Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 26
Nhiếp Ân Tây dựa vào việc dạy Chu Viễn vẽ mà truyền mấy lần thông tin.
Hắn từng định truyền ra số điện thoại chú hắn nhưng một chuỗi số quá mức rõ ràng, Nhiếp Ân Tây không nghĩ ra phương pháp thích hợp nào để ra tay.
Mỗi ngày trong lòng hắn đều chờ đợi hôm sau có người đến cứu hắn, thế nhưng qua mấy cái cuối tuần vẫn bặt vô âm tín.
Bất quá hắn vốn không ôm hi vọng lớn, chuyện mua lão bà ở đây quả thực không phải chuyện bình thường, một giáo viên nhỏ sao dám đối đầu với một đám điêu dân, hoặc giả cô giáo không hề thấy chữ sos và help nho nhỏ chen lẫn trong các hình vẽ.
Nhiếp Ân Tây có chút nhụt khí, nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục truyền tin ra bên ngoài, có chút hi vọng dù sao cũng hơn một chút hi vọng cũng không có.
Mưa mùa hạ rơi xuống từng cơn, trong núi xanh thẳm một màu, mây bị gió thổi mềm như kẹo bông phối hợp với rừng núi xanh biếc quả thật làm say lòng người.
Nhiếp Ân Tây vừa rời giường liền bắc ghế trước cửa ngồi vẽ vời. Chu Vũ làm xong điểm tâm gọi hắn, lúc ngồi trước bàn Chu Vũ bảo ngày mai cùng gã lên núi hái thảo dược.
Nhiếp Ân Tây hớp một ngụm cháo hoa ấm áp: “Đi tới nơi lần trước sao?”
Chu Vũ lắc đầu một cái: “Con đường kia bị sạt lở rồi, chúng ta đổi đường khác.”
Nhiếp Ân Tây ồ một tiếng, hắn và Chu Vũ lên núi hái thảo dược mấy lần, hiện tại cũng nhận biết được một số cây đơn giản như ích mẫu.
Lúc cùng Chu Vũ xuống núi bán, hắn đem mấy loại thảo dược phân loại, vẽ ra, lại viết tên cùng công hiệu, tự mình làm một quyển Nhiếp thị thảo dược bách khoa toàn thư, hiện tại đã tích lũy mười mấy loại.
Hắn cơm nước xong lại tiếp tục vẽ vời, bút vẽ trong tay vung lên, đồng thời mí mắt nhảy lên, luôn có cảm giác có chuyện xấu sắp phát sinh.
Đêm hôm ấy nhiệt độ có chút hạ, Nhiếp Ân Tây còn chưa ngủ, thời điểm mí mắt buồn ngủ cụp xuống vùi trong lồng ngực Chu Vũ thì nghe thấy âm thanh như sói tru.
Hắn chỉ gặp qua sói ở trong vườn thú cùng trên phim tài liệu thế giới động vật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có phải sói tru hay không, cơn buồn ngủ bị đánh tan một nửa, sau một khắc lại có tiếng tru kéo dài phẫn nộ hơn từ ngoài cửa truyền đến, Nhiếp Ân Tây giật cả mình, co lại trong ngực Chu Vũ: “Trong núi có sói sao?”
Chu Vũ ôm tay hắn vỗ vỗ: “Đúng.”
Nhiếp Ân Tây nổi da gà, vừa nghĩ tới chính mình bị nhốt lẻ loi trên núi có sói thân thể liền run lên. Đây chính là sói a!
“Đừng sợ, sói trong núi lá gan rất nhỏ, em đến lâu như vậy cũng chưa từng nghe thấy mà, hẳn là lần này săn thú kinh động đến.”
“Săn thú? Tại sao lại săn thú ban đêm a?”
Chu Vũ kiên trì giải thích: “Sói đều kiếm ăn vào ban đêm. Lúc này mới có thể thấy sói.”
Nhiếp Ân Tây nghĩ đến từng đôi mắt xanh lục, có chút khiếp người, hỏi Chu Vũ: “Anh từng thấy chưa?”
“Khi còn bé lên núi từng thấy, sói gặp người liền chạy. Nghe đại bá nói, núi này hiện chỉ còn một sói mẹ và hai con con, nhiều năm như vậy chỉ gặp qua ba con này, trong đó một con chết đầu năm ngoái rồi.”
Lúc hai người nói chuyện tiếng sói tru vẫn không ngừng từ ngoài cửa truyền đến, một tiếng so với một tiếng càng thê thảm hơn. Chu Vũ lấy tay che lỗ tai Nhiếp Ân Tây,như là dỗ hài tử sợ pháo.
Ngược lại thật sự khá hơn nhiều, bàn tay Chu Vũ ấm áp đem tai hắn bao lại, tiếng sói tru đều bị bình phong kiên cố này ngăn cách bên ngoài. Nhiếp Ân Tây mơ mơ màng màng, đem hình ảnh hai đôi mắt lập lòe xanh lục cùng cái miệng lớn đỏ như máu trong đầu đuổi ra ngoài, chậm rãi ngủ.
Ngày thứ hai bọn họ không đi hái thảo dược, Chu Vũ có chút lo lắng, dự định qua mấy ngày lại đi.
Năm ngày sau Chu Vũ cùng Nhiếp Ân Tây thu thập ít đồ đi lên núi, Nhiếp Ân Tây vui vẻ cõng ba lô nhỏ. Lần này hắn không đội mũ rơm bởi vì hôm nay trời âm u.
Hắn hiện tại rất thích đi dạo núi, lúc đào thuốc lẩm bẩm bài hát không rõ lời, thỉnh thoảng hỏi Chu Vũ loại cây này có thể làm thuốc hay không, Chu Vũ liền dạy hắn một chút kiến thức thảo dược.
Hai người bất tri bất giác đi sâu vào rừng, nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang chân đạp lên đất cùng tiếng lá cây sàn sạt nhẹ nhàng, lúc nói chuyện đều mang dư âm, yên tĩnh cơ hồ có chút dọa người.
Nhiếp Ân Tây đang đào một loại cây nghe đâu có thể trị thương, hắn vừa mới đẩy lá cây ra liền thấy một con vật như con rết giãy dụa thân thể bò qua cây thảo dược. Hắn “ngao” một tiếng kêu lên, cái xẻng trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
Loại này giống loại sâu đã từng thấy ở nhà Chu Vũ!
Chu Vũ bị tiếng kêu dọa sợ, lập tức hỏi hắn có bị thương hay không. Nhiếp Ân Tây nhanh chóng chạy đến phía sau gã nắm ống tay áo gã, bảo gã giết hết sâu đi.
Chu Vũ bất đắc dĩ đuổi theo giẫm chết con sâu.
Nhiếp Ân Tây có chút ngượng ngùng. Hắn kỳ thực không sợ sâu, chỉ là loại này khá giống nhện rết, nhìn thấy liền cảm giác ghê tởm.
Chu Vũ trấn an hắn hai câu, hai người tiếp tục ngồi xổm đào thảo dược. Nhiếp Ân Tây ủ rũ ngồi cạnh Chu Vũ, trên da thịt phảng phất vẫn còn cảm giác bị sâu bò qua.
Nhiếp Ân Tây ngẩng đầu điều chỉnh sọt trên lưng, vừa nhấc mắt lại sửng sốt.
Một con sói xám đang cách bọn họ khoảng mười mét, chân trước duỗi ra, bày ra bộ dáng tấn công, hai con mắt nhìn bọn họ phát ra tia hung ác.
Con sói này chân trước bị thương, một lỗ đỏ đang chảy máu, đem lông chung quanh đều nhuộm đỏ.
Nhiếp Ân Tây trong cổ họng không tiếng động hét lên một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay Chu Vũ. Chu Vũ cho là hắn gặp phải sâu, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Ngay lúc này con sói kia nghiến mạnh răng nanh sắc bén, nhào mạnh tới chỗ Chu Vũ! Nó tựa hồ nhẫn nại rất lâu, giờ khắc này bùng nổ toàn bộ sức mạnh của mình mang theo vài phần ý tứ không sợ chết, trong nháy mắt đã đến trước mặt Chu Vũ.
Chu Vũ lập tức phản ứng lại, đem Nhiếp Ân Tây đẩy sang bên cạnh, nâng cái xẻng trong tay lên đâm một cái, con sói uốn mình tránh né, Chu Vũ phi thân đạp một cước, sói hét thảm một tiếng, thân thể trượt đi, trái lại đến gần chỗ Nhiếp Ân Tây hơn một ít.
Sói hoang nhảy tới chỗ Nhiếp Ân Tây, hắn dùng cả tay lẫn chân lui về sau,mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, trong miệng không ngừng kêu: “Cứu mạng! Vũ ca! Đừng cắn ta! Đừng cắn ta!”
Hàm răng sắc bén kia thiếu chút nữa đã chạm vào chân của hắn, một giây sau Chu Vũ đá ra một chân che trước mặt Nhiếp Ân Tây, con sói kia liền nhe nanh múa vuốt cắn vào đùi Chu Vũ. Chu Vũ thống khổ kêu một tiếng, một người một sói đánh nhau lẫn lộn. Nhiếp Ân Tây lớn tiếng hô Vũ ca, liên tục lăn lộn chạy tới giúp đỡ.
Con sói này không biết trong lòng oán hận gì, cho dù bị thương cung giương hết đà cũng không chịu bỏ qua, gắt gao cắn Chu Vũ.
Chu Vũ đôi mắt đỏ ngầu nhịn đau liều mạng bóp yết hầu nó, máu giữa hai hàm răng ồ ồ chảy xuống, mãi tới khi miễn cưỡng đem yết hầu nó cắt đứt mới buông lỏng ra.
Ý chí chiến đấu trôi đi, đau đớn từ vết thương lan khắp toàn thân, Chu Vũ vô lực chống đỡ thân thể, ngã trên mặt đất.
Không thấy Nhiếp Ân Tây.
Đau đớn kịch liệt khiến cả người Chu Vũ run rẩy. Gã theo bản năng che đùi phải bị thương, huyết dịch đua nhau từ kẽ hở chảy ra, Chu Vũ mới kinh ngạc phát hiện máu này không cầm được.
Máu trong lòng gã cũng không cầm được.
Tây Tây đi.