Bạn đang đọc Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 44: Thế Giới Thứ Hai
Buồn ngủ có người đưa gối kê đầu, Sở Thời Từ do dự một lúc rồi dứt khoát tham gia nhóm chat.
Đó là một nhóm lớn gồm 50 người, tên nhóm là:【Lâu đài pha lê của công chúa】
Sở Thời Từ vừa vào nhóm, tin nhắn hoan nghênh cậu vào nhóm lập tức spam tràn màn hình.
Không có kính lúp nên Minh Triết không thể đọc được chữ trên chiếc laptop nhỏ.
Cậu bé chớp chớp đôi mắt chua xót, “Anh, nhóm gì thế?”
Sở Thời Từ lướt xem danh sách các thành viên trong nhóm, “Xem thông tin thì bên trong toàn là các bé gái khoảng 10 tuổi.
Thông báo nhóm nói rằng đây là “một đại gia đình ấm áp, nơi bạn có thể trút bầu tâm sự của mình””
Minh Triết để mắt nghỉ ngơi đủ rồi mới cúi người xuống.
Ảnh đại diện của mọi người trong nhóm này đều rất hường phấn đáng yêu, cơ bản đều là hình ảnh của các nhân vật hoạt hình được các bé gái yêu thích.
Một phút sau, nghi thức chào đón kết thúc.
Mọi người bắt đầu nói về những điều của riêng mình, bầu không khí trong nhóm vô cùng hài hoà.
Không lâu sau, một thành viên trong nhóm đột nhiên nhảy ra.
Tiên Tử Thạch Anh Tím:【Cha lúc nào cũng sờ tớ, tớ sợ lắm, huhu.】
Nhận lời mời của những người trong nhóm, cô bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Minh Triết ban đầu còn chăm chú đọc, nhưng sau khi đọc một hồi, lỗ tai cậu bé dần đỏ lên.
Cậu bé đỏ mặt, đặt kính lúp xuống, khó chịu quay mặt đi: “Anh, em hơi khó chịu.”
Sở Thời Từ hỏi cậu bé: “Sao lại khó chịu?”
Trong mắt Minh Triết hiện lên một tia hoang mang, “Rõ ràng em nên đồng cảm với em ấy, nhưng em lại thấy thật ghê tởm.”
Cậu bé còn nhỏ nên không hiểu vì sao mình không thể đồng cảm với “cô gái” này, còn đang suy nghĩ xem có phải mình đã trở nên lạnh nhạt hay không.
Nhưng Sở Thời Từ, một tay già đời, lại biết rất rõ điều đó.
Các cuộc trò chuyện trong nhóm này giống chất thải đồi trụy từ góc nhìn của ngôi thứ nhất hơn là lời tự thuật của nạn nhân.
“Cô gái” kể chuyện rất chi tiết, dùng từ ngữ súc tích mà không cần thêm thắt nhiều.
Có ít từ nhạy cảm song lại rất lộ liễu.
Sở Thời Từ cười khẩy.
Ta chính là một bậc thầy đã xem phim khiêu dâm hơn bốn mươi năm, dám chơi trò này trước mặt ta à?
Không biết những người trong nhóm là do còn quá nhỏ và thiếu kinh nghiệm để nhìn ra những mánh khóe trong đó giống như Minh Triết.
Hay là cùng một giuộc, mỗi người một câu mà diễn kịch đây.
Cả đám người nhào vô an ủi Thạch Anh Tím, như để trấn an “cô gái”, họ nói ngắn gọn về câu chuyện của mình.
Đợi khi Thạch Anh Tím bình tĩnh lại, một quản trị viên mang hình ảnh công chúa màu hồng nhắc đến Sở Thời Từ.
Quản trị viên · Bông Tuyết Lung Linh:【Chắc hẳn bồ cũng đang có khoảng thời gian tồi tệ, nếu có điều gì không vui, bồ có thể chia sẻ với bọn mình.】
Minh Triết không theo kịp tiết tấu, vẫn đang nghĩ xem tại sao hồi nãy mình lại cảm thấy ghê tởm.
Sở Thời Từ trầm tư chốc lát, chậm rãi nheo mắt lại, “Nói mẹ mày.”
Hệ thống đang tô màu cho hào quang bị cậu làm cho giật nảy mình,【Gì vậy? Cậu xắn tay áo lên làm gì?】
“Xây dựng nhân vật, bồi dưỡng tình cảm, lấy lòng tin, sau đó từng bước dẫn người ta vào hố.
Không phải Killing Pig* thì là gì? Killing Pig lừa tiền, còn cái này là dụ dỗ bé gái.”
*là hình thức lừa đảo tình cảm (romance scam) có tổ chức, mà tiếng Hoa gọi là 殺豬盤 (Killing Pig) từ nhóm đối tượng Trung Quốc hoạt động tại Đông Nam Á, đây cũng là nơi nở rộ kiểu lừa đảo dạng này, và có thể chúng có chân rết tại Việt Nam.
(tinnhiemmang.vn)
Sở Thời Từ nghiến răng nghiến lợi, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Nếu ta đoán không sai, trong nhóm 50 người này ít nhất có một nửa là kẻ lừa đảo.
Mỗi ngày để vài người kể lể trong nhóm, cộng thêm cố ý sử dụng mấy từ ngữ tục tĩu.
Mấy kẻ còn lại thì ra mặt an ủi khiến bầu không khí trông rất hài hòa, thoạt nhìn quả thực chính là khu vườn sau nhà của các cô gái.
Dần dà, những bé gái chịu đủ sự sỉ nhục thực sự cũng sẽ sẵn sàng nói hết lòng mình với nhóm.”
Hệ thống đặt bàn chải xuống, kinh ngạc ồ lên một tiếng.
“Trong nhóm có vẻ toàn là con gái, nhưng thực tế ít nhất một nửa là đàn ông.
Người lớn bị Killing Pig còn choáng váng nữa là, vậy mà dám dùng loại thủ đoạn này để dụ dỗ mấy cô bé mười tuổi, đúng là độc ác.”
Siêu nhân công chúa nhỏ:【Hôm nay lúc ăn cơm tối, chú sờ ngực mình, mình đau lắm.】
Đúng như cậu dự đoán, những người hoạt động tích cực trong nhóm ngay lập tức chạy đến an ủi cậu.
Nói gì cũng có, nhưng trong từng câu từng chữ đều lộ ra một ám chỉ: “Chúng ta đều giống nhau, bồ cứ bung lụa đi.
Trong nhóm không có con trai, đây là thiên đường của con gái.”
Phía sau truyền đến giọng nói ngập ngừng nỉ non, “Anh ơi, em khó chịu.”
Sở Thời Từ quay đầu lại nhìn, Minh Triết liên tục xem lịch sử trò chuyện bằng kính lúp, lông mày ngày càng nhăn lại.
Sở Thời Từ hỏi cậu bé sao vậy.
Minh Triết, người luôn thông minh, lần đầu tiên bị mắc kẹt, nghẹn họng cả buổi vẫn không thể nói được lý do.
Tình hình hiện tại đã nghiêm trọng vượt quá nhận thức của Minh Triết.
Cậu bé không có cách nào để phân tích xem vấn đề nằm ở đâu thông qua kiến thức mà mình đã nắm vững.
Sở Thời Từ xua tay, ý bảo cậu bé tạm thời tránh ra, “Em còn nhỏ, có một số việc em không hiểu đâu.
Đây là sở trường của anh, xem một mình anh chấp hết này.
Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là cô bé ngốc nhất và dễ lừa nhất trong nhóm.
Nếu như bọn họ thật sự có vấn đề, trong vòng nửa tháng, bọn họ sẽ ra tay với anh.”
Trên mặt Minh Triết không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt màu nâu nhạt kia lại hiện lên một tia sùng bái.
Sở Thời Từ được cậu bé nhìn như thế thì phê muốn bay lên luôn.
Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu dùng kỹ năng đồi trụy siêu phàm của mình để bịa ra câu chuyện bi thảm cho “Siêu nhân công chúa nhỏ” bằng giọng điệu hồn nhiên và non nớt nhất.
Mới đầu Minh Triết còn tò mò xem thử, nhưng sau vài giây, cậu bé đỏ mặt và trốn sang một bên.
Lam Lam cũng từng kể về những bất hạnh của mình trong nhóm, khi đó Minh Triết tức giận đến mức vành mắt đỏ cả lên.
Nhưng nhìn vào những cuộc trò chuyện trong nhóm này, cậu bé lại không tài nào đau lòng nổi.
Minh Triết suy nghĩ cẩn thận.
Không phải do cậu bé không thể đồng cảm, mà là cái nhóm này có vấn đề.
…………
Hai giờ chiều, Minh Triết cõng cặp sách bước vào quán cà phê Internet đen.
Lúc trước chú Lưu không hề cho cậu bé tiền tiêu vặt, cho nên cậu bé chỉ có thể dùng ké máy của người khác.
Bây giờ thì khác rồi, cậu bé đã có một khoản tiền tiết kiệm.
Minh Triết đứng trước quầy quản lý mạng, do dự hồi lâu, khẽ cắn môi chọn chiếc máy rẻ nhất và đặt trước một tiếng.
Cậu bé cố ý chọn máy nằm trong góc, xung quanh không có ai, cực kỳ yên tĩnh.
Cậu bé lau bàn rồi lấy siêu nhân nhỏ của mình ra khỏi cặp sách.
Sở Thời Từ ôm laptop, những ngón tay của cậu nhảy múa trên bàn phím tạo ra dư ảnh.
Một mình đấu với mấy chục người, thành thục lão luyện không rơi xuống hạ phong.
Một hai người trong nhóm sướng miệng thì không sao, đằng này cả chục người cùng sướng miệng?
Vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với cậu nghĩ, chắc chắn phải báo cảnh sát, nhưng không phải bây giờ
Tình hình hiện tại trong nhóm thậm chí còn chẳng được tính là quấy rối bằng lời nói.
Thời buổi này lưu lượng không hề rẻ, hai, ba mươi người lớn tốn thời gian và tiền bạc, không có khả năng chỉ muốn chơi trò đóng vai gia đình với trẻ con, khẳng định là có mục đích khác.
Cậu muốn câu đám người này lên rồi quẳng hết vào cục cảnh sát.
Minh Triết bật máy tính lên, đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, tham gia nhóm nhỏ của mình.
Trong nhóm tức khắc xuất hiện vài người.
Bố Hà xã hội của mày:【Hơn nửa tháng không online, anh còn tưởng mày ngoẻo rồi chứ.】
Thỏ con nhảy múa:【Chửi anh Vui Vẻ xong thì bỏ chạy, đồ nhát gan.
Cậu có bản lĩnh lắm mà, trốn cái gì.】
Minh Triết đã biết “Thỏ con” là người lớn, hơn nữa còn mang ý xấu.
Cậu bé không để ý đến “Thỏ con”.
【Bố Hà, lúc em không có mặt, trong nhóm có ai tự sát không?】
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Tuần trước, Công Chúa Lưu Li đòi tự sát, nhưng anh Vui Vẻ cản lại rồi.
Mày lướt lên trên đi, nói thật nhé Sáng Suốt, con người làm việc gì cũng phải có nghĩa khí.
Coi như anh Vui Vẻ là người lớn thật đi, vậy thì sao, anh ấy luôn rất tốt với chúng ta mà, cậu không thể đâm sau lưng người ta được.】
Sáng Suốt Giữ Mình:【.】
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Lại chấm, sao lúc nào mày cũng lấy lệ với anh vậy! Nếu không phải vì chúng ta chung một nhóm thì anh đã kêu người đánh mày lâu rồi.
Lần sau Bố Hà nói chuyện với mày, mày phải trả lời cho đàng hoàng biết chưa.
Người trong giang hồ, chữ nghĩa đi đầu.
Bây giờ mày vẫn chưa bước vào xã hội, Bố Hà đang dạy mày đạo lý làm người đấy.】
Minh Triết thở dài.
Đây là một chấn bé đù.
Tin tức từ tuần trước vẫn còn nguyên vẹn trong lịch sử trò chuyện.
Công Chúa Lưu Li là một cô bé 11 tuổi bị bỏ rơi và sống cùng ông bà nội.
Ông lão hàng xóm nhà cạnh bên luôn thích ôm cô.
Sở dĩ cô bỗng nhiên đòi tự sát là bởi vì tối thứ tư tuần trước, ông ta lại sờ soạng cô.
Trong đàn từng thảo luận về vấn đề của cô, Minh Triết đề nghị chống cự hoặc bỏ chạy, thế nhưng “Thỏ Con” lại bảo cô im lặng chịu đựng.
Mấy lần trước “Công Chúa Lưu Li” đều nghe lời “Thỏ Con”, kết quả ông già đó làm càng quá đáng hơn, sắp vượt quá phạm vi sờ soạng.
Thế nên khi gặp lại loại chuyện này, cô đã chọn nghe theo Minh Triết, lấy hết can đảm để cho ông ta một cú đá.
Cô nhỏ con nên sức lực cũng nhỏ, cộng thêm đang rất lo lắng, vì vậy cú đá đó chẳng thấm vào đâu.
Tuy nhiên lão già đó lại ngồi bệt xuống đất, khăng khăng rằng mình bị đá gãy xương rồi, bắt nhà cô phải bồi thường tiền.
Cha mẹ cố ý chạy gấp từ nơi khác về, sau khi giải quyết riêng với lão, liền trách mắng cô một trận.
Công Chúa Lưu Li rất ấm ức nên làm ầm lên trong đàn đòi tự sát.
Lúc ấy Minh Triết không online, mấy đứa trẻ trong nhóm đều không biết phải làm sao.
Tiểu Hà đang nghĩ đến việc gọi cho Minh Triết thì “Công Chúa Lưu Li” đột nhiên không quậy nữa.
Để lại một câu trong nhóm: ” Mọi người ơi mình không sao đâu, anh Vui Vẻ mới trò chuyện riêng với mình, giờ mình hết buồn rồi.”
Trong nhóm lại trở về yên tĩnh, “Công Chúa Lưu Li” cũng thường hay online nói chuyện phiếm, thoạt nhìn mọi thứ trông rất bình thường.
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【 Minh Triết, định khi nào tự sát đây.
Bọn này đều đang xếp hàng đó, mày không chết, bọn anh cũng không thể chết được.
Khi nào tự sát, mày cho một con số xác định đi, đừng kéo dài nữa.】
Sáng Suốt Giữ Mình:【.】
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Dấu chấm câu rốt cuộc có ý gì hả!】
Minh Triết không trả lời trong nhóm mà kéo cậu ta ra trò chuyện riêng,【Anh thật sự muốn chết ư?】
Tiểu Hà không trả lời, Minh Triết hỏi lại,【Đây là trò chuyện riêng, không có người ngoài.
Anh, anh nói thật với em đi, anh thật sự muốn chết ạ? Em chưa bao giờ tự sát, em hối hận rồi, em không muốn chết.】
Đối diện trầm mặc hồi lâu,【Thật ra anh cũng không nghĩ như vậy, nhưng đã hứa trong nhóm rồi, anh không có mặt mũi đổi ý.】
Minh Triết nhướng mày:【Vậy là anh không định tự sát ạ?】
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Mày đừng cười nhạo anh, tưởng tượng đến cảnh nhảy lầu, cắt cổ tay, anh liền không dám.
Lần trước anh lên mái nhà nhìn xuống mà chân mềm nhũn ra.
Đúng là anh cảm thấy sống không nổi, nhưng cũng không muốn chết như thế.
Anh đi theo anh Lưu lăn lộn, anh Lưu nói rằng thà sống còn hơn chết, nghe khá có lý.
】
Sáng Suốt Giữ Mình:【.】
Bố Hà Xã Hội Của Mày:【Má.】
Minh Triết không muốn cho có lệ, nhưng gõ quá chậm nên đành bỏ cuộc.
Cậu bé không trả lời Tiểu Hà nữa mà bắt đầu trò chuyện riêng với từng người.
Sau nhiều lần vật lộn, Minh Triết đã đúc kết được kinh nghiệm và bài học cho mình.
Nếu hỏi công khai trong nhóm, bọn họ đã bị ảnh hưởng nên hỏi thế nào cũng sẽ chọn tự sát.
Trong khi trò chuyện riêng thì chỉ còn 4 người vẫn giữ ý định tự sát.
Song cũng giống Tiểu Hà, muốn chết nhưng không dám.
Minh Triết đã từng hạ quyết tâm tự sát, lúc đứng ngoài cửa sổ, cậu bé không thấy sợ hãi mà chỉ muốn nhanh chóng giải thoát.
Cậu bé cảm thấy bốn người này về cơ bản khác với mình vào thời điểm đó.
Minh Triết chọt chọt siêu nhân nhỏ vạn năng, hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
Sở Thời Từ vẫn đang múa phím như bay, “Muốn chết nhưng không dám? Thế thì người đó vẫn còn cứu được.
Sợ hãi xuất phát từ cơ chế tự vệ, sợ hãi có nghĩa là não bộ vẫn chưa từ bỏ ý định sinh tồn, bản năng vẫn đang thôi thúc người đó sống sót.
Hãy để ai đó giúp đỡ họ, kéo họ ra khỏi tuyệt vọng, thế giới này sẽ bớt đi một người tự tử.”
Cậu dừng một chút, quay đầu lại cảnh giác nói: “Tiểu Triết, sao đột nhiên em lại hỏi cái này? Khó chịu ở đâu nhớ phải nói với anh.
Nếu như để anh thấy em treo lủng lẳng trên bệ cửa sổ một lần nữa, dù phải trói gô anh cũng sẽ lôi em xuống.”
Minh Triết chống cằm, nhìn siêu nhân nhỏ của mình với vẻ ỷ lại.
Cậu bé cảm thấy mình thật may mắn khi siêu nhân nhỏ đã cứu mình lúc mình tuyệt vọng nhất.
Sau khi xác định rằng cảm xúc của nam chính ổn định và không có xu hướng tự tử.
Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục diễn kịch với những người trong nhóm.
Cậu đang đợi ai đó kết bạn với mình, song không biết liệu mấy kẻ biến thái này có ý đồ gì khác hay là tâm tư của chúng quá kín đáo và bình tĩnh nữa.
Phong cách bên Sở Thời Từ quá dị hợm, Minh Triết không tham gia nổi.
Thế là cậu bé bắt đầu trò chuyện với bốn người bạn nhỏ đang có ý định tự sát.
Đặt thêm hai giờ, tiêu tốn một khoản tiền khổng lồ 7,5 tệ, cậu bé đau đến tim rỉ máu.
Trong “Lâu đài pha lê của công chúa” lại lần lượt có thêm ba người mới và họ cũng được chào đón nồng nhiệt.
Sở Thời Từ trò chuyện riêng với ba người mới, phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.
Cậu là được “Cậu Bé Vui Vẻ” giới thiệu vào nhóm, nhưng mấy người mới sau này thì không phải.
Kéo các cô bé vào nhóm là ba người khác nhau.
Sở Thời Từ chưa bao giờ nghe nói về những người này trước đây và họ không ở trong phạm vi xã giao của Minh Triết.
Sở Thời Từ quăng con chuột bằng đất nặn.
Được lắm, con mẹ nó là một tổ chức tội phạm..