Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 24
CHAP 23;
Về nhà mà nằm cứ trằn trọc qua lại hoài không ngủ sao cho nổi. Lần đầu tiên có người con gái nói thích tui mà tui có cảm giác kì lạ như thế này. Thật sự là tui không bao giờ dám nghĩ mình sẽ có một ai đó ngỏ lời nói thích mình hay gì đó. Đơn giản tui chỉ là 1 thằng không giàu có, học không giỏi, thân hình mập mạp. Tui có gì để cho Thắm thích nhỉ?
Đêm hôm đó là một đêm thật dài cho tui. Thật tình thì lời nói của mẹ Vân tui vẫn còn ghi nhớ rõ lắm chứ. Con gái càng đẹp thì càng hiểm. Thật sự thì ngoài người nhà ra thì thằng tui không tin tưởng ai trọn vẹn hết. Tính tình phải nói là cực đa nghi. Đối với 1 thằng nhóc thì chuyện này cũng hơi lạ. Tại sao? Đơn giản là bởi vì 1 đứa trẻ không cha lớn lên trong khu lao động nghèo và cả Mẹ phải đi bán sáng tối thì lấy đâu ai mà dạy dỗ cho ra. Nên chuyện tui bị gạt, ức hiếp xảy ra như ăn cơm bữa. Khi còn nhỏ xíu mới biết đi chơi thì phải nói là ngày nào cũng bị chơi trên đầu, không ngày nào được đối xử đàng hoàng từ lũ trẻ trong xóm và ngay cả người lớn. Hẳn bạn cũng tự hỏi là tại sao tui không méc Mẹ? Không biết hồi đó do ngu hay già trước tuổi nữa mà tui suy nghĩ là con trai mà cái gì cũng núp sau váy Mẹ nhờ sự giúp đỡ của Mẹ thì không mạnh mẽ chút nào. Phải chăng vì không có ba bên cạnh bảo vệ mà tui vô tình mạnh mẽ?Ngày này qua tháng nọ dần dần tui đã khôn ra, à mà không đúng càng lì lợm và điếm hơn. Sau một khoãng thời gian ngắn thì chỉ có tui ăn hiếp và lừa gạt người khác chứ không hề bị dính bẫy một lần nào hết.
Kể lể quá khứ hoài, thoáng cái cũng nghe tiếng ò ó o. Trời sáng rồi, tui lồm cồm ngồi dậy. Sao hôm nay ngủ không đủ giấc lại bị con gà lôi dậy mà yêu nó thế nhỉ? Biểu hiện của gì đây trời?
-“Thái, thằng khùng sao mày đánh răng mà cứ cười cười cái gì đó?” từ ông già.
-“Dạ dạ, con nhớ hôm qua đi chơi vui quá nên cười.”
-“Hội chợ có gì vui dữ mà mày cười?”
Tui ngậm miếng nước nhả ra rồi hát nguyên đoạn lô tô “khỉ mẹ bồng con” mà
ông già cười sặc sụa. Phù hên quá có đoạn lô tô đó chữa lửa, chứ nêu ông già biết tui cười không vì cái gì thì chắc tui dọn nhà tới Biên Hòa quá.
-“Ông đó bậy thiệt. Thôi mà ba nói nè.”
-“Dạ?”
-“Còn tiền xài không?”
-“Dạ…”-tui gãi đầu cười cười. Hỏi câu này thì khà khà thần tài gõ cửa con chị nó rồi.
-“Biết quá, thôi nè cầm mấy ngàn đãi mấy bạn tuần lễ cuối đi.”-
-“Ba nói sao?”
-“Đúng 1 tuần nữa mình đi.”
-“Ủa sao ba nói mình chơi 1 tháng mà?”
-“Ừ thì mới đầu tính vậy, nhưng ba về VN có 35 ngày mà ở dưới quê hết 1 tháng thì phí quá. Hết tuần này nhà mình đi du lịch chơi vòng vòng.”-ông già nói thì như đinh đóng cột rồi xin xỏ gì nữa.
Tui cầm tiền mà trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì có tiền thì bố thằng nào đéo vui còn buồn thì tui cũng không biết vì sao tui buồn nữa. Tui buồn vì cái gì cà? Xa quê ư? Xa mùi của cánh đồng thơm mát? Phải nói lời tạm biệt với những người bạn mới? Hay tui đang tự lừa dối bản thân mình là tui sợ phải xa Thắm?
Chỉ còn vỏn vẹn đúng 1 tuần ở lại quê nội thân thương nữa mà thôi. 7 ngày đối với thanh niên thành phố khi về vùng quê chán ngắt thì nó dài như vô tận, nhưng đối với tui thì 7 ngày sắp tới chắc sẽ trôi qua nhanh lắm đây…
Mới sáng sớm cười tươi giờ thì tui thay đồ với bộ mặt chảy xệ. Uể oải bước xuống nhà thì thấy Thắm cũng vừa tới. Hôm nay Thắm mặc đồ bộ ở nhà màu vàng nhạt nhìn khá nữ tính. Tóc thì cột đuôi gà. Tui để ý thấy hình như cô bé nào có cái cổ trắng cộng răng khểnh mà cột tóc đuôi gà thì nhìn dễ thương năng động không tưởng luôn
Thắm cứ đứng đó nhìn tui phát xong không nói gì rồi mặt ngại ngại cúi từ từ xuống đất. Hên là bữa nay chỉ có 2 đứa tui nên Thắm mới đỡ ngại chứ có người thì chắc Thắm đã quay đầu về nhà luôn rồi quá. Mấy bữa trước còn chí chóe chọc ghẹo nhau sao mà hôm nay mọi thứ thay đỗi nhiều thế nhỉ? Phần tui nói thì nói hay vậy thôi chứi cũng ngại bỏ mẹ ra đó chứ. Nằm nguyên đêm mong tới sáng chỉ để gặp người ta mà giờ gặp lại không biết nói gì. Cảm thấy tình hình 2 đứa cứ im im vậy thì không hay, tui bèn ngỏ lời:
-“Thắm cầm tô gì vậy?”
-“Ờ Thắm đem qua cho Thái miếng bún thịt nướng.”
-“Ủa có phải món bún bữa Thái ăn dở không?”
-“Ừa.”
-“Thôi đưa đây lẹ lẹ, đói quá trời quá đất Tư ơi.”-tui chạy lại ôm tô bún còn nóng hổi để lên bàn liền
-“Đồ ham ăn.”-cũng nhờ cái tính ham ăn của tui mà mọi thứ trở về như lúc trước, hai đứa không ngại ngùng nữa.
Thắm kêu tui cứ ngồi yên đi đừng chạy lăng xăng kiếm muỗng đũa nữa để Thắm làm cho. Tranh thủ lúc em lấy đũa muỗng rót nước mắm, tui bóc tay miếng thịt nướng bỏ vô miệng nhai ngáu nghiến thoa mãn cơn đói.
-“Ế xấu quá à, ăn vụng.”-Thắm đặt chén nước mắm xuống bàn rồi ngồi kế tui. Em vừa le lưỡi nheo mắt vừa nói.
-“Thắm mua cái này ở đâu chỉ Thái với, ngon quá.”-quả thật món bún cực kì ngon, tới giờ tui vẫn nhớ mùi vị. Thịt nóng hổi bốc mùi xả thơm phức, miếng thịt thì mặn vừa phải, mềm, màu sắc khá bắt mắt, đỏ đỏ đen đen.
-“Chọc người ta quài ngen.”-Thắm trề môi làm điệu giận dỗi.
-“Ủa chọc gì?”
-“Cái này tui làm đó, xạo bị ma nhát.”
-“Hèn chi nãy giờ cô Gạo đứng sau lưng Thắm.”
Thắm tự nhiên nghe xong mặt e biến sắc, quay ra đằng sau từ từ nhìn tội.
-“Thái hong chọc Thắm Thái ăn hong ngon hả?”-nói rồi em đứng lên đi ra chỗ khác quay mặt vô tường như mấy đứa con nít bị phạt nhìn mắc cười bỏ mẹ mà tui biết tui lỡ cười 1 phát là Thắm bỏ về luôn nên tui chỉ nói:
-“Chà giờ mới thấy vấn đề trong tô bún.”-tui tặc lưỡi.
Thật sự là không có gì nhưng nếu tui không làm vậy thì đâu kích thích trí tò mò của Thắm. Con gái là chúa tò mò mà. Quả nhiên tui đoán không sai, Thắm từ từ quay ra mà liếc liếc tui kiểu thăm dò lấm lét nhìn mắc cười.
-“Chà chà…”-tui tiếp.
Tới nước này thì Thắm không còn đủ kiên nhẫn để chơi nữa rồi, nên mói lên tiếng:
-“Sao?”
-“Ừ thì cộng bún mềm nè, rau thì tươi, thịt thì ăn vừa miệng ghê luôn, còn nước mắm thì khắp Sài Gòn không ai pha nổi nước mắm ngon như vầy.”- gì chứ nịnh đầm đại pháp thì tui luyện đến tầng thứ 7/10 rồi.
Thắm nghe nói xong từ từ đi lại bàn tui ngồi mà vừa ngồi xuống như khi nãy vừa cười tủm tỉm, em hỏi:
-“Thiệt hôn?”
-“Thiệt, thề với Thắm Thái mà nói láo thì Thái không bao giờ được ăn món này nữa.”
-“Cám ơn ngen.”-Thắm cười tít mắt luôn.
Mà con khờ đúng là con khờ, nếu như món đó dở mà tui nói ngon thì tui không bao giờ ăn nữa, quá tốt. Còn nếu nó ngon thì tui đã nói ngon rồi. Con khờ chỉ nghe thề là khoái thôi chứ không biết phân tích gì cả phát tội khờ.
Đúng là có cái miệng dẻo sướng vãi, Thắm nghe khen vui quá nên dành phần rửa chén luôn. Mà thật tình thì tui nếu như phải rửa chén thì làm bộ làm bể chén rồi quăng thùng rác thôi chứ biết rửa mẹ gì đâu. Công tử bột mà.