Đọc truyện Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn – Chương 1
CHAP 1: TUỔI THƠ DỮ DỘI P1
Đầu tiên, em sẽ kể một chút về bản thân và những câu chuyện vui từ thời bé tí tới lúc đời có biến động. Sẽ dài dòng một tí nhưng khá dễ thương và vui nên xin các thím đừng ném gạch. Xưng tui nhá cho nó trịnh trọng xí.
Nhỏ tí (cơ bản là không thể nào nhớ nổi nên thuât lại lời mẹ kể vậy): Lúc ấy thì nhà tui nghèo lắm nên mẹ tôi đã ra ngoài kiếm miếng cơm manh áo khi tui mới vừa tròn vài tháng tuổi. Tui được nhiều người thương lắm vì ở chung với bà ngoại và mấy dì. Bạn sẽ tự hỏi là ba tui đâu? Xin trả lời là ông đã đi nước ngoài lúc tui vừa tròn hai tháng. Nhà ở thì thuộc dạng như từ một căn nhà của ông bà cố chia ra làm ba cho ba người con: Ngoại tui, và hai người em của Ngoại. Không biết mẹ có làm gì cho người ta ghét không mà tôi bị một người cho một nắm nút áo vào miệng. Thấy tôi nằm co ro nhai nhai gì đó thì mẹ Vân (mẹ đỡ đầu cực kì tâm lí, sẽ xuất hiện trong các chap sau) mới la toáng lên thì mọi người chạy vào moi ra. Haizzz, tới giờ cũng không biết ai là thủ phạm. Kết thúc biến động cho thời bé tí xém chết.
Mẫu giáo: Thường thì mẹ hoặc cha sẽ đưa bạn đến trường ngày đầu tiên đúng không? Tui thì bà Ngoại đưa đi. Dĩ nhiên là tui vẫn còn nhớ ngày đó chứ! 5/9/1996, Ngoại đưa tui đến trường với lí do là dẫn đi mua ngựa vằn (hồi nhỏ fan cuồng con ấy). Con đường cũng không xa mấy, nhưng hồi xưa thì cứ như tôi đi từ nhà tới Vũng Tàu vậy. Hồi nhỏ đi đâu cũng thấy lạ. Cái đầu non trẻ, đôi mắt to tròn cứ giương lên nhìn những hàng cây có vài chú chim non đang được mẹ móm cho trông thích mắt. Mãi lo nghĩ ngợi về con ngựa vằn. Thoáng cái cũng tới trường “Đa Minh”-ngôi trường làm nên nỗi ác mộng về sau cho tui tới tận hôm nay. Bước vào tận trường mãi mê nhìn những người bạn mới rồi suy nghĩ xong tự hỏi: “Mấy thằng điên, được mua cho ngựa vằn mà khóc lóc um sùm!” Rồi thoáng nghe Ngoại đang dặn dò cô giáo đủ điều nào là nó thích này ghét kia nhưng bà cô thì cứ ậm ừ cho qua. Nói xong Ngoại bỏ đi cái rẹt. Tui níu vạt áo Ngoại như thể người chết vớ phao ấy, nhưng mấy bà cô cứ kéo tui ra cho bằng được và cuối cùng thì cũng thất bại với kế hoạch níu kéo. Ngoại đã khuất bóng sau cánh cổng. Rầm! Tiếng cánh cổng như thể đang xé tim đứa trẻ 3 tuổi. Tui lớ mớ đứng đó mà không biết chuyện gì đang xảy ra và rồi bắt đầu khóc trách móc ngoại sao lừa mình, sao ác quá vâng vâng mà thằng tôi đâu nào biết là Ngoại đang đứng sau cánh cổng rơi từng hàng lệ vì thấy tôi như vậy…
Rồi thời gian trôi qua tui cũng dần dần quen với ngôi trường nọ nhưng suy dinh dưỡng vẫn hoàn suy dinh dưỡng. Ngoại thấy không tiến triển gì thì vào trường mắng vốn cô giáo (toàn ma sơ). Và rồi ác mộng bắt đầu: Ngày nào thằng nhóc suy dinh dưỡng cũng phải ăn gấp 3 có thể. Ói ra lại phải ăn vô lại cái ói của mình (chém đoạn này thề kiếp sau làm chó). Ngày nào cũng bị như vậy thì hỏi sao khi tôi về nhà nhìn vào dĩa cơm mà nuốt cho nổi, mà nghĩ lại cũng ngu thật cả lớp mấy chục đứa không đứa nào dám về nói ba mẹ cứ thế mà chịu trận cho hết những năm tháng hành xác.
Lớp 1: Nghĩ cái đất Sài Gòn này cũng lạ thiệt; trường cấp 1 mà cũng phải chạy chọt, Mẹ lại phải chạy 4 5tr gì đấy để thằng tui vào trường “tốt” mà thời 1998 1999 gì đó 5 triệu đâu phải là ít nhỉ các bạn? Vào lớp 1 đứng top nhá vì căn bản có học thêm 1 kèm 1, hơn chục năm trước 400k 1 tháng lại là con số không nhỏ cho Mẹ. Bà chịu cực khổ nhịn ăn để tui được sướng mà tôi ngay thơ đâu biết gì. Được thời gian sau khi vào lớp 1, tui nghỉ học cô dạy thêm đó để học thêm cô chủ nhiệm lớp 1 vì tránh bị “đì”. Cũng top tiếc các kiểu nhưng đờ mờ thằng chó con bà giáo lớp 1 chắc nhỏ hơn tui 1 2 tuổi gì đó, mới ba lớn đã bố láo có má nó ở đó thì nó đập tụi tui nhất là tui, tiên sư nó chứ không biết kiếp trước có thiếu nợ gì nó không. Tui cũng đâu vừa khi không có má nó thì người nó cứ xác định là ăn thước nước đái (đái lên cây thước ròi quất) cơ mà thằng khốn đó nổi điên toàn ngay lúc có má nó kế bên. Một ngày đẹp trời tui đang ngồi tơ tưởng về cách viết thư cho bé lớp trưởng xinh đẹp thì “cốc!” tiếng nó gõ tui quả thước vào xương ngón tay đau bỏ mẹ. Máu yêng hùng nổi lên định cho nó kì này nuốt thước nước đái vào bụng thì bà cô tới. Bả không làm gì ngoài la nó sơ sơ cho có lệ+sứt dầu cho tui. Ức lắm chứ mà hồi nhỏ ngu kinh khủng, không bao giờ méc ai cả vì tui nghĩ nếu méc người lớn thì không phải là “dang hồ”. Đổi lại nguyên năm đó tôi được ưu tiên thì cứ gọi là coi như bồi thường cho vết sẹo đầu đời
Lớp 2: Có 2 chuyện vui. Thứ nhất: cô năm lớp 2 cưng tui cực, cô khoảng 25 26, để tóc ngắn (khá cá tính thời điểm đó). Gương mặt thì cứ gọi là các hot girls bây giờ nếu trang điểm thì mới bằng được mặt mộc của cô, chưa hết còn cái răng khểnh duyên cực, mỗi khi cô cười thì cứ xác định là thầy giáo mấy lớp kế bên đứng tồng ngồng từ già tới bé. Giờ nghĩ lại thấy cô đẹp thật. Chả trách mấy thằng bạn tôi đi học toàn ba tụi nó đưa rước, không thì chú. Mà cô bị mất lòng tin nơi tôi cũng tại thằng cờ hó con bà chủ chỗ cô mướn nhà dạy thêm(từ bé đã có thù với COCC). Cả đám hội đồng nó tội ỷ là con bà chủ nên bố láo, tui cũng ké ké chút đỉnh 1 2 cái đạp vô đầu cho chừa rồi bảo từ nay câm mõm cho các bố đánh nghe chưa? Tưởng nó biết thân biết phận ai ngờ lại đi khóc méc bà già nó mắng vốn cô Yến, cô cho tự giác ếu thằng nào giơ tay (tôi cũng vậy) được một lát nó vào lớp điểm thẳng mặt mỗi tôi?! Thế là cô Yến cho úp mặt vào tường tội nói dối+không chịu khai đồng bọn (nghĩa khí từ nhỏ ngu v~).
Chuyện thứ hai chấn động trường thời đó (khuyến cáo là nó rất bẩn, chống chỉ định cho các ACE nào ở sạch nhé). Bữa sáng đó vẫn đẹp như bao ngày, thằng tui ăn tô phở nước tiết trứng gà no bụng rồi đi học. Cũng chẳng có gì đáng nói nếu như tối trước đó tui không uống sữa giữa khuya… Tới lớp đã thấy bụng khó chịu ròi nhưng không dám xin đi vệ sinh một phần kinh tởm cái nhà vệ sinh trường, một phần tui hồi xưa công tử lắm, hễ cứ đi xong là người nhà phải rửa cho còn không thì nín luôn đợi về nhà. Quay lại đoạn ở lớp, tui cứ ráng nhịn được chừng nào hay chừng đó tới khi về nhà thì thôi. “Hôm nay có đoàn thanh tra tới, tụi con ngoan nha.” Tiếng cô Yến nge phê lòi Hồi nhỏ đứa nào chẳng sợ đoàn thanh tra? Tui cũng vậy, khi vừa đứng lên chào thôi là tôi đã sợ té c*c, thật đấy! Nó ùa ra từ ss mà tôi cố vận khí công(nhiễm kiếm hiệp) cản lại nhưng không nỗi nữa ròi. Vẫn cố lì ngồi xuống nên sh*t đùn ra 2 bên túi quần từ từ đi qua những cái lỗ nhỏ của cái quần mà li ti ra ngoài dính cả vào ghế. Tui ngồi bàn kế chót, thanh tra ngồi bàn sau. Thằng bé toát mồ hôi lưng lo sợ nom nớp nên không còn tâm trí để nghe giọng cô Yến vàng ngọc nữa rồi. Mùi từ từ bốc lên, tui lén quay ra nhìn mặt ông thanh tra thì thấy ổng có vẻ như đăm chiêu kiểu như năm 2000 là tận thế rồi thì mình có nên đến với cô Yến mặc kệ con vợ già không nhỉ:? Được hồi lâu có lẽ như cô cũng đã ngửi được mùi sữa hết date từ ruột già chui ra nên nói: “Đứa nào ỉa đùn?” Ôi thôi! Tim tôi rụng rồi nhưng vẫn lì lợm ngồi yên, nói lì lợm cho oai chứ thật ra đông cứng cmnr. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả lớp có pha lẫn sự nghi ngờ nội bộ lẫn nhau. Cô nói thêm lần nữa: “Em nào ỉa đùn bước ra khỏi lớp nhanh!” Tôi chịu hết nỗi rồi nên đứng dậy chạy nhanh hết mức có thể vào nhà VS nam mà những giọt “sữa” vẫn chạy dọc xuống đùi và rớt xuống nền nhà thể như đánh dấu cho đồng đội tìm mình vào thời chiến tranh ý. Cả lớp có trận cười tha hồ còn cô Yến nhìn hơi buồn, quê quê với cả mắc cười nhìn mặt cô đẹp thật.
Vào nhà VS nam không biết làm gì cả, cứ đứng như hòn vọng phu ấy thì có cô lao công vào nói: “làm gì đó con?” Lúc đó hết hồn, quê với cả mắc cỡ nên giả bộ ưỡng ngực cho oách xí hỏi lại: “Dậy cô làm gì mà vô đây?” Cô chỉ phì cười phúc hậu: “Ỉa đùn đúng không?” Lúc đó như bị vạn kiếm xuyên tim (đen) nên tôi chỉ gật gật cúi đầu xuống như thiếu nữ mới về nhà chồng. Cô bảo cởi đồ ra đi cô tắm cho, tưởng ngon lành lắm ai ngờ cô ý lấy vòi xịt tôi như xịt heo các bạn ạ? Chốc rồi cũng xong thơm tho sạch sẽ.Thay bộ đồ trữ trong nhà kho dành cho các em “ỉa đùn”. Tội nghiệp cô Yến, nhưng mà cả lớp thì sướng v~ tại vì cả trường không thanh tra nào cả gan tới lớp tôi thêm một lần nào nữa. Cả trường đều biết. Rồi biệt danh Thái “ỉa đùn” xuất hiện từ đó.