Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 44: Ét đẹp không gì sánh bằng


Đọc truyện Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy – Chương 44: Ét đẹp không gì sánh bằng

Có một công ty mô giới chuyên tư vấn xuất ngoại du học ở Thượng Lâm cho người đến mời Tân Ý Điền về làm, tiền lương so với hiện tại cao hơn 30%, ngoại trừ tiền hoa hồng còn có thêm thưởng cuối năm, cộng thêm tiền thưởng cố định hàng quý. Ban đầu cô còn do dự, trì hoãn chưa trả lời, cho đến khi Mạnh Chí Cường suy nghĩ khác người cho ra cái gọi là “cải cách cuối năm”, trá hình cắt giảm tiền lương và tiền thưởng năm sau của cô, cô mới quyết tâm nhảy nơi khác.

Trước đó cô vẫn chưa để lộ ra ý muốn thôi việc, cho đến khi sự việc sắp xếp xong xuôi, ném một lá thư thôi việc nghênh ngang rời khỏi. Mạnh Chí Cường phụ trách mấy người học sinh xin tháng Ba xuất ngoại du học, thời gian càng lúc càng gấp, vậy mà ngay cả thư báo trúng tuyển hắn vẫn chưa lấy được, việc huấn luyện phỏng vấn xin visa cũng không nắm được nội dung chính. Hắn đang muốn dùng kế kim thiền thoát xác đổ hết cho Tân Ý Điền, không ngờ bị cô đánh đòn phủ đầu trở tay không kịp, tức hổn ha hổn hểnh, sự việc càng hỏng bét. Do hắn chỉ lo ra oai, hà khắc nhân viên mới, dẫn đến công trạng không tốt, lãnh đạo tổng công ty rất không hài lòng, gọi hắn về Bắc Kinh, cử người khác phụ trách văn phòng Thượng Lâm. Đó là chuyện sau này.

Vào đêm 30 tết, mưa rơi lạnh lẽo, gió thổi vù vù, lá cây quế hai bên đường đã rụng hết. Trước cửa nhà nhà đều dán câu đối Tết, treo lồng đèn đỏ thật to, rất có không khí xuân mới vui vẻ. Tân Ý Điền đúng hẹn đến Tạ gia, cười nói: “Ha ha, chàng Lưu độ trước nay lại đến.”[22]

Rất nhiều việc phiền lòng trong công ty cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt lúc này của Tạ Đắc, anh khom người làm tư thế mời, mỉm cười, “Đường hoa vắng khách không chùi đó, cửa có vì người mới mở đây..”[23]

Cô giả vờ giật mình, “Ồ, anh biết cái này sao? Khá lắm!”

Phòng khách rất ấm áp, trên bệ cửa sổ ngoài một bình hoa cát cánh trắng, còn có thêm một chậu hoa đào đỏ thắm, nở rộ như một ngọn lửa, đỏ đỏ trắng trắng nổi bật nhau, cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Tân Ý Điền và Tạ Đắc đang ngồi ở sofa nói chuyện thì mẹ Tạ mặc áo ngủ, đôi mắt lim dim đi xuống lầu, lập đi lập lại: “A Hậu, A Đắc, hôm nay giao thừa, ba con sắp về rồi, còn không mau dậy đi –” Tân Ý Điền vội đứng lên, khúm na khúm núm hô một tiếng “Con chào dì”.

Mẹ Tạ khựng lại nhìn cô một cái, hình như hơi mơ hồ, lập tức vỗ đầu nói: “Ôi cái trí nhớ của mình, con là con gái nhà lão Vương phải không? Năm nay mấy tuổi rồi? Muốn ăn cái gì cứ nói, bảo mấy anh dẫn ra ngoài chơi, buổi tối ở lại xem pháo hoa. A Đắc, không được bắt nạt em nó. A Hậu đâu?”

Tạ Đắc đáp lại như không có việc gì: “Đi mua pháo hoa rồi, chưa về.”

Me Tạ lại hỏi cơm tất niên có món nào, đồ tết mua hết chưa, tiền lì xì cho trẻ con họ hàng chuẩn bị hết chưa. Tạ Đắc liền nói đã chuẩn bị đâu vào đó rồi, bảo bà đừng bận tâm, lại bảo bác giúp việc đưa bà lên lầu rửa mặt, khi nào ăn mới mời bà xuống.

Tân Ý Điền lo lắng hỏi: “Tình trạng mẹ anh càng ngày càng nghiêm trọng. Không đi khám bệnh sao?”

“Khám rồi, không tác dụng gì. Có một lần khi mẹ anh tỉnh táo không biết nghe tin tức tập đoàn Tạ thị phá sản từ đâu, sau đó lại trở thành như vậy, không khỏe lại nữa, vẫn nghĩ rằng anh chỉ mười tuổi. Thật tình mẹ anh như vậy cũng không tệ, nếu bà ấy biết được căn nhà đã bị thế chấp, không biết lại thương tâm đau khổ thế nào nữa.”

Tân Ý Điền cầm tay anh, cho anh sức mạnh và sự chống đỡ, “Yên tâm, sẽ tốt lên thôi.”

“Ừ, anh cũng nghĩ vậy. Tình hình đã có chuyển biến tốt đẹp, không tệ như trước nữa.”

“Thật đáng mừng, phải không? Đợi lát nữa ăn em muốn uống rượu chúc mừng.”

“Anh có một chai rượu vang rất quý, bảo đảm em chuyến đi này đáng giá.”

“Chỉ có một chai sao? Có muốn giữ lại đến dịp long trọng hơn rồi uống?”

“Còn có dịp nào long trọng hơn hôm nay?”

“Chẳng hạn như, chẳng hạn như… lúc anh kết hôn?” Tân Ý Điền nhìn anh cười khanh khách.

“Với anh mà nói, không có dịp nào long trọng hơn hôm nay.” Anh cúi đầu, thò tay vào trong túi quần, sau đó mở ra bàn tay, trên lòng bàn tay có một chiếc nhẫn lặng lẽ ở đó, tỏa ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.

Đó là một chiếc nhẫn bạch kim rất bình thường, kiểu dáng đơn giản, mộc mạc, không nạm kim cương cũng không cẩn đá quý. Mặt anh trở nên đỏ bừng, nói không mạch lạc: “Chiếc nhẫn này lúc anh học cấp ba đã mua rồi, vẫn để trong ngăn tủ. Giờ anh không mua nổi kim cương, nhưng lại không muốn đợi sau này…” Anh không biết làm thế nào để bày tỏ tâm tình khẩn thiết lúc này với người con gái anh yêu đang đứng trước mắt, dùng ánh mắt chờ mong không gì sánh được nhìn cô, giọng điệu có hơi không chắc chắn, “Hy vọng em sẽ thích chiếc nhẫn này.”

Tân Ý Điền ngạc nhiên nhận lấy, xem trái xem phải không rời ra được, “Mua lúc học cấp ba sao? Dự định đưa tặng cho em phải không? Khi đó vì sao không tặng?”

Anh dường như rất ngại ngùng, “Anh sợ em giận, không dám lỗ mãng.”

“Ha ha, cũng có lúc anh không dám?” Tân Ý Điền cười trêu chọc, đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái, chiếc nhẫn hơi lớn nên đeo vào ngón giữa, đưa tay cho anh nhìn, cười rất hứng khởi, “Không sao cả, giờ tặng cũng vậy thôi.”

“Lát nữa mua cho em chiếc khác.”


Cô vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, khẽ lắc đầu, “Không, chiếc này đẹp nhất mà.”

Năm sau Tân Ý Điền đến công ty mới đi làm, thường xuyên phải dẫn học sinh đến Bắc Kinh làm hồ sơ, phỏng vấn, làm thủ tục xin visa, trong quá trình phát sinh rất nhiều chuyện rắc rối nho nhỏ. Số lần đến Bắc Kinh nhiều hơn, khó tránh khỏi gặp lại một vài người quen.

Vào một ngày cuối tuần của tháng Ba, cô dẫn theo hai học sinh đến Bảo Quốc Tự-quán ăn bình dân có trăm năm tuổi để thưởng thức món ăn vặt Bắc Kinh. Đoàn người đang xếp hàng, không khéo gặp ngay cả nhà Ngụy Tiên cũng đến ăn, trên bàn bọn họ bày biện nào là sữa đậu nành, gan xào, phá lấu, lẩu dê, toàn là những món ăn vặt đặc sắc.

Không hẹn mà gặp, biểu hiện cả hai đều rất bình tĩnh, hoặc có thể giả bộ bình tĩnh. Cô tiến lại chào “Con chào hai bác”. Ngụy Chí Thanh gật đầu, bảo Ngụy Tiên đem ghế đến. Cô vội nói không cần, chỉ vào hàng người đứng ở quầy thu ngân ngoài cửa: “Con đi cùng hai đứa học sinh, mấy em ấy đang xếp hàng, con đi kiếm chỗ ngồi.” Phạm Hiểu Vân hàn huyên vài câu với cô, hỏi cô gần đây thế nào, mẹ có khỏe không, công việc vừa ý không. Cô trả lời từng câu một.

Ngụy Tiên ăn bận đơn giản, ngồi cùng với cô gái có vẻ dịu dàng. Hai người động tác thân mật, dáng vẻ bình tĩnh. Anh đứng lên chào hỏi, lúc đầu nét mặt hơi mất tự nhiên, lát sau đã khôi phục bình thường, cười nói: “Không có chỗ sao? Chúng tôi ăn xong rồi, bọn em ngồi chỗ này đi.”

“Mỗi lần đến đây đều phải ngồi đợi chỗ, xếp hàng dài, buôn bán thật là đắt.” Tân Ý Điền nói xong, quay đầu cười thân thiện với cô gái. Cô gái đó rất điềm đạm nho nhã, cười ngại ngùng với cô liền cúi đầu.

“Mọi người từ từ ăn, em đi xếp hàng chọn món.” Cô gật đầu chào, gia nhập vào trong đám người xếp hàng dài ngay cửa. Đến khi cô bưng đồ ăn trở lại, cả nhà Ngụy Tiên đã đi, cô thở dài một hơi. Tuy rằng hai người đã sớm từ bỏ hôn ước, nhưng đối mặt với ba mẹ Ngụy Tiên lại thêm bạn gái bây giờ của anh, cô thấy mình không tự nhiên.

Ăn xong đi ra, cô muốn về, hai học sinh nói muốn dạo quanh khu Bảo Quốc Tự, ba người mỗi người đi một ngả, cô đụng phải Ngụy Tiên đang quay lại. Anh đưa cô thiệp mời, “Nãy quên đưa em cái này.” Cô mở ra nhìn, là thiệp mời kết hôn.

Cô vội cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”

“Cảm ơn.”

“Em là thật lòng chúc mừng anh.”

“Anh cũng thật tình cảm ơn em.”

Hai người cảm thấy mình ăn nói quá quan cách, không hẹn mà cùng nhau cười. Tân Ý Điền nghiêng đầu nhìn tên cô dâu trong tấm thiệp, “Trần Thù Anh, Trần Thù Anh, nghe tên thật xứng với anh.”

“Cô ấy là con gái của bạn ba anh, năm nay mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tính cách ôn hòa, hiếu thuận, là một cô gái tốt.” Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, nhàn nhạt nói, “Khi con người ta lớn tuổi, sẽ muốn kết hôn, khát khao có một gia đình ấm áp, có một người người vợ hiền lương hiểu ý, con cái thông minh đáng yêu. Lúc trẻ đã mơ mộng nhiều, giờ tỉnh lại, hoài niệm nhưng cũng không hối hận.”

“Vậy là tốt rồi. Chúc hai người cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.” Tân Ý Điền tự đáy lòng chúc phúc bọn họ.

“Em và Tạ Đắc thì sao?”

Cô cúi đầu cười, nụ cười trên mặt có vài phần ngượng ngùng, “Tụi em cũng sắp kết hôn, nhưng không định tổ chức lớn.”

“Vậy cũng chúc hai người cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.” Anh chào tạm biệt cô liền sải bước đi nhanh, hướng về cuộc sống thuộc về chính anh – tầm thường nhưng an bình.

Tân Ý Điền về Thượng Lâm, vẫn phiền não việc có nên đi dự hôn lễ của Ngụy Tiên hay không. Thiệp cưới là anh đích thân mang đến đưa cô, nếu không đi thì không nể tình; nhưng nói đi phải nói lại, rơi vào trong mắt những người không biết rõ đầu đuôi, sẽ tưởng cô đi phá đám. Cô hỏi ý kiến Tạ Đắc, tuy miệng nói “em thấy sao làm vậy” nhưng giọng điệu anh lại hơi ghen. Để tránh nghi ngờ, cô quyết định không đi, chỉ nhờ người đưa tiền mừng dùm cô.

Vào cuối tháng Tư, khủng hoảng tài chính của tập đoàn Tạ Thị được giải quyết, Tạ Đắc thoắt cái trở thành đầu đề của các tờ báo tạp chí. Mọi người ca ngợi anh là “Người mới phất lên bậc nhất của Thượng Lâm”. Cửa nhà Tạ gia vắng tanh như chùa bà Đanh bỗng chốc tưng bừng náo nhiệt.

Tạ Đắc vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp ai hết. Có người tưởng cậu đóng cửa làm việc bèn chuyển sự chú ý lên Tân Ý Điền. Lúc đầu Tân Ý Điền không biết mọi người tại sao lại nhiệt tình như vậy, vừa mời ăn vừa tặng quà cáp, sau này hiểu ra, cũng rèn đúc ra cách đối phó — ăn uống khiến sức khỏe không tốt, bác sĩ không cho ra ngoài; tặng quà thì trả lại, lấy Tạ Đắc làm bình phong, nói anh không cho cô xen vào chuyện công ty. Dần dà, mọi người thấy đường này không được, tự nhiên sẽ không phiền cô nữa, cô mừng cho cái lỗ tai được thanh tịnh.

Tạ Đắc không thích xã giao, nhưng có một vài tiệc tùng anh không thể đùn đẩy được, ví dụ như lãnh đạo ngàn dặm xa xôi đến thị sát, anh không thể không tiếp, bởi vậy luôn càu nhàu bực dọc. Cái danh “Người mới phất lên bậc nhất của Thượng Lâm” bị truyền thông cổ xúy ngày càng ghê rợn, ngay cả cái người không quan tâm đến tin tức tài chính kinh tế như Tân Ý Điền cũng biết. Mỗi lần cùng anh ăn, lại thấy anh bày bộ dạng hậm hực bực mình, cô trêu ghẹo: “Này ‘Bậc nhất’ tiên sinh, ai lại chọc giận làm ngài không vui vậy?”

Anh đảo tròn mắt, bực dọc nói: “Cha già dân tộc Tôn Trung Sơn mới là ‘bậc nhất’, chả liên quan gì đến anh? Nếu lần này không giải quyết được khủng hoảng, anh lập tức thành ‘Tiếng xấu rành rành bậc nhất’! Hừ, ngay cả em cũng hùa theo bọn họ đùa bỡn, lấy anh làm trò cười.”

“Ái chà, anh không thích mọi người gọi anh như thế, thì coi như không nghe thế là được rồi. Ngồi lê đôi mách là bản tính người ta, mọi người thích nói sao thì nói thế đó, mặc kệ họ là được rồi. Đi giận mấy cái chuyện này, đúng là con nít.”


“Hễ anh nghe ai gọi như thế, thì cả người bốc hỏa. Đúng là đần độn! Nhất là em — “

Tân Ý Điền bào chữa ngay: “Được rồi, được rồi, tiểu nữ biết sai rồi.” Nói đoạn phóng ánh mắt quyến rũ, “Buổi tối giúp anh hạ hỏa.”

Người nào đó lập tức nói không nên lời.

Nhưng mà cơm nước xong Tân Ý Điền lại nói phải về Thẩm gia. Anh giận đến nỗi ngồi ỳ ở ghế lái không chịu khởi động xe, tỏ ý kháng nghị. Tân Ý Điền vừa bực mình vừa buồn cười, ghé trên vai anh nín cười nói: “Mẹ không cho em qua đêm ở ngoài.”

“Hừ!” Anh ngồi thẳng như tượng, mí mắt không thèm chớp một lần.

“Thiệt mà, em không gạt anh đâu. Hai ông bà bảo chúng ta mau kết hôn đi, nếu như chần chừ ngay cả mặt cũng không thấy được đó.”

Cơn giận của anh dần nguôi ngoay. “Không cần tổ chức hôn lễ thật sao?”.

“Chẳng phải đã nói rõ là không cần rồi sao? Mời một vài thân thích bạn bè ăn một bữa đơn giản được rồi, tiết kiệm tinh thần vật chất, mình cũng đỡ phải giày vò.”

“Nhưng anh muốn cho em một hôn lễ long trọng khó quên.”

“Hôn lễ của công nương Diana và thái tử Charles có long trọng không, có khó quên không? Cuối cũng cũng ly hôn? Hạnh phúc là của chính mình, không cần làm cho người khác xem.”

Anh không cố chấp nữa, hôn nhẹ tay cô, “Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”

“Nhưng chúng ta cần phải bàn bạc lại, mặc dù chỉ là ăn bữa cơm đơn giản, anh muốn mời những ai?”

“Sao cũng được.”

“Em không quen lắm họ hàng bên anh.”

“Họ hàng bên anh tuy nhiều, nhưng qua lại không có mấy người, em không cần để ý họ. Em muốn mời ai thì mời, không cần hỏi anh.”

Cô hơi chột dạ nói: “Hôm qua em đến Thượng Đại kiếm Hà Chân chơi, tình cờ gặp Tôn Quý Thanh. Hà Chân nhiều chuyện nói anh ta em sắp kết hôn, em đành phải mời. Anh ta nói nhất định đến dự — “

Tạ Đắc liếc cô một cái, bực bội khởi động xe.

Ngày hôn lễ của họ chỉ đãi mười bàn tiệc, đa số là bạn thân, họ hàng hai bên, do câu lạc bộ cao cấp Bích Thủy Vân Thiên ở Thượng Lâm tổ chức, ngoài yêu cầu cao, cũng được dặn trước là chặn khách đến chơi với lý do “tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức”. Tân Ý Điền không để ý về tiệc cưới, nhưng lại rất say mê chụp ảnh cưới.

Cô không đến studio chuyên chụp ảnh cưới, mà là liên hệ mấy thợ chụp ảnh và chuyên viên trang điểm ở diễn đàn trên mạng, tự mình đi mượn trang phục và trang sức dựa trên phim tivi, chụp hơn mười bộ ảnh cưới với các triều đại khác nhau. Cổ đại thì có trang phục thời Hán, Đường, Hồ, Tống, Mãn Thanh; cận đạithì có kiểu của Tôn Trung Sơn, kiểu bát lộ quân, kiểu học sinh thời dân quốc, sườn xám, áo dài nam, thậm chí có cả kiểu nông dân. Áo cưới hiện đại không có đa dạng, nên cô làm đủ kiểu mặt, những tấm hình toàn là nhe răng trợn mắt, cảnh tượng rất vui nhộn hài hước làm mọi người cười lăn lộn.

Mấy kiểu chụp hình cưới trước sau ngốn mất một tháng. Tạ Đắc bị lăn qua lộn lại thê thảm, phàn nàn: “Em rốt cuộc là đang chụp hình cưới hay đang diễn kịch?”

Tân Ý Điền mất hứng, “Em lấy anh, cái gì cũng không màng, chỉ muốn chụp hình cưới cho nó sướng, anh cũng thấy đấy! Em sắp qua hàng ba rồi, thừa lúc còn trẻ chụp nhiều tấm thì làm sao? Nếu anh không chịu phối hợp, em đi tìm người thay, dù sao chú rể chỉ cần đưa cái lưng ra thì được rồi.”

Anh lập tức kêu ca, “Em đây là đang cướp đoạt quyền lợi làm chú rể của anh!”

Nhưng khi một xấp ảnh dày cộm được đưa đến, anh còn hưng phấn hơn Tân Ý Điền, “Ồ, quá đẹp, quá đẹp, đây là hình cưới có ý nghĩa nhất mà anh từng thấy, anh phải lựa tấm nào đẹp thiệt đẹp treo đầu giường. Chậc chậc chậc, em xem hình này này, có phải là chú rể đẹp trai nhất trong lịch sử không? Cần dáng có dáng, cần diện mạo có diện mạo, cần lạnh lùng có lạnh lùng — “


“Đi!” Tân Ý Điền không quen nhìn cái dạng tự kỷ của anh, ném cái gối ôm vào anh.

Anh từ phía sau ôm lấy Tân Ý Điền, nhất thời hứng khởi nói: “Vợ yêu, sau này đến ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm, chúng ta đi chụp một cuốn album làm kỷ niệm ha?”

Tân Ý Điền chớp chớp mắt, “Nhưng ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta rốt cuộc là ngày nào? Là ngày đãi khách hay là ngày đăng ký kết hôn?”

“Ừm… cái này… em tính đi…”

Sau khi kết hôn, Tân Ý Điền dọn vào Tạ gia ở ngày đầu tiên, buổi tối tiễn khách xong, hai người lên lầu nghỉ ngơi. Phòng cưới của họ ở lầu hai bên tay phải. Tân Ý Điền thấy cánh cửa phòng bên trái mãi mãi đóng chặt, bước chân bất giác chậm lại, nhất thời đụng vào Tạ Đắc ở phía sau.

Tạ Đắc từ trong chiếc gương bên cạnh thấy cô liên tục lắc đầu, bỗng nhiên dừng lại, nhưng không nói tiếng nào. “Làm sao vậy? Sao bần thần vậy.”

“Giờ là mùa mưa dầm, suốt ngày mưa dầm tầm tã. Phòng anh hai lúc nào cũng đóng chặt không tốt lắm đâu? Có cần phải mở cửa sổ cho thông gió, thoáng khí không?”

“Được đó.” Anh gật đầu, đi trước về phía phòng Tạ Hậu, Tân Ý Điền không lập tức theo sau. Anh quay đầu lại nhìn cô, “Làm sao vậy, không muốn giúp à?”

Cô vội lắc đầu, bước nhỏ đuổi kịp anh, nhưng do dự đứng ở cửa không dám đi vào.

Tạ Đắc mở cửa phòng, mở công tắc đèn trên tường.

Căn phòng trong trí nhớ của Tân Ý Điền một lần nữa chân thật hiện ra trước mắt cô, từng li từng tí. Đồ đạc đã rất lâu không ai đụng tới, trên giá sách và cái chụp đèn phủ một lớp bụi, một bàn một ghế, một cuốn sách một cây bút vẫn ở nguyên nơi cũ. Không khí có chút vẩn đục, mang theo mùi ẩm mốc.

Cô đến trước cửa sổ, then cài cửa vì đã lâu không mở nên rỉ sắt. Cô phải dùng sức mới mở nó ra được, một cơn gió tươi mát trong lành thổi vào, tiếng mưa rơi vỗ về tán lá chuối. Quyển sách vật lý trung học đặt trên bàn bị gió thổi lật từng trang ‘sột soạt’, sau đó lại yên lặng.

Tạ Đắc nhìn quanh căn phòng nói: “Ngày mai nhờ người dọn dẹp một chút, trong phòng nhiều bụi quá.” Anh quay đầu lại, nhìn ảnh chụp của người anh mãi mãi mười sáu tuổi trên bàn, bỗng nói, “Em nói xem, nếu anh hai ở trên trời biết mình kết hôn rồi, liệu có chúc phúc mình không?”

Tân Ý Điền đi tới tựa vào ngực anh, ánh mắt xuyên qua tấm ảnh như đang nhớ lại thời trung học, gật đầu nói: “Tất nhiên. Em nhớ giáo viên ngữ văn từng khen ngợi anh là ‘Quân tử khiêm tốn, hào hoa phong nhã’. Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, tất nhiên anh ấy sẽ chúc phúc chúng ta ‘người có tình sẽ thành gia quyến.”

“Ừm, anh hai thương anh như vậy, đương nhiên sẽ vui mừng cho chúng ta.”

Cô vỗ vỗ mặt anh cười nói: “Không cần đợi đến mai kêu người dọn, chúng ta tự mình làm đi. Chỉ là một ít bụi bặm, lấy khăn lau, nhúng tí nước, sẽ xong ngay thôi.”

“Ừ, được. Mở hết cửa sổ và cửa chính ra, đồ đạc trongnày sắp mốc meo hết rồi.”

Sau khi dọn sơ phòng Tạ Hậu, hai người tắm rửa rồi leo lên giường.

Tạ Đắc ôm vợ mới cưới thì thầm bên tai: “Tân Ý Điền, em không biết anh yêu em biết bao. Cho dù em không yêu anh bằng anh yêu em thì anh vẫn yêu em như thế.” Rốt cuộc anh đã hiểu, Tân Ý Điền đối với tình yêu của anh, cũng như đối với tình yêu của anh hai, đó là hai thứ tình cảm không giống nhau, không có cạnh tranh, cũng không thể so sánh. Giống như trái tim con người có hai phần, tình yêu nhiều như vậy, có thể ở ở bên đây, cũng có thể ở bên kia. Trước đây là anh quá tùy hứng.

Tân Ý Điền tuy đang mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nghe được, ngáp một cái nói: “Yên tâm, em yêu anh như yêu bản thân em.” Yêu một cách tự nhiên thân thiết như bản thân mình, tầm thường nhỏ nhoi, nhìn sẽ không thấy nhưng thật ra không chỗ nào là không yêu.

Cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Cuộc sống sau kết hôn của Tạ Đắc và Tân Ý Điền tương đối đầm ấm, thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có xung đột.

Công việc của Tạ Đắc là cả năm không có ngày nghỉ, hễ gọi thì đi, mà còn không thể từ chức. Anh vì việc làm ăn và xã giao mệt đứt hơi, một tháng bị cảm hai lần.

Tân Ý Điền khuyên anh: “Một tuần đi làm bảy ngày, không bệnh mới là lạ. Ngay cả thượng đế chủ nhật cũng không đi làm. Chủ nhật anh nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ban đầu Tạ Đắc không cho là đúng, “Nếu đã đi làm, thì phải chuyên nghiệp, công việc là cao nhất. Dạo này nhiệt độ ngày đêm chênh nhau quá nhiều, có thể bị cảm lạnh thôi, không sao đâu, cảm xoàng mà thôi. Anh là đàn ông mạnh khỏe nào có được chiều chuộng như vậy, chảy mũi hắt hơi một cái liền nằm bẹp trên giường không dậy nổi.”

“Anh đừng cho cảm cúm không phải là bệnh, Reinhard chính là chết vì cảm cúm.”

“Reinhard là ai?”

“Y học phát triển đến trình độ ngăn chặn được bệnh ung thư, thế mà hoàng đế lại chết vì cảm cúm thông thường, liên tục phát sốt, thiếu nước, cuối cùng không trị mà chết. Anh nên cẩn thận đi!”

Tạ Đắc nghe được sợ hãi, “Thiệt hay giả vậy?”

“Anh chưa nghe qua sao? Cảm cúm là “bệnh bất trị” ngoan cố nhất. Hoàng đế Reinhard khôi ngô không ai bì được một tay kiến lập đế quốc ngân hà mới, khi chết chỉ mới hai lăm tuổi, thật khiến ngươi ta nắm chặt tay thở dài! Đây chính là bài học xương máu đó, anh không muốn để em còn trẻ mà phải ở góa chứ?”


Tạ Đắc tưởng rằng Reinhard là tên vị vua của quốc gia nào đó ở phương Tây, na ná như Alexander đại đế, hay Constantine đại đế. Vì không để cho người còn trẻ nào đó phải ở góa, đáp ứng cô điều chỉnh thời gian làm việc, chủ nhật không đi làm.

Thế là vào sáng ngày chủ nhật ánh nắng rực rỡ, chim ca hoa nở, Tân Ý Điền lay tỉnh người nào đó đang ngủ nướng. “Mau dậy đi” Anh trở mình, càu nhàu “Làm gì, hôm nay không đi làm”

“Hôm nay thời tiết đẹp quá, anh một tháng bị bệnh hai lần, mau dậy chạy bộ rèn luyện sức khỏe.”

“Đêm qua em còn chưa rèn luyện sao? Vậy chúng ta rèn luyện sáng thêm lần nữa đi–” anh vừa nói gian manh vừa ấn bà xã ngã xuống giường.

Tân Ý Điền véo mạnh vào cánh tay anh một phát, lúng túng đứng lên, “Hừ, không đi thì dẹp, một mình em đi.” Nói xong cô quả thật thay quần áo mang giày, ra ngoài chạy bộ. Ngôi nhà Tạ gia nằm ven bên phải bờ sông Thượng Lâm, xung quanh rợp bóng cây xanh, phong cảnh tươi đẹp. Buổi sáng không khí ẩm ướt, thấm đẫm lòng người, những giọt sương long lanh hãy còn đọng trên hoa cỏ, trên đầu vang tiếng hót ríu ra ríu rít của những chú chim, cách đó không xa là gió sông mát mẻ thổi tới, tất cả đều khiến con người vui vẻ thoải mái.

Tân Ý Điền đi rồi, Tạ Đắc mình ênh nằm trên giường không sao ngủ được, dứt khoát mặc áo đứng dậy. Anh ăn xong bữa sáng xem báo, còn chưa thấy cô về, lệt xệt lê dép đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Khoảng mười giờ, Tân Ý Điền mới xuất hiện trong tầm mắt anh. Người cô đầy mồ hôi chạy vào phòng khách, nhìn anh đang ngồi chán ngắt trên sofa nói “Anh dậy rồi à”, liền chạy ào phòng tắm tắm rửa.

Tạ Đắc đi tới, tựa bên ngoài cửa phòng tắm hỏi: “Em đi đâu vậy? Sao trễ thế này mới về?”

“Thì đi chạy bộ.”

“Ờ.” Anh sờ sờ mũi, kiếm chuyện để nói, “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Chạy thế nào?”

“Tốt lắm. Em phát hiện một hiện tượng thú vị, trong công viên toàn là ông cụ bà cụ luyện thái cực quyền, tập thể dục theo nhạc của đài phát thanh đại loại vậy, mà dọc theo bờ sông thì toàn thanh niên chạy bộ.”

“Phải không? Thế em đi đâu?”

“Đương nhiên phải đi bờ sông. Em nói anh nè, không khí thật đã nha, rất nhiều sinh viên Thượng Đại, không phải hội leo núi thì cũng là hội xe đạp. Nghe họ nói, mỗi ngày phải chạy năm km, thật lợi hại.”

Tạ Đắc nghe thế trong lòng có chút khó chịu, “Nhanh như vậy mà em quen họ rồi à?”

Cửa phòng tắm mở, Tân Ý Điền vừa lau tóc vừa ra ngoài, cười hì hì: “Có người chạy đổ mồ hôi, lột áo ra nhảy thẳng xuống sông tắm luôn. Cảnh tượng đó, wow, bụng tám múi –” nói đến đây, cô huýt sáo vang vang, sau đó quyết định, “Sau này mỗi sáng em phải ra ngoài chạy bộ.”

Tạ Đắc lập tức sa sầm mặt, “Em muốn chạy bộ, trong nhà chẳng phải có máy chạy bộ sao?”

“Ra ngoài chạy bộ mới hít thở không khí trong lành chứ. Còn nữa, anh chẳng có cơ bụng để ngắm– “

Bởi vì những lời này của cô, người nào đó hờn dỗi rất lâu.

Sáu giờ sáng hôm sau, Tân Ý Điền sợ đánh thức anh, tay chân nhẹ nhàng bò dậy, cố ý chạy xuống tầng dưới rửa mặt. Lên lầu thấy anh mặc bộ đồ trắng thoải mái ngồi đầu giường, hỏi anh dậy sớm như vậy làm gì.

“Thì cùng chạy bộ với em, không phải em muốn anh rèn luyện sức khỏe sao?”

Tân Ý Điền chống cằm quan sát anh, nhướn mày nói: “Anh mặc đồ này, em còn tưởng anh chuẩn bị đi đánh golf chứ.”

Lúc đầu, Tạ Đắc nén giận chạy bộ, chạy được một tuần, đầu cũng không đau nữa, chân cũng không nhức, thân thể cũng thoải mái hơn. Anh bắt đầu nhiệt tình yêu thích bộ môn chạy bộ này, tình trạng sức khỏe cũng cải thiện được rất nhiều.

Sau đó anh còn tham gia cuộc thi marathon do thành phố Thượng Lâm tổ chức, cũng kiên trì chạy hết hành trình, nhưng không được thứ hạng nào. Tân Ý Điền thì ngược lại, chạy bộ một tháng, phát hiện chân cẳng dư cơ bắp, liền không chịu chạy nữa, chuyển sang tập yoga.

——— ————–

[22] Trích Lại đến chơi quán Huyền Đô – Lưu Vũ Tích

[23] trích Khách chí -Đỗ Phủ, bản dịch của Nguyễn Phước Hậu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.