Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 14


Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 14

Sáng, nó dậy thì đã thấy Hoàng Anh
tất bật chuấn bị quần áo, chạy ra chạy vào, thử hết bộ này đến bộ kia
rồi bắt nó nhận xét. Nó vừa ngáp vừa lắc đầu, bộ nào cũng bảo “không
được” làm Hoàng Anh cáu tiết, anh bặm môi vào phòng rồi chạy ra. Nó đang ngáp, không thèm nhìn rồi quen miệng nói “không được”, liếc mắt sang
thì hét toáng lên:

– HOÀNG ANH!!!!

Hoàng Anh đứng khoanh tay giận dỗi, bộ nào nó cũng nói không được nên
anh tức mình quấn độc một cái khăn rồi bước ra. Nó 1 tay che mắt lại, 1
tay xua đuổi:

– Anh đi nhanh đi kẻo làm tổn thương “tâm hồn trong sáng” của em. Body còm nhom thế mà cũng đòi khoe!

Hoàng Anh há hốc mồm. Nó có cần nói đến thế không trời? Chọn cách diễn đạt nhẹ nhàng 1 chút không được sao chứ?

Bực mình khi phải ngồi 1 chỗ mà nhận xét mấy kiểu phối đồ quái gở của
ông anh, nó vào lục tung đống đồ của Hoàng Anh lên và quăng vào người
anh 1 chiếc áo thun cộc tay màu xanh lá kiểu cách và 1 cái quần bò ngố.
Kiếm 1 đôi giày thể thao trắng đen và một chiếc mũ đen nữa là trọn bộ.
Nó sang phòng mình chọn 1 cái đồng hồ đeo tay rồi quăng cho Hoàng Anh:

– Thêm cái này nữa. Đồ của anh toàn mấy cái vớ vẩn của con gái thôi!

Hoàng Anh đỡ lấy chiếc đồng hồ rồi vội đi thay đồ. Anh cũng biết em mình giỏi chọn đồ nhưng không ngờ là nó hợp với anh đến vậy. Sao anh chẳng
chọn được đồ như nó nhỉ? À, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó chọn đồ
nam thì đẹp thế, chứ đồ nữ mà rơi vào tay nó chỉ có vào sọt rác là vừa.

Ngày xưa 2 anh em chơi búp bê, trong khi anh chọn cho búp bê những bộ đồ quyến rũ và nữ tính thì nó cắt vải te tua rồi quấn vào người búp bê.
Đỉnh cao của sự tàn phá là bộ bikini do nó chế ra: kín những chỗ không
cần kín và hở tất cả những chỗ cần che lại. Từ đó anh cấm nó đụng vào
búp bê vì sợ làm mất “vẻ đẹp trong sáng” của búp bê. Nó thì thích chơi
thể thao hơn là ngồi 1 chỗ nên cũng chẳng cần. Qua bao nhiêu năm không
thấy nó phối đồ nữ bao giờ nên anh cũng không dám chắc là có khá hơn
ngày xưa chút nào không.

Hôm nay anh hẹn Uyên Uyên đi chơi, trường cô bé đang được nghỉ học, mà hình như học cùng trường với Minh thì phải.

Anh đến chỗ hẹn thì đã thấy Uyên Uyên đến từ bao giờ. Hôm nay trông cô
xinh hơn cả thường ngày với chiếc váy trắng hở vai dài gần đến đầu gối,
eo thắt 1 cái thắt lưng to bản. Cô bé đội chiếc mũ rộng vành và đeo túi
xách rất dễ thương. Thấy Hoàng Anh, cô giơ cao tay vẫy. Hoàng Anh chạy
lại:

– Em đến lâu chưa?

– Em cũng mới đến thôi ạ. Giờ ta đi đâu đây anh?

– Em nghĩ sao về một bộ phim?

– Ưm…… Rất tuyệt!

Hoàng Anh và cô cùng cười:

– Vậy thì đi nào!

Đến rạp, trong khi Hoàng Anh miệng tươi cười hỏi vé phim tình cảm thì Uyên Uyên:

– Chị ơi cho em 2 vé xem Binh đoàn thây ma.

Hoàng Anh há miệng, đơ người nhìn cô bé, hỏi lại:

– Em…. em thích phim ma?

– Vâng? Hay mà anh!

Cô nàng nhoẻn cười làm Hoàng Anh thấy hơi mất thể diện, ho khan 1 tiếng rồi thao thao bất tuyệt:

– À, anh hỏi thế thôi. Anh cũng từng xem nhiều phim ma rồi. Anh chỉ lo em sợ thôi…..

Uyên Uyên chỉ cười, tiến vào trong.

Sau hơn 1 tiếng, mọi người bước ra từ trong rạp, Uyên Uyên tươi cười
nhắc lại 1 vài tình tiết thú vị, Hoàng Anh thì cứ bịt lấy miệng mà quay
mặt đi. Đến khi nghe cô bé nói đến đoạn đáng sợ nhất thì cậu chạy vội

lại thùng rác ven đường mà ọe. Thế là đi tong bữa sáng, đã không được gì lại còn mất hồn nữa. “Uyên Uyên ơi là Uyên Uyên, em có thể đừng làm
Hoàng Anh này vỡ mộng được không?”

Uyên Uyên nhận ra Hoàng Anh có vẻ không thích xem phim ma nên không dám nhắc nữa. Cô bé không ngờ rằng người đứng trước mặt mình lại đang sợ vì bộ phim đó. Hoàng Anh sau khi ổn hơn đã kéo cô đi trượt partin. Vào sân trượt, anh chọn 2 đôi giày rồi tự đi 1 đôi và chạy lại buộc dây giày
cho cô:

– Em biết trượt không?

– Cũng tạm ạ.

– Đừng sợ, để anh dắt đi.

Anh mim cười đầy tin tưởng. Mấy bước đầu, anh dắt cô đi, bàn tay nắm
chặt lấy tay cô mà lòng thì đang đánh trống mở cờ. Rồi anh buông tay để
cô trượt, chỉ đứng bên cạnh và…… bị bơ toàn tập. Chứ còn sao nữa,
người ta đang lướt vèo vèo trên sân kia kìa!! Chỉ tội Hoàng Anh nhà ta
tưởng nàng không biết trượt nên mới đến đây ra oai, ai ngờ người ta còn
trượt đỉnh hơn mình.

Uyên Uyên trượt lùi vòng quanh sân và lướt quanh Hoàng Anh đang đứng
chết trân tại chỗ. Nụ cười của cô tỏa sáng và phong thái nhẹ nhàng làm
mọi người trong sân cũng như Hoàng Anh điêu đứng. Hoàng Anh vội lấy điện thoại ra chụp lén một bức rồi kéo cô về. Ở đây để mà hàng trăm con mắt
đổ về xăm soi cô à?

Uyên Uyên đang trượt thì bị anh túm tay bảo về, không hiểu gì nhưng cũng đành về theo. Hoàng Anh gọi tài xế của nhà mang xe đến rồi đưa Uyên
Uyên đi. Trên đường đi anh không nói một câu gì, Uyên Uyên cũng lẳng
lặng ngồi nhìn ra ngoài rồi ngủ thiếp đi.

Đến nơi, Hoàng Anh quay sang thì Uyên Uyên đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp
tựa thiên thần. Xua vội vài ý nghĩ không được trong sáng cho lắm, anh
lại lôi điện thoại ra chụp. Khẽ lay cô dậy và lấy chiếc áo khoác để sẵn ở ghế sau, anh nói:

– Đến nơi rồi.


Uyên Uyên dụi dụi mắt, không hiểu mình đang ở đâu mà trời thì đã về
chiều. Hoàng Anh ra mở cửa cho cô xuống, cô lập tức hít 1 hơi dài rồi
reo lên thích thú:

– A, biển!!

1 làn gió mát ùa vào thổi tung mái tóc mềm của cô, Hoàng Anh cho tay
vào túi quần, bước đi trước, để cô tíu tít chạy theo sau. Ra đến bờ
biển, cô chạy trên bãi cát như một đứa trẻ, Hoàng Anh đuổi theo với lời
đe dọa:

– Anh mà bắt được thì anh sẽ cưới em cho xem.

Uyên Uyên lè lưỡi trêu chọc rồi lại chạy đi, gió thổi tóc và tà váy của
cô ấy bay bay trong ánh hoàng hôn, Hoàng Anh chợt có cảm giác hụt hẫng.
Người con gái đó sao mong manh quá, cô ấy gần như lọt thỏm trong ánh
nắng chiều làm cậu thấy bất an. Cậu đuổi theo và bắt được cô, khẽ ôm vào lòng:

– Chụp ảnh nhé!

Rồi 2 người tạo dáng đủ kiểu để chụp cho tới khi mặt trời lặn hẳn. Hoàng Anh khoác chiếc áo khi nãy lên người cô và dịu dàng:

– Coi chừng lạnh.

Uyên Uyên hơi đỏ mặt quay đi nhưng do trời tối, Hoàng Anh không thấy
được. Cả quãng đường về nhà, cả 2 không nói một lời nào, cứ im lặng lắng nghe nhịp tim đang đập hạnh phúc,


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.