Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn

Chương 58


Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 58

C GIẢ: Jeany_[Truyện] Tôi đã từng là thằng khốn…..( chap 57)

Lúc đó thật sự tui không biết nói gì hơn, toàn thân đứng yên như trời trồng. Vân thì nhìn thẳng vào mắt tui với cặp mắt đang rơi lệ mà nóng như lửa muốn thiêu đột luôn cả tâm can người đối diện. Tui phải làm gì bây giờ?
Vân đi ngang qua người tui, một cách nhanh chóng xợt nhẹ vai cũng giống như cái cách mà em ấy đi ngang qua đời tui vậy. Nhanh và để lại cho tui một cái gì đó không định nghĩa được, nó không nhiều để ta lúc nào cũng phải nhớ đến, nhưng nó cũng không quá ít để bị lãng quên một cách nhanh chóng…
Vân vào phòng bệnh hỏi thăm thằng Chó, nó định nói gì đó nhưng Vân bịt miệng nó lại mà không cho nó nói với đôi mắt vẫn còn tuôn lệ. Tui đứng đó mà cứ cảm thấy cực kì nặng nề không biết phải làm sao, cứ đứng đó một lúc trước cửa phòng bệnh mà trong khi đó tui cứ bị coi như người vô hình. Cho tới khi ba Vân tới, tui không lạ gì ổng cả; lâu lâu có lên TV nói cơ mà. Phó thanh tra X.

Tui có né qua một bên, gật đầu chào nhẹ cho ổng vô thăm thằng Chó. Nếu uti đoán không lầm thì gia đình thằng Chó cũng có thế lực mới là thanh mai trúc mã nhà Vân được. Vậy còn ông Mòn chơi với thằng Chó là sao? Thằng Chó sao không dùng thế lực công an để đối phó với tui? Sau vụ này liệu tui có sống bình yên được không? Hàng chục câu hỏi hiện ra trong đầu làm tui không thể nào tập trung nổi. Phải chi tui có 1 vé đi Mỹ ngay lập tức trong đêm đó thì đúnglà giấc mơ thành sự thật. Nhưng đời nào như là mơ.
Bỗng Vân móc điện thoại ra nhắn tin cho tui, tin nhắn có nội dung đại khái như sau: “Đi đi, không muốn nhìn thấy mặt! Đừng để đổi ý!”
Đọc được tin nhắn xong thì lúc đó anh tui cũng tới chở tui về nhà, kết thúc một ngày mệt nhọc. Qua ngày hôm sau thì anh Vang có rủ tui đi uống café và giải thích những điề tui thắc mắc trong đầu cả đêm qua không ngủ được.
-“Uống miếng nước trước đi, anh mắc nợ mày nhiều lắm Ki à.”-câu đầu tiên mà ảnh đã nói vậy rồi.
-“Trời có gì mà ơn nghĩa anh, mà sao kể em nghe.”
-“Thì tao ra quán nhậu ngoài bờ kè, 2 thằng nhậu nói chuyện tới sáng y chang tao với nó lúc còn 14 15. Nó hiểu hết rồi, 2 thằng xin lỗi nhau này nọ.”
-“Đơn giản vậy thôi?”
-“Đéo có đâu cu, nói thì nghe ít nhưng tao phải đòi cắt cổ tự xử thì nó mới tin, còn lúc nó biết là trách lầm tao thì nó đòi chặt ngón tay tạ lỗi c*c gì đó.”-tui đoán đúng mà, 2 cha liều mạng thần kinh không ổn định chơi với nhau thì làm sao bình thường như người ta được.

-“Ủa còn vụ thằng Chó quen biết vớ anh Mòn là sao?”
-“À, anh cũng định kể tiếp nè. Sau lúc nhà thằng Mòn bị vậy thì nó vô tình quen biết được với thằng Chó hay sao đó anh không biết; rồi thằng Chó về nhà khóc lóc năn nỉ xin ông già nó cứu bà già thằng Mòn ra với điều kiện là từ đó cho tới năm 20 tuổi nó không được nhờ vả ông già bất cứ thứ gì, chơi gì tự chịu hết. Tự vụ bà già thằng Mòn cũng không nhỏ.”
Thì ra đó chính là lí do, bây giờ thì tui đã hiểu. Kể ra thì thằng Chó cũng đâu chó mấy nhỉ? Nó vì anh Mòn mà chấp nhận ra đường thua thiệt, bỏ đi vị trí con quan mà chơi với dân đen. Anh Mòn cũng là người có nghãi khí khi chấm nhận bị mất cánh tay để cứu thằng Chó.
-“Ủa ra là vậy? Giờ thì em biết rồi.”-tui nhâm miếng café thở dài…
Hai anh em ngồi nó chuyện thêm đôi chút thì ai về nhà nấy, và khi vừa tới đầu hẻm thì anh công an phường tui có ngoắc ngoắc vô nói chuyện gì đó, chạy sao được? Nó biết nhà mình mà, phải rẽ vô thôi…

Đáng lẽ định viết rất nhiều, nhưng mỗi khi nghĩ tới gương măt đầy nước mắt và sự căm hờn của Vân thì tui không thể nào gõ thêm một chữ nào nữa; cứ mở máy lên hồi tưởng lại chuyện cũ là tui không tài nào gõ đượ một chứ nguyên tuần nay. Cảm giác tội lỗi, nặng nề như muốn đè chết tui mặc dù sự việc đã xảy ra lâu năm.
Sau chuyện đó thì đúng như lời Vân nói, Vân biến mất một cách ngoạn mục ra khỏi đời tui một cách quá nhanh làm tui cứ tưởng tất cả mọi chuyện vừa diễn ra chỉ như là giấc mơ mà thôi. Nhưng tui không bỏ cuộc vội, tui có thử đi nhiều nơi để tìm Vân, tìm một số người quen nhưng tất cả tui nhận được chỉ là một cái lắc đầu ngao ngán cũng như tui vậy, không chút manh mối. Điều làm tui ghét chính bản thân mình nhất đó là mục đích tìm kiếm Vân cũng chỉ để năn nỉ và xin lỗi hòng tránh khỏi rắc rối mà bên phía ông già Vân mang lại chứ thật sự không cảm thấy có lỗi chút nào.
Sau khi Vân bạt vô âm tín khoảng chừng hơn một năm, tui vô tình có nhậu với một người bạn mới quen vô tình biết được anh ta là bạn trai của bạn thân nhất của Vân. Ảnh có nói Vân chuyển tới sống ở Paris trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, không biết là anh ta có nói không hay tui nghe lộn mà sáng hôm sau hỏi lại thì ảnh không nhớ gì và cũng không biết Vân hiện đang sống đâu?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.