Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 25
Nhiếp Ân Tây dần cảm thấy ngốc ở trong núi cũng không khó chịu đựng như vậy, ít nhất trong núi không khí trong lành, phong cảnh đẹp, thích hợp cho hắn vẽ vời. Hơn nữa sinh hoạt trong núi đơn giản, không có táo bạo và phồn hoa nơi thành thị, hắn mỗi ngày bất tri bất giác ở cùng Chu Vũ thời gian trôi qua cũng không tệ.
Bản thân hắn không phải người yêu thích xã giao, ở trong trường ngoại trừ một hai người coi như thân thiết thì những người khác cũng không giao thiệp nhiều, thời gian rảnh chủ yếu vẽ vời, tình cờ sẽ hứng thú với chút đồ mới mẻ hiện đại chơi đùa một chút.
Hơn nữa trong núi có Chu Vũ.
Nhiếp Ân Tây không dám tự hỏi mình tình cảm với Chu Vũ là gì, mỗi khi trong đầu chợt lóe vấn đề này hắn sẽ trốn tránh lập tức, không để đầu óc tiếp tục suy nghĩ. Hắn cảm thấy rất mắc cỡ, rõ ràng một vấn đề rất đơn giản nhưng không có cách nào trả lời.
Là Chu Vũ đem hắn vây lại chỗ này.
Nhưng cũng là Chu Vũ khi trời mưa to đi sơn đạo cõng bàn vẽ về cho hắn, là Chu Vũ tình nguyện chính mình chịu đói cũng phải làm cho hắn đồ ăn tốt nhất, là Chu Vũ đem một khỏa chân tâm hoàn toàn nâng đến trước mặt Nhiếp Ân Tây.
Có thể Nhiếp Ân Tây không dám nhận.
Kỳ thực làm Nhiếp Ân Tây sợ hãi nhất chính là ý nghĩ chạy trốn của mình càng ngày càng nhạt. Mỗi ngày hắn và Chu Vũ như một đôi tình nhân thật sự ở chung với nhau, nói là diễn kịch chính Nhiếp Ân Tây cũng cảm thấy buồn cười. Phần lớn thời gian hắn đều đắm chìm trong không khí nhìn như bình thường mà ngọt ngào này, tình cờ mới giật mình nhớ tới gia đình nơi xa xôi.
Hắn thường trong bóng đêm buồn bực nghĩ làm sao chạy trốn, trong đầu lại chợt lóe bộ dáng Chu Vũ cúi đầu mỉm cười, tâm Nhiếp Ân Tây sẽ vừa xót vừa trướng, hắn tận lực bình tĩnh tàn nhẫn tự nói với mình, hắn sẽ không ở lại đây.
Nhiếp Ân Tây đã tìm được biện pháp liên hệ với bên ngoài.
Kể từ khi làm lành, mỗi tuần Chu Vũ đều dẫn hắn đến nhà đại bá ăn cơm, bọn họ có lần gặp Chu Viễn đang làm bài tập, đứa nhỏ ngồi trên băng ghế trong sân nhìn một đề toán lớp bốn vò đầu bứt tai.
Chu Vũ lúc thường ở nhà phụ trách “phụ đạo” em trai, vì Nhiếp Ân Tây đến mà rất lâu không có thời gian để ý Chu Viễn.
Lần này gặp được, Chu Vũ nắm tay Nhiếp Ân Tây xem, Nhiếp Ân Tây nhìn sách giáo khoa nền trắng chữ đen, vừa quen thuộc vừa xa lạ thấy đề toán tiểu học bắt đầu bằng “Tiểu Minh”, phút chốc cảm thấy như đang mơ.
Hắn ngơ ngác nhìn Chu Vũ cúi người xuống làm bài.
Dù sao chỉ là số học đơn giản, Chu Vũ đã học xong sơ trung, vẫn có thể làm được.
Nhưng gã sẽ không giải thích, chỉ đơn giản làm xong rồi để Chu Viễn đọc lại, Chu Viễn cũng không phải học sinh thông minh, Chu Vũ nói hai, ba biến nó còn chưa hiểu. Nhiếp Ân Tây không nhìn nổi, mở miệng nói ra điểm chính, Chu Viễn là người duy nhất trong nhà nghe hiểu Nhiếp Ân Tây nói gì, nhóc sợ ngây người, lần đầu nghe chị dâu nói chuyện với nó, trong lúc nhất thời nhìn chằm chằm Nhiếp Ân Tây, không phản ứng gì.
Chu Vũ nhẹ nhàng quạt đầu nó một cái: “Sững sờ cái gì?”
Chu Viễn lầm bầm bảo chị dâu xinh đẹp, mới một bộ hiếu học thỉnh giáo Nhiếp Ân Tây. Nhiếp Ân Tây liền nhẹ giọng giải thích cho nó một lần, Chu Viễn mới hiểu được.
Chu đại nương quét đất bên cạnh cười nói: “Vợ anh cả từ trong thành tới chính là không giống nhau, Tiểu Vũ, con mang Ân Tây đến nhiều chút, để em con theo học.”
Chu Vũ từ trước đến nay hiếu thuận, lúc này nghiêm túc đáp ứng, thường mang Nhiếp Ân Tây xuống núi làm khách.
Chu Viễn cũng nghiễm nhiên coi Nhiếp Ân Tây như cô giáo, lúc giảng bài đều gọi “cô” mà không phải “chị dâu”. Nhiếp Ân Tây cuối cùng cũng coi như tìm được chút việc ngoài làm cơm và vẽ vời, nhiệt tình giúp Chu Viễn học, thậm chí còn chuẩn bị bài để dạy.
Nhiếp Ân Tây nhìn thấy trong vở bài tập của Chu Viễn có bút phê màu hồng, chữ giáo viên ngay ngắn khéo léo, có lẽ là cô giáo. Hắn bất động thanh sắc vòng vèo hỏi Chu Viễn, biết đối phương là người huyện khác đến dạy học. Trong núi giáo viên khan hiếm, cô giáo này kiêm cả chủ nhiệm, ngữ văn cùng âm nhạc đều dạy.
Nhiếp Ân Tây tính toán một buổi tối, quyết định thông qua sách bài tập để truyền tin.
Lần xuống núi tiếp theo, Nhiếp Ân Tây mang theo vở Chu Vũ mua cho hắn lần trước, mặt trên lít nhít hình vẽ.
Quả nhiên Chu Viễn vừa thấy liền la hét muốn học, Nhiếp Ân Tây nói nó trước phải làm bài tập, kiểm tra xong sẽ dạy nó vẽ.
Chu Vũ không nghi ngờ gì, dưới cái nhìn của gã Nhiếp Ân Tây thích vẽ như thế, dạy người khác vẽ cũng là chuyện bình thường.
Chu Viễn không có nhiều giấy, Nhiếp Ân Tây liền để nó vẽ trên mặt trái vở bài tập để gây chú ý cho cô giáo kia. Nhiếp Ân Tây trước tiên ở trên bìa vở vẽ nhân vật hoạt hình lưu hành, sau đó mới dạy Chu Viễn làm sao phác họa đường nét.
Chu Viễn học rất nghiêm túc, hỏi Nhiếp Ân Tây: “Cô, cái này thật đáng yêu, nó tên gì?”
Nhiếp Ân Tây đem lỗ tai vẽ xong, nói cho nó biết cái này gọi là “Tiểu keng cheng”, con nít trong thành đều rất thích.
Chu Viễn hâm mộ gật gật đầu.
Một nét cuối cùng, Nhiếp Ân Tây mất tập trung khen Chu Viễn một hồi, chính mình ở trên hình tiểu keng cheng đề một cái sos.
Chu Viễn dù sao cũng là con nít, lòng hiếu kỳ nhiều, hỏi Nhiếp Ân Tây chữ như con sâu này nghĩa là gì.
Nhiếp Ân Tây gượng cười, nói: “Đây là tên của nó.”
Chu Viễn như hiểu như không mà gật đầu.
Khi về nhà Nhiếp Ân Tây nắm tay Chu Vũ rất vui vẻ. Hắn cảm thấy cô giáo kia nhất định sẽ nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của hắn. Hắn có chút không dám nhìn vào mắt Chu Vũ, Chu Vũ hôm nay lại đặc biệt dính người, đến tối ngủ vẫn quấn lấy hắn không tha.
Hắn không biết, Chu Vũ ở dưới chân núi trước khi đi đã bảo Chu Đại Trụ đem toàn bộ dấu vết Nhiếp Ân Tây lưu lại trên vở Chu Viễn toàn bộ lau.