Đọc truyện Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy – Chương 43: Điều gì cũng nguyện ý
Tân Ý Điền cùng đồng nghiệp trước đây online tán gẫu, than tìm việc khó khăn quá. Chủ nhiệm Tề biết được, hỏi cô muốn đi làm lại không, công ty đang mở rộng nghiệp vụ ở Thượng Lâm, đang tìm người, cô có thể thường trú Thượng Lâm. Chẳng ngờ cô kiếm tới kiếm lui, cuối cùng lại quay về công việc cũ. Tạ Đắc từng đề cập qua việc muốn cô đến công ty anh, coi như giúp đỡ anh, bị cô một tiếng từ chối. Cô vẫn nên tìm việc làm phù hợp với sở trường của cô hơn.
Lính mới Tiểu Mạnh do cô dắt tới giờ đã là người phụ trách văn phòng ở Thượng Lâm, mà cô thì ngược lại, từ một nhóm trưởng trở thành nhân viên mới, tiền lương không bằng trước đây, quả nhiên là đời người lúc thăng lúc trầm.
Phong cách lãnh đạo của Tiểu mạnh có thể dùng tám chữ để khái quát: rộng lượng với mình, nghiêm khắc với người, đối với nhân viên lão làng như Tân Ý Điền cũng chẳng có ngoại lệ. Văn phòng Thượng Lâm chỉ vỏn vẹn bốn người, nhưng mỗi ngày đều có tiếng oán hờn khắp nơi. Tiền lương không cao, tiền thưởng rất ít, trích phần trăm không có, một tháng hận không thể bắt mọi người ngày này cũng tăng ca. Bởi vậy nhân viên lưu động rất lớn, tần suất thôi việc rất cao, thông báo tuyển dụng làm việc tại văn phòng luôn có mặt trên các trang tuyển dụng quanh năm suốt tháng. Tiểu Mạnh thích tuyển mấy lính mới không có kinh nghiệm, bởi vì nghe lời, tiền lương thấp, chịu khổ nhọc, tuyệt đối nghe theo lời hắn.
Tiểu Mạnh ở Thượng Lâm là núi cao hoàng đế xa, xưng vương xưng bá.
Tân Ý Điền làm một tháng sắp muốn điên rồi. Theo lý thuyết, Tiểu Mạnh cho dù vì lôi kéo cô, cũng nên để cô cực lực tranh thủ quyền lợi kinh tế với công ty mới đúng, cũng không phải muốn tự hắn bỏ tiền, hơn nữa hắn tiết kiệm tiền công ty thì cũng rơi vào trong túi hắn. Có điều trải qua một khoảng thời gian theo dõi, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Tiểu Mạnh mới hai mươi lăm tuổi, năng lực không lớn, tính tình không nhỏ, nhưng uy tín không đủ, cho nên thích kiếm người mới để luôn ngoan ngoãn nghe theo sai bảo của hắn, mượn cớ tạo địa vị lãnh đạo trước mặt cấp dưới, chí ít ở Thượng Lâm hắn có thể “duy ngã độc tôn”. Mùi vị độc đoán chuyên quyền rất dễ khiến kẻ khác nghiện. Bởi vậy kiểu nhân viên cũ rích có kinh nghiệm, có quan hệ, biết tỏng tòng tong hắn, khó khống chế như Tân Ý Điền, tất nhiên là không được hoanh nghênh. Hắn thậm chí hoài nghi Tân Ý Điền là do tổng công ty phái tới theo dõi hắn. Mặc dù hắn không gây sức ép cho Tân Ý Điền một cách rõ ràng, nhưng lợi dụng công việc nóng bóng nói gió cô là không thể thiếu. Mỗi sáng Tân Ý Điền thức dậy đều vật lộn với việc có nên thôi việc hay không, nhưng vừa nghĩ đến kinh tế trì trệ, khó kiếm việc, vẫn gắng nhịn xuống.
Việc cô ấn tượng sâu sắc nhất là khi đến Thượng Lâm làm việc không bao lâu, giống như trước gọi hắn một tiếng “Tiểu Mạnh”, kết quả đổi lấy một trận trách mắng nghiêm khắc của hắn, “Tân Ý Điền, cô đừng ỷ trước đây tôi và cô có chút giao tình mà giẫm vào mặt mũi tôi, giờ tôi là cấp trên của cô, cô nên chú ý xưng hô đi!” Cô đần mặt ra, phục hồi tinh thần lại nhanh chóng gọi một tiếng “Tổ trưởng Mạnh”.
Sau đó cô càng nghĩ càng giận, thầm oán: Mạnh Chí Cường, cậu là cái thá gì? Tiểu nhân còn chưa đắc chí đến vậy, bản mặt đã xấu xí như vậy rồi, cũng không tự cân nhắc mình có mấy cân mấy lượng.
Có một số người là như thế này, một khi quyền trong tay, liền tác oai tác quái, tiếc rẻ không làm mưa làm gió thì không được.
Do đó có thể suy ra cô làm cấp dưới của Mạnh Chí Cường phải nhịn đến cỡ nào.
Thật vất vả chịu đựng đến cuối tuần được nghỉ, cô sợ Mạnh Chí Cường kiếm cớ bắt cô tăng ca, dứt khoát tắt máy điện thoại. Đang ngủ nướng trên giường, mẹ Tân gõ cửa phòng cô, “Điền Điền, con có điện thoại.” Cô giật mình, không phải chứ? Ôn thần Mạnh Chí Cường này thế mà gọi điện đến Thẩm gia? Cô lững thững lếch thếch đến phòng khách, hơn nữa ngày mới nghe máy, nghe tiếng Tạ Đắc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lâu như vậy mới nghe máy?” ở đầu dây bên kia anh hỏi.
Cô căng thẳng nhìn một hồi, thấy mẹ không ở phòng khách mới nhỏ giọng nói: “Sao anh lại gọi điện tới nhà? Nãy là mẹ nhận điện!”
“Di động em tắt rồi. Anh nói là đồng nghiệp em, có việc gấp tìm em.”
“Lần sau đừng gọi điện thoại bàn nữa, mẹ em giận đó.”
Anh bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, năn nỉ: “Hôm nay không đi làm, ra ngoài đi, được không? Anh nhớ em quá. Anh đợi em ở đầu đường nhà em.”
Tân Ý Điền gần một tuần không gặp anh, cũng rất nhớ anh, hai người liền hẹn một tiếng sau gặp nhau ở đầu ngõ.
Mẹ Tân thấy cô loay hoay bên cái gương mặc đồ trang điểm, hỏi cô đi đâu. Cô trả lời như không có gì chỉ nói đi dạo phố với đồng nghiệp. Mẹ Tân nhìn đăm đăm cô, không nói gì, xách theo túi bảo vệ môi trường ra chợ gần nhà mua thức ăn.
Tạ Đắc đến sớm, dựa vào cửa xe đứng ở ven đường hút thuốc. Vừa ngẩng đầu, mẹ Tân từ con đường nhỏ dối diện đi đến, anh muốn tránh cũng không kịp, lúng ta lúng túng dập thuốc, vẻ mặt khẩn trương thưa một tiếng “Chào dì”.
Mẹ Tân không lên tiếng trả lời, nhìn anh một cái, lại nhìn chiếc xe đậu bên lề đường, dùng giọng dạy dỗ bảo: “Chỗ này là đường đi, đây là chỗ đậu xe à?” Anh gật đầu lia lịa, “Dạ dạ dạ, con lái xe đi ngay.” Anh nhanh như chớp chui vào trong xe, không dám chạy về hướng Thẩm gia, buộc lòng phải về đường cũ. Trên đường gọi điện thoại cho Tân Ý Điền, bảo cô tự đón xe đến công viên Thượng Lâm.
Ở hồ phun nước công viên Thượng Lâm, Tân Ý Điền kinh ngạc nói: “Cái gì? Anh gặp mẹ em rồi? Bà ấy có chửi ầm lên hay là có nói gì khó nghe không?”
“Không có, dì chỉ kêu anh đừng đậu xe lề đường. Nhưng xem ra dì hình như không thích anh.” Tạ Đắc có chút nhụt chí phân trần.
“Thôi đi anh, mẹ em đang bực bội, mấy ngày nay bị mẹ mắng thiếu chút lấy cái chết để tạ tội luôn đó, mẹ em không độc mồm độc miệng với anh là may mắn lắm rồi.”
Tạ Đắc thở dài một hơi, đầu vùi vào hõm vai cô nói: “Haiz, em nói chúng ta lén lén lúc lúc như vậy, lúc nào mới có thể quang minh chính đại đây? Anh nhớ em, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em.”
Nhắc tới chuyện này, hai người đều chán nản tràn trề. Tân Ý Điền dỗ anh cũng là cổ vũ mình: “Yên tâm, sẽ có ngày sau cơn mưa trời lại sáng mà. Cùng lắm thì hai ta trường kỳ kháng chiến với hai bà mẹ. Chiến tranh chống Nhật cũng dài tám năm, mẹ anh và mà em dù sao cũng không khó đối phó bằng bọn quỷ Nhật Bản đâu?”
“Nếu không chúng ta bỏ trốn đi?” Tạ Đắc chợt đưa ra ý kiến, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bỏ nhà theo trai?” Tân Ý Điền kinh ngạc nhìn anh, “Anh đừng có tào lao nữa! Em cũng không phải gái đẹp như hoa siêu cấp vô địch hay tuổi teen. Em sắp qua hàng ba rồi, hoa tàn ít bướm, làm không nổi chuyện tình yêu như vậy đâu, không muốn để người ta cười đến rụng răng. Muốn bỏ nhà theo trai anh tự mình bỏ nhà đi, dù sao anh còn trẻ lại đẹp giai, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn tung tăng trong thời buổi hỗn loạn, bằng vào khuôn mặt này của anh làm ra cái chuyện gì khác người cũng có thể được tha thứ.”
Tạ Đắc áp vào mũi cô cười nói: “Ờ? Anh là mỹ thiếu niên nhanh nhẹn tung tăng trong thời buổi hỗn loạn? Đây là lần đầu tiên có người khen anh như vậy. Vậy bằng vào khuôn mặt này của anh có đúng là làm gì thì làm với em đều được hết phải không? Rồi được em tha thứ?”
Tân Ý Điền đỏ mặt, liền đẩy anh ra, “xì” một tiếng nói: “Chảnh quá ha! Em rút lại mấy lời hồi nãy.”
“Không được! Cổ nhân nói, béo nhờ nuốt lời, tự nuốt lời sẽ bị mập ra đó nghe. Để không cho phát phì, anh hẳn là nên nhận lời ca ngợi của em thì hay hơn.” Tạ Đắc nắm hai tay cô, bộ dáng vừa gian xảo vừa hả hê.
“Không hổ là thương nhân! Tạ tiên sinh gian trá xảo quyệt này, em thừa nhận em nói không lại anh.”
“Anh không muốn bỏ trốn một mình, anh chỉ muốn em thuộc về anh, vĩnh viễn thuộc về anh.” Anh vươn tay khẽ vuốt mày mặt Tân Ý Điền, giọng nói tràn ngập yêu thương và vui sướng.
“Nếu như anh chấp nhận, em chính là của anh. Nếu có một ngày anh không chấp nhận nữa, em vẫn có thể thuộc về chính em. Như vậy được không?” Đây là cô suy nghĩ rất lâu mới thông suốt câu trả lời về chữ “thuộc về”.
“Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ không chấp nhận!”
“Vĩnh viễn có xa lắm không, không ai biết được.”
Tạ Đắc thấy lòng cô tựa hồ có nghi ngờ, nghiêm túc giơ tay bảo đảm: “Nếu em không tin, anh thề ngay bây giờ.”
Tân Ý Điền vội đè lại tay anh cười nói: “Thề gì mà thề, vụ này giờ hết thịnh hành rồi. Ngốc quá đi!”
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Được thôi, không thề, anh dùng hành động chứng minh cho em xem.”
“Được, em đợi coi, dù cho vĩnh viễn xa đến thế, hì hì.”
Hai người như trở về thời học sinh cứ thế ngồi trên bãi cỏ ăn cơm dã ngoại. Sau bữa trưa đơn giản, Tạ Đắc liền quay về công ty.
Sở dĩ tình hình tập đoàn Tạ thị không biến chuyển tệ hơn, là do một mình anh gắng gượng chống đỡ, có thể nói như đi trên tảng băng mỏng, từng bước khó khăn, nhưng lòng anh lại bình tĩnh, vui sướng, không chỗ nào sợ hãi. Anh cảm thấy mình thật sự đã mạnh mẽ.
Làm cấp dưới Mạnh Chí Cường mà kiếm ăn không phải là chuyện dễ dàng. Tân Ý Điền một bên hận hắn nghiến răng nghiến lợi, một bên không thể không đi sớm về trễ, dốc sức đối phó với một đống công việc mà hắn giao cho, một người làm hầu như là công việc của hai người. Cô thấy mình dạo này tinh thần không tốt, khí sắc không khá, than thở “Giời ơi, già mất thôi”. Cô hạ quyết tâm mỗi ngày sáng sớm phải chạy bộ rèn luyện thân thể, nên hôm nay tan sở cô liền kéo Hà Chân đi shopping mua đồ thể thao và giày chạy bộ.
Hai cô vào trung tâm thương mại dạo quanh cửa hàng. Tân Ý Điền ưng một bộ thể thao màu lam, khi định lấy thử, thấy giá trên mạc hơn bốn con số, lập tức treo lại. Cô đi đến Hà Chân than vãn, “Chỉ là bộ đồ thể thao thôi, đầy đường thiếu gì, sao mắc quá vậy!” Lập tức thở dài một hơi, còn nói, “Quả đúng là từ tiết kiệm sang phung phí thì dễ, từ phung phí trở về tiết kiệm vô cùng khó.” Trước đây cô vào những cửa hàng loại cao cấp như thế này đều chẳng thèm xem giá cả, cứ quẹt thẻ mà đi. Ngẫm lại hiện tại – “haiz, nhân cùng chí đoản, xưa đâu bằng nay.”
Hà Chân lườm cô một cái, “Tớ cũng đâu vô mấy cửa hàng loại này mua quần áo, mà ăn mặc vẫn sáng sủa đẹp đẽ như thường.”
“Vậy mua ở đâu?”
“Cậu không biết những nơi như chợ đầu mối, mấy cửa hàng nhỏ trên phố hay sao? Hơn nữa còn có Taobao nha!”
“Giới thiệu chỗ nào tốt đi?”
Hai người đến khu vực dành riêng cho người đi bộ mới mở Thượng Lâm, cửa hàng hai bên san sát nhau, chủ yếu là phố bán trang phục, phần lớn người đi mua sắm ở đây là giai cấp lao động phổ thông và học sinh sinh viên, giá cả đa số dao động từ hai trăm đến ba trăm tệ. Tân Ý Điền vừa đi vừa nhìn, lắc đầu nói: “Kiểu dáng quá bình thường, màu sắc cũng không đẹp, không thì chất liệu vải không thoải mái. Nhưng so sánh với giá thế này, tớ không có ý kiến.”
Hà Chân đối với việc xoi mói của cô không cho là đúng, “Tóm lại, tiền nào của nấy. À, ở đây mới mở một cửa hàng, chuyên bán đồ thể thao, còn có giày, nón, quy mô hình như rất lớn, trên dưới hai tầng đó. Đi, vào xem.” Chủ quán nghe được tiếng bước chân, vội từ sau quầy thu ngân đứng lên, “Xin chào quý khách.”
Tân Ý Điền và Hà Chân thấy người lại gần mình, nhất thời đứng sựng lại, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì, chỉ có Vương Nghi Thất thấy biến không sợ hãi, dùng giọng điệu chuyên nghiệp hóa chào mời: “Mời vào xem, toàn bộ giảm 20%.” Cô mặc một bộ thể thao sọc đứng trắng đỏ, mang đôi giày vải, mái tóc xoăn dài cột thành đuôi ngựa, trang điểm nhẹ, không còn vẻ tô son trét phấn xưa nay, thoạt nhìn giống như một cô sinh viên xinh đẹp thuần khiết, thanh xuân bức người.
“Cô đây là — thể nghiệm cuộc sống sao?” Tân Ý Điền nhìn quần áo treo trên tường trong cửa hàng, nhịn không được hỏi. Cô không thể ngờ rằng Vương Nghi Thất thế nào lại xuất hiện nơi này, lúc nãy suýt nữa tưởng mình nhận lầm người.
Vương Nghi Thất cười nhạt, “Hey, thể nghiệm cuộc sống gì, cuộc sống thể nghiệm tôi thì có. Chị muốn mua cái gì, hay chỉ tùy tiện dạo thôi?”
Hà Chân không có thiện cảm với cô nên nói với giọng xỉa xói, “Chúng tôi muốn mua một bộ thể thao, còn có giày. Chỗ của cô hình như không đông khách, ngoại trừ chúng tôi, chẳng có người khách nào.”
Vương Nghi Thất chả buồn để ý đến thái độ không lịch sự của cô, hỏi: “Là chị muốn mua hay chị ấy muốn mua?”
“Tôi.” Tân Ý Điền nhìn cô nói, lại hỏi, “Đây là của cửa hàng của cô? Sao chỉ có mình cô vậy?”
“Ừ, vốn là hùng với người bạn, nhưng buôn bán không đắt, lỗ không ít, bạn tôi rút vốn rồi. Tôi đành phải vừa làm chủ vừa làm nhân viên.” Cô vừa nói chuyện, vừa nhanh chóng tìm kiếm đồ treo trên giá, lấy ra một bộ cho Tân Ý Điền xem, “Bộ này chị thấy sao? Màu trắng đơn giản, chất liệu tốt, rất hợp với chị.”
Tân Ý Điền ướm thử một lúc, “Cũng được. Bao nhiêu?”
“Giá sau khi giảm là 260 tệ, nếu chị lấy, 220 cũng được.”
“Được. Cô chọn giúp tôi một đôi giày, size 36.”
Lúc tính tiền, Tân Ý Điền nói: “Cửa hàng cô bán đồ không mắc, cô đối với quần áo giày nón cũng rất thông thạo, sao lại bán không đắt?”
“Thì tình hình kinh tế suy yếu, hơn nữa khu phố dành cho người đi bộ còn chưaphát triển, chưa phổ biến phát đạt, nói không chừng khoảng một năm nữa sẽ tốt hơn.”
“Cô không phải ở Bắc Kinh sao? Sao lại về Thượng Lâm khai mở cửa hàng trang phục?”
Cô hạ tầm mắt, giấu đi tất cả cay đắng và bất đắc dĩ trong lòng, “Còn không phải là vì cuộc sống.”
“Cô… sao đến nỗi này?”
Cô không nói gì, gượng cười, tiễn hai người ra cửa, “Hoan nghênh lần sau trở lại.”
Sau khi chia tay Ngụy Tiên, Vương Nghi Thất liền sống chung với Phùng Trí- ca sĩ quán bar. Mặt mày Phùng Trí không xuất chúng, mặt dài, mắt nhỏ một mí, mũi ưng, nhưng khi kết hợp lại với nhau, sẽ có một sức hấp dẫn đặc biệt, nhất là khi hắn ôm đàn ghi ta biểu diễn trên sân khấu thì rất mê hoặc lòng người. Tính tình cũng cuồng dã như tướng mạo của hắn, vì thế làm Vương Nghi Thất rất mê luyến. Mà hắn đối Vương Nghi Thất chẳng hề lấy lòng như những đàn ông khác, bao giờ cũng như gần như xa, thờ ơ hờ hững, cái này càng khiến Vương Nghi Thất chết mê chết mệt hắn.
Có một ngày hắn uống say, một mình ngồi xổm góc tường ôm đầu khóc lóc, nói mình buồn khổ, muốn ra đĩa nhạc mà không thể. Tâm tình bộc lộ nhất thời của hắn làm xúc động Vương Nghi Thất, cô quyết định bỏ vốn ra đĩa nhạc. Đầu tiên là bỏ ra hai trăm ngàn tệ, đĩa nhạc chỉ làm được phân nửa, lại không thể bỏ dở nửa chừng, cô lại bỏ thêm hai trăm ngàn tệ, cộng thêm chi phí bao bì, tuyên truyền, trang phục, tiền đi lại…chừng như là một cái hang không đáy, sau đó thậm chí ăn cơm Phùng Trí cũng bắt cô tính tiền. Đợi đến khi sắp ra đĩa hát, Phùng Trí lái xe cô, cầm tiền cô lặn không thấy bóng dáng.
Lúc này cô mới nhận ra việc ra đĩa nhạc hay mấy thứ gì đó từ đầu đến cuối đều là âm mưu, bị người ta lừa tình gạt tiền.
Bị một vố lớn như vậy, cô đã từng cam chịu một khoảng thời gian, nghĩ không mặt mũi nào gặp người, mỗi ngày mượn rượu giải sầu. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô phải phấn chấn trở lại, tâm tình cũng đã thay đổi triệt để, thái độ nhìn nhận con người sự việc cũng tùy theo tình huống xấu phát sinh. Biết đâu tất cả những điều này là sự trừng phạt dành cho cô, nghiêm phạt những sai trái mà trước đây cô đã tạo.
Thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng, số phận tất cả đã định sẵn.
Nói cách khác, tính cách quyết định số phận, lựa chọn quyết định cuộc sống.
Cô đã tỉnh ngộ, bắt đầu tính kế sinh nhai.
Cô quyết định mở cửa hàng trang phục cùng bạn, do đó bán căn hộ Tùng Lộ Hoa Viên ở Bắc Kinh, mang theo quyết tâm đánh thắng tới cùng trở lại Thượng Lâm. Trải qua mấy tháng chuẩn bị, cửa hàng cuối cùng cũng được khai trương, nhưng việc buôn bác cực kỳ ảm đạm, ngày đầu tiên chỉ bán được bốn trăm tệ, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đủ. Sau hai tháng, bạn cô rút vốn. Cô bỏ hết tất cả tiền bạc và thời gian, chỉ được tiến không thể lui, đành phải một mình khổ sở chống đỡ. Để tiết kiệm chi phí, cô ăn uống đều trong cửa hàng, còn sa thải mấy nhân viên bán hàng, chỉ giữ lại một thủ kho phụ trách nhập hàng, xuất hàng, mọi việc khác đều do tự cô làm.
Cuộc sống bận rộn, vất vả, dày vò như vậy nếu là người bình thường có thể không kiên trì nổi. Nhưng từ nhỏ cô vô cùng cực khổ nên ngược lại kích thích ý chí chiến đấu kiên cường trong cơ thể cô, càng khó khăn càng dũng cảm. Cô thay quần áo thể thao trong cửa hàng mời chào, hấp dẫn khách hàng, khi không có ai sẽ thẫn thờ, thỉnh thoảng nhớ đến những việc xảy ra trước đây, dường như có cảm giác thay đổi lớn lao.
Giờ đây mỗi ngày cô đều nghiêm túc sống, đồng thời rất kiên định.
Đối với cuộc sống, mỗi người đều phải bền bỉ.
Trong chớp mắt gió bắc thổi về, khí trời trở nên vừa u ám vừa lạnh lẽo. Tối hôm nay là ngày tiểu tuyết (ngày 22,23 tháng 11), Tạ Đắc đón Tân Ý Điền tan sở, hai người đến một quán lẩu bình dân ven đường ăn uống. Vì trời rét lạnh nên khách trong quán rất nhiều, bên trong khói bốc ngùn ngụt, tiếng người ồn ào. Tạ Đắc nhìn đám người rộn rã xung quanh nói: “Trước đây anh không thích ở mấy chỗ ồn ào ăn cơm, nhiều người ầm ĩ quá.”
“Còn bây giờ?”
“Âm thanh nhao nhao ồn ào, rất có sức sống, cảm giác cũng không tệ.”
“Đó là vì tâm tình chính anh đã biến đổi chăng?”
“Chắc là vậy. Chỉ cần ở bên em, cái gì anh cũng nguyện ý.”
Cô híp mắt cười rộ lên, “Miệng lưỡi càng lúc càng dẻo nha. Đây, thưởng cho anh miếng thịt.” Cô nói cho anh biết chuyện mấy hôm trước thấy Vương Nghi Thất, cảm thán thế sự mù mịt khó đoán trước.
“Hả, phải không? Cô ta tự làm chủ? Nghe có vẻ không tệ ha.” Tạ Đắc đối với chuyện Vương Nghi Thất không cảm thấy hứng thú, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Còn em, có muốn thôi việc không, học theo cô ta làm chủ? Đỡ phải chịu uất ức với tên họ Mạnh kia.”
“Haiz, đi làm làm gì có chuyện không bị ức hiếp? Hơn nữa, em biết mình kiếm không được nhiều tiền, thứ nhất không có dã tâm, thứ hai không có thủ đoạn, không đự đoán được chiến lược, cứ thành thật làm công cho người ta đi.”
“Nếu không, em đừng đi làm nữa? Mỗi ngày tan làm trễ như thế, quá cực đi. Em yên tâm, anh nuôi được em mà.”
“Như vậy sao được? Con người không thể không làm việc nha. Không phải là vấn đề tiền bạc, mà là làm việc có thể khiến cho con người có cảm giác thành tựu, chứng minh giá trị tồn tại của mình trên thế giới này, nếu không rất dễ mất phương hướng. Đạo lý này, anh là người cuồng làm việc, hẳn rõ ràng so với em chứ?”
Tạ Đắc không phản đối, chỉ nói: “Vậy sau này tan sở sớm một chút, tên họ Mạnh nếu dám khó dễ em, em phải phá hắn. Môi trường làm việc khó chịu như thế, khỏi làm cũng được.”
“Ừ, thế nào cũng phải làm đến cuối năm, không phải vì đã thôi việc một lần, em cũng thấy mình gây khó cho người khác.”
“Ăn xong chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa. Anh sợ em về trễ lại bị mẹ em phê bình một trận nữa.”
Khoảng thời gian Tạ Đắc lái xe đưa cô về Thẩm gia, sợ mẹ Tân thấy nên thường đưa đến đầu đường là dừng lại. Tối nay do tuyết rơi, anh liền đưa cô tới thẳng cửa nhà Thẩm gia.
Tân Ý Điền xuống xe, một trận gió lạnh thổi tới, cô rụt cổ lại, hà hơi kêu to: “Lạnh quá, lạnh quá!” Tạ Đắc có chút lưu luyến không rời, không quay đầu xe đi, mà xuống xe nắm chặt hai tay cô trong lòng bàn tay mình, thuận tiện kéo kín cổ áo cô. Tân Ý Điền thấy vậy ôm anh. Anh tựa nhẹ cằm trên đỉnh đầu cô, khẽ thở dài, “Chúng ta lại phải xa nhau rồi.”
Lúc hai người đang líu ríu tâm tình thì đột nhiên “két” một tiếng, cánh cửa hai bên mở ra, hai người giật mình như chim nhỏ sợ hãi vội vàng tách ra.
Tân Ý Điền nhìn thấy mẹ cô dưới ánh đèn cười gượng: “Mẹ còn chưa ngủ sao?”
Mẹ Tân liếc cô một cái, “Hơn nửa đêm cũng không về nhà, đi đâu cũng không nói một tiếng.”
Tạ Đắc vô cùng xấu hổ, xoay người định chuồn. Mẹ Tân không nhẹ không nặng ném một câu, “Bên ngoài lạnh như thế, cũng không sợ đông thành đành đá à. Vào hết đi.” Nói xong xoay người đi vào.
Hai người nhìn nhau, hiểu ý cười, vội theo sau. Tạ Đắc thì thầm bên tai cô: “Giống yêu đương vụng trộm bị bắt.”
“Anh vừa phải thôi, mẹ em không dễ gì cho anh vào nhà đâu.”
Anh cười, biểu tình vô cùng đắc ý.
Lại thêm một năm sắp trôi qua, Thẩm gia náo nhiệt lạ thường.
Thẩm Quân An kiên trì muốn mở nhà hàng, Liêu Thi Linh tỏ vẻ phản đối, Thẩm Quân Hòa tất nhiên là phụ xướng phu tùy, cả nhà ầm ĩ tranh cãi, ồn ào không ngày nào yên ổn, cuối cùng vẫn là Thẩm Gia Sơn đứng ra vay tiền cho con gái mở quán. Liêu Thi Linh giận cha chồng bất công, chỉ thương con gái không thương con trai, nói với người ngoài cha chồng mượn tiền cho Thẩm Quân An, trên thực tế là cho không, lại tức mẹ Tân không công bằng, chỉ lo Kỳ Kỳ không màng đến Bối Bối của cô, suốt ngày náo loạn đòi về nhà mẹ đẻ ăn tết. Thẩm Quân Hòa không lay chuyển được cô, đành phải dẫn vợ con về nhà mẹ vợ. Thẩm Quân An có việc làm, thoáng cái trở nên có tinh thần gấp trăm lần, suốt ngày ở quán ăn bận rộn, có lúc dẫn Kỳ Kỳ ở đó, cũng không ngại khổ cực. Thẩm gia thoáng cái trở nên yên tĩnh lại, Tân Ý Điền có một chút không quen. Nhất là lúc ăn, thiếu tiếng khóc trẻ con cùng với mấy lời mỉa mai chị chồng nàng dâu chị một tiếng tôi một lời, cảm thấy bàn ăn thật mất đi rất nhiều hứng thú.
Thẩm Gia Sơn và mẹ Tân cũng có đồng cảm. Vào một buổi tối lúc ăn cơm, Thẩm Gia Sơn ở trước mặt mẹ Tân hỏi cô và Tạ Đắc chừng nào kết hôn, như vậy có thể có con sớm một chút, trong nhà càng náo nhiệt hơn. Tân Ý Điền len lén nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm nào của mẹ mình, trơ mặt ra cười nói: “Mẹ, Tạ Đắc bảo con ngày 30 tết đến nhà anh ấy ăn trưa, rồi tối về đây ăn, mẹ không phản đối chứ?”
Mẹ Tân hừ mạnh một tiếng, “Tôi phản đối có tác dụng sao? Cô vì cậu ta mà vét hết tiền, chẳng phải đem vòng tay của nội đi bán rồi sao? Chẳng phải ngay cả xuất ngoại đi học cũng không thèm đi sao? Không phải bây giờ trên người không còn xu nào sao, ngay cả bộ quần áo tử tế đón năm mới còn không mua nổi?”
Tân Ý Điền trợn mắt thè lưỡi, cắm đầu ăn chẳng nói câu nào.
Thẩm Gia Sơn vội nói: “Được rồi, được rồi, bà đừng càm ràm nữa. Hai đứa nó rất tốt mà, hoạn nạn thấy chân tình. Thằng bé Tạ Đắc đó, trước đây chỉ biết là nó có tiền, ngạo mạn, không hòa đồng, trải qua những việc này, lại thấy nó rất cứng cỏi và không tầm thường, là đứa biết gánh vác có trách nhiệm, lại toàn tâm toàn ý với Điền Điền. Bà á, lén vui sướng còn không kịp ấy!”
Mẹ Tân từ sau khi biết con gái mình táng gia bại sản giúp đỡ Tạ Đắc, liền hiểu ra bà có phản đối thế nào cũng vô dụng, dứt khoát chẳng thèm quan tâm. Bà vẫn lo lắng thái độ của bà Tạ, sợ con gái lại như trước đây chịu thiệt thòi mà không biết, nhịn không được hỏi: “Còn mẹ cậu ta thì sao? Không phải không cho con đến nhà sao?”
“Ôi, mẹ anh ấy bây giờ mơ mơ hồ hồ, đâu còn nhớ con lài ai! Mẹ, Tạ Đắc nói mùng hai muốn đến nhà mình chúc tết.”
Mẹ Tân từ chối ngay, “Mẹ không cần nó đến.”
“Mẹ — “
Thẩm Gia Sơn nói: “Hay là năm tới đi. Điền Điền, mẹ con cũng có ý tốt. Năm nay cậu ấy không may mắn, đến chúc tết, còn phải ứng phó với những họ hàng trong nhà. Họ nói chuyện không cẩn thận, khó tránh việc kích động cậu ta. Đợi khủng hoảng tài chính qua đi, các con kết hôn thì đến chúc tết.”
Tân Ý Điền thấy rất có lý, gật đầu nói: “Vậy được, lát nữa con nói với anh ấy.”