Bạn đang đọc Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái – Chương 13
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ
nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là
cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được
đúng 1 chỗ… nó thở dốc…. Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên
vùng cổ nó…….. Nó lắc đầu thật mạnh rồi ánh mắt sáng bừng lên, nó là ai chứ? Red của Dark Moon dù phải chết dưới tay của bất kì một kẻ nào,
giết hại bất cứ ai cũng không để bạn bè, nhất là con gái bị kẻ khác ức
hiếp, Tiêu Dương quá yếu đuối trước mấy kẻ bệnh hoạn này. Nó cần phải
giúp nhỏ, nếu không thì còn ai nữa chứ?
Nó đập đầu thật mạnh vào tường cho tỉnh lại. Máu tươi chảy ròng qua
miệng làm nó hăng lên, sát khí ngùn ngụt. Nó vung tay tránh cái ôm của
Huyền – lúc này đã say thuốc và chặt nhẹ vào sau cổ để đánh ngất cô ta.
Rồi hầm hầm, nó tiến tới chỗ 2 tên lưu manh đang giở trò đồi bại với
Dương.
Nó túm cổ áo từng tên rồi quăng ra ngoài, cởi áo khoác ngoài của mình
trùm lên đầu Dương và lao vào đánh 2 tên kia túi bụi. Nó đấm cho tới khi mặt 2 thằng sưng húp lên và không còn van xin được nữa. Khi chúng ép
Dương, nghe Dương van xin mà chúng có thèm để ý đâu chứ? Càng nghĩ nó
càng hăng, nếu không nhớ ra còn 2 cặp bên kia và tiếng khóc của Dương
thì chắc nó đánh chết 2 tên đó luôn quá.
Nó quay sang chỗ Hoàng Kỳ và Trần Duy. Bọn hắn dù gì cũng là đàn ông,
cưỡng làm sao nổi. Nó đang phân vân không biết có nên nhảy vào hay không thì nghe thấy tiếng…. “roẹt”. Hai cái khóa được kéo ra, Tiêu Dương
hét lên:
– AAAAAAAAAAAA!
Nó đành nhảy vào cho 2 cô nàng mỗi người 1 chẹt tay cho ngất đi. Hoàng
Kỳ đang say thuốc, cảm nhận được hơi đàn bà, quay sang túm chân nó thì
nó giật mình đá 1 phát bay ra tận góc phòng, ngất luôn. Trần Duy đang
định vòng tay ôm Tiêu Dương thì bị nó dùng 1 tay giữ chặt đầu, nhấn vào
tường rồi đánh ngất luôn thể.
Nó đến cạnh Dương thì cô nàng vẫn đang trùm kín trong áo khoác của nó,
sợ hãi không dám nhìn cái cảnh vừa nãy. Nó xoa đầu nhỏ rồi nói:
– Không…. sao… rồi!
Nói hết câu thì nó cũng gục, máu mũi chảy ròng ròng. Ai bảo nó ngốc
nghếch uống cái ly rượu chết tiệt đó vào. Thề có Chúa, dù nó theo đạo
Phật, từ giờ đến cuối đời nó sẽ không đụng đến một giọt rượu nào ở ngoài nữa, ở nhà vẫn tốt hơn.
Sau vụ việc đó, tụi nó dùng các mối quan hệ để bịt miệng một số kẻ lắm
lời và chặn đứng mọi tin đến báo chí. Sắp làm người mẫu rồi mà để xảy ra vụ bê bối này để mà sạt nghiệp à! Trần Duy và Hoàng Kỳ tỉnh dậy, thấy
mình bị thương 1 cách bất thường thì có hơi nghi hoặc. Nhất là Hoàng Kỳ, hắn bị nặng nhất, cả tay chân và lưng đều đau ê ẩm trong khi nó và Duy
chỉ bị thương ở đầu. Nó tảng lờ đi và giả vờ kêu đau rồi ôm vết thương
trên trán suýt xoa khiến hắn đỡ nghi ngờ 1 chút. Mọi việc được kể lại là bọn nó bị lừa uống thuốc và nó đã ra tay “anh hùng cứu mỹ nhân” đánh
gục 5 kẻ bệnh hoạn và đánh ngất 2 đứa hắn rồi gục luôn. Tiêu Dương còn
“sống sót” đã gọi người đến giải quyết gọn gàng. Thế là kết thúc 1 ngày
dài lắm rắc rồi. Hôm sau đi học, nhìn thấy vết cắn trên cổ Hoàng Kỳ và
Trần Duy, bọn con trai trên lớp cứ trêu chọc mãi làm bọn hắn phát bực,
đành bỏ lên sân thượng ngồi 2 tiết. Nó thì cứ phởn phơ còn Tiêu Dương
tuy thoát nạn nhưng vẻ mặt vẫn cứ buồn buồn. Nó nghĩ chắc là do hôm qua
sợ quá nên mới thế……..
Hôm nay nó mới có chút thời gian rảnh để đến quán bar của Tùng. Anh
chàng vui lắm, chạy ra bá vai bá cổ nó như thể cả chục năm rồi không
gặp. Nó lườm 1 cái, hắn bèn bỏ tay ra, giơ lên đầu hàng:
– Thôi, tao biết rồi, mày khó quá đấy.
Nó ngồi vào chiếc ghế sofa đỏ quen thuộc, nhâm nhi ly cooktail quen thuộc, hỏi Tùng:
– Mấy hôm nay thế nào?
Tùng vờ như không biết chuyện gì:
– Mày hỏi cái gì? Nếu là hỏi sức khỏe thì tao vẫn còn sung lắm, hỏi quán bar thì nhờ mày mà nó đang hoạt động quá tải luôn. Còn hỏi chung thì
thiếu mày không có người để đá nên hơi buồn.
Nó dằn ly cooktail xuống bàn:
– Mày biết tao muốn hỏi gì mà!
Tùng cười khẩy rồi đưa ly whisky lên nhấp miệng:
– Chuẩn bị hết rồi. Chỉ còn chờ lệnh của mày nữa thôi. Bên Demons đã rục rịch từ tuần trước rồi, chúng đang lăm le gây chiến với ta, không sớm
thì muộn cũng phải đổ máu. Với chúng, mày không thể dùng cách như với
Black Rose được đâu.
Nó đăm chiêu suy nghĩ. Trước hết là làm thế nào thu phục được Demons chỉ với 1 tuần. Mà kẻ đứng đầu của đám lưu manh ấy là ai chứ? Hắn cũng chưa bao giờ lộ mặt thật – như nó. Nếu đó là 1 tay bặm trợn ưa sử dụng bạo
lực thì nó chỉ cần khích tướng 1 chút là sẽ thỏa thuận cách đánh được
ngay. Hoặc là một tay giang hồ lắm mánh khóe như tên cầm đầu Black Rose
cũng có thể giải quyết được. Nhưng nếu đó là 1 con hổ giống nó, sẽ rất
khó để đoán biết. Tốt nhất vẫn cứ phải điều tra kĩ càng đã. Còn sau khi
tướng bại, tụi nó chỉ cần nhiều nhất là 2 ngày để quét sạch bọn tàn dư
còn lại.
Tùng nhìn nó suy nghĩ mà bật cười. Cậu lắc đầu khi nghĩ đến cả một tổ
chức Dark Moon lớn nhất nhì nước lại nằm trong tay một con nhỏ đặc biệt
như nó. Cả cậu cũng thế, với sức mạnh và khả năng của mình, không thể
tưởng tượng được cậu lại đầu quân làm phó tướng cho nó. Có lẽ là bởi con người mạnh mẽ trong nó, sự tự tin và sức mạnh không thua kém ai của nó
đã khiến cậu có cảm giác tin tưởng, cả ngũ tướng và hơn 300 anh chị em
cũng vậy.
Ánh mắt nó chợt đanh lại, nói rõ ràng từng chữ với Tùng:
– Quyết định vậy đi, 6h chiều mai ở chỗ cũ. Mày cho người hẹn người của
chúng 7h, chúng ta cần giải quyết gọn gàng. Hành tung của Hades – thủ
lĩnh Demons chỉ thực sự lộ diện khi chúng ta lộ diện trước chúng…
Nói rồi nó mỉm cười, nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo. Tùng cũng phục cả cái tính quyết đoán và nụ cười này đây…
*****
Hoàng Anh mấy hôm nay không đến làm phiền nó nữa, nó thoải mái nhưng
cũng hơi buồn một chút. Ngồi bên laptop, nó lại lạch cạch gõ:
” Anh ơi, mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, em không viết cho anh
được. Anh Hoàng Anh biết yêu rồi, quên cả em luôn, em thấy buồn….
Trước đây những lúc thế này thường có anh ở bên an ủi, có anh Hoàng Anh
trêu chọc, em thường quên hết những muộn phiền ngay. Nhưng ai cũng có
cuộc sống riêng, em biết em không thể dựa vào một ai quá, em phải tự
bước trên đôi chân của mình.
Sắp đến rồi phải không anh, ngày mà anh hẹn sẽ trở về, em nhất định sẽ
tìm ra hắn để bắt hắn trả lại những gì đã lấy của anh, bắt hắn trả giá
vì đã bắt anh và em phải xa nhau. Em hận………
Liệu anh có còn yêu em không?
Em hỏi thật ngốc nhỉ, anh đã hứa sẽ quay lại và tha thứ cho em, nhưng em sợ…. Vì ngày đó em quá ngốc, để hắn lừa gạt và hại anh gặp nhiều bất
hạnh. Anh đã tha thứ rồi, nhưng trái tim em vẫn còn cảm thấy tội lỗi, em phải làm sao?”
Nó lại gục đầu xuống bàn, chìm vào giấc ngủ say. Trong tiềm thức, nó cảm nhận được hơi lạnh của màn đêm và khẽ rùng mình. Đêm đầu tiên nó ngủ
gục trên bàn tới sáng, không có ai bế lên giường và đắp chăn cho, không
có ai sưởi ấm và nằm bên cạnh khi nó tỉnh dậy, cảm giác cô đơn ngập
tràn…. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nó, nóng hổi…