Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 19


Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 19

Vẻ mặt lúc Lâm Thành Bộ nói ra những lời này rất… đặc biệt. Nguyên Ngọ không nói được đặc biệt như thế nào, chẳng qua nhìn vẻ mặt Lâm Thành Bộ, nghe giọng kể của hắn, có thể cảm giác được hắn rất thỏa mãn lúc nhớ lại khoảng thời gian này.

Những gì Lâm Thành Bộ nói đều là thật, những lời này còn thật hơn hắn nói mình là bạn trai y, sự vui vẻ rõ ràng phát ra từ sâu trong nội tâm và ký ức.

Nguyên Ngọ nhìn hắn, thậm chí còn có suy nghĩ muốn bật cười.

“Lái xe đi.” Nguyên Ngọ nói.

“Ừ,” Lâm Thành Bộ ngồi im không nhúc nhích chăm chú nhìn y, “Được.”

“Không thấy nổ máy?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, vẫn nhìn y chằm chằm, lại nhích lại gần.

Nguyên Ngọ nhìn hắn cẩn thận áp sát đến tận khi hơi thở dừng trên mặt y mới dừng lại.

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh,” Lâm Thành Bộ nói sát bên tai hắn, “Em mới tin có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Nguyên Ngọ không lên tiếng.

Giọng nói của Lâm Thành Bộ bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lúc này có vẻ do quá gần hoặc có vẻ do nói quá nhẹ, y nghe ra được trong giọng nói của hắn có những hạt gì đó, giống như một nắm cát chảy chầm chậm xuống vai y, mang theo cảm giác ngưa ngứa cùng chân thành.

Một cảm giác đặc biệt, giống như giữa hỗn loạn có thể đặt được chân xuống đất.

Nhưng đến khi môi Lâm Thành Bộ chạm đến khóe miệng y, y vẫn khẽ nghiêng đầu tránh: “Lái xe đi.”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ dường như không ngại ngùng, vẫn chạm nhẹ lên mặt y một cái sau đó mới ngồi thẳng dậy lái xe đi.

Lúc xe bắt đầu lái ra ngoài, Nguyên Ngọ nhìn bảng hướng dẫn trên đường, đường đi phía Bắc ngoại thành.

Có phải ở đấy không?

Y kéo khẩu trang lên, nhắm mắt lại cẩn thận nghĩ lại từng điểm.

Nhưng nghĩ lại cái gì đây, có gì để nhớ… Hồi ức của y không hẳn trống rỗng, nhưng từng dòng từng dòng hỗn loạn như một tấm mạng nhện bị vo thành cuộn, không thể lựa ra được bất cứ sợi tơ nào nữa rồi.

Vậy có phải ở ngoại thành phía Bắc không?

Tại sao y lại đoán như vậy?

Hai người suốt cả dọc đường không nói với nhau câu nào, sau khi xe ra khỏi thành phố, Nguyên Ngọ nhìn thấy dọc ven đường là một khu nhà xưởng rộng lớn.

“Chắc là ở khu này rồi,” Lâm Thành Bộ nhìn ra ngoài, “Bên này có rất nhiều nhà xưởng, mới cũ đều có, anh có ấn tượng là ở đó không?”

“Không.” Nguyên Ngọ trả lời.

“… Được rồi, vậy em cứ lái chầm chầm, chúng ta vào trong xem nhé?” Lâm Thành Bộ rẽ xe ra khỏi đường lớn, “Đi về phía kia khá là nhiều.”

“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.

Lâm Thành Bộ rất căng thẳng, mặc dù hắn cảm thấy những câu chuyện kia vốn không liên quan gì đến bản thân Nguyên Ngọ, cũng không ảnh hưởng đến Nguyên Ngọ, nhưng Nguyên Ngọ dẫu sau đã dùng cách trong câu chuyện kia để “tự sát” một lần, hắn không thể không cẩn thận.

Khu đất này có không ít nhà xưởng, ngay cả kiểu lò gạch cũ ngày xưa cũng còn, chỉ bởi vì ô nhiễm quá nên cấm hoạt động, nhưng nhà xưởng… sát đường bên này không có nhà xưởng bỏ hoang, càng không giống cái nhà xưởng đã hoàn toàn bỏ hoang đổ nát như trong truyện.

Cứ thuận theo đường vào đi tầm hai ki lô mét, Lâm Thành Bộ thấy ven đường có một công nhân dọn vệ sinh đang nghỉ ngơi, hắn dừng xe lại: “Cho cháu hỏi thăm với.”

Hắn nhảy khỏi xe, móc gói thuốc lá trong túi ra chào hỏi công nhân vệ sinh kia: “Chú à chú đang nghỉ à?”

“Ừ, nghỉ một lúc.” Công nhân kia trả lời.

“Chú, cháu hỏi thăm chút,” Lâm Thành Bộ đưa điếu thuốc tới ngồi xuống bên cạnh: “Chú chắc quen chỗ này lắm nhỉ.”


“Quen chứ, cả khu này có ba người chúng tôi làm thôi.” Công nhân nhận lấy điếu thuốc, châm lên ngồi ngậm.

“Vậy chú biết khu nhà xưởng này có cái nào bỏ hoang không?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Bỏ không hả? Muốn thuê hay là mua?” Người công nhân hỏi.

“Cũng chưa chắc ạ, cái xưởng nào mà cũ cũ, lâu lắm rồi không ai dùng đấy ạ.” Lâm Thành Bộ nói.

“Loại đó chưa chắc đã hay đâu, tiền đầu tư bỏ vào thì cũng phải mất khoản lớn cho việc sửa chữa rồi.” Người công nhân còn rất hiểu biết khuyên hắn.

“Cháu muốn xem rồi cân nhắc tiếp, chú biết chỗ nào như vậy không?” Lâm Thành Bộ cười cười.

“Có đấy, nhưng ở tận sâu trong kia, đoạn đó tôi ít vào,” người công nhân ngẫm nghĩ, “Bên đó là phần ông Trương phụ trách, dù sao nhà xưởng cũ đều ở trong đó, ở ngoài này đều là trong đó chuyển ra cả mà.”

“Vậy chú hỏi giúp cháu với?” Lâm Thành Bộ bỏ bao thuốc lá cầm xuống từ trên xe vào tay người công nhân, thật ta tự mình đi ra hỏi thì không có vấn đề gì, chẳng qua tình trạng của Nguyên Ngọ rất ngẫu hứng, hắn sợ nếu còn lề mề sẽ có chuyện bất ngờ, nếu như công nhân kia chỉ đường cho hắn hắn sẽ đi thẳng qua là tốt nhất.

Công nhân từ chối một hai câu rồi nhận lấy bao thuốc lá, cầm điện thoại gọi cho đồng nghiệp, hỏi địa chỉ mấy nhà xưởng cũ, lại à à ừ ừ một lúc.

“Tôi bảo cậu này, có ba cái rất cũ, chỉ ở gần gần trong khu này thôi, cậu lái xe men theo con đường này vào trong,” công nhân chỉ đường cho hắn, “Đến ngã tư đằng trước, rẽ trái một đoạn có con dốc, xuống đến chân dốc là thấy một cái biển chỉ dẫn đến đập nước…”

“Đập nước?” Lâm Thành Bộ vừa nghe đến nước là căng thẳng.

“Đập nước cũ, giờ không dùng nữa,” công nhân nói, “Cậu cứ đi theo biển chỉ dẫn của đập nước mà đi, thấy đập nước là thấy nhà máy, có điều tôi báo trước… Tốt nhất đừng có thuê mấy cái nhà xưởng đấy.”

“Sao vậy?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Có một cái từng có người chết, hình như là tự sát, nhưng ở cái nào thì không rõ.” Người công nhân chậc chậc.

Vừa nghe vậy, Lâm Thành Bộ lập tức cảm thấy suy đoán của Nguyên Ngọ không thuần túy chỉ là đoán mò, tiềm thức? Hay trí nhớ còn sót lại?

Hắn quay về xe, Nguyên Ngọ đang nhắm mắt lại nghe nhạc, y đã đổi sang đĩa nhạc của Lacrimos, mặc dù Lâm Thành Bộ không có hứng thú gì với nhạc Gothic nhưng bởi vì Nguyên Ngọ thích nên trước kia hắn có nghe.

Bài nhạc đang phát hắn cảm thấy khá dễ nghe, ich bin der brennende komet, thân là dân mù chữ hắn còn đi tra xem nó có ý là gì.

Tôi là một ngôi sao chổi sáng rực.

“Em đổi bài khác được không?” Lâm Thành Bộ hỏi, hắn không chỉ là sao chổi, ít nhất cũng là ánh trăng sáng đi, quay quanh Nguyên Ngọ.

“Hửm?” Nguyên Ngọ mở mắt.

Lâm Thành Bộ không trả lời y, thẳng tay đổi bài khác.

“Hỏi được chưa?” Nguyên Ngọ cũng không để ý hắn đổi bài khác, hạ cửa xe xuống một chút.

“Ừ,” Lâm Thành Bộ gật đầu, đi theo hướng người công nhân chỉ, “Có mấy cái, có điều… Không biết đúng hay sai, công nhân nói trong xưởng đó từng có người chết.”

“Tự tử à?” Nguyên Ngọ nghiêng đầu.

“… Ừ.” Lâm Thành Bộ nhìn y, Nguyên Ngọ nhìn qua không có phản ứng gì đặc biệt

“Vậy chắc đúng rồi,” Nguyên Ngọ nói, “Tôi đoán đúng?”

“Em..” Lâm Thành Bộ bỗng nhiên cảm thấy không vững tin, hắn đi chậm lại, “Em đổi ý được không?”

Ban đầu hắn nghĩ những chỗ này có lẽ là nguồn cảm hứng của Hình Thiên, nếu như tới đây có thể cho Nguyên Ngọ chút cảm giác những chỗ này không có tí tẹo liên quan nào với y, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được chuyện này lại có thể là chuyện có thật.

Hơi bị dọa nhau đấy.

Bản thân đang là con quỷ xếp hàng, đột nhiên hắn không muốn đi đầu thai cho lắm.


“Đi thôi.” Nguyên Ngọ bình tĩnh nói.

Lâm Thành Bộ chỉ đành nhấn ga, Nguyên Ngọ muốn đi vậy thì đi.

Cho dù phát sinh chuyện gì, đây là lần đầu tiên Nguyên Ngọ chủ động yêu cầu đến gần những thứ này, hên xui đi, cùng lắm là lại bị đập cho một trận hoặc Nguyên Ngọ lại lui về.

Dù sao thì lui hay không lui, bộ dạng này của Nguyên Ngọ làm gì có chỗ nào lui được xa hơn nữa.

Tóm lại hắn cứ nghe theo là được.

Rẽ theo con dốc xuống là thấy bảng chỉ đường đến con đập, con đập này có tên gọi Hồ Thu Thủy.

“Đập nước hồ Thu Thủy.” Nguyên Ngọ cũng chú ý đến cái tên này.

“Tên hay,” Lâm Thành Bộ nói, “Có điều nghe bảo hết nước rồi, không dùng đến nữa.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ kéo khẩu trang xuống gác tay lên sửa sổ, dáng vẻ lim dim hóng gió thật nhàn nhã.

Bảng chỉ đường tuy cũ nhưng chữ viết vẫn rõ ràng, lái xe thêm mười mấy phút thì thấy cánh cửa đã rỉ sét của đập nước.

Nguyên Ngọ thò đầu ra khỏi cửa xe: “Bên kia.”

Nhà xưởng ở ngay cạnh bên cạnh đập nước rất nổi bật, từ xa đã nhìn thấy ba cái xưởng thật lớn.

Lâm Thành Bộ lái xe đến bên cạnh nhà xưởng đầu tiên rồi dừng lại.

Nguyên Ngọn xuống xe, hắn cũng theo sát đi vòng qua đứng cạnh Nguyên Ngọ.

“Là cái nào đây? Từng có người chết?” Nguyên Ngọ nói, “Vào từng cái một xem xem.”

Lâm Thành Bộ đã quen với dáng vẻ của Nguyên Ngọ nếu không ngáo ngơ thì lên cơn, bây giờ dáng vẻ dọc đường đều bình tĩnh làm cho hắn bắt đầu không yên tâm.

Nguyên Ngọ đã tiến tới nhà xưởng, hắn chỉ có thể đi theo, vừa đi vừa nghĩ xem nếu có vấn đề xảy ra thì cần làm gì.

Quyết định cuối cùng là chỉ cần Nguyên Ngọn có động tĩnh gì bất ngờ, hắn sẽ không nói gì vác y chạy đi, mang vào xe trói lại, sau đó lột hết quần à… à không, sau đó lái xe về.

Nhà xưởng quả là đã lâu năm, mặc dù hàng rào sắt bao quanh vẫn còn nhưng đã gỉ không còn màu sắc cũ nữa, trừ khung thép và những chỗ trát xi măng là còn kiên cố, những chỗ khác bằng gỗ và tôn đều đã vỡ ra có thể nhìn xuyên vào bên trong.

Lúc đi xuyên qua bãi cỏ hoang bên ngoài, Lâm Thành Bộ ngược lại cảm thấy nát như vậy có khi còn an toàn, ít nhất ánh mặt trời có thể chiếu vào được nên không có quá nhiều âm khí, không khiến cho Nguyên Ngọ chấn động,

Sau khi đến gần xưởng, Nguyên Ngọ dừng lại nhìn chằm chằm một mặt tường xi măng.

Lâm Thành Bộ nhìn theo, phát hiện trên tường vốn phải là rêu xanh hoặc thành tàn tích do bị lửa đốt cho nên bỏ qua một vài nét nguệch ngoạc, trong nháy mắt hắn cho rằng mình đang đứng trên đường Thanh Hợp, đi thêm mấy bước là có thể thấy số 18.

Nhưng bút tích nguệch ngoạc ở đây không phô trương giống như ở Thanh Hợp Nhai, Nguyên Ngọ đi vào xưởng, Lâm Thành Bộ thấy rõ những vết tích này, máu, dây thừng thòng vào cổ, tay bị cắt, con mắt dại ra hướng xuống dưới.

Hắn nhanh chóng đuổi theo Nguyên Ngọ vào bên trong.

“Là ở đây.” Nguyên Ngọ nói

Đúng vậy, không sai, chính là ở đây.

Cậu thiếu niên trong câu chuyện đầu tiên, bởi vì đi theo câu lạc bộ tự sát cuối cùng chọn lựa cách treo cổ kết thúc sinh mạng ở chỗ này, những vết tích cùng cảnh tượng dường như được viết ra từ trong câu chuyện xuất hiện ra trước mắt.

“Anh…” Lâm Thành Bộ đưa tay ra nắm chặt lấy tay Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ theo phản xạ muốn hất ra nhưng không được, hắn nắm rất chặt.

“Tôi làm sao?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.


“Có cái gì…” Lâm Thành Bộ nhìn quanh cái nhà xưởng đã dời hết đồ, bốn phía chỉ sót lại một ít gỗ và giấy bừa bộn, mà theo như trong câu chuyện, sau khi đi vào, máy tiện ở bên tay trái cùng với bốn cái dây giày chính là nơi cuối cùng cậu thiếu niên kia.

“Không có,” Nguyên Ngọ nói, “Làm thế nào mới tính là tiễn vị thứ nhất xếp hàng trước cậu đi?”

“Thế này là… tiễn rồi.” Lâm Thành Bộ đi về bên trái nhìn một chút, trừ mấy thanh thép gãy, không nhìn thấy máy tiện.

Có lẽ máy tiện đã bị đưa đi rồi, hoặc không hoàn toàn giống như chi tiết trong chuyện, cũng có xào nấu cả mà… Nhưng bây giờ Lâm Thành Bộ dường như có thể chắc chắn rằng những câu chuyện này không phải giả.

Những con quỷ nhân vật chính trong truyện kia, đều là những người từng chết thực sự trong trang web tự sát, có lẽ cũng đã từng lưu lại một lời nhắn trăn trối sau cùng.

Lâm Thành Bộ chợt thấy rợn cả tóc gáy.

Vậy thì… Câu nói kia của Cười hết một chén rượu, thật sự là lời trăn trối sao?

Nguyên Ngọ đã xoay người ra khỏi xưởng, dường như không có cảm giác gì với cảnh tượng trong này, đi rất kiên quyết bình tĩnh.

Nhưng Lâm Thành Bộ cảm thấy y hơi bình tĩnh quá mức, hoặc là nói, biểu hiện bình tĩnh này của hắn không hề ăn khớp với bước chân làm cho người khác không đuổi kịp kia.

Lâm Thành Bộ chạy mấy bước đuổi kịp y: “Chúng ta lát nữa đi ăn nhé.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.

“Anh có muốn ăn ở nhà hàng không? Hay là tùy em?” Lâm Thành Bộ vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm sườn mặt Nguyên Ngọ.

“Theo cậu đi.” Nguyên Ngọ trả lời đơn giản.

“Được, vậy chúng ta…” Lâm Thành Bộ vừa muốn ngắm Nguyên Ngọ vừa muốn làm nhảm phân tán sự chú ý của y vừa phải lục trong đầu một chỗ ăn, đối với một Lâm Thành Bộ chỉ có một sợi dây thần kinh trong não quả là khó khăn.

Nhưng Nguyên Ngọ hình như không để ý câu trả lời của hắn, cắm đầu đi về phía xe.

“Chúng ta đi ăn lẩu nhé…” Lâm Thành Bộ nghĩ bừa ra một thứ, mặc dù giờ này ngày này mà đi ăn lẩu thì có hơi nóng.

Nói xong mới phát hiện khóe mắt Nguyên Ngọ ươn ướt.

Sau khi ra khỏi tường rào bao quanh nhà xưởng Nguyên Ngọ vẫn đi ngược nắng, đến khi y hướng về phía mặt trời, Lâm Thành Bộ thấy bên trái gương mặt y rơi một vệt nước mắt.

“Anh sao vậy,” Lâm Thành Bộ kéo tay y lại, nhìn chằm chằm y, “Anh sao vậy?”

Nguyên Ngọ nhìn hắn, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không mất đi tiêu cự như Lâm Thành Bộ sợ mà chăm chăm nhìn hắn.

“Nói em nghe, anh sao thế?” Lâm Thành Bộ muốn ôm y nhưng không dám, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Nguyên Ngọ.

“Có phải,” Nguyên Ngọ mở miệng, giọng nói bình tĩnh như cũ, “Cậu trước giờ chưa từng gọi tên tôi?”

“Đúng vậy.” Trong lòng Lâm Thành Bộ run rẩy, không biết việc Nguyên Ngọ hỏi ra như vậy là có tiến triển hay lại là một hình thức lên cơn mới.

“Tại sao?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Em gọi thì anh sẽ đánh em.” Lâm Thành Bộ đáp.

“Có cái khỉ,” Nguyên Ngọ nói, “Đừng có xạo.”

“Anh muốn thử không?” Lâm Thành Bộ cắn môi.

“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.

Lâm Thành Bộ quyết tâm không để mình không có cơ hội do dự, mở miệng ngay và luôn: “Nguyên Ngọ.”

Vẻ mặt Nguyên Ngọ trong nháy mắt cứng đờ.

Lâm Thành Bộ đăm đăm nhìn y

Nguyên Ngọ không có ra tay, nhưng vẻ mặt đã hơi là lạ, giống như nghi ngờ hoặc là mờ mịt, một lúc lâu sau y nhẹ giọng nói: “Nguyên Ngọ?”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp.

“Tôi là Nguyên Ngọ?” Nguyên Ngọ nhìn hắn, lúc nói ra hai chữ Nguyên Ngọ cảm giác đã dùng hết sức lực.

“Đúng rồi.” Lâm Thành Bộ trả lời.


“Vậy sao?” Nguyên Ngọ nhẹ nhàng thổi một lọn tóc vương trước trán, cười nói: “Cậu cảm thấy thế à?”

“Không thì sao?” Lâm Thành Bộ nói, “Em biết anh rất nhiều năm, ngay từ đầu gọi là Nguyên Ngọ, sau đó vẫn gọi Nguyên Ngọ, bây giờ đương nhiên vẫn gọi Nguyên Ngọ.”

Nguyên Ngọ không nói gì, xoay người đi tới cạnh xe kéo cửa xe ra: “Tên tôi trên thẻ căn cước cậu có biết không?”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, thẻ căn cước?

Nguyên Ngọ đóng cửa xe dựa vào ghế ngồi: “Tôi tên là Nguyên Thân.”

Mẹ nó lại cái quái gì vậy! Lại nhảy số rồi!

Lâm Thành Bộ nhoài người vào qua cửa sổ xe dùng giọng bình thản nói: “Nguyên Thân là em trai anh.”

Thân thể Nguyên Ngọ cứng lại, sau đó nghiêng đầu: “Em trai tôi?”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ nhìn y.

“Vậy tôi là ai?” Nguyên Ngọ cười.

“Anh là Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ đáp.

“Vậy Nguyên Thân thì sao?” Nguyên Ngọ lại hỏi.

“Em trai anh đấy!” Lâm Thành Bộ trả lời lần nữa

“Được rồi… Em trai tôi,” Nguyên Ngọ sáp lại gần hắn, “Vậy em trai tôi đâu? Nó ở đâu?”

Lâm Thành Bộ không thể nói gì được.

Đúng vậy, em trai anh ở đâu chứ.

“Lên xe, đi về thôi,” Nguyên Ngọ khẽ thở dài, “Tôi đói, ban nãy cậu bảo ăn cái gì?”

“Ăn lẩu.” Lâm Thành Bộ vòng qua đầu xe mở cửa lên xe, cảm giác không biết nói gì, dường như thấy được hi vọng nhưng không tìm được con đường cũng như cách đến gần.

“Có phải cậu,” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Rất thích ăn lẩu?”

“Ừ,” Lâm Thành Bộ cảm thấy mình bị gió thổi cho cảm lạnh luôn rồi, lỗ mũi ngưa ngứa, “Chúng ta có thể ăn hải sản, không cay.”

“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.

“Nếu như anh muốn ăn cái khác,” Lâm Thành Bộ xoay mặt nhìn hắn, lúc Nguyên Ngọ không chọc ngoáy hắn, thậm chí rất nghe lời, hắn sẽ cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu, giống như một con ngựa giỏi mà bị cắt mất chân vậy, “Thì đi ăn cái khác.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn không đáp.

Trong chốc lát hắn cũng không còn gì để nói, cứ bốn mắt nhìn nhau với Nguyên Ngọ.

Nói thật, trước kia không có cơ hội thế này, gần như vậy, thời gian dài như vậy, Nguyên Ngọ lật mặt nhanh như bánh tráng vậy.

Lâm Thành Bộ nhìn ánh mắt Nguyên Ngọ.

Ánh mắt Nguyên Ngọ rất sâu, có lẽ hắn nhiều khi không nhìn thấu được Nguyên Ngọ suy nghĩ cái gì cũng bởi vì ánh mắt y quá sâu, sâu không thấy đáy.

Nhưng rất đẹp

“Cậu…” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Đang nghĩ gì?”

“Hửm?” Lâm Thành Bộ dừng lại, “Không nghĩ gì cả, thấy mắt anh rất đẹp”

“Câu này hẳn là thật rồi,” Nguyên Ngọ rút tờ giấy ở bên cạnh ra đưa cho hắn, “Ông trẻ chảy máu mũi kìa.”

“…Đệch,” Lâm Thành Bộ cầm lấy tờ giấy nhét xuống dưới mũi mình, một màu đỏ thẫm, “Ơ… đệch”

Vừa mới nói thấy ngưa ngứa cái gì, còn tưởng là nước mũi mà hít ngược lên.

Cái này thật là…. Sau khi phục hồi tình thần sau một trận bão quét lúng túng, Lâm Thành Bộ không biết phải hình dung cảm nhận thế nào, nhìn Nguyên Ngọ đến chảy cả máu mũi.

Đói khát đến cảnh giới này rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.