Tôi Có Trúc Mã

Chương 25


Đọc truyện Tôi Có Trúc Mã – Chương 25


LÂU QUÁ RỒI MỚI TRỞ LẠI NHỈ? THẬT RA AU CŨNG KHÔNG LƯỜI LẮM ĐÂU, CHỈ LÀ VỪA VIẾT XONG TRUYỆN NGẮN “KHÓI,ĐẠN VÀ YÊU” TINH THẦN TƯƠNG ĐỐI LƯỜI. NAY CỐ VIẾT CHAP MỚI CHO MỌI NGƯỜI, MONG MỌI NGƯỜI KHÔNG QUÊN AU
——————-
Gặp Ngô Khánh xong, tâm trạng tôi không tốt, cứ bị cái vẻ mặt của anh ta đe dọa chúng tôi tránh xa Đào Diệp Hân ra, trong lòng có chút khó hiểu. Tuấn Khải thấy tôi suy nghĩ, bèn hỏi:
– Làm sao thế? Vừa còn mạnh miệng vặn lại cậu ta cơ mà?
Tôi chép miệng lắc đầu. Chỉ là ánh nhìn của Ngô Khánh, cả lúc anh ta nghiến răng nói: ” Tuệ Tâm, các người muốn gì tôi sẽ chiều hết! Nhưng tránh xa Đào Diệp Hân đi!”
Thật ra tôi cảm thấy ánh mắt có chút quen thuộc, có vẻ rất giống ánh mắt của một ai đó tôi đã thấy rồi chẳng hạn.
Tối hôm đó, Tuấn Khải ngồi trong phòng làm việc, tôi lóc cóc bê laptop sang giường hắn rồi nằm ì xuống nghịch ngợm. Trong đầu cứ bị cái cảm giác quen thuộc từ câu nói của Ngô Khánh ám ảnh. Tôi lăn lăn vài vòng trên giường, mày nheo mắt nhăn cả lại. Một lúc sau, trên đầu tôi rõ ràng “tinh” một cái, tôi nhớ ra rồi!!
Tuấn Khải đang làm việc, nom thấy điệu bộ kì quặc của tôi trên giường, chống cằm khó hiểu:
– Nhóc con, em bị đau bụng à?
Tôi: “…”
– Hay là đến kì rồi?
Tôi: “…”
– Không phải sao? Hay là bị dị ứng?
Tôi:”…”
– Tối nay em ăn không nhiều, lại chẳng có món gì lạ? Muốn đi vệ sinh không?
Tôi: “….”
Tuấn Khải, anh đi chết đi!
Tôi ném cái gối vào hắn, ai ngờ hắn giơ tay bắt được, gương mặt đẹp trai lại còn cười cười, nãy giờ đều là trêu tôi.
Tôi tạm gạt sang một bên câu chuyện ngớ ngẩn vừa rồi, bèn nói với hắn:
– Tuấn Khải, lúc ở V.A, em thấy cái điệu bộ của Ngô Khánh rất quen mắt, rốt cuộc em cũng nhớ ra rồi!
Hắn nhíu mày nhìn tôi: ” Điệu bộ của Ngô Khánh?”
Tôi gật đầu rõ mạnh, sau đó đứng trên giường, diễn lại y Ngô Khánh, còn bắt chước giọng nói của hắn:” Tuệ Tâm, các người muốn gì tôi sẽ chiều hết! Nhưng tránh xa Đào Diệp Hân đi!”
Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười nhìn tôi, sau đó rời bàn làm việc, đến bên giường, kéo tôi ngồi xuống. Sau đó tự nhiên ôm tôi vào ngực, rất cưng chiều mà hỏi:
– Thấy quen ở chỗ nào?
Tôi quay người lại, kể cho hắn một chuyện, không biết hắn còn nhớ không.
Ngày hắn 18, tôi 13.
Các bạn còn nhớ câu chuyện Tuấn Khải ôn thi đại học ở trường đến tận 7h tối, tôi cố chấp đợi hắn ở phòng bảo vệ chứ? Ngày đó có một anh chàng bằng tuổi Tuấn Khải, đi ngang qua phòng bảo vệ, thấy tôi đang cầm ipad của Tuấn Khải chém hoa quả rất hăng say, cho nên có chút tò mò. Anh ta hình như gia đình cũng có chút điều kiện, hôm đó xe riêng đến đón muộn nên đành ngồi phòng bảo vệ chờ. Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, tôi lại nhìn xuống màn hình tiếp tục chém giết phọt máu lũ hoa quả bay bay. Anh ta tưởng tôi là con giáo viên trong trường nên hỏi tôi:
– Mẹ em dạy môn gì?
Tôi nhìn quanh một lúc mới xác định là hỏi tôi. Tôi đang chơi nên lắc đầu thay câu trả lời. Anh ta lại hỏi: ” Vậy bố em dạy môn gì?”
Tôi:”…..” Rõ ràng lúc đó muốn chém anh ta như chém hoa quả.
Vị nam sinh kia nhìn thấy vẻ mặt khó tả của tôi, bèn cười cười như thằng ất ơ.
Lúc này Tuấn Khải vừa tan, nhìn thấy tôi trong phòng bảo vệ còn có thêm một nam sinh bèn nheo đôi mắt hẹp dài lại. Hắn vẫy tay gọi tôi:
– Tâm To, về thôi!

Tôi thấy hắn, bèn cười rạng rỡ chạy ra, đưa ipad cho hắn để vào cặp, sau đó hắn nắm cổ tay tôi dắt ra ngoài cổng trường.
Về sau, trường hắn có cuộc thi bóng đá, tôi được hắn cho một suất ngồi cổ vũ. Trận đấu kết thúc, đội hắn đương nhiên thắng. Hắn chạy ra chỗ tôi, cười vui vẻ. Đột nhiên đằng sau đội trưởng đội đối thủ đi đến, bắt tay hắn. Sau đó, vị đội trưởng kia nhìn thấy tôi, bèn cười chào:
– Lại gặp em rồi!
Tôi lúc đó muốn lộn đầu xuống đất xem tôi có quen tên đội trưởng kia không? Anh ta nhìn thấy tôi có vẻ không nhớ ra, bèn cười chữa ngượng:
– À, lần trước gặp em ở phòng bảo vệ!
Tôi thở ra một tiếng, cười chào với anh ta, cũng không để ý biến sắc của người bên cạnh. Anh ta nhìn tôi, rõ ràng cao hơn tôi nhiều, chỉ thấp hơn Tuấn Khải một chút xíu, anh ta hơi khom người xuống, đối mặt tôi nói:
– Hôm nào anh mời em đi ăn nhé!
Tôi chả nhớ lúc đó phản ứng của bản thân như thế nào, chỉ nhớ rất rõ ràng cái tên ngốc nãy giờ đứng bên cạnh tôi đứng ra, kéo tôi lại sau lưng hắn, còn dõng dạc tuyên bố, cái vẻ mặt thối hoắc, vừa có chút sa sầm lại đầy ngạo mạn:
– Xin lỗi, em ấy không thích đi ăn với người lạ. Lần sau thấy em ấy, cậu cũng không cần để tâm đâu, em ấy có tôi rồi!
Ngày đấy thực ra tôi rất ngu, chỉ đơn thuần bị kéo đi, hãy còn là một đứa trẻ 13 tuổi đầu, còn tên ngốc Tuấn Khải đã là một thanh niên rồi. Suy nghĩ của thanh niên thì làm sao trẻ vị thành niên như tôi hiểu được.
Tôi đem chuyện này kể với hắn, chỉ thấy mặt hắn đã đen lại càng đen!
Hắn hậm hực như trẻ con: ” Có gì liên quan chứ? Em kể lại chuyện này làm gì? Anh và Ngô Khánh giống nhau chỗ nào? ”
– Anh không nhớ à, ánh mắt với kiểu cách anh nói lúc đó trước mặt vị nam sinh kia, chính là bảo vệ, bảo vệ không cho anh ta tiếp cận bông hoa là em. Theo giác quan nhạy cảm của phụ nữ, thái độ sáng nay của Ngô Khánh cũng chính là như vậy, chính là có giận dữ, nhưng lại mong muốn bảo vệ nhiều hơn.
– Bảo vệ Đào Diệp Hân?- hắn nghi hoặc.
– Ừm, em cảm nhận là như thế! Nhưng nếu điều tra Diệp Hân với Ngô Khánh đã có quan hệ phức tạp như thế, anh ta là vì áy náy nhà họ Ngô hại nhà Diệp Hân, hay vì có tình cảm với cô ấy?
Tuấn Khải cũng nghiêm túc xem xét vấn đề này, suy nghĩ một lúc, hắn giữ nguyên tư thế, tựa cằm vào vai tôi:
– Tâm To, chuyện này không thể dựa trên cảm tính mà xem xét được. Chúng ta không thể suy luận gì nhiều.
Tôi gật gù. Hắn lý trí, tôi cũng hiểu. Chỉ là không chắc chắn, lại có chút cảm nhận, muốn nói cho hắn biết thôi.
Tên nào đó mặt dày mày dạn, bèn dụi dụi vào hõm cổ tôi, giọng nhỏ nhí:
– Nhưng mà anh không ngờ, nhóc con, em lại nhớ rõ ràng nhiều chuyện như vậy!
Thật ra trước đây còn nhiều thứ không thông suốt, thật ra đều là cùng nhau chơi mèo vờn chuột, vờn nhau tận hai mấy năm. Sau này hiểu tình cảm của hắn, mới hiểu những hành động kì quặc của hắn trong mắt tôi trước kia, chỉ là chút vụng về bột phát của tình cảm.
Tôi cảm thấy nhột, bèn khó chịu lắc lắc người, đùa cợt thế nào biến thành hai chúng tôi một trên một dưới xộc xệch trên giường. Tuấn Khải cười nham hiểm, nói với tôi:
– Đến giờ nấu cơm rồi Tâm To!
Tôi lệ rơi một hàng.
Nấu cơm cái đầu nhà anh!
Hắn tiếp: ” Anh thổi lửa cho, em góp gạo được rồi!”
Như thế không phải tôi thiệt à? Tôi bèn cựa quậy, giẫy giụa không nghe
” Em ngoan đi, bây giờ đều là nồi cơm điện cả, nhanh thôi mà!”
Tôi:”….”
Đồ cơ hội nhà anh, như thế không tốt đâu.
————-tôi là dải phân cách xe cảnh nóng————–
Khoảng hai hôm sau, Tuấn Khải chủ động liên lạc với Diệp Hân, nói với cô ấy rằng chúng tôi muốn gặp cô ấy.
Diệp Hân đồng ý, chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán cafe gần nhà cô ấy.

Đúng giờ hẹn, tôi theo chân hắn đi gặp Diệp Hân, lòng có chút khẩn trương. Vì là ngày chủ nhật, quán có vẻ đông hơn một chút. Tuấn Khải cầm tay tôi kéo vào một phòng vip, hai mặt tường đều là kính nhìn xuống dưới đường lớn, phong cảnh rất tốt. Còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn, Tuấn Khải nói chúng tôi cần đến sớm để thể hiện thành ý một chút, mong muốn vụ làm ăn này sẽ thành công.
Diệp Hân đến không lâu sau. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn giáp mặt cô ấy, có sinh khí hơn lần trước. Cô ấy là một cô gái trẻ, tác phong sạch sẽ, cẩn thận. Cô vươn tay bắt tay Tuấn Khải xong, lại nhìn sang tôi, có chút nghi hoặc: “Đây là…?”
– Là vợ chưa cưới của tôi!- Tuấn Khải chắc chắn cười đáp.
Tôi méo mặt, lườm tên kia, thế nào tôi thành vợ chưa cưới của hắn vậy, nhẫn chưa đeo, màn cầu hôn thần thánh còn chưa có, đã dám tung tin vớ vẩn. Tôi nén giận, quay sang cười với Diệp Hân:
– Chị không cần để ý đến tôi, chỉ cần nói chuyện với Tuấn Khải là được!
Diệp Hân ngơ ra một chút rồi phì cười, gật gật nhìn tôi. Thật ra lúc trước định theo dõi bọn họ cơ, dù sao ở nhà cũng khấp khởi không yên. Sau đó hắn biết, liền mắng tôi ngốc nghếch, chắc nịch kéo tôi đi cùng.
Diệp Hân cũng thực sự không để ý đến tôi nữa, chỉ sắc sảo nhếch môi:
– Phó tổng Khải cũng thật chiều vợ!
Này này, không phải vợ!
Tuấn Khải: “Bây giờ tôi không còn ở công ty cũ nữa, về V.A cũng không còn là phó tổng nữa, chỉ là nhân viên quèn thôi”
Diệp Hân nhếch môi một chút:” Nhân viên quèn có cả chủ tịch của V.A chống lưng, cái này e rằng đến cả lão Ngô cũng phải kiêng dè ít nhiều!”
Tôi ngồi bên, suýt nữa vỗ tay! Mẹ nó, đây mới là đối đáp chứ! Đặc sắc, lần đầu gặp, mới lời chào hỏi thôi cũng đã như trailer phim đấu trí rồi!
Tuấn Khải cười nhẹ, không đáp, gọi phục vụ lên, gọi đồ uống theo ý của mỗi người rồi mới nhẹ giọng:
– Cô Hân, thật ra mục đích của đối phương chúng ta đều rất rõ, không cần vòng vo làm gì!
Diệp Hân: ” Vừa hay, tôi cũng thích nói chuyện với những người thẳng thắn!”
Tôi nhìn ánh mắt của Diệp Hân, Tuấn Khải từng nói mắt nhìn người của tôi không tệ. Nhìn vào dáng vẻ tự tin của Diệp Hân, tôi thấy lời lúc trước của Tuấn Khải là đúng: Phải diễn theo đúng kịch bản mà Đào Diệp Hân đã viết ra, dù biết cũng phải làm ngơ là không biết, để cô ấy nghĩ chúng tôi bị cô ấy cho vào tròng.
Diệp Hân diễn một vở kịch, bằng cách nào đó để vị luật sư kia đưa cô đến chỗ bạn Vương Minh khám bệnh, lại dùng cơ trí khéo léo kéo được Vương Minh và Tuấn Khải vào cuộc, để cho Tuấn Khải chủ động tìm đến cô một cách đầy tình cờ. Như vậy, cô ấy đã ngầm thông báo với nhà họ Ngô rằng cô không đối đầu họ, người đối đầu với họ chính là Tuấn Khải và chủ tịch Dương- bố Tuấn Khải.
Tôi thầm nghĩ, Diệp Hân rất thông minh, nhưng lần này lại quá tự tin.
Tự tin quá bao giờ cũng dễ bị bắt thóp.
Xem ra, Tuấn Khải đã có được cái thóp của cô ấy rồi.
Tôi chỉ cần ngồi xem kịch hay là được.
Tuấn Khải tiếp: ” Cô ra giá đi, 10% bao nhiêu?”
Cổ phần của một công ty bình thường đã có giá trên trời, vậy cổ phần của tập đoàn V.A có giá như thế nào?
Diệp Hân nhẹ nhàng đặt tay lên chống cằm, dáng vẻ yêu kiều: ” Tôi đâu nói là sẽ bán cả 10%, tôi chỉ có thể bán cho anh 5% mà thôi!”
” Tuấn Khải anh nói xem, bán cho anh 5%, dù sao cũng về tay chủ tịch Dương, lúc này cách biệt của chủ tịch với lão Ngô là 10%, cho dù thế nào, vẫn là lợi cho anh, đúng không?”
Tôi nhẩm thầm trong bụng, Diệp Hân là con cáo. Thế nhỡ cô ta dùng 5% kia bán lại cho lão Ngô, thế là hai bên lại duy trì lại thế chênh lệch nhỏ bé ban đầu, như vậy là công toi à? Đào Diệp Hân giữ lại 5% là quá mức khôn ngoan, nếu không có gì bất lợi, thì nó là của cô ấy, nhưng nếu bất lợi, tẩu tán 5% ấy đi cũng chẳng thiệt gì. Tôi chỉ không hiểu, không phải Diệp Hân muốn trả thù nhà họ Ngô sao? Sao lại chơi nước đôi như vậy?
Tuấn Khải cười, đan hai tay vào nhau, đặt trên đùi, ánh mắt có chút lí thú.
– Cô Hân, cô nên con bài cuối cùng của mình với chúng tôi thôi! Chúng tôi cần, cô cũng bán cho nhà họ Ngô, không cần thử nhau nhiều lần như vậy!
Diệp Hân có vẻ ngạc nhiên khi Tuấn Khải nói về nhà họ Ngô, hẳn là đã biết câu chuyện của cô ấy. Nhưng cô ấy thông minh, liền hiểu với khả năng bây giờ của Tuấn Khải, điều tra chuyện đó không khó. Đôi mắt hạnh của cô ta nheo nheo lại, nghiêm túc:
– Tuấn Khải, năng lực của anh quả nhiên không phải đồn đại vô căn cứ!
Nước uống được dọn lên, tôi nhấp nhấp môi. Hai người kia chưa động. Tuấn Khải đứng lên, kéo cả tay tôi. Tôi ngạc nhiên đứng lên theo hắn. Hắn cầm tay tôi, nói với Diệp Hân:

– Cô Hân, chúng tôi muốn 10%, cô cũng không thiết tha gì với V.A, tôi hiểu. Mong cô suy nghĩ.- Nói rồi, hắn rút trong túi ra card, đặt lên bàn- Gọi cho tôi khi cô nghĩ xong, chúng tôi sẽ đáp ứng. Còn nữa, đồng ý chuyển 10% này, tôi sẽ giúp cô điều tra lại vụ việc của nhà cô, thứ mà vị luật sư nhà cô không làm được.
Tôi và Diệp Hân, nghe câu cuối cùng, đều giật mình nhìn Tuấn Khải. Tuấn Khải chào Diệp Hân rồi kéo tôi đi, tôi ríu cả chân mới chào cô ấy kịp. Ra khỏi quán, tôi níu áo hắn, hỏi:
– Không phải anh nói diễn theo cô ta à? Sao đột nhiên lại lật ngược như thế?
Hắn nhìn tôi, mở khóa xe, nói: ” Đây gọi là nhử mồi câu. Yên tâm, mọi chuyện anh lo được. Nhóc con, em còn phải học tập nhiều lắm!”
Tôi dẩu môi, theo kịp suy nghĩ của hắn là chuyện tôi đang phải học mà. Dù sao dạo này tôi thấy mình cũng có chút tiến bộ.
” Nhưng anh nói giúp Diệp Hân điều tra là sao, còn cái gì mà vị luật sư theo Đào Diệp Nghị không thể điều tra được?”
” Bên Vương Minh có chút thông tin rồi, khi nào chắc chắn anh sẽ nói cho em biết!” – hắn trả lời.
Tôi im lặng, hắn cũng lặng im. Được một lúc thì hắn nói:
” À, mẹ bảo tối về nhà ăn cơm!”
“Ừm”- tôi dạo này cũng không gặp cô Dương nhiều, cả Mai An nữa.
” Nghe mẹ bảo, hôm nay bố vừa đi khám về, bác sĩ nói…khối u ở gan của bố….đang có dấu hiệu xấu!”
Tôi kinh hãi nhìn Tuấn Khải, thấy tay hắn đang nắm chặt vô lăng, tôi biết hắn đang lo lắng, lại kìm chế chính mình. Hắn nhận cô chú Dương vì biết bệnh tình của chủ tịch Dương không tốt, sức khỏe của cô Dương không ổn định, Mai An em gái hắn phải gánh vác tất cả. Hắn là kẻ trách nhiệm và lương thiện, vẻ ngoài có vẻ không quan tâm nhưng thực ra lại rất tình cảm. Máu mủ không đổ đi được, nhận bói mẹ đẻ không bao lâu thì nhận được tin này, hơn nữa lại còn đang rối ren chuyện tập đoàn của chủ tịch.
Hắn nhắc tôi: ” Về nhà đừng nói gì với bố mẹ cả. Việc này anh đã nói với bố, bố cũng đồng ý để anh tự lo liệu rồi!”
Tôi gật đầu, nhìn hắn ngốc nghếch nhận lấy về mình. Chuyện gặp Diệp Hân hôm nay, không nói cho chủ tịch, có lẽ mong chú có thể tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt. Tuấn Khải, hắn là đứa con tốt.
——–
Tối hôm đó, bữa cơm có đông người hơn, chú Dương rất vui vẻ, mọi người không ai lộ ra chút không vui nào để không ảnh hưởng đến tâm trạng của chú. Nhóc cháu của Tuấn Khải cũng đến, tên nhóc học mẫu giáo đã đua đòi có bạn gái cùng tên với tôi, nhìn thấy tôi đã nhảy ra:
– A…Cô Tuệ Tâm, cô tên đẹp!
Tôi:”….”
Tuấn Khải ngồi bên, ánh mắt lấp lánh ý cười. Tôi bế nhóc lên đùi, gương mặt trắng, từ nhỏ đã cực kì đẹp trai, có nét rất giống Tuấn Khải. Lại càng giống hắn ở chỗ, lúc ngậm miệng thì rất đáng yêu, mở miệng ra là khiến người ta nghẹn chết.
Tôi véo mũi nó: “Tuấn Tuấn, dạo này có còn qua lại với bạn Tuệ Tâm gì đó ở trường không?”
Tuấn Tuấn gật đầu mạnh một cái: ” Có…có…Cháu thích bạn ấy, bạn ấy lại nói cháu quá mức đào hoa”
Cả nhà phá lên cười, tôi trừng mắt, trẻ con bây giờ sao lại nói toàn hoa ngôn mĩ từ như thế?
Tuấn Khải ngồi bên đang cười rũ rượi, bèn với qua người tôi nói:
– Cháu phải bảo với bạn ấy, trái tim cháu chỉ có bạn ấy thôi!
Cô Dương đánh nhẹ lên vai hắn một cái, cười cười: ” Thằng này, dạy trẻ con vớ vẩn!”
Mọi người vì câu nói của cô Dương lại tủm tỉm, tôi véo má trắng trắng của Tuấn Tuấn, nó lại nhảy lên:
– Cô Tuệ Tâm, cháu quyết định rồi, cháu sẽ theo đuổi bạn ấy tới cùng, cho đến cùng trời cuối đất!
Hắn:”…”
Cả nhà:”….”
Tất cả lại tiếp tục cười. Chỉ có mình tôi méo mặt. Có phải mẹ thằng bé cho nó xem nhiều phim kiếm hiệp quá rồi không?
Ăn cơm xong, chủ tịch Dương gọi Tuấn Khải lên nói chuyện. Tôi kéo Mai An ra một chỗ, hỏi về tình hình chủ tịch. Chỉ thấy Mai An im lặng, sau đó, tôi cảm thấy, em gái Tuấn Khải đều giống hệt hắn, đều thích tỏ ra mạnh mẽ. Tôi chống tay lên ban công, nói:
– Hai anh em tính tình giống y nhau! Em là con gái tuyệt đối không được giống anh ấy, lúc nào cũng miễn cưỡng kiên cường.
Vì tôi hiểu hắn, nên cũng hiểu một phần nào đó của Mai An.
Mai An hơi ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó khóe mắt hồng lên. Tôi vỗ vỗ vai cô ấy, hai giọt nước mắt nặng trĩu chảy xuống, hai vệt dài trên má rõ ràng nói cho tôi biết cô ấy vừa khóc.
Lúc ấy tôi nhận ra, có lẽ, bệnh của chủ tịch đã không còn khả quan nữa rồi!
Mai An nói cho tôi biết, ung thư gan đã vốn rất nguy hiểm, chủ tịch trước nay vẫn điều trị để kiềm chế lại sự di căn của khối u, nhưng tình trạng cách đây không lâu bắt đầu xấu đi.
Tuần sau chủ tịch sẽ ra nước ngoài để bắt đầu lựa chọn hóa trị và xạ trị. Tình hình tệ hơn tôi tưởng.
Đi xuống dưới nhà, gặp Tuấn Khải vừa đi từ phòng chủ tịch ra, đang đứng ở cầu thang, hắn nói chủ tịch Dương muốn gặp tôi. Tôi cảm thấy lạ, cũng có một chút lo lắng. Tôi vào phòng chủ tịch, chỉ thấy chú đang ngồi trên ghế, sắc mặt không tốt như lúc ăn cơm.

Chủ tịch nói tôi ngồi đi, tôi ngồi xuống, chú nói ngồi cạnh chú đi.
Tôi ngần ngừ rồi cũng nghe theo. Bàn tay dạn dĩ đặt lên bàn tay tôi, khiến tôi có đôi chút giật mình, chú nói:
– Tuệ Tâm, chú đã coi con là con dâu của chú, là đứa con của chú, nên chú có chuyện này muốn nhờ con giúp, được không?
Tôi nhìn vào ánh mắt chú, gật đầu: ” Chú cứ nói, nếu con làm được, con sẽ cố hết sức!”
Chú Dương cười, bàn tay đập đập lên bàn tay tôi, rất giống bố tôi lúc khuyên nhủ tôi gì đó.
” Tuệ Tâm, bệnh tình của chú chú tự biết. Có điều này chú nói cho cháu, tuyệt đối đừng nói cho ai. Thật ra tập đoàn có 15% cổ phần của nhà nước, Chú có 30 % cổ phần, lão Ngô có 25 %, những cổ đông khác nhỏ lẻ hơn, không có gì đáng ngại. Chú đã làm xong tất cả thủ tục chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần cho Tuấn Khải, nó có năng lực, tập đoàn để nó quản lý không sao. Chú có lỗi với Mai An, để đảm bảo vững chắc cho V.A không rơi vào tay lão Ngô, chú không thể chia đều cổ phần, nó là đứa thông minh, nó sẽ hiểu. Phần tài sản chuyển nhượng cho nó chú cũng đã làm xong hết. Sau này, nếu chú có đi, cũng giúp chú nói với chúng nó, chú không thiên vị đứa nào, đều là con của chú”
Tôi cắt ngang:” Chú đừng nói như thế mà…cháu!”
” Tuấn Khải nó rất thương cháu, cháu hãy chăm sóc nó thật tốt. Cháu có con mắt nhìn người không tệ, sau này chuyện cưới xin của Mai An cháu hãy giúp nó một tay. Cô Dương rất thích cháu, hãy để mắt bà ấy giùm chú!”
Tôi bị chú Dương làm cho cảm động. Bởi tấm lòng của một người cha, một người chồng.
Ở trên cao đủ lâu để chú lo liệu chu toàn hết thảy. Người cao tay lại có tài sản lớn như chú, đây chính là cái khôn ngoan hơn người.
Chú nói với tôi, những lời này chỉ nói với mình tôi. Mai An và Tuấn Khải cố chấp lại kiên cường, cô Dương nhạy cảm lại mềm lòng, chú hiểu rằng, những lời chú muốn nói với họ rất nhiều, nhưng tâm ý sâu sa của chú, lại muốn nhờ tôi.
Không ai bất lão trường sinh, chỉ là li biệt khiến người ta hoảng sợ.
Chú còn nói, thật sự muốn nhìn thấy tôi về làm con dâu chú khi chú còn có thể. Chú Dương nói xong lại nói: ” Xin lỗi, chú như thế giống như đang ép cháu, chỉ là chú ích kỉ một chút, nhìn thấy cháu cùng Tuấn Khải bên nhau vui vẻ là chú rất vui rồi!”
Thế nhưng, câu nói ấy của chú làm tôi trằn trọc mãi.
Buổi tối, cô Dương sai người chuẩn bị phòng cho chúng tôi. Nói chúng tôi đêm hôm rồi đừng về. Người làm nhà họ Dương cũng thật có tâm, chỉ chuẩn bị cho tôi ở phòng Tuấn Khải.
Dù sao cũng là công khai chung phòng, thiếu nữ e ấp như tôi có chút xấu hổ.
Tuấn Khải lại chẳng xấu hổ xấu han gì, kéo tôi vào phòng. Hắn dùng lực khiến tôi kêu lên một tiếng. Hóa ra hắn lôi tôi ra ngoài ban công, ôm tôi từ đằng sau, mệt mỏi vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Mỗi khi tên ngốc này khó chịu, đều kéo tôi ra ban công hay chỗ nào đó có thể nhìn ngắm bầu trời, sau đó làm nũng mà gục mặt vào vai tôi như thế.
Tôi đặt tay lên đôi bàn tay đan chặt nơi eo mình, hắn thì thầm:
– Bố nói gì với em thế?
Tôi nghĩ xa xăm, nói với hắn: ” Nếu chú Dương muốn anh với em kết hôn, để chú ấy có thể chứng kiến thì sao?”
” Anh biết ngay mà! Bố làm khó em rồi!”- hắn nói, hơi nóng phảng phất bên cổ tôi.
” Không có, chú ấy vừa đả động đến đã gạt đi ngay, không muốn ép chúng ta!”
Hắn xoay người tôi lại, nhìn sâu vào đôi mắt tôi, nhìn rất lâu mới mở miệng:
– Vậy có chịu gả cho anh không?
Tôi nhất thời bị câu nói làm cứng họng, mặt mũi đều đỏ bừng hết, bèn quay mặt đi, nói dỗi:
– Ai thèm gả cho anh chứ!
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn, bèn quay lại định mắng hắn một câu. Vừa quay lại đôi môi đã bị hắn chiếm lấy, hơi ấm phủ kín giác quan, môi lưỡi dây dưa quấn quýt.
Khi tôi chưa định thần rõ ràng, hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tôi vào giường, ôm chặt trong lòng, không nói câu gì. Tôi lơ mơ ngủ, bên tai còn nghe tiếng hắn nói:
– Nhóc con, trong tay anh chưa có gì chắc chắn, anh chưa muốn cầu hôn em, anh phải để Tâm To của anh có thể đứng trên vạn người mà kiêu hãnh. Nhưng anh sợ, rất sợ…rất sợ bố không đợi được anh…đợi được chúng ta….
Tuấn Khải, anh đã từng sợ bao nhiêu lần trong đời.
Thực ra em rất nhát gan, sợ rất nhiều thứ…
Đêm ấy, tôi mơ về chúng tôi hồi nhỏ. Tôi sợ ma, sợ rắn rết, sợ điểm kém, sợ bố đánh đòn…đều có hắn ở cạnh. Cuối cùng lại thấy ám ảnh vì cái cảnh hắn suýt phát khóc vì không tìm được tôi khi hai đứa lạc nhau ở công viên giải trí.
Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ nói cho hắn, thứ tôi sợ nhất, chính là nhìn thấy hắn sợ hãi…
———–
Gigi: các bạn comment ủng hộ GI nhé! Hai tháng mới có chương mới, bạn Au này thành thật xin lỗi!
Đọc truyện vui vẻ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.