Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 19
CHAP 18:
Lúc đó tui như hồn vía lên mây mà không tài nào có thể đứng vững được nữa. Cô Gạo thật sự đã theo tui về tới nhà rồi!
Lúc này tui chỉ còn nước quì xuống lạy lấy lạy để hòng xin tha. Nghĩ sao làm vậy, tui quì xuống lạy điên cuồng
Không hiểu sao con ma nữ này có vẻ không đáng sợ như bà mà hồi nãy nhỉ? Mà thôi kệ, lo cho cái mạng trước hết.
-“Con lạy cô Gạo tha cho con. Con còn trẻ lắm không có tội gì đâu.,. Có trách thì trách thằng thầy giáo kia kìa, con xấu lắm cô ơi đừng bắt con…”-tui vừa quì lạy vừa mếu như sắp khóc.
-“Hí hí”-chị nó con ma này cười sao nghe teen v~
-“Thôi được rồi mày, tha cho Hai Thái đi.”- Lúc này thì Tư Thắm đứng núp trong nhà tắm mới bước ra.
Con ma từ từ vén tóc lên cười nghiêng ngả. ^%^%&%$^%$ thì ra là cô Út!
Tui vừa mừng vừa lo mà nói không nên lời cứ ú ớ:
-“Cô… ơ… hai người…”
-“Haha nhát chết, tao nói rồi mà Thắm. Cháu tao nhát chết sợ ma lắm.”-cô Út trêu ngươi tui làm tui bực mình hết sức
Ngó qua Thắm thì chỉ thấy cô em cười nghiêng cười ngả tới mức tui tưởng tượng như hàm răng trắng phếu của em như chực trờ văng ra ngoài con bà nó luôn
-“Cô Út chơi kì quá nha, Thái bị bệnh tim đó. Có gì Thái chết cho cô Út vừa lòng!”-tui bắt chước bà hàng xóm.
Kể sơ vụ bà hàng xóm: Hồi lúc tui còn nhỏ thì hay có mấy trò thú tính như mổ động vật (gà, chim, chuột, thằn lằn…) rồi nấu lên xong cho chó ăn cơ mà mỗi lần tui nấu không ngon hay gì thì con chó bỏ mứa làm tui phải ủ cho nó thum thủm rồi đợi 2 chị em sinh đôi hàng xóm đi ngang qua nhà tui mà quẳng ra hù tụi nó. Mợ nó chứ nhìn tụi nó khỏe như trâu mà có thấy bị vẹo gì đâu. Bữa kia mới vừa ngủ dậy đã bị Mẹ tát cho quả trời giáng vào giữa lưng vì bà hàng xóm mắng vốn Mẹ tui là “hai cháu nhà em bị bệnh tim bẩm sinh. Con trai chị cứ hù cháu nó thế thì nó chết bất đắc kì tử đó chị.” Sau vụ đó cạch con bà nó luôn không chọc nữa. Cơ mà lúc tụi nó lớn thì dẫn trai về xóm chỗ tối tối mà hun hít. Dm ông nhớ lại chuyện xưa ông canh canh đang hun hít sờ mó cao hứng ông quăng cho cục than nóng ra thì tưởng ma lửa hay cái vẹo gì đó mà đứng đó hét bị cả cóm chửi tội phá giấc ngủ. Đấy, tim khỏe vậy mà bảo là “bệnh tim bẩm sinh.”
Quay lại chuyện cô Út. Sau khi nghe nói vậy cô Út mới lên tiếng:
-“Bữa đạp xe vậy mà kêu là bị bệnh tim, suyễn thôi cũng đã đạp không nổi rồi.”-sao bà này cái gì cũng biết thế nhỉ? Đúng là trên cơ tui mà.
-“Thôi mệt, cô Út mốt đừng bày trò nữa nha!”
-“Ế tui bày trò này hồi nào ông?”
-“Ủa chứ ai?”
-“Con này nè.”-nói rồi cô Út chỉ qua hướng Thắm.
-“Thắm thiệt đó hả?”
Lúc này thì mặt tui hơi điên điên nhìn Thắm nên con bé có vẻ thu người lại nhìn nhỏ xíu thấy tội. Nhưng thù này không trả thì không phải nam nhi.
-“Ừ nếu Thắm thì thôi không sao. Ngày mai tui về lại Sài Gòn.”
-“Thôi mà Thái…”-nhìn mặt Thắm
-“Coi kìa quá trời quá đất hôn?”-Cô Út đâu có biết thực hư câu chuyện sida bên trong. Tui mà về thì Thắm “chết” sao?
-“Nói giỡn thôi chứ Thái không về Sài Gòn khi thù này chưa trả đâu.”-tui làm mặt nguy hiểm.
-“Ờ tui chờ.”-Cô Út chơi tới luôn.
-“Thôi đi ngủ đi trời tối rồi.”-tui kêu hai người họ đi ngủ mà chân vẫn còn run run vụ hồi nãy.
Thế là tui về phòng tui còn 2 cô gái về phòng họ. Về tới phòng mà gác tay lên trán suy nghĩ làm sao để trả thù đây… Mà nghĩ lại hên thật chứ, xui xui đái trong quần hay khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem chắc tỉ nhục xuyên t®im.
Suy đi tính lại thì thù này phải trả ngay trong đêm nay, nói là làm tui cố gắng thức khuya để trả thù ngay lập tức chứ để cục tức nghẹn nghẹn ngay cổ vậy tui không ưng.
Nằm tới nằm lui thì mở điện thoại ra đồng hồ cũng hiện lên 3 giờ. Tui lồm cồm ngồi dậy mà đi từng bước thật chậm qua phòng 2 người đó. Đi tới thật gần định giở trò thì hình như có tiếng xì xào bên trong. Cố gắng áp sát tai vào để hóng hớt thì tui nghe:
-“Ê Thắm, mày có biết gì không?”
-“Gì?”
-“Ngày xưa nhà tao tầm giấc 3 4 giờ, tao hay dậy đi uống nước thì trước cửa phòng này lúc nào tao cũng thấy có nguyên bóng đứa con nít đen thùi lùi mà mắt màu xanh lá ghê lắm mày…”
Má sao ghê vậy trời hèn chi nãy giờ đứng mà cứ thấy lạnh lạnh không biết làm gì đây. Không lẽ giờ bỏ chạy thì thù này sao trả đây? Tui đứng nghe tiếp mà trong lòng nóng như lửa đốt với cặp giò lạnh như băng vì run sợ.
-“Ghê quá mày, rồi sao nữa?”-giọng Tư Thắm run sợ.
-“Mày biết nó làm gì không? Nó…”
Lúc này tui áp sát tai vào nghe xem cô Út nói gì nhưng mọi thứ tui nghe được chỉ là sự im lặng đáng sợ. Tui cứ đứng đó cố gắng nín thở xem nghe được gì.
Nghĩ chắc 2 người đó ngủ quên luôn rồi, tui mới từ từ móc điện thoại ra mà thọt qua khe cửa chụp mấy tấm rồi sáng mai tống tiền (tình) 2 con bé tội hù nhát tui. Nói là làm tui liến thoắng chụp mấy phát. Kiểm tra mấy tấm hình thì không thấy gì cả ngoài một màu tối thui. Thất vọng tràn trề.
Mợ nó điện thoại rởm nên không thấy gì, thời điểm đó bố mà có Lumia 920 thì xác định hình 2 cưng nude trên mương 14 sáng mai nhá! À mà mấy thím cho hỏi sao mà em cài wechat trên cái 920 của em mặc dù em đã sync tài khoản facebook mà khi tìm bạn wechat qua facebook nó nói: “you have no Facebook friends yet.” Là sao ấy nhỉ? Có hỏi google, wechat luôn rồi mà vẫn không có câu trả lời. Không khoe của đâu đó ngen
Trờ lại đoạn thất vọng vì chất lượng hình ảnh không như ý muốn qua ống kính 2 “2 chấm”. Định quay về phòng thì tui lại nghe thêm tiếng sột soạt bên trong nên tui lắng tai nghe nữa.
-“Đứa bé đó nó làm…”-trời sợ đến mức nãy giờ đứng hình giờ mới nói tiếp được luôn à? Thằng ma em bé này có sức mạnh ghê gớm nhỉ. Tui tiếp tục hóng hớt.
_”Không gì hết!”-cô út mở cửa phòng thật nhanh và bất ngờ mà quát vào mặt tui làm tui sợ đến nổi hồn vía lên mây hết trơn luôn. Thêm một lần nữa xém đái trong quần nhưng chưa đái nhá.
-“Làm sao…”- tui thắc mắc làm sao mà tui lại bị chơi nhiều lần đến vậy.
-“Ông ơi, thân ông có nhẹ đâu đi nghe tiếng chân hết trơn.”-thân hình cục mịch đã hại tui rồi.
-“Cô Út không sợ ma hả?”-chống chế.
-“Ma thấy tui nó chạy chứ không như người nào đó thấy ma mà quì rộp xuống đất.”
Lần này thì thực sự tui quá cay cú rồi, 80 tỉ nhục xuyên thấu thủng mẹ nó lá phổi luôn chứ đừng nói là tim.
Tui không biết nói gì mà cứ lặng lẽ đi về phòng với gương mặt của chó mặt xệ trong tiếng cười hí hí của hai cô nàng tinh ranh. Lần đầu tiên trong đời tui lại bị người khác chơi nặng đến vậy, mà 2 lần một ngày luôn mới đau.
Tới sáng hôm sau. Lại tiếng gà gáy của nợ đó nữa sao? Con lạy bố gà câm lại cho con ngủ được không? Đừng để con nổi cơn biến thái như hồi nhỏ mà mổ bố thì bố xác định nhé
Uể oải bước xuống dưới nhà mà không thấy ai, thôi đánh răng xong thì dong qua nhà ông Bảy kiếm đồ ăn vậy khi tui tới nơi thì trước mặt tui khoảng chừng chục tấm chiếu trải xuống đầy sân nhà ông Bảy như sòng bài không bằng. Đang thắc mắc chuyện gì xảy ra thì mới chực nhớ là bữa nay ông già đãi đám thanh niên bên xóm tụi Cọp chó nhậu. Mà nhắc tới nó không biết cu cậu có bị dập gan hay gì không nhỉ? Nếu có thì chắc không nhậu được rồi
Ông già nhậu vô hơi tê tê rồi lại đàn ca hát múa, nhưng bữa đó có thêm một tiết mục đặc biệt nữa. Ổng kêu 2 thanh niên đùng đình nhau rồi người ở trên cầm thêm 3 miếng gạch Tàu chấp lại rồi đưa ra cho ổng biểu diễn. Tui cũng khá hứng thú nên vừa đứng vừa cầm 2 cái đùi gà trên tay đặng thưởng thức ẩm thực lẫn võ thuật. Dự là ông già sẽ dùng tay mà đám nát 3 miếng gạch đó, nhưng không!
Ông già dùng chiêu quá cao siêu, ổng lấy trớn từ xa rồi chạy lại thật nhanh nhẹn mà bay lên đá giò lái bay trên không nghe cái choảng, bể nát ba miếng gạch tàu. Đó là lần đầu tiên trong đời tui được chứng kiến cú đá dẹp và uy lực đến vậy. Nói thật thì cú đá của Johnny Trí Nguyễn với ông già thì cú ông già 8 nút, Johnny 5 nút.
Tất cả mọi người ở đó lo sợ cho gót chân ông già có mệnh hệ gì nên xúm vô mà vạch gót chân ông già ra coi. Tui thì biết chắc ổng không hề hấn gì rồi. Giờ mới thấy hôm bữa ổng ra tay quá nhẹ với ba Cọp chó. Với cú đá đó mà vào đầu thì ba Cọp chó khó sống qua mùa giật cô hồn
Đang đứng đó ước mơ cho bản thân chừng nào mình sẽ đạt được cảnh giới đó thì có người khều khều sau lưng, tui quay ra thì đó là Thắm. Nàng nói:
-“Thái chưa bệnh cho Thắm giờ được chưa?”
-“Thôi quên rồi.”
-“Tư năn nỉ Hai mà làm ơn đi.”
-“Tối qua.”-nói xong tui hút gió.
Nhìn Thắm đứng đó xụ mặt xuống với đôi má hồng hồng kia mà tui thấy
thương, nhưng thù vẫn phải trả.
-“Thôi được rồi, nhưng mà thuốc đắng giã tật. Thắm chịu không?”
-“Nói đi.”-Tư đứng đó cắn cắn môi nhìn phát tội.
Lúc này thì tui mới chém gió phát kinh khủng lập kỉ lục bản thân luôn:
-“Gái là âm, trai là dương. Khi Thái thấy Thắm vậy cho nên khí dương độc đã ùa vô người Thắm nhiều quá mức rồi. Cộng với mấy bữa nay không trị nữa nên đành phải dùng cách lấy độc trị độc thôi.”-đéo hiểu sao chém gió kiếm hiệp thành thần luôn.
Thắm đứng đó không nói gì mà cứ cắn cắn môi. Thấy vậy tui chém tiếp:
-“Cách duy nhất là phải ép thêm khí dương tự nhiên vô người rồi sau đó khí âm cho cân bằng cơ thể. Giờ vầy: Thắm về lấy 4 củ hành tây, 3 củ tỏi, cỡ lạng rưỡi ớt hiểm mà sắt nhỏ ra với nhau rồi trộn lên để đó. Kế bên phải có thêm 2 li nước đá thiệt lạnh nữa. Vừa ăn vừa uống. Cho hết đống đó vô bụng thì tới đây nói, Thái tính tiếp.”
-“Ghê quá à!”-Thắm nghe chắc sợ rồi.
-“Chết hay sống?”-tui nhấn mạnh chữ chết bằng cách nói nó ngay đầu câu.
-“Ừ được rồi…”
Thắm nói xong cũng lủi thủi đi về nhà mà nhìn thấ tội. Tui tính nói em đó là giả rồi nhưng nghĩ lại thôi, nàng lừa mình tới mức đó mà mình không trả thù sao?
Ngồi đó ăn uống với mấy người bà con khoảng gần 1 tiếng thì tui thấy Thắm từ đằng xa đi tới với cặp mắt đỏ hoét lẫm đẫm nước mắt, mũi với môi nàng đỏ nhìn cứ tưởng tiết heo vừa chọc không bằng.
Tới gần chỗ tui đang ngồi, tay Thắm cầm cây tre nho nhỏ mà hỏi tui với giọng khàn khan:
-“Thái… dụ tui… đúng không?”
Lúc này mấy người xung quanh như đang dồn hết tất cả 8 giác quan của họ vào tụi tui mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tui dám cá lại có thêm mấy bà sẽ nghĩ: “Trai Xì Gòn đểu cán!”…