Đọc truyện Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa – Chương 18
Lâm Thành Bộ đã sắp quên chuyện bản thân là một con quỷ đang đứng xếp hàng đợi đầu thai, mà thái độ của Nguyên Ngọ vẫn là đầy lòng cảm thông khoan dung với tên đáng thương còn trẻ mà đã bị thần kinh, hơn nữa trong lần đầu tiên bắt đầu lại xảy ra chút chuyện không hay.
Bây giờ Nguyên Ngọ đột nhiên chủ động đào lại cái kế hoạch này, Lâm Thành Bộ ngây ngây không phản ứng kịp, ngẩn người xong mới hỏi một câu: “Vậy anh… có nhớ được không?”
“Không nhớ.” Nguyên Ngọ trả lời thẳng thắn.
“Ờ,” Lâm Thành Bộ ngẫm nghĩ, “Vậy thử cái này trước vậy, lần trước không phải anh nói con quỷ đầu tiên ở nhà xưởng ngoại thành phía Bắc sao?”
“Đoán vậy.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy anh đoán tiếp đi.” Lâm Thành Bộ nói
Nguyên Ngọ cầm một cái bánh ngọt nhỏ cắn một miếng: “Cái bánh này còn khó ăn hơn cả bánh sinh nhật lần trước.”
“Vậy à?” Lâm Thành Bộ cười, “Muốn ăn thì lát nữa vào trong thành phố em mua bánh hạt dẻ cho anh ăn nhé? Ngày trước anh thích ăn lắm.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp, bỏ cái bánh ăn dở lại vào túi.
“Không ăn nữa à?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Chán lắm, như ăn vôi,” Nguyên Ngọ nói, “Còn bánh mì ban nãy ăn như cát vậy, tôi đói quá lười nói.”
Lâm Thành Bộ cầm lên nửa cái bánh ngọt kia cắn thử, “Lưỡi anh bị sao vậy…”
Nguyên Ngọ đốt một điếu thuốc kẹp trên tay, dựa ra sau ngửa đầu nhìn về phía mặt trời đã bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng.
Lâm Thành Bộ ăn xong nửa cái bánh ngọt, muốn kiếm chuyện để nói nhưng không thể tìm ra trong chốc lát, trước giờ đều như vậy, Nguyên Ngọ giống như mang trên người một lớp bảo vệ khiến cho mỗi lần hắn muốn nối cái gì cũng phải nghĩ tới nghĩ lui.
Trước kia trong lúc tìm thứ gì đó để nói, hắn chỉ có thể nhìn Nguyên Ngọ chằm chằm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, may mà Nguyên Ngọ trước kia không chú ý đến cái nhìn trần trụi này của hắn.
Ánh mắt Lâm Thành Bộ chuyển từ mái tóc còn đang ướt nước xuống đến vầng trán đẹp đẽ, sống mũi thẳng tắp, xuống tiếp đến bờ môi cùng sườn mặt rõ nét, xương quai xanh, áo phông… Áo phông che rồi không nhìn thấy gì, chẳng thấy gì cả… Cánh tay, cổ tay…
Tầm mắt hắn dừng lại trên cổ tay Nguyên Ngọ, sau cái hôm cho Lâm Thành Bộ đồng hồ, cổ tay trái của Nguyên Ngọ vẫn trống không không đeo gì nữa, nhưng đến bây giờ Lâm Thành Bộ mới nhìn thấy bên trong cổ tay kia có một vết sẹo dao cắt vừa sâu vừa rõ.
Khiếp sợ trong lòng hắn mạnh mẽ dâng lên cùng với ngờ vực.
Chuyện từ bao giờ?
Tại sao lại cắt cổ tay?
Nguyên Ngọ không phải sẽ làm theo những chuyện trong tiểu thuyết của Hình Thiên sao? Các kiểu ngạt thở và liên quan tới nước, tại sao trước kia lại cắt cổ tay.
Hắn nhìn chằm chằm vết sẹo kia rất lâu.
Trong đầu chỉ có một kết luận, đây là Nguyên Ngọ hay Nguyên Ngọ của lúc đó cắt?
Hai năm trước?
Khoảng thời gian tự nhiên mất liên lạc?
“Hôm nay không đi làm à?” Nguyên Ngọ giơ tay lên che ảnh mặt trời đã bắt đầu chói lòa hắt thẳng xuống mặt.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Bình thường đi làm em cũng ít việc buổi sáng sớm.”
“Vậy lên đường nhé?” Nguyên Ngọ nói.
“… Được.” Lâm Thành Bộ đứng dậy nhìn Nguyên Ngọ đi vào khoang thuyền dọn đồ rồi cầm cái khăn lông xoa xoa đầu, hắn cẩn thận hỏi một câu: “Tại sao… anh muốn…”
“Cậu sợ chết à?” Nguyên Ngọ quay đầu hỏi hắn.
“Sợ lắm, cực kỳ sợ.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tôi cũng sợ,” Nguyên Ngọ nói, dừng việc lau tóc lại, khăn lông trùm qua nửa mặt y không nhìn rõ được vẻ mặt, giọng y rất nhỏ, “Tôi không muốn… Cứ chết như vậy.”
Nghe những lời này, Lâm Thành Bộ mới chắc chắn được Nguyên Ngọ nhớ chuyện buổi sáng.
“Anh… Lúc sáng… À…” Nhưng nếu muốn bàn luôn chuyện này rất khó để Lâm Thành Bộ mở lời, đối với người học hành không giỏi giang gì cho cam như hắn, muốn hỏi chuyện nhạy cảm này một cách tinh tế thì còn khó hơn nhiều so với học thuộc công thức nấu ăn, “Ý em là… Anh…”
“Tiếng mẹ đẻ của cậu là gì?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Hở?” Lâm Thành Bộ sững lại một lúc mới phản ứng được, “Trung, tiếng Trung, tiếng phổ thông.”
“Không phát hiện ra đâu đấy.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ hít một hơn, tự cổ vũ bản thân mình, thấy chưa, người này lại chọc ngoáy hắn rồi, thật sự không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, cho dù có phải y hay không phải y, bất kể y là ai, vẫn quen thói chọc ngoáy đá đểu người khác mà.
“Buổi sáng anh muốn tự sát à?” Lâm Thành Bộ dùng tiếng mẹ đẻ rành mạch hỏi một câu.
“Ừ.” Nguyên Ngọ vứt khăn lông xuống, lấy tay chải chải mái tóc rồi bời, khom người cầm ví tiền rồi ra khỏi khoang thuyền.
“Tại sao?” Lâm Thành Bộ truy hỏi.
“Không biết,” Nguyên Ngọ trả lời thành thật, “Tôi không biết, chỉ là… muốn.”
“Không phải anh sợ chết à?” Lâm Thành Bộ tiếp tục truy hỏi bằng tiếng mẹ đẻ nhuần nhuyễn biết bao.
“Ừ,” Nguyên Ngọ đáp.
“Vậy sao lại muốn chết?” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm y.
“Bởi vì nên như vậy.” Nguyên Ngọ xoay người đi về bến tàu bên kia.
Lâm Thành Bộ không hỏi tiếp nữa, cảm giác Nguyên Ngọ cũng không thể nói ra được lí do.
Hắn đi theo sau lưng Nguyên Ngọ, đột nhiên cảm thấy nếu ngày xưa mình học hành cho tử tế thi vào đại học, học chuyên ngành tâm lí gì gì đó, biết đâu có thể suy đoán được ý nghĩ trong đầu Nguyên Ngọ.
Với trình độ văn hóa giáo dục của hắn bây giờ chỉ đọc được mấy cái tin lá cải báo mạng, cho dù muốn tự học cũng quá sức, trước kia hắn đi tìm bác sĩ tâm lý, người ta nói phải cần người có vấn đề nói chuyện mới phán đoán được, nhưng mà những lời bác sĩ từng nói với anh ấy, đừng nói có nghe hiểu không, bây giờ không biết anh ấy còn nhớ bác sĩ nói gì không nữa.
Nỗi khổ của một fanboy mù chữ.
Lúc lên xe, Lâm Thành Bộ phát hiện bánh xe lại cắm đầy hoa với cỏ dại, ngay cả trước xe cũng cắm không ít, thái độ ham học phát triển nghệ thuật của Đại Đầu ngày một cao.
Nguyên Ngọ sau khi lên xe vẫn như cũ, ngồi dựa vào ghế lái rồi qua đầu ra ngoài cửa sổ nhìn
Lâm Thành Bộ hạ kính xe xuống, hắn rất thích gió mát thổi qua của sổ mỗi khi lái xe, dĩ nhiên là chỉ ở vùng nông thôn này thôi, thành phố mà mở cửa kính thì về đến nhà không khác gì đắp mặt nạ bụi.
Nguyên Ngọ cầm mũ trong tay đội lên, lại lấy trong túi ra khẩu trang.
“Có phải gió to quá không? Muốn đóng của sổ không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không phải,” Nguyên Ngọ đeo khẩu trang lên, “Thói quen thôi.”
Thói quen?
Thói quen của ai?
Nguyên Ngọ không có thói quen này
Nguyên Ngọ biết cách giữ khoảng cách với người khác, lạnh nhạt hờ hững nhưng trước nay không hề tránh né bất cứ ánh mắt nào, có thể thản nhiên phách lối đối mặt với bất cứ dò xét soi mói nào mà không quan tâm.
Quanh anh ấy có một vòng bảo vệ, nhưng trước giờ lại chưa từng chắn cho bản thân.
Xe ra khỏi Cầu Trầm, hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa thời tiết không còn quá nóng bức, người đến Cầu Trầm không nhiều, chỉ thấy mấy xe công nông và xe khách trên đường.
Xe khách chạy rất loạn, lúc vượt qua xe Lâm Thành Bộ, hắn có cảm giác xe mình chệch sang một bên, tất cả tài xế xe khách đều có một trái tim của phi công muốn thoát khỏi lực hút trái đất bay về phía chân trời.
“Mở chút nhạc nghe đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Muốn nghe gì?”
“Cậu không phải là bạn trai…” Nguyên Ngọ khép hờ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng, em là bạn trai anh,” Lâm Thành Bộ mở ngăn đựng đĩa CD, “Trên xe em tất cả đều là đĩa anh thích nghe.”
“Lâu lắm rồi tôi không nghe nhạc.” Nguyên Ngọ nói.
“Em cũng lâu rồi không nghe.” Lâm Thành Bộ nói.
Những đĩa CD bỏ vào bên trong hộp từ bao giờ Lâm Thành Bộ không nhớ được nữa, từ lúc Nguyên Ngọ trở nên như vậy là hắn đã không còn nghe những chiếc đĩa này rồi.
Mặc dù hắn không có cơ hội cùng nghe nhạc với Nguyên Ngọ, nhưng chỉ cần nghĩ đến những bài này đều là ca khúc bình thường Nguyên Ngọ sẽ nghe, hắn lại không dám nghe nữa.
Lâu vậy rồi mà đĩa vẫn chạy được làm hắn hơi bất ngờ.
Âm nhạc vang lên, sau khúc nhạc dạo, Nguyên Ngọ nhẹ nhàng theo nhịp hát một câu: “Feel… I can feel you… the bliss, your kiss…”
Khóe mắt Lâm Thành Bộ hơi cay cay, ngón tay trên vô lăng khẽ gõ theo nhịp.
“Cậu còn chưa trả quần áo cho tôi.” Nguyên Ngọ nói.
“Không trả,” Lâm Thành Bộ nói, “Em muốn.”
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn.
“Nếu không thì đổi cho anh quần áo của em nhé?” Lâm Thành Bộ nói.
“Thôi khỏi”. Nguyên Ngọ nhắm mắt lại.
Xe lái đến ngoại thành, muốn đến cái nhà máy bỏ hoang không biết nằm nơi nào ở phía bắc phải đi ngang qua thành phố, Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ: “Thắt dây an toàn đi.”
“Hửm?” Nguyên Ngọ vẫn đang nhắm mắt lơ mơ mở ra một con mắt.
“Ngồi ghế phụ không thắt dây an toàn cũng bị cảnh sát giao thông gọi vào đấy.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không nhịn được hừ một tiếng, kéo dây an toàn, lúc chuẩn bị cài thì y khựng lại, cầm cái đầu cài lên nhìn: “Xe này không có con gái ngồi phải không?”
“…Có mẹ với chị của em,” Lâm Thành Bộ nhìn cái đầu cài, ngượng ngùng cười: “Ít khi ngồi…”
“Gắn một con ciu lên đầu mắc cài ở đây mà mẹ cậu không quất cậu à?” Nguyên Ngọ cài dây an toàn vào.
“Hay mà.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không để ý hắn đóng cửa xe lại, xe vào thành phố một cái là không khí bắt đầu trở nên mù mịt.
Lâm Thành Bộ mở điều hòa lên.
“Tại sao tôi lại không nhớ cái này nhỉ?” Một lúc sau Nguyên Ngọ lại hỏi.
“Gì cơ?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Cái con ciu này, theo lẽ thường thì đồ của bạn trai tôi phải có ấn tượng chứ.” Nguyên Ngọ liếc hắn.
Trong lòng Lâm Thành Bộ căng thẳng, tim đập cũng nhanh hơn, nói xạo đến mức này quả là phải có thần kinh thép, hắn hắng hắng giọng: “Đến em anh còn không nhớ nữa là.”
Nguyên Ngọ trầm mặc: “Cũng đúng.”
Lâm Thành Bộ thở phào nhẹ nhõm, ban nãy căng thẳng quá tí nữa thì quên mất khúc cua ở ngã tư.
Lúc xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn rẽ trái, Nguyên Ngọ lại quay sang hỏi một câu: “Hai chúng ta ngủ với nhau chưa?”
Hai chúng ta ngủ với nhau chưa?
Hai chúng ta ngủ với nhau chưa?
Ngủ với nhau chưa?
Ngủ chưa?
Ngủ chưa?
Lâm Thành Bộ sợ hết hồn hết vía đạp chân ga, may mà đạp nhầm, động cơ gầm lên một tiếng khựng lại, sau đó hắn cúi đầu ho khan, một nửa là do giật mình bị sặc, một nửa là che dấu chột dạ của bản thân.
Mệ nhà nó!
Quên mất điểm quan trọng nhất rồi.
Bạn trái đó bây.
Ngủ với nhau chưa?
Ngủ rồi?
Lâm Thành Bộ đương nhiên hy vọng chuyện đó là thật, cũng muốn nói như thế, nhưng mà hắn là fanboy đứng đắn biết điểm dừng, hắn đã lợi dụng lúc Nguyên Ngọ bị ngáo… à không, lúc Nguyên Ngọ đầu óc không tỉnh táo rồi, quả thực không thể mặt dày mà ăn hời thêm như vậy được.
Mặc dù rất muốn ăn…
Nhưng mà chưa từng ngủ hả….
Người tình chưa từng xếp hình… Nghe có hơi khả nghi.
Lâm Thành Bộ không thể ho khan mãi để che giấu, bản thân hắn còn thấy nó giả tạo đến đỉnh điểm, ho chưa xong thì đèn sáng rồi, hắn không thể không ngừng ho để nhấn ga đi tiếp.
“Gì thế,” hắn liếc Nguyên Ngọ, khẩu trang trên mặt Nguyên Ngọ đã che hết hoàn toàn vẻ mặt y, hắn không moi ra được tí thông tin nào, “Sao lại hỏi cái này”
“Cậu có thể không trả lời.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy anh hỏi làm gì?” Lâm Thành Bộ không biết làm thế nào.
“Xem phản ứng của cậu thôi,” Nguyên Ngọ quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, “Tôi muốn uống nước.”
“Phía trước có tiệm trà sữa… Uống trà sữa? Gongcha nhé? Lâu rồi em không uống,” Lâm Thành Bộ vừa đi đường vừa nhìn, nhắc đến thứ đồ bản thân thích mà rất lâu rồi không được uống, hắn không nhịn được nói nhiều hơn, “À đúng rồi, ở con đường đằng trước, phía trước có một quán còn có chỗ đỗ xe, anh thích uống hồng trà hay trà xanh hay là Long Tỉnh?
“Nước lọc được không?” Nguyên Ngọ nói, “Tôi chỉ muốn uống nước lọc thôi, nước lạnh.”
“… Em biết rồi.” Nguyên Ngọ có hơi ngượng ngùng.
Bất kể là Gongcha hay nước suối, chỉ có thể đậu xe ở trước cửa hàng Gongcha, hắn vội giải thích: “Mua nước ở siêu thị bên cạnh… Không có chỗ nào khác đậu xe cả.”
Nguyên Ngọ không lên tiếng.
“Thật mà.” Lâm Thành Bộ lại bổ sung một câu.
“Cậu đi mua đi.” Nguyên Ngọ ngồi trong xe không động đậy.
“Hửm? Sao thế?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Tôi… sợ.” Lâm Thành Bộ nói rất nhỏ.
“Sợ?” Lâm Thành Bộ lập tức nhớ lại cái cớ mình dùng để bắt Nguyên Ngọ đi lấy đồ ăn sáng với hắn, “Không phải chứ, chuyện này mà anh cũng phải trả đũa à?”
“Tôi sợ thật.” Nguyên Ngọ dựa đầu vào kính, mắt nhìn ra bên ngoài, “Nhiều người quá.”
Lâm Thành Bộ nhìn y, lâu sau cũng không nói gì.
Đúng thế, nhiều người quá.
Nguyên Ngọ không màng sự đời quanh quẩn trên cái thuyền kia quá lâu, cho dù có lên trấn mua đồ thì cái đông đúc ở trấn lúc chợ phiên cũng không thể so được với một thành phố toàn nhà cao chọc trời hàng quán náo nhiệt.
Hắn đột nhiên rất đau lòng.
Một Nguyên Ngọ đã từng đêm đêm đứng dưới ánh đèn cùng âm nhạc nhấp nhoáng, bị vậy quanh bởi một đám người hỗ tạp hò hét ầm ĩ, cho dù có đối mặt với cảnh chơi bời trác táng sa hoa trụy lạc vẫn giữ thái độ hờ hững, lúc này lại nói sợ.
“Ở trên xe đợi em,” Lâm Thành Bộ nói, “Nước suối, còn muốn gì nữa không?”
“Gongcha,” Nguyên Ngọ nói.
“Hửm?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Không uống nước suối nữa,” Nguyên Ngọ quay mặt sang, “Muốn uống Gongcha, hồng trà.”
“Được.” Lâm Thành Bộ bật đầu mở cửa xuống xe.
Lúc chuẩn bị đi sang hàng Gongcha, hắn do dự một chút lại cầm khóa điều khiển từ xa khóa xe lại.
Nguyên Ngọ nghe được tiếng khóa xe, dựa vào ghế ngồi cười khẽ, vặn tiếng nhạc to lên.
Vậy mà y lại nói với Lâm Thành Bộ chữ sợ.
Thật ra không hẳn là sợ, chẳng qua âm ỷ không quen và có hơi kháng cự, đám người đi tới đi lui, ai cũng rất vội vàng, người này chạm vai người kia mà coi như không nhìn thấy nhau.
“Tiểu Ngọ, nhìn này.”
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn em, anh thấy em không?”
“Thấy.”
“Vậy anh cho rằng người anh nhìn thấy là em thật sao? Thật là em không?”
“Em không phải em sao?”
“Không phải, em là em mà em biết, nhưng không chắc là em mà anh biết, anh nhìn thấy là em nào?
“Anh không biết.”
“Em cũng không rõ, em cảm thấy em vẫn đang nhìn, nhưng không biết mình đang nhìn ai….. Trong mắt người kia, chính là người kia sao? Vậy trong gương thì sao? Lúc anh soi gương là thấy anh hay thấy em?”
Nguyên Ngọ cáu kỉnh dịch sát hơn về phía sau ghế dựa, mở tiếng nhạc to hơn nữa.
Rốt cuộc đang nói gì vậy!
Rốt cuộc muốn nói cái gì?
Nghe không hiểu, nghe mãi không hiểu, làm người ta muốn điên.
Những cái này là cái gì…
Lâm Thành Bộ cách xe mấy bước thì nghe thấy tiếc nhạc đinh tai nhức óc.
I remember remember you, I remember still close to you, No need to fear the distance here…
Nguyên Ngọ dựa vào ghế ngồi nhắm mắt giống như đang thưởng thức nhập tâm.
“Đệch,” lúc Lâm Thành Bộ mở cửa xe ra cảm giác lỗ tai sắp bị đâm thủng, hắn với tay vào bật tiếng nhạc nhỏ đi, “Anh không sợ cảnh sát đến à?”
“Cậu nghe thấy không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Người điếc mà nghe thấy chắc cũng bị chọc cho điếc lần nữa,” Lâm Thành Bộ lên xe đóng cửa lại, bỏ hai cốc trà mình mua vào phía trước, “Uống đi.”
“Ý tôi hỏi là cậu có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?” Nguyên Ngọ nói.
“Ngoài kia?” Lâm Thành Bộ nhìn xung quanh.
“Trong này.” Nguyên Ngọ mở mắt nhìn hắn.
“Có ai… nói chuyện à?” Lâm Thành Bộ đột nhiên lạnh gáy, “Hai chúng ta đang nói chuyện này.”
Nguyên Ngọ kéo khẩu trang xuống cười, cầm lấy trà uống một hớp.
“Uống ngon không?” Lâm Thành Bộ nhìn y.
“Ừ,” Nguyên Ngọ gật đầu, “Thú vui của giới trẻ.”
“… Anh già lắm chắc?” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Cậu gọi tôi là chú đấy thôi.” Nguyên Ngọ nói.
“Anh còn gọi em là ông trẻ kia kìa, đời… đâu ra công bằng đây.” Lâm Thành Bộ cầm cốc Gongcha uống một hớp, một hớp trà lạnh như băng trôi xuống bụng mới xoa dịu được dần dần sự hoảng sợ trong lòng hắn.
“Chúng ta..” Nguyên Ngọ rút ống hút ra chầm chậm uống kem phía trên, “Quen nhau thế nào?”
Quen nhau thế nào?
Đối với Lâm Thành Bộ mà nói, vấn đề này còn dễ trả lời hơn câu hỏi hắn bao nhiêu tuổi.
“Ở cửa quán bar,” Lâm Thành Bộ nhấc chân đi vào, khom người ngồi xuống, đối mặt với Nguyên Ngọ, “Hồi đó mới vào thu, thời tiết đẹp lắm, em thích, nhưng hanh khô dễ bị chảy máu mũi…”
“Bỏ qua đoạn miêu tả khung cảnh và cảm nhận cá nhân.” Nguyên Ngọ cắt ngang.
“Ừ,” Lâm Thành Bộ cười cười, “Là cửa quán bar, em đi tìm bạn thì thấy anh, cảm thấy đệch mợ, anh giai này cực kì… vô cùng… ”
“Đẹp trai.” Nguyên Ngọ tiếp lời hắn.
“Đúng,” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Lúc ấy em cảm thấy đệch mợ sao ảnh lại đẹp trai vãi hồn thế này, còn ngầu nữa chứ.”
“Sau đó thì sao?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Sau đó em muốn nói chuyện với anh, nghĩ là nói gì cũng được, hỏi đường cũng được,” Lâm Thành Bộ nháp một hớp trà, “Nên em đi qua.”
“Hỏi đường tôi à?” Nguyên Ngọ nhíu mày.
“Không, tìm anh mượn bật lửa,” Lâm Thành Bộ nhìn ánh mắt y, “Em nói, chú à, cho tôi mượn bật lửa đi, nói vậy đấy.”
“Lần đầu gặp đã gọi tôi là chú?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ừ, không hiểu chập mạch chỗ nào nữa, em mà căng thẳng là lại nói linh tinh,” Lâm Thành Bộ nhớ lại rồi cười, “Có điều hôm đó… anh hình như chưa tỉnh ngủ, râu chắc mấy ngày chưa cạo.”
“Sau đó thì sao?” Nguyên Ngọ hỏi tiếp.
“Anh à… Anh trả lời em,” Lâm Thành Bộ cười nói khẽ, “Anh bảo, ông trẻ nói chuyện với tôi đấy à? Dáng vẻ cực kì ngạo mạn còn hơi khó chịu nữa.”