đó tìm thước đo trong ngăn tủ, phát hiện ra không có thước dây mà chỉ có thước cuộn.
“Tô Hoan Trạch, cậu lại đây giúp tôi cái này với.” Nói xong thì cởi áo ra, đưa thước cuộn cho Tô Hoan Trạch, “Đo ba vòng giúp tôi.”
Tô Hoan Trạch đứng dậy, cầm thước cuộn bày ra vẻ mặt khó ở.
Cậu thấy vậy, đanh bất đắc dĩ nhún vai: “Điều kiện khó khăn nên chỉ có chắp vá vậy thôi, giúp tôi đo chút đi.”
Tô Hoan Trạch đi đến bên cạnh cậu, cầm thước cuộn ép hết mức có thể để lấy số đo của cậu, thước cuộn rất cứng nên phải dùng tay ấn vào mới có thể khiến nó không bị uốn cong, khó tránh khỏi việc chạm vào làn da của cậu.
Cậu cũng không quá để ý, chỉ thấy động tác của Tô Hoan Trạch rất chậm, ấn vào mỗi một chỗ bị cong lên, hệt như bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
Da dẻ cậu rất đẹp, trắng như trận tuyết đầu đông, tinh tế đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, thế nên lông tơ cũng trở nên rất rõ ràng.

Cơ bắp và đường cong thân thể của cậu rất đẹp, dùng tay sờ vào mới thấy căng chặt, có lẽ liên quan đến dáng người hơi gầy gò của cậu.
“Đo xong chưa?” Cậu hỏi.
“Rồi.” Dứt lời thì di chuyển thước sang vị trí khác, đến vòng eo của cậu, Tô Hoan Trạch đứng đằng sau cậu, vòng thước cuộn sang phía trước, đưa hai tay qua gần như ôm lấy eo của cậu.
Quần áo của Tô Hoan Trạch cọ vào lưng khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, Tô Hoan Trạch nhanh chóng lùi lại, tiếp tục ấn vào thước một cách thật tỉ mỉ, để thước cuộn có thể đưa ra số đo chính xác nhất.
Đo ba vòng xong xuôi, cậu đứng bên cạnh bàn, dùng điện thoại trả lời tin nhắn của Bách Viễn Châu.
Tô Hoan Trạch thì ngồi lại vào bàn máy tính của mình, trang web Tiết Diệc Sâm xem trước đó còn chưa tắt, trên màn hình vẫn là trang web thuê nhà đã được cậu lưu lại, Tô Hoan Trạch nhìn thoáng qua, sau đó chụp màn hình rồi mới tắt đi, đóng máy tính chuẩn bị đi ngủ.
Tiết Diệc Sâm tiếp tục nằm trên giường liên lạc với Bách Viễn Châu để chuẩn bị cho công việc.
*
Tuần này Tiết Diệc Sâm cố ý không rời trường, lựa chọn ở lại mới phát hiện ra vẫn có kha khá học sinh ở lại trường vào cuối tuần, nhưng cũng không được bao nhiêu người, căng tin trường học chỉ mở một cửa sổ với vài ba món ăn.
Buổi sáng cậu đến căng tin ăn một chén cháo, thêm một cái bánh bao nhỏ, còn sợ ăn không no nên gọi thêm một phần hoành thánh nhỏ nữa.
Đang ăn thì thấy Bao Sảng cũng đến căng tin, cô nàng vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã, đến cửa sổ gọi một chén cháo và một cái bánh bao cuộn, ăn một buổi sáng thật giản đơn.
Cậu nhớ lại, đúng thật Bao Sảng là một nữ sinh rất tiết kiệm, không có văn phòng phẩm và trang sức màu mè, sự giản dị này khiến em khác xa so với những nữ sinh khác trong trường.

Suy đi nghĩ lại một hồi mới nhớ tới việc vị trí thứ ba trong lớp cũng là Bao Sảng, bài khảo sát đầu vào cũng lọt top 15, hẳn cũng là một học sinh có học bổng.
Không rõ có phải em vẫn luôn ít khi về nhà hay không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ở lại trường ngày cuối tuần.
Cậu cũng không quan tâm, tiếp tục ăn phần mình.
Lúc Bao Sảng nhìn thấy cậu thì cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không chào hỏi, kiêng dè ngồi ăn ở chỗ rất xa.
Cả hai cũng không chào hỏi, sau khi Tiết Diệc Sâm ăn xong thì rời đi, đến trước cổng chờ xe bus, sau đó đến địa chỉ mà Bách Viễn Châu đã gửi cho mình.
Vừa xuống xe đã thấy Bách Viễn Châu chờ cậu ở trạm.
Bách Viễn Châu không khác với mọi hôm, vẫn là kiểu tóc hợp mốt, đeo khuyên tai, còn mang khẩu trang dùng một lần, phía trên mặc áo màu trắng, phối với một cái áo khoác đen dài qua gối, một cái quần rách te tua và đôi giày trượt ván đơn giản, phối đồ trông có vẻ nghệ thuật lắm, nhưng mang đến cho trai thẳng cảm giác hơi gay.
Phòng làm việc của Bách Viễn Châu ở ngay bên cạnh trường đại học của anh ta, anh ta thuê một căn hộ làm căn cứ nhỏ của mình, vừa là phòng vẽ tranh vừa là nơi chỉnh ảnh, cũng là nơi thiết kế quần áo, một nơi chưa đến 50m vuông được nhồi nhét đủ thứ đồ nhưng vẫn ngay ngắn lắm, có thể nhìn ra được anh ta bố trí nội thất rất tỉ mỉ, mạng đậm phong cách Âu Mỹ.
Phòng rất sạch sẽ, sàn nhà không có một hạt bụi, tấm thảm này hẳn là thường xuyên được giặt giũ, chắc Bách Viễn Châu có bệnh sạch sẽ, nếu không sao lần nào cũng mang khẩu trang dùng một lần thế.
Sau khi Tiết Diệc Sâm đi vào thì thấy hứng thú với mấy chậu hoa trên bệ cửa, cậu đứng ở cửa sổ nhìn rất lâu.
Bách Viễn Châu đang điều chỉnh máy ảnh, thấy cậu đứng ở ban công nhìn cây cỏ, ôm máy ảnh đi đến: “Sao, cậu cũng thích nuôi dưỡng mấy thứ này à?”
“Thích thì thích đó, nhưng không có thời gian chăm sóc nên đành phải chăm mấy cây mọng nước thôi.”
“Cây mọng nước cũng không dễ nuôi, người không có hiểu biết dễ khiến rễ bị nát.”
“Đúng vậy.” Cậu gật đầu, sau đó không biết phải làm gì nữa nên hỏi, “Vậy giờ tôi phải làm gì?”
“Cậu đi tắm trước đi.”

“Hửm?!”
“Đừng hiểu lầm, tắm sạch mới dễ tạo hình.”
Ừm, quả nhiên Bách Viễn Châu có thói quen sạch sẽ.
Khi cậu bước vào phòng tắm thì phát hiện ra Bách Viễn Châu đã chuẩn bị chu đáo cho cậu, đồ vệ sinh cá nhân dùng khi đi du lịch, đồ lót mới, còn có sản phẩm chăm sóc da đựng trong mấy chai nhỏ và cả áo choàng tắm.
Cậu cũng không khách sáo nữa, khóa cửa phòng tắm, sau khi cởi áo ra thì đột nhiên nhớ tới gì đó, tắt đèn phòng tắm, lấy điện thoại ra bật cameras lên, xác định nơi này không có cameras ẩn thì mới yên tâm tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cậu để Bách Viễn Châu sấy tóc giúp mình, tóc cậu cũng không dài lắm, sau khi sấy xong thì tạo thành một kiểu tóc bồng bềnh, đây là lần đầu tiên cậu thử kiểu tóc như vậy, nhận ra có nhan sắc thật tốt, chịu được khảo nghiệm của mọi kiểu tóc.
Sau đó anh ta lấy dao tỉa lông mày từ trong thùng dụng cụ ra, kéo một cái ghế dựa ngồi trước mặt Tiết Diệc Sâm: “Tôi tỉa lông mày giúp cậu, tuy rằng lông mày của cậu dày thật đó nhưng chúng quá lộn xộn.

Yên tâm đi, tôi sẽ không tỉa quá mức nữ tính đâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến phong cách của cậu mất.
“Anh thích làm gì thì làm, miễn đừng cạo sạch luôn là được.”
Động tác của Bách Viễn Châu rất nhẹ nhàng, ngón tay mảnh khảnh thon dài, trông không khác gì bàn tay của con gái, khi Bách Viễn Châu tiến lại gần, cậu có thể nhìn thấy hàng mi dài đến mức khó tin của anh ta.
Bách Viễn Châu còn đang liên tục lẩm bẩm: “Mũi của cậu đẹp thật đó, không cần phải chỉnh nữa, chút nữa tôi bôi chút son cho cậu, nhan sắc sẽ nổi bật lên không ít, yên tâm đi mấy thứ đó tôi còn chưa mở niêm phong đâu.”
“Được.”
“Cậu không ngại việc con trai trang điểm chứ?”
“Tôi không có cảm giác gì, chỉ thấy có hơi…”
“Giống gay?”
“Đúng vậy.”
“Trước kia khi tôi còn học cấp ba, ngay cả sản phẩm chăm sóc da cũng không bôi, nhưng lên đại học thì mưa dầm thấm đất, dần như vậy.

Chủ yếu là nam giới nước ta cứ lôi thôi lếch thếch, hở có một người biết ăn mặc sẽ bị cho là gay chứ không ai tự thấy do bản thân mình quá xấu cả.

Ngay cả con gái cũng chỉ biết cam chịu với mấy lời đó, ăn mặc như đám con trai bách khoa thì là trai thẳng, còn như tụi tôi thì ẻo lả, biết phải nói lý lẽ với ai đây.”
Cậu nhìn Bách Viễn Châu, nhận ra khi anh ta nói chuyện thì giọng điệu rất mềm mỏng, có lẽ là một con người dịu dàng, cử chỉ cũng chậm rãi.
“Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng anh có ấn tượng không tốt đối với tôi, dù sao hai lần đụng mặt tôi, đều…!không tốt đẹp gì cho cam.” Tiết Diệc Sâm nhắc lại chuyện trước đây, hai lần chạm mặt đều gặp chuyện không vui.
“Ồ, nhưng tôi cũng không để bụng lắm, tôi chỉ cảm thấy cậu rất đẹp trai thôi.”
“Nhan khống?”
“Cũng không sai, chắc là bệnh nghề nghiệp rồi, vừa thấy cậu đã cảm thấy cậu rất ăn ảnh, có thể bồi dưỡng được, nói không chừng tôi đã phát hiện ra bảo vật, nên nóng lòng liên hệ với cậu.”
Cảm giác được người khác khen ngợi này không tồi chút nào, Tiết Diệc Sâm cũng phối hợp với anh ta.
Quần áo mà Bách Viễn Châu chuẩn bị cho cậu rất đơn giản, áo sơ mi sọc xanh trắng, quần sáng màu, còn có đôi giày màu trắng, cuối cùng còn lôi cặp kính gọng bạc bằng kim loại trong tủ ra đeo lên cho cậu.
Chờ cậu tròng hết vào, Bách Viễn Châu nhìn cậu hồi lâu, lúc này mới hài lòng: “Cậu đeo mắt kính vào khiến người ta cảm thấy văn nhã bại hoại, trông cũng ra gì đó chứ.”
Cậu không khỏi cười khổ: “Anh đang khen à?”
“Ừm, rất nhiều nữ sinh thích phong cách thế này, có hơi cấm dục, còn hơi hư hỏng.” Anh ta nói xong thì giơ ngón tay cái.
Ban đầu Tiết Diệc Sâm không biết tạo dáng, may có Bách Viễn Châu kiên nhẫn chỉ dạy, bối cảnh của cậu là một cái sô pha trắng trên ban công, một lát lại đưa thêm cho cậu chậu hoa giả và một bể cá, bên trong còn có cá đỏ bơi tung tăng, nó vẫn còn sống, những thứ này đều là đạo cụ thường dùng.
Lăn lộn cả ngày, Bách Viễn Châu mới hài lòng, hai người cùng nhau đi ăn tối, Bách Viễn Châu chuyển khoản cho cậu ngay trên bàn ăn: “Tôi đoán cậu đang cần tiền nhỉ, tôi chuyển thẳng cho cậu một ngàn sáu, ngày mai tiếp tục đến đây, sau đó tôi dắt cậu ra ngoài.”
Điều này khiến Tiết Diệc Sâm có ấn tượng tốt hơn với Bách Viễn Châu, cậu hớn hở nhận tiền, sau đó nói: “Cảm ơn nhé, mấy người học ngành này của anh đều là người có tiền sao, còn thuê người nữa.”
“Cũng không giàu lắm, dù sao chụp ảnh xong thì tôi cũng sẽ dần tích lũy được độ nổi tiếng, người không hiểu gì về nhiếp ảnh không phải chỉ nhìn theo cảm tính xem người mẫu có đẹp hay không sao? Cho nên người mẫu rất quan trọng đối với chúng tôi, nhất là chàng trai có giá trị nhan sắc cao, vóc dáng, chiều cao phù hợp, khó có thể tìm được.

Ngoài ra thì những bức ảnh này có thể được bán với mục đích thương mại, nói chung cũng không lỗ đâu.”
Tiết Diệc Sâm gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu rồi.
Cơm nước xong xuôi, Bách Viễn Châu đột nhiên hỏi cậu: “Có thể chụp chung với cậu một tấm không?”
“Có thể chứ.” Nói xong thì ngồi bên cạnh Bách Viễn Châu, rất phối hợp với Bách Viễn Châu để anh ta dùng điện thoại chụp ảnh chung.
Sau bữa tối, Tiết Diệc Sâm cầm điện thoại lên lần lượt liên lạc với từng thông tin cho thuê nhà, đi xem phòng ở, bàn tiền thuê, tìm được một căn phòng điều kiện khá tốt thì tiền thuê lại đắt đỏ, cả đêm cũng tìm không ra một chỗ thấy hài lòng.
Buổi chụp hình hôm sau ở trong vườn thực vật, Bách Viễn Châu lái xe đến đó, lúc hai người ở chung cũng rất hợp tác với nhau.
Hai anh chàng đẹp trai như vậy đi chung cực kỳ thu hút ánh nhìn, nên lúc hai người đang chụp ảnh thì có một đám người đứng xem, làm cho Tiết Diệc Sâm cảm thấy không được tự nhiên chút nào.
Sau một ngày mệt mỏi, buổi tối cậu vẫn liên lạc với mấy chỗ cho thuê nhà, rồi lại thất vọng trở về.
Lúc cậu quay về ký túc xá, mở cửa ra thì thấy đèn trong phòng đang sáng lên, chắc Tô Hoan Trạch đã về rồi.
“Cậu tìm giáo viên phụ trách xin chìa khóa à?” Tiết Diệc Sâm vừa nói vừa đóng cửa lại, vươn vai duỗi thắt lưng, nhưng câu trả lời cậu nhận được là một tiếng “meo”.
Cậu ngẩn người, nhìn lại thì thấy trên giường của Tô Hoan Trạch có một con mèo xám bạc lười biếng, sau lưng và đuôi có chút sọc xám, đôi mắt xanh biếc rất bắt mắt, vành mắt cũng rất đậm.
Mèo Gradient.
Lúc này, Tô Hoan Trạch đi ra khỏi phòng tắm, thấy Tiết Diệc Sâm thì sững sờ, nói: “Con trai của tôi.”
“…” Tiết Diệc Sâm và con mèo nhìn nhau hồi lâu, không thèm để ý đến Tô Hoan Trạch.
“Nó tên Que Kem.”
Lúc này Tiết Diệc Sâm mới hoàn hồn, chỉ vào Que Kem hỏi: “Không phải cậu định nuôi mèo trong ký túc xá đấy chứ?”
Có vẻ như cảm nhận được Tiết Diệc Sâm không mấy thân thiện, Que Kem lập tức gào lên một tiếng, nhưng thanh âm vẫn rất êm ái, dáng vẻ cũng cực kỳ đáng yêu.
“Ừm, dù sao cũng không kiểm tra phòng ngủ.”
Tiết Diệc Sâm muốn tức giận nhưng rồi chỉ đành thở dài một hơi, sau đó đến bên bệ cửa sổ dọn mấy chậu cây mọng nước đặt lên tầng trên cùng của bàn máy tính, còn không quên dặn dò: “Tôi nói trước với cậu, tôi không thích mấy thứ lắm lông thế này, sẽ dính đầy lông lên người mất, nhìn bẩn lắm, hơn nữa cậu phải dọn sạch phân và nước tiểu của nó đấy.”
“Sao lại không thích, rõ ràng nó rất giống cậu mà.” Tô Hoan Trạch bước đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve Que Kem, vốn là một con người rất cứng rắn bỗng nhiên trở nên dịu dàng như vậy, trông như một con hổ được vuốt lông.
“Giống chỗ nào mà giống, cậu nhìn tôi xem, khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, cái thứ này mặt tròn vo vậy.”
Tô Hoan Trạch nhìn cậu, ánh mắt lưu lại trên lông mày của cậu một lúc, sau đó mới trả lời: “Tính cách giống.”
Tiết Diệc Sâm lười nói mấy chuyện này, vào phòng tắm rửa mặt.


Khi cậu đi ra thì Tô Hoan Trạch mới nhớ tới gì đó, nói: “Đúng rồi, có thể kết nối internet.”
Cậu nghe xong thì hai mắt sáng rực lên, lập tức đến trước bàn của mình mở máy tính lên, quả nhiên có thể lên mạng.
Vì thế cậu lưu loát sửa sang lại thiết bị livestream của mình, vừa nói với Tô Hoan Trạch đằng sau: “Chút nữa tôi sẽ livestream, cậu có biết livestream là gì không? Đó là lát nữa tôi ngồi đây một mình, sau đó nói chuyện với một đám người nhàm chán.

Chút nữa cậu chú ý chút nhé, đừng nghiến răng hay đánh rắm gì đó, mọi thứ đều có thể được phát sóng trực tiếp đấy.”
“…” Tô Hoan Trạch không trả lời.
“Meo!” Que Kem không ưa Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm quay đầu lại nhìn Tô Hoan Trạch, thấy Tô Hoan Trạch đang ôm điện thoại di động không thèm quan tâm đến cậu, vì thế cậu cũng ngậm miệng lại, mở máy tính lên đăng nhập tài khoản, bắt đầu livestream.
╰Từ nay về sau, nước mắt ăn năn rưng rưng: “Trời ạ, Bác Sĩ ơi, ông đã không phát sóng trực tiếp rất lâu rồi đấy.
Bỏ Trốn Biệt Tăm: Tui kịp vào nhanh nhất hăm?
Satsuma Satsuma: Tôi còn tưởng mình hoa mắt cơ đấy.
Tôi Yêu Củ Cải Bự: Tôi đã mở phòng phát sóng trực tiếp của Bác Sĩ cả tuần nay rồi, còn quên luôn sự tồn tại của nó, tự dưng nghe thấy tiếng dọa tôi hết cả hồn!
Phàm Âm: Bác Sĩ, nhớ ông ghê.
Tiết Diệc Sâm: “Ừm, cuối cùng ký túc xá của tôi cũng có thể lên mạng, tôi có thể livestream rồi, đây là lần đầu tiên tôi livestream trong phòng ngủ đấy, nói thật tôi cũng hơi sợ xảy ra chuyện.”
Ngụy Tấn Nam Bắc Triều: Bác Sĩ, muốn chịch fan hong?!
Tiết Diệc Sâm: “Không muốn!”
Vãn Vãn Thất: Chào Bác Sĩ Tiết ngũ hành thiếu chim nha!
Tiết Diệc Sâm: “Nỗi nhớ nhung mấy hôm nay bay sạch cả rồi, sao phong cách fans của tôi không giống fans streamer khác chút nào vậy?”
Dưa Hấu Vị Chocolate: Cầu hướng dẫn cho người mới.
Tiết Diệc Sâm: “Hướng dẫn? Hướng dẫn gì cơ? Âm dương sư ấy hở? Thật ra với ma mới thì chỉ cần một quỷ hỏa, một thức thần có thể buff, ban đầu thì xuất chiêu cộng thêm khống chế, có thể mang theo Oguma.

Đương nhiên nếu muốn ngầu lòi thì dùng combo Vũ Hỏa Lưu, nhưng tín điều của tôi là không cúi đầu trước các thế lực Vũ Hỏa.
Dương Mị Mị chỉ yêu Mị Mị: Bị Vũ Hỏa ngược đến mức gớt nước mắt.
Khương Mạc Giang: Bị Vũ Hỏa đánh tới mức mất bình tĩnh.
Tiết Diệc Sâm: “Tôi chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa thôi, có thể dùng Cô Hoạch Điểu, Khuyển Thần và mấy con thức thần ngang đó, ví dụ như Tiêu Đồ, hiển nhiên nó rất đáng yêu.

Há há, yêu tinh nhỏ đáng yêu của tôi, viu!”
H.K: Bác Sĩ, nếu tôi là Thất gia ông sẽ yêu tôi ư?
Tiết Diệc Sâm: “Nhưng cậu có phải Thất gia quái đâu, tôi với Thất gia chỉ là mối quan hệ ông chủ và người làm công đơn thuần mà thôi.”
Hiểu Ca: Cho nên ông bị ông chủ quy tắc ngầm hửm?
Tiết Diệc Sâm: “Tôi nhận ra không cách nào nói chuyện với mấy người được mà.”
Đang nói dở thì phát hiện Thất Tội tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, cậu lập tức chào hỏi với Thất Tội: “Yo! Hoan nghênh ông chủ Thất Tội, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay mà.

Nói thật chứ, sau này nếu tôi tốt nghiệp thì sẽ mở một cửa hàng thức ăn nhanh, đặt tên quán là Tào Tháo mang đi, quán thức ăn nhanh của tôi chỉ cần gọi là có ngay.
Sau khi Thất Tội tiến vào thì ném năm cái tên lửa.
Tiết Diệc Sâm thấy vậy thì không nhịn được bật cười, chính bản thân cậu cũng thừa nhận rằng mình là người chỉ cần thấy tiền là mắt sáng rực lên, chỉ cần có tiền thì nguyên tắc gì đó cũng là mây bay mà thôi.
Tiết Diệc Sâm: “Cảm ơn bạn thân yêu của tôi! Bắn tim!”
Thỏ Trắng Nhân Nhân: Quan hệ thuần khiết hửm?
Thiển Thiển: Thất gia 666666.
Tiết Diệc Sâm: “Thất gia muốn lấy số không? Vừa vặn hôm nay còn chưa nghĩ ra nên livestream gì nữa này.”
Một lát sau, Thất Tội mới gõ chữ trả lời: Giúp tôi đánh đấu trường “Điên Cuồng” đi.
Trò chơi “Điên Cuồng” này là một game online tiên hiệp quy mô lớn, mới ra mắt được hai năm, nghiễm nhiên cũng có chỗ đứng trên thị trường.

Khi trò chơi này ra mắt đâu đó khoảng nửa năm, thời gian nó thịnh hành nhất thì cậu cũng bắt đầu nghiên cứu trò chơi này, thỉnh thoảng còn livestream, không khai hoang thì đánh đấu trường, dần dần tích lũy được độ nổi tiếng.
Cho nên việc đánh đấu trường dễ ăn bánh.
Đăng nhập vào tài khoản game của Thất Tội, cậu cảm thấy cực kỳ tò mò, muốn xem trong acc của phú ông số một nay có trang bị cực phẩm gì.
Tròng phòng phát sóng trực tiếp cũng có nhiều người chơi “Điên Cuồng” tụ tập, bởi vì trò chơi này có một số món trang bị hoàn toàn không thể xem được, bọn họ cũng biết Thất Tội có tiền, thích ném tiền vào trong game, nhưng trong tài khoản của anh ta có bao nhiêu thứ tốt thì chẳng ai biết cả.
Lúc này đây, lần đầu tiên trong lịch sử Thất Tội để streamer game vào acc của anh ta, còn đồng ý show trang bị, tất nhiên những người chơi tò mò sẽ kéo đến.
Tiết Diệc Sâm: “Nói đi, mấy người muốn xem cái gì.”
Ngay sau đó phòng phát sóng trực tiếp bị spam, cậu cũng làm theo yêu cầu của những người đó, cho bọn họ thưởng thức acc của Thất Tội, lúc cậu xem cũng nhịn không được mà líu lưỡi, cái đống này…!rốt cuộc phải đập bao nhiêu tiền vào mới xuể…
Lúc này trên màn hình hiện lên một hàng chữ, có người hạ chiến thư với tài khoản của Thất Tội.
Cậu vô thức bấm vào lịch sử chiến tích, không khỏi thở dài, quả thật trang bị của Thất Tội đúng là cực phẩm, nhưng tỷ lệ thắng không cao chút nào, cái người hạ chiến thư cho cậu, chiến tích PK với anh ta phải đến 5:3.
Người ta là 5, Thất Tội chỉ có 3.
Có tiền thì có ích gì chứ, thao tác chơi game quá phế.
Tiết Diệc Sâm lập tức sắn tay áo lên, tỏ vẻ sẵn sàng ứng chiến: “Vậy mà dám bắt nạt Thất gia nhà chúng ta, nghĩ trong nhà Thất gia không có ai đúng không, đợi tôi đổi tổ hợp phím xong sẽ cho cậu ta sáng mắt ra.”
Cậu vừa nói xong thì nghe thấy tiếng cười khẽ từ đằng sau truyền đến, khiến Tiết Diệc Sâm quay đầu lại nhìn Tô Hoan Trạch đang nằm trên giường, cậu ta vẫn bày ra dáng vẻ lười biếng như cũ, tay phải cầm điện thoại xem gì đó, trên mặt không có dấu vết gì là mới cười cả.
Que Kem còn nằm sấp trên lòng ngực của cậu ta, Tô Hoan Trạch dùng tay trái vuốt lưng nó vỗ về khiến nó thoải mái vẫy vẫy cái đuôi.
Chắc là ảo giác rồi.
Cậu không quan tâm nữa, điều chỉnh phím tắt dự phòng, sau đó tiến vào phòng PK, phía đối diện là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng: Gói mì Raccon nhỏ.
Tiết Diệc Sâm không khỏi lẩm bẩm: “Xem hôm nay tôi đánh cậu thành mì gói vụn này!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.