Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 53
Chap 52
Lúc đó cả ba đứa đều nằm dài giữa đường ray và điều dĩ nhiên là Vân bị té đau nhăn mặt cộng với hoảng sợ tột độ khi mạng sống bản thân đang nằm trên bờ vực thẳm thì việc người bị cứng đơ không thể làm gì được ngoài việc cứ trợn mắt lên nhìn qua lại là điều dễ hiểu có thể giải thích. Về phần thằng tui thì cũng tỏ ra vẻ hoảng sợ nhưng thật ra thì có sợ mẹ gì đâu. Tất cả mọi việc đã được tui tính toán trong đầu trong vài giây kể từ khi tụi tui té xuống và nghe tiếng còi xe lửa từ xa.
Số là vầy, tui với mấy thằng trong xóm từ nhỏ đã không biế chinh chiến bao nhiêu buổi trưa hè nắng nóng, bao nhiêu buổi tối khô khan ở khu đường rày xe lửa này rồi nên việc giờ giấc xe chạy và mọi thứ liên quan tới khu này thì thằng tui nắm rõ trong lòng bàn tay không chừa sót một chi tiết nhỏ. Chiếc xe lửa đang chạy về phía tụi tui đích thị là “thùng rỗng kêu to” vì vận tốc của nó còn thua vận tốc thằng tui mỗi khi bị kêu lên bảng trả bài mà chỉ được cái tiếng còi là lớn hù dọa người khác. Theo như tui không nhầm thì khoảng 7 8 phút gì đó thì chiếc xe lửa mới chạy tới chỗ tui được.
Thể hiện sự hoảng loạn qua gương mặt một cách giả tạo nhưng nhìn rất thật, thằng tui dùng tay(cố tình) đặt lên mông Vân mà đẩy em ấy về phía trước, lăn lăn người em nó cho ra khỏi đường ray như cuốn bánh tráng rồi mới từ từ đứng dậy như đau đớn lắm, tui dắt xe em nó ra khỏi đường ray rồi mới từ từ lết lại xe tui dắt ra khỏi chỗ đó. Dm nó lo chuyện tư mà quên mất chuyện công, thằng nhóc lóc chóc làm tụi tui té tẩu đâu mất mẹ! Tất nhiên đoàn bão thấy vậy đứa thì cố vượt qua chạy mất, đứa thì quay đầu về không dám chạy qua đường ray chia 5 sẻ 7 chỉ còn mỗi tui và Vân.
Tả thì chậm chứ thật ra cũng nhanh, tất cả mọi việc tầm 3 phút; sau khi đỡ Vân ngồi dậy cho ẻm hoàn hồn thì chiếc “thùng rỗng kêu to” cũng chạy ngang qua. Cả chục năm chiếc xe đã cũ mèm chạy chậm nay còn chậm hơn bao giờ hết.
-“Có sao không Vân?”-tui vỗ vỗ vai(cộng xoa xoa) hỏi. Tui nghĩ chắc thằng tui cũng hơi có máu dê trong người nên lợi dụng tình huống để đụng chạm con người ta. Nãy giờ mấy lần rồi mà toàn tình huống xứng đáng nên chắc không sao.
Ẻm lắc đầu lắc đầu.
Tui cũng đứng nhìn ẻm trìu mến thôi, hỏi han thêm chắc cũng không hay gì. Thôi cứ để em nó bình tĩnh đã.
-“Thôi Vân nè, để Thái chở Vân về nhà nha?”
Ẻm cũng gật đầu đầu mà không nói gì.
-“Vân đứng đây chờ Thái xíu nha, Thái về nhà cất xe ông B cái đã rồi đi ra đây chở Vân về.”-tui vừa nói vừa vuốt tóc Vân nhè nhẹ.
Bỗng nhiên em ấy ôm cánh tay tui thật chặt như thể Tạ Tốn lúc nào cũng ôm thật chặt thanh(Đồ Long) đao quý không muốn buông ra vậy!
Tui cũng hiểu cho Vân là sau khi trải qua tình huống thập tử nhất sinh thì con người ta sẽ rất dễ dàng bị sốc và những gì Vân đang làm là điều dẽ hiểu và thông cảm(chưa kể là phần cánh tay được nguyên vòng 1 ôm trọn thì bố thằng nào muốn giật ra? Nhất là thằng dê cụ này nữa).
-“Thái ở đây nè không sao đâu Vân, Vân cứ ôm Thái thật chặt nếu nư Vân cảm thấy lạnh và lạnh.”-giờ nghĩ lại thấy sến bỏ mẹ, nhưng hình như con gái thích sến sú như vậy thì phải.
Vân cứ ôm chặt cánh tay tui như ôm gối ôm, cơ thể em nóng thật. Tui thì máu dồn về cái đầu thứ 2 nhưng không đổ mồ hôi hột hay run như cầy sáy như các anh chàng dại gái khác thường tâm sự.
Hai đứa cứ im lặng như vậy khoảng chừng 10 phút thì Vân mới từ từ ngước lên nhìn tui với cặp mắt rất ư là chó con.
-“Thái, cám ơn Thái nha Vân tự về được rồi.”
-“Đâu được, ai làm vậy được. Không cãi gì hết nha, bây giờ chạy xe theo Thái tới đầu hẻm nhà Thái đứng chờ đi. Thái vô cất xe rồi đi chung xe với Vân về nhà Vân luôn.”
Ẻm không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ.
Thế là tui chở ẻm về nhà, đi được đoạn thì tui không nói không rằng mà tấp vô quán ốc bên đường.
-“Ủa gì đây?”-tiểu thơ nhà ta ngạc nhiên hỏi.
-“Ừ tự nhiên muốn ăn ốc thì ăn thôi, thôi ngồi xuống bàn ăn đi nè.”-con gái thì hình như không đứa nào từ chối ăn vặt và nhất là ốc nữa. Đang trong tình trạng hỗn loạn thì cần nạp năng lượng để lấy lại bình tĩnh và no bụng chứ.
Thế là tui thích ăn món nào thì kêu 2 phần, khỏi hỏi han gì coi em Vân có thích hay không. Tui lúc nào cũng phải là người lựa chọn món ăn và làm những gì mình thích. Còn ai đi theo mà không thích thì có thể tự nhiên đi bộ về.
Sau khi ăn thỏa thích no nê nạp đầy đủ năng lượng và tính sơ sơ khoảng chừng gần 200 ngàn(toàn tui ăn) thì tui thấy ngán tiền quá nên mới chơi chiêu:
-“Vân đợi Thái xíu nha, Thái chưa no nhưng mà đi vô toilet chút.”
Nói xong tui quay ra nói với bà chủ: “cho con 1 trứng vịt lộn xào me nữa cô ơi!”
Thật ra tui tính sẵn hết trong đầu rồi, nếu như gần tới lúc tính tiền mà đứng dậy thì dĩ nhiên Vân sẽ biết là tui chơi chiêu ngay, ẻm cũng đâu phải con nít mới tốt nghiệp cấp 1 chưa bao giờ ra đường chơi đâu mà không biết được chuyện đó. Nên thằng tui mới giả bộ kêu thêm 1 món nữa mặc dù đã khá no rồi đi đái. Vì tui thừa biết trong lúc tui đi đái đó thì Vân sẽ tính tiền mà.
Nói là làm, tui đứng lên vô nhà xí khoảng vài phút trở ra rồi ngồi vô bàn ăn ngon lành trứng vịt lộn xào me chua chua chua ngọt ngọt có mùi nhang(vì ăn chùa) ngon lành.
Vừa kêu tính tiền thì quả nhiên không ngoài dự đoán, cá đã dính câu. Cuối cùng thì con gái vẫn là con gái thôi, lanh lợi cỡ nào vẫn không qua nổi thằng con trai. Tui đang cười thầm chiến thắng trong bụng, quay qua nói với Vân với vẻ mặt không vui:
-“Vân sao cứ dành trả tiền quài vậy? Thái không thích đâu nha!”
-“Thì ai trả cũng vậy thôi mà, bạn bè với nhau tính toán chi.”-200 ngàn mà làm như 2 ngàn ăn kem không bằng.
-“Ừ Thái không tính toán nhưng muốn sòng phẳng được không?”-Vân à, em càng trả anh càng khoái đó cưng.
Ẻm không nói gì mà chỉ im im, chắc tại bị la.
-“Thôi bỏ đi, lên xe anh chở nàng về dinh nè.”
Vừa la xong lại giỡn ngay, cô bé cười mỉm đánh yêu nhẹ mốt cái lên vai thằng tui. Tui giả bộ la á kiểu như bê đê thế là ẻm cười ha hả luôn.
Chở ẻm về nhà thì không khí cũng đỡ nặng nề hơn; hình như em ta quên vụ “chết hụt” hồi nãy rồi thì phải. Vậy càng tốt, thế là tui bắt chuyện nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà khi bắt đầu thì nói lớn rồi sau đo nói từ từ nhỏ lại sau cho hợp lí nhất có thể để ẻm phải kê mặt gần mà nghe. Và nếu muốn kê mặt gần thì phải xích người tới thôi, xích người tới sát thì cái gì phải chạm vào lưng tui thì chạm thôi.
Gần về tới nhà ẻm thì tui mỏi miệng quá nên không muốn nói gì mà im im, Vân thì cũng im im nhưng đột nhiên hỏi đột ngột làm tui đơ:
-“Thái chắc có nhiều người thích lắm hả?”
Tui thì nửa muốn không trả lời, nửa muốn trả lời nên tui phải đành nói một cách cà rỡn:
-“Ừa nhiều lắm, trong gia đình dòng họ ai cũng thương Thái hết chứ đừng nói thích!”
-“Điên quá hihi!”-Vân xỉa nhẹ vào gáy tui.
Thế là hai đứa im lặng luôn tới khi đậu xe trước nhà Vân-căn nhà mà hàng khối người lấy đó làm chuẩn mực cho cuộc sống thượng lưu tại Sài Gòn.
-“Thôi Thái về, trời còn sớm kêu xe ôm về cũng được.”-tui ngán vụ đem xe em nó về nhà rồi chiều mai lên rước ẻm quá rồi, ai khoái thì khoái chứ tui làm biếng quá không làm được lần 2!
Bỗng nhiên Vân nhìn thẳng vào mắt tui một cách hết sức nghiêm túc, nói với giọng cũng nghiêm túc luôn:
-“Thái tối nay ngủ lại nhà Vân nha, trời khuya rồi…”
End Chap 52