Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 57
Chap 56
Tối hôm đó tui cứ nằm trăn trở mãi không biết câu nói của Vân có ý gì? Thật tình là con gái quá khó hiểu? Nếu hỏi lại Vân thì chưa chắc đã có câu trả lời mà lỡ xui thì ẻm nghĩ mình chậm tiêu nữa, nên tốt nhất cứ im lặng và tìm câu trả lời.
Sáng hôm sau ngủ dậy tui cũng không suy nghĩ gì nhiều chi cho mệt óc, mua bịch phở về nhà vừa ăn vừa coi TV thì điện thoại bàn reo; tui bắt máy. Thì ra là ông già gọi nói với tui về một số vấn đề giấy tờ cần thiết cho vụ bão lãnh tui sang Mỹ. Không biết mấy cha nội bên kia có bị gì không mà bắt tui phải chụp hình rồi gởi hình hồi nhỏ rồi viết thư tay gởi ông già vâng vâng và vâng vâng nghe mà nhức óc. Hên có ghi xuống giấy nếu không không nhớ gì nổi quá. Số rõ khổ, ghét nhất là chụp hình và bất cứ thứ gì liên quan tới văn thơ mà ổng kêu mình viết thư tay mới ác. Thời buổi công nghệ mà sến bỏ mẹ ra, thôi thì vì tương lai mà miễn cưỡng làm vậy.
Tối hôm đó có đi thăm mẹ Vân, lâu rồi không thăm bà già nuôi quí hóa cũng thấy nhớ. Vừa bước vô nhà thì mẹ Vân đã chửi:
-“Mẹ mày thằng chó đẻ, quên mất tiêu mẹ mày rồi hả con?”-khu tui sống cũng kiểu như “Khu Tao Sống” của Wowy nên hình như mọi người không ai nói chuyện hoa mỹ. Chân thực đúng kiểu xóm lao động miền nam.
-“Trời con cũng nhớ mẹ lắm chứ, mẹ có biết tối qua con nhớ mẹ quá mà khóc sưng mắt không ngủ được; sáng mai đi học biết bao nhiêu em gái xót cho con không?”-dù lớn nhưng đôi mắt chó con vẫn hữu dụng, tui làm mặt trẻ em với mẹ Vân.
-“Dm thằng chó đẻ xạo, nịnh mẹ là giỏi thôi! Em gái nào khóc cho mày? Ba lớn bày đặt gái gú!”-tui bị vả nhẹ vô mặt.
-“Thôi đi mẫu hậu ơi, mẹ Vân đi khắp xóm làng nói tùm lum người là mai mốt con lớn thế nào gái cũng xấp hàng chết cho con mà nhớ không?”
Thế là hai mẹ con cười lớn sảng khoái, phải nói từ nhỏ tới lớn tui chưa từng gặp người phụ nữ nào hơn 40 tuổi làm việc cực khổ mà có thể đẹp được như mẹ Vân. Da trắng tự nhiên, tóc đen và dày, gương mặt thanh tú, mùi thơm quí bà. Các anh các chú từ 35 tới 60 thấy mẹ Vân tui là lướt mắt đưa tình này nọ, đôi khi tui phải kè kè với bả khi bả nhờ tui chở đi đâu vào mỗi tối tránh trường hợp các trường hợp quá khích.
Sau đó tui với bà già nuôi ngồi nói chuyện trên trời dưới đất đủ thứ, không chừa thứ gì tới nổi mỏi miệng và tui chuẩn bị đi về thì mặt mẹ Vân nghiêm lại, cầm tay tui nói:
-“Nè con trai, nghe mẹ nói.”-tới giờ nghiêm túc rồi đây, hễ mỗi lần mẹ Vân nói câu đó là y như rằng tui phải tập trung cao độ để học những bài học cuộc sống quí giá.
Tui gật đầu nhìn bà già nuôi chăm chú.
-“Mẹ biết mày không hiền, mày cũng lớn rồi nên mẹ dạy mày theo kiểu người lớn. Nghe không?”
Tui dạ
-“Con là con trai, yêu đương gái gú tình cảm thì con cũng không mất mát gì. Con người ta là con gái, con phải biết chữ trinh rất là quan trọng với người ta, con hiểu không?”-người mẹ tâm lí nhất đời tui nói câu nào ra là y như rằng nó phải đâm xuyên qua tim đen thằng con “bé bỏng bọt bèo” mấy trăm nhát.
Tui cũng không cần giả điên gì nhiều, ngồi trước mặt mẹ Vân tui có cáo già mấy thì cũng như múa rìu qua mắt thợ. Gật đầu tui vâng dạ chờ nghe nói tiếp.
-“Con gái nhà người ta mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, công dưỡng dục mười mấy năm trời đáng giá ngàn vàng. Còn mày chỉ là thằng nhóc ở đâu ra cướp đi cái quí giá của người ta-cũng như cả gia đình. Tội đó nặng lắm con à.”-tui cảm thấy yếu đuối và bé bỏng làm sao khi đối diện người phụ nữ này.
-“Nhưng mẹ biết con là con trai mà, mấy đứa nó ngu thì chịu chứ sao?”-tui chống chế.
-“Con lớn rồi, suy nghĩ kĩ đi. Dòng họ mình đạo phật từ trên xuống dưới. Con làm vậy thất đức, sai trái, nhất là cứ mỗi lần con làm gì với con gái nhà người ta thì mai mốt con gái con sẽ gánh đủ hết. Suy nghĩ đi con trai à…”
Bà già nói nhẹ nhàng nhưng thấm quá, tui có chút chùn chân và đi chậm lại khi bước ra khỏi nhà mẹ Vân. Tối đó lại suy nghĩ mông lung…
Sáng hôm sau ngủ dậy thì tự có tin nhắn của Vân nói là Vân sẽ đi du lịch nước ngoài cùng gia đình 2 tuần nửa tháng gì đó. Tui nghe vậy thì cũng được thôi không vấn đề gì, mà sau khi suy nghĩ lại thì thấy càng tốt. Vì khoảng chừng còn chục ngày nữa là tui có hẹn với thằng Chó rồi. Không có Vân đỡ vướng víu tay chân.
Nhưng lí do gì mà Vân tỏ ra quá khó hiểu như vậy cà? Chỉ vì tui hỏi câu hỏi ngu hay sao? Hay Vân đã nhận ra được điều gì đó không ổn? Có khi nào tui đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Mọi việc đơn giản chỉ là Vân muốn đi du lịch cùng gia đình? Đang giữa mùa học ai đời lại nghỉ 2 tuần kiểu đó để đi chơi? Nếu muốn đi chơi thì cũng phải chọn ngày nghỉ hoặc tết chứ? Hàng loat câu hỏi hiện ra trong đầu thằng tui làm muốn nổ tung mẹ đầu. Từ nhỏ đến lơn lúc nào cũng vậy, lúc nào tui cũng suy nghĩ một cách thái quá quan trọng hóa vấn đề lên một cách không cần thiết. Cộng với tính đa nghi nữa thì tui có thể tự phong mình là hậu duệ Tào Tháo.
Thôi mặc kệ, dù sao đi chăng nữa tui cũng chưa làm gì quá đáng với Vân đến nỗi ông già ẻm phải tống tui vô tù hay quẳng tui lên công an phường cho uống trà. Để Vân khỏi nghĩ tui là thằng bạc nghĩa, tui phải nhắn tin qua lại với Vân vừa coi như nghĩa vụ, vừa giết thời gian.
Từng ngày từng ngày một trôi qua là lòng tui lại càng não nề vì ngày hẹn đã gần kề, tui không sợ đau, cũng không sợ phải đổ máu, nhưng nếu lỡ như cơ thể hoàn hảo của mình bị gì thì tui không can tâm.
.
. Thời gian cứ trôi qua thật nhanh khi con người ta muốn nó trôi qua thật chậm. Đúng vậy., thấm thoát đã tới ngày hẹn rồi; tui không muốn phải đi chút nào đâu nhưng tình thế ép buộc phải đi. Mấy ngày cận kề tui cố gắng vui mà không vui nổi. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, anh B cũng đã xuất viện trước hai ngày để có thể tới coi cũng như yểm trợ anh em nếu cần; ngặt nỗi ổng đi còn cà nhắc mà đánh đấm gì ai? Đi theo coi hốt xác còn được.
Bữa tối định mệnh đó…
-“A lô?”-Vân gọi tui.
-“Thái nè, có gì hôn?”-khi đang ăn miếng cơm lấy chút gì đó gọi là năng lượng.
-“Bữa nay là ngày đó đúng không?”-Mặc dù vẫn nhắn tin mỗi ngày hỏi han nhưng Vân vẫn nói với giọng lo lắng.
Tui ừ.
-“Bây giờ chịu thua khỏi chém có được không?”-Vân nói như cầu khẩn.
-“Vân nói gì kì vậy? Thái sao làm vậy được? Thái mà làm vậy chắc đào hố chui xuống luôn quá, nói nhảm!”-tui la trong điện thoại như để trút cơn ức chế mấy bữa nay.
-“Đồ sĩ diện hảo!”-nói rồi Vân cúp máy cái rụp, tui gọi lại không thấy bắt máy.
…
Và sau đó tui leo lên xe anh Vang cùng với những người anh em khác tổng cộng là 6 xe. Tới chỗ hẹn thì tui đã thấy bên kia đứng sẵn xấp xỉ 20 mạng lố nhố.
Anh Vang bước xuống xe, châm điếu thuốc, qua bên kia chào hỏi đám bển rồi sau đó khoảng 3 phút lại có một con SH chở hai chạy tới.
-“Ê mậy tới đúng giờ quá ba!”-anh Vang nói với người cầm lái.
-“Vang khùng, Mòn liều. Hai tụi bây chưa làm quề sao?”-người kia chào hỏi lại.
-“Dm nói nhiều, làm việc lẹ đi ai về nhà nấy ngủ!”-Cha Mòn này khá láo cá.
-“Ok đại ca Mòn ok anh nóng quá.”-người kia nhìn qua anh Vang rồi vừa lắc đầu vừa cười mỉm. Anh ta tiếp:
-“Đâu hai thằng nào?”
Tui với thằng Chó vừa cương nhau vừa bước ra khỏi đám đông 2 bên.
-“Dm thằng nào thằng nấy nhìn như công tử mà bày đặt. Rồi giờ tao là trọng tài quăng hai cây hàng ra chánh giữa, hai thằng bây lùi về 15 bước. Tao đếm 1 2 3 hai thằng chạy tới cầm đồ chơi lên quốc. Rồi xong đéo có luật gì hết, chỉ có thằng nào đề điếm thì bị chặt ngón tay giữa thôi.”
Nói xong ông đó kêu người ngồi sau xe quăng ra hai cây đao sáng bóng chánh giữa, ổng đếm đúng 15 bước chân cho thật đều đặn ngay ngắn giữa hai bên rồi kêu 2 thằng vô đúng chỗ đó.
-“Ê Ki.”-anh Vang vỗ vai tui trong thời khắc quan trọng nhất.
Tui dạ.
Sau đó ảnh nói nhỏ vô tai tui những điều cực kì quí giá, kinh nghiệm chiến đấu cả đời người cho tui nghe. Nhờ vào nó mà những khuất mắt được giải quyết, nhờ vào nó mà tui được một điềm xui cũng như điềm hên…
1 2 3
Sauk hi nghe tiếng 3 thì thằng Chó chạy đúng chất như một con chó, theo như tui nghiệm lại(sau hằng năm) thì hình như cu cậu biết trước được trò chơi và cũng như luyện chạy nước đề như một con báo thực thụ.
Tất cả mọi người như đều im lặng nín thở để quan sát xem ai sẽ là người ôm đầu máu về nhà, và dĩ nhiên là sau khi thàng Chó chạy được một bước rưỡi rồi tui mới chạy làm cho mắt bên đám tui nó sáng lên như đèn pha. Mọi người đều nghĩ thằng tui bị khớp và đã thất thế, trừ một người…
Tui làm tất vả những gì anh Vang dạy, cho đối thủ đề ba trước, tui đề ba sau nhưng phải chạy thật nhanh đến hai cây hàng trước măt.
Quả thật đúng như những gì anh Vang đã tính toán, thằng con cúi xuống lụm cây đao trước mặt nó còn nhanh hơn thấy tiền, đơn giản vì những giây phút đó có thể liên quan tới cả đời nó cơ mà.
Dĩ nhiên khi thằng Cho vừa cúi xuống thì lúc đó tui mới chạy tới, như một cầu thủ bóng đá thật sự, tui dồn hết sức vào chân phải cộng với lực chạy tới, tui sút thẳng vào vai thằng Chó một cú thật mạnh làm chân tui đau và cơn tê vọng lên tới đầu nghe BỐP thật lớn; thằng Chó bật ngửa văng ra, phần tui thì cúi xuống cầm luôn cả hai cây đao sáng loáng tiến từ từ tới thằng Chó đang nằm vật ra nhăn mặt ôm vai với gương mặt không còn chút nhân tính(theo lời người khác kể lại), dơ cả hai cây đao lên và chẩn bị nó nhập viện thì lúc đó tui nghe có tiếng la:
-“KHOAN!!!”
Anh Mòn hét lớn, chạy ra dơ tay ra chặn lại.
-“Ki, ngừng!”-anh Vang la lớn!
Lúc này thì tui mới ngừng và nhận thấy hình như tất cả đều ùn ùn tiến lại-phe tui và phe nó.
-“Em trai mày ngon đó Vang.”-ông trọng tài iang hồ nói.
Nhưng hình như không ai quan tâm tới ổng mà chỉ lườm vào mặt đối thủ, hai bên đứng đối mặt nhau như trong phim giang hồ. -“Gì đây?!”-tui gằn giọng hỏi ông Mòn.
-“Đừng chém nó, tao đổi cánh tay để mày tha nó!”-anh Mòn giơ hai tay ra kiểu như các anh công an giao thông cho tui thích chặt cánh nào thì chặt.
-“Ít quá anh, hay là một cánh tay với một bàn tay?”-lúc này tui đã điên và không còn giữ nổi lễ nghĩa. Dm đang định cho thằng kia may toàn bộ thân thể mà có ông này phá đám.
-“Ki, mày khùng hả?!”-anh Vang vỗ đầu tui cái bốp làm tui phần nào tỉnh táo xíu.
Tui nhìn qua thằng Chó rồi nhìn qua bên đám bên nó. Nếu bây giờ chặt ông Mòn thì thế nào tui cũng không yên ổn với tụi nó, ông Mòn cũng không phải dân hiền. Mặc dù ổng chơi đẹp thì đàn em ổng chắc gì đã chơi đẹp? Tui không thích đánh lộn kéo dài đánh qua đánh lại chỉ tổ tổn hại lẫn nhau. Làm quề là cách tốt nhất, dù sao đi chăng nữa thì nhẹ lắm vai thằng Chó cũng phải rạn xương(còn ống quyển thằng tui thì ngày mai sung vù một cục).
Quăng hai cây đao xuống đất, tui nói với anh Mòn:
-“Anh Mòn à, em cũng không muốn chặt chém gì anh đâu. Em đổi mạng thằng Chó cho một cuộc nói chuyện được không?”
Anh Mòn nhìn tui vẻ đa nghi, đáp:
-“Vậy thôi?”
-“Ừ, vậy thôi. Em không lây máu ai hết, đổi mạng thằng Chó lấy một cuộc nói chuyện của anh với anh Vang. Anh hứa là phải chịu khó nghe anh Vang giải thích.”-tui nghĩ giang hồ cỡ nào chứ mất đi một cánh tay với một bàn tay thì không ai muốn đâu.
Anh Mòn đồng ý:
-“Ừ, tao chở thằng em vô bệnh viện coi cái vai nó đã. Xong rồi tao với thằng Vang đi uống café nói chuyện 2 thằng.”
Bầu không khí đã nhẹ bớt không còn nặng nề khó thở như hồi nãy, cảm giác như mọi người vừa được ngoi lên mặt nước hít thở không khi sau khi lặn sâu một hồi lâu.
Ai nấy hình như đều giải tán gần hết, chỉ còn tui, ông B, ông C, anh Vang ở lại cùng với bên thằng Chó khoảng 5 6 người gì đó.
…
Sau khi anh Mòn làm hết thủ tục cho thằng kia nhập viện hay gì đó thì nó được phòng nằm liền, dm thằng này chắc cũng con nhà giàu hay có máu mặt gì đó. Mà nó có bị gì đâu mà cũng bày đặt nhập viện, đúng là phí tiền cha mẹ anh em.
Tranh thủ lúc mọi người không có trong phòng thì tui có tới gần thằng Chó , nói vừa đủ nghe:
-“Bạn ngu lắm bạn à, đánh lộn chỉ vì gái đéo biết nhục hả? Nói cho bạn biết, mình chỉ quen con Vân vì tiền với l*n thôi. Thôi sau vụ này mình quăng cho bạn con búp bê hết đát ha?”-lúc đó cũng chỉ vì sĩ diện hảo mà buông ra những lời quá khó nghe, chính tui còn khinh bỉ những lời nói đó.
Vừa cười mỉm vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh thì điều tui không thể nào lường trước được lại xảy ra, giây phút đó đối với tui là một trong những giây phút đáng sợ nhất đời. Tới giờ, mỗi khi nhớ tới tim vẫn đập thình thịch như nó đang xảy ra hôm nào vậy.
Vân đứng sau cánh cửa như cái xác không hồn nhưng tuôn lệ!
End Chap 56