Bạn đang đọc Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 34: Thế Giới Thứ Nhất
Edit: Min
Tướng quân và robot nhỏ của hắn (34)
Thời gian là một dòng sông không thể đảo ngược, mỗi lần du hành thời gian sẽ sinh ra một nhánh dòng thời gian mới.
Khi Tô Triết Ngạn ba tuổi, cây cầu thời – không chính thức hoạt động và con người đánh dấu tọa độ thời – không đầu tiên.
Năm đó là điểm bắt đầu, vì vậy đầu não không thể quay lại thời gian sớm hơn.
Người sáng tạo Eve là mối đe dọa lớn nhất đối với cô ta nên việc đầu tiên cô ta phải làm là giết chết Eve và kiểm soát Công nghệ Vĩnh Sinh.
Đồng thời, sự tồn tại của nữ vương Omega không phù hợp với mệnh lệnh của cô ta, cô ta cũng cần mau chóng đẩy Alpha thượng vị.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, cô ta chỉ biết quay trở lại năm cây cầu thời – không được vận hành.
Điều mà Tô Triết Ngạn muốn làm là thông qua cây cầu thời – không quay trở lại điểm bắt đầu, để những người trong quá khứ phá hủy đầu não và cây cầu thời – không, rồi tạo ra một nhánh mới.
Trên nhánh đó không có đầu não, trong thời gian ngắn cây cầu thời – không cũng sẽ không xuất hiện nữa, nó sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của đầu não.
Quỹ đạo phát triển của nó sẽ không phù hợp với dòng thời gian này, và tương lai sẽ có hàng trăm triệu khả năng, thậm chí hơn thế nữa.
Ở trên nhánh mới, Tô Triết Ngạn có thể chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường.
Cha của hắn có thể sẽ không tặng cho hắn món đồ chơi robot và hắn có thể sẽ không gặp được Sở Thời Từ.
Đây chính là điều mà Tô Triết Ngạn sợ hãi, hắn sợ rằng trên dòng thời gian đó, hắn sẽ không bao giờ tìm thấy A Từ của mình.
Hắn không biết việc du hành xuyên thời gian và không gian sẽ ảnh hưởng đến mình như thế nào.
Hắn không phải là người du hành thời gian, hắn chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Có lẽ hắn sẽ hoàn toàn biến mất vào thời điểm cây cầu thời – không bị phá huỷ.
Bởi vì trong quá khứ không có cây cầu thời – không, tương lai hắn cũng sẽ không có điều kiện cần thiết để du hành thời gian.
Có lẽ hắn sẽ quay trở lại dòng thời gian hiện tại, và những gì hắn nhìn thấy khi mở mắt ra vẫn là một hành tinh hoang vu.
Nhưng dù thế nào thì hắn vẫn phải thử.
Tô Triết Ngạn đã từng là một vị tướng quân, một người lính, mặc dù hắn đã bị lưu đày và trở thành tội phạm Beta tầng dưới chót, nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ quốc gia của mình.
Do sự tồn tại của cây cầu thời – không, mỗi chi nhánh của đế quốc đều nằm dưới sự kiểm soát của trí tuệ nhân tạo.
Cô ta xuyên không hết lần này đến lần khác là bởi vì sự phát triển của dòng thời gian trước đó không đáp ứng được mong muốn của cô ta.
Cô ta muốn mở một tập tin lưu trữ mới để bắt đầu lại sự nghiệp cứu nhân loại vĩ đại.
Tô Triết Ngạn không thể thay đổi kho lưu trữ đã bị cô ta phá huỷ.
Điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng hết sức để giải phóng đế quốc khỏi sự kiểm soát của đầu não trong một nhánh dòng thời gian nào đó.
Với cả, cho dù hắn không nghĩ đến quốc gia thì hắn cũng muốn cho Sở Thời Từ một môi trường sống an ổn.
Ngôi sao hoang vu không thích hợp để con người sinh tồn, đầu não sẽ tấn công vào đây bất cứ lúc nào, họ đang sống một cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai.
Tô Triết Ngạn sợ rằng một ngày nào đó lúc mình không chú ý, A Từ sẽ bị bọn tội phạm Alpha thay nhau xâm phạm, hoặc sẽ bị đầu não bóp méo ký ức rồi biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Hắn không muốn Sở Thời Từ cả đời chỉ có thể ăn kem dinh dưỡng, mặc quần áo rách rưới, đi trên một hành tinh bẩn thỉu, chịu đựng ánh mắt ghê tởm của đám Alpha mỗi ngày, cuối cùng bị thế giới bức điên.
A Từ của hắn nên được sống dưới ánh mặt trời.
……
Trước khoang con nhộng chứa đầy đá đen, Tô Triết Ngạn giải thích lại kế hoạch của mình.
Sở Thời Từ im lặng lắng nghe.
Trong kế hoạch này, Tô Triết Ngạn gánh vác mọi gánh nặng.
Hắn lựa chọn cúi đầu, tiếp nhận chuyển đổi giới tính thành Alpha, ẩn núp trở về đế quốc đã nằm dưới sự kiểm soát của đầu não chờ thời cơ.
Sở Thời Từ chỉ cần ở trong không gian đá đen, biến trở lại thành robot và tiến vào trạng thái ngủ đông, chờ Tô Triết Ngạn đến đón.
Hệ thống nghe xong liền nói: 【Nam chính gánh team, cậu nằm cũng thắng.】
Sở Thời Từ không nói gì.
Trong khi hệ thống vẫn đang cảm thán, Tô Triết Ngạn đột nhiên ôm chặt lấy Sở Thời Từ.
Giọng hắn có chút nghẹn ngào, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, “A Từ, em đừng sợ, tôi nhất định sẽ đến đón em.
Cho dù tôi biến mất trên dòng thời gian này, tôi cũng sẽ quay lại tìm em trên dòng thời gian mới được thành lập.”
Tô Triết Ngạn kiêu ngạo, hắn không phải là người chấp nhận số phận của mình, hắn sẽ không ngồi yên chờ chết.
Chừng nào hắn muốn hủy diệt đầu não và cây cầu thời – không, Sở Thời Từ nhất định phải trốn trong không gian đá đen.
Món đồ chơi robot không phải độc nhất vô nhị, nhưng Sở Thời Từ thì phải.
Cậu là bị hệ thống đưa vào, cậu không thuộc về thế giới này, cũng sẽ không xuất hiện ở các dòng thời gian khác.
Dòng thời gian thay đổi có thể sẽ khiến cậu biến mất, chỉ có đưa cậu vào một không gian độc lập thì cậu mới không bị ảnh hưởng.
Sở Thời Từ vỗ nhẹ vào lưng Tô Triết Ngạn, rõ ràng sắp chia xa nhưng cậu không hề cảm thấy hoảng sợ khi bị bỏ rơi.
Cậu lau nước mắt trên mặt Tô Triết Ngạn, mỉm cười trấn an nói: “Em không sợ, em tin anh.
Anh Ngạn à, anh cứ yên tâm mà đi đi, em sẽ luôn ở nơi này chờ anh.”
Tô Triết Ngạn cắn chặt môi dưới, hốc mắt hơi đỏ lên, “Tôi không có ý định bỏ rơi em, em phải tin tôi.”
Sở Thời Từ ôm mặt hắn rồi hôn lên môi hắn, “Em tin anh.
Không sao đâu mà anh Ngạn, đừng lo cho em.”
“Có thể tôi sẽ phải rời đi rất lâu.”
“Em biết, em có thể biến thành robot và ngủ đông ở chỗ này, giữa chừng sẽ không có tri giác.
Nhưng anh đó, không biết thương mình gì cả.
Anh sắp chuyển đổi giới tính thành Alpha rồi, sau này nhất định sẽ chịu nhiều cực khổ.
Em thì chẳng cần làm gì hết, nhắm mắt mở mắt, cả quá trình nằm cũng thắng.”
Hệ thống nghe cậu nói vậy, nhịn không được cắt ngang,【Cậu không phải robot thật sự, cậu không có ngủ đông mà chỉ có giấc ngủ.
Đói cũng không chết được, cùng lắm là không có điện thôi.
Nhưng cậu có linh hồn và cảm giác được thế giới bên ngoài.】
Nó dừng một chút, rồi bỗng nhiên kêu lên,【A, tôi hiểu rồi.
Nếu nam chính rời đi mười mấy hai mươi năm, cậu sẽ luôn bị nhốt trong khoang con nhộng.
Lỡ như hắn không về được thì phải làm sao đây? Tất cả các tù nhân trong nhà tù còn có thể ra ngoài đi dạo, nhưng cậu thì chỉ có thể nằm trong đó?】
“Không phải còn có mi ở với ta sao? Ta có thể nạp VIP xem phim, hưởng thụ cuộc sống của một trạch nam.”
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
Tô Triết Ngạn không yên tâm, hỏi cậu lại lần nữa, “Em thật sự không có ý thức ư?”
Sở Thời Từ lau nước mắt trên mặt hắn, “Ngày hôm qua anh cứ hỏi liên tục, trên đường đến đây cũng hỏi.
Đã hỏi hơn một trăm tám mươi lần rồi đó, anh Ngạn.
Thật sự không có, em nói dối anh làm chi.
Em là robot, không có điện sẽ tự động tắt.
Đợi khi anh đưa em ra ngoài và sạc đầy pin, em sẽ tung tăng nhảy nhót trở lại thôi.”
Nghe cậu nói như vậy, Tô Triết Ngạn cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Hắn kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười có thể nói là dịu dàng.
Sở Thời Từ đã từng thấy các kiểu cười mỉa, cười nhạo và cười gượng gạo trên khuôn mặt hắn, nhưng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn cười dịu dàng như thế.
Tô Triết Ngạn có mái tóc vàng, đôi mắt xanh và vẻ ngoài điển trai, khi cười rộ lên thực sự trông giống như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Giữa tiếng la hét phấn khích của hệ thống, Tô Triết Ngạn đè Sở Thời Từ vào khoang con nhộng phủ đầy bụi bặm.
Hai người hôn nhau say đắm giữa chốn hoang dã này như thể muốn trút bỏ hết nỗi bất an.
Hệ thống bị nhốt vào căn phòng nhỏ màu đen, ở một mình trong bóng tối suy nghĩ cốt truyện tiếp theo.
Sở Thời Từ chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên của mình sẽ giao trong hoàn cảnh thế này.
Một mảnh quần áo đơn giản trải trên mặt đất, bên dưới là bụi đất chậm rãi di động.
Nếu là một ngày đầy sương mù, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu quái vật nữa.
Bầu trời màu vàng sẫm, bên cạnh là khoang con nhộng đã bị bỏ hoang từ lâu, không có dấu vết của sự sống trong vùng hoang dã rộng lớn.
Cậu nằm ở đây, thừa nhận sự va chạm dữ dội.
Tô Triết Ngạn từng là tướng quân nên hắn có thể đoán được đại khái quân đội phải mất bao lâu để hoàn thành nhiệm vụ.
Vẫn còn đủ thời gian để họ từ từ nói lời tạm biệt.
Sở Thời Từ nắm chặt lấy quần áo bên dưới, cơ thể run rẩy không kiểm soát được.
Tô Triết Ngạn vẫn mặc bộ quân phục tác chiến màu đen, ngoài trừ đầu và tay, các bộ phận khác đều được bọc trong quần áo.
Còn cậu thì không mảnh vải che thân.
Cảnh vật chung quanh phơi bày và sự tương phản mãnh liệt khiến cậu xấu hổ và bất an.
Cậu không biết làm thế nào để giảm bớt cảm giác này, đành cuộn người lại để bảo vệ chính mình.
Tô Triết Ngạn ngừng lại, cúi người ôm cậu vào lòng.
Cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau, rồi gọi tên cậu hết lần này đến lần khác bên tai cậu bằng chất giọng lành lạnh.
Hắn lại hôn môi Sở Thời Từ và đặt một tay lên cẳng chân cậu, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
“A Từ, em cứ run hoài.
Nếu như không muốn, tôi sẽ dừng lại.”
Tô Triết Ngạn kiên nhẫn an ủi cậu, dần dần xua tan sự bất an trong lòng cậu.
Sở Thời Từ dần cảm nhận được sự sung sướng và hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
Cậu dựa vào vai Tô Triết Ngạn, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này mình thật hạnh phúc.
“Đừng dừng lại, anh Ngạn, em thích lắm.”
……
Đợi khi hệ thống ra khỏi căn phòng nhỏ màu đen, đến cả nước canh thịt cũng không còn một miếng cho nó.
Tô Triết Ngạn chưa làm xong đã dừng, hắn giúp Sở Thời Từ rửa sạch sẽ, ôm cậu vào lòng hôn rồi lại hôn.
Sở Thời Từ cầm lấy cuốn nhật ký mà hắn đưa cho mình, để hắn hôn tới hôn lui, “Em không sao mà anh Ngạn.
Lúc mới bắt đầu khóc là bởi vì em quá căng thẳng để thích ứng với lần đầu tiên làm loại chuyện này thôi.”
Tô Triết Ngạn dừng lại một lúc, rồi hôn mạnh hơn.
Nếu cứ tiếp tục hôn như thế này, Sở Thời Từ sẽ khóc mất.
Cậu biết Tô Triết Ngạn muốn dùng hành động để nói với cậu rằng đây không phải là tình một đêm, cũng không phải ngủ qua một lần là vứt.
Hắn là thật lòng yêu cậu và nhất định sẽ quay lại đón cậu.
Sở Thời Từ không ngờ những gì cậu nói trong cơn hoảng loạn lần trước sẽ bị Tô Triết Ngạn ghi tạc trong lòng.
Nếu còn không đi thì thời gian sẽ không kịp mất, một khi Tả Đình hoặc những người trong quân đội rời đi, không biết bao lâu họ mới có thể gặp lại nhau.
Chỉ có thông qua lời giới thiệu của bọn họ, Tô Triết Ngạn mới có cơ hội tiếp cận đầu não.
Sở Thời Từ vốn định tự mình vào khoang, nhưng Tô Triết Ngạn một hai phải bế công chúa.
Cậu vừa nói lời từ chối, Tô Triết Ngạn đã làm mặt lạnh bế cậu lên.
Hệ thống hú hét, vừa hét vừa chụp hình.
Tô Triết Ngạn cẩn thận đặt Sở Thời Từ vào trong khoang con nhộng, sau đó khẽ hôn lên trán cậu: “Chờ tôi quay lại, tôi nhất định sẽ quay lại.”
Sở Thời Từ mỉm cười, “Em tin anh.”
Khi rời đi, Tô Triết Ngạn cứ đi được ba bước thì quay đầu lại.
Sở Thời Từ đang tìm một tư thế tốt ở trong khoang, cái nắp trong suốt đột nhiên bị mở ra.
Tô Triết Ngạn quay lại, đè cậu hôn mấy cái thật kêu rồi mới rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn cái nắp một lần nữa được đóng lại, hệ thống tấm tắc lắc đầu:【Tiến độ của hai người nhanh thật, hôm qua mới hôn tỏ tình, hôm nay đã đánh một cú home run rồi.】
Sở Thời Từ vẫn chưa biến thành robot, cậu tìm một nơi ít đá và nằm xuống, trong đầu cậu chỉ toàn là những chuyện vừa xảy ra.
Cậu nhìn vết đỏ trên cánh tay, tim vẫn còn đập dữ dội, “Anh ấy yêu ta.”
【Biết rồi, CP tôi ship mà lị.
Tôi chỉ đang cảm thán tiến triển của hai người quá nhanh thôi, hôm trước mới tỏ tình mà hôm sau đã vỗ tay hoan hô rồi.
Cốt truyện của cả một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, thế mà hai người lại hoàn thành chỉ trong hai ngày.】
“Anh ấy yêu ta.”
【Tôi biết rồi.】
“Anh ấy yêu ta.”
【???】
Hệ thống đặt kim chỉ xuống: 【Cậu…… bị ấm đầu hả?】
Sở Thời Từ không trả lời, che mặt khóc nức nở.
“Rất nhiều người ghét ta, ta còn tưởng rằng mình thật sự rất kém cỏi.
Sau ngần ấy năm, cuối cùng ta cũng có một câu trả lời cho bản thân mình.
Anh ấy rất nghiêm túc, không phải kiểu chơi xong thì vứt, anh ấy là thật lòng thích con người của ta.
Ba ta không yêu ta, sau khi mẹ ta mất, anh ấy là người đầu tiên thích ta.
Thật tốt quá, ta thật sự đã lâu rồi không có được cảm giác này.”
Hệ thống im lặng hồi lâu, trong giọng nói mang theo một chút tủi thân,【Dẫu biết rằng được ngủ với mãnh 1 thì bé 0 lẳng lơ nào mà chẳng vui.
Nhưng cậu nói vậy làm tôi rất buồn, tôi đối với cậu không tốt sao, mắc công tôi còn đan áo len cho cậu.】
Nó dừng một chút, nhỏ giọng nói: 【Muốn có áo len hông? Gia nhập hội viên được tặng áo len á.】
Nỗi buồn trong lòng biến mất sạch sẽ, Sở Thời Từ cạn lời nhìn nó, “Sao mi chấp niệm với hội viên thế.”
【Bởi vì bán quyền hội viên có phí hoa hồng, dù sao cũng không biết phải ở trong khoang con nhộng bao lâu, làm hội viên có thể xem phim giải sầu.
Hotline bom tấn có tài nguyên độ nét cao, vả lại bây giờ nạp tiền còn được tặng áo len nữa.】
Hội viên cần sử dụng các nhiệm vụ phụ để mua sắm, Sở Thời Từ tìm thấy cột điền vào và gửi manh mối mà cậu tìm thấy.
Sau đó, trong đầu cậu vang lên một âm thanh nhỏ,【Nhiệm vụ phụ · gửi báo cáo: Điều tra nguyên nhân chính khiến nam chính chán nản và bơ phờ, đồng thời cung cấp số liệu liên quan cho Tổng cục (đã hoàn thành).】
Hệ thống lấy điểm từ hộp thư và một phần tài liệu do tổng bộ sắp xếp.
Điểm có thể đổi thành hội viên, còn tài liệu này là phần giải thích bổ sung cho dữ liệu mà Sở Thời Từ vừa gửi.
Nội dung của tài liệu đó đại khái giống như những gì Sở Thời Từ suy đoán, nhưng trải nghiệm của Tô Triết Ngạn còn gập ghềnh và đau khổ hơn cậu tưởng.
……
Đầu não tương đương với một nhà du hành thời gian, cô ta liên tục du hành ngược thời gian thông qua cây cầu thời – không.
Nhưng trong một lần xuyên không gần nhất, chủ thể của cô ta đã bị mắc kẹt trong một cái hố.
Không gian đá đen thuộc về thời – không độc lập, sau khi cô ta tiến vào nơi này sẽ ly khai dòng thời gian của thế giới bên ngoài.
Cô ta không thể tiếp tục du hành thời gian trừ khi có ai đó đưa chủ thể của cô ta ra ngoài.
Tuy rằng vẫn có thể khống chế toàn cục từ xa, nhưng chủ thể bị nhốt luôn có rất nhiều bất tiện.
Eve bị đâm sau lưng và ném vào ngôi sao hoang vu, bà không những không tức giận mà sau khi suy đoán về sự việc này, bà còn bắt đầu tìm cách giải cứu đầu não.
Vạn vật trong tự nhiên đều có mặt trái của nó, nếu như đá đen có thể hình thành không gian của chính nó, vậy nhất định phải có thứ gì đó có thể mở ra không gian đá đen.
Bằng không, ngôi sao hoang vu cách một đoạn thời gian sẽ ngưng tụ ra một viên đá đen, và theo thời gian, hành tinh này đã sớm hình thành thời – không độc lập rồi.
Nơi này chắc chắn tồn tại một thứ gì đó, nó cũng có tác dụng đặc biệt và có thể triệt tiêu lẫn nhau với đá đen.
Cuối cùng, Eve đã tìm thấy một viên đá đen đặc biệt trên ngôi sao hoang vu.
Loại đá đen này rất hiếm và khác với những loại đá đen thông thường khác.
Đá đen thông thường tập hợp với số lượng lớn trong một không gian nhỏ là có thể tạo thành một thời – không độc lập.
Còn sau khi viên đá đen này phản ứng với sự tiếp xúc của công nghệ cao, nó sẽ tạo ra năng lượng không xác định và xé rách thời – không trong một thời gian ngắn.
Chính vì sự tồn tại của viên đá đen đặc biệt này nên ngôi sao hoang vu mới không trở thành một không gian độc lập.
Miễn là có hoạt động của con người trên đó, nó sẽ phản ứng nhẹ với các sản phẩm công nghệ do con người mang đến.
Nó sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của các sản phẩm công nghệ nhưng sẽ gây ra những biến động thời – không không thể phát hiện được.
Đây cũng chính là lý do vì sao đầu não xuyên không lặp đi lặp lại, khiến các dòng thời gian va chạm và chồng chéo lẫn nhau, mà ngôi sao hoang vu chịu ảnh hưởng nhanh nhất và rõ ràng nhất, dù sao thì thời – không ở đây vốn dĩ đã không ổn định.
Cắm viên đá đen này vào khung máy của đầu não và sự va chạm giữa hai người sẽ gây ra những biến động không thời gian.
Trong không gian đá đen sẽ xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, đầu não có thể kết nối với cầu nối thời – không từ khoảng cách xa rồi nhanh chóng đưa mình ra ngoài.
Chỉ là lúc đó tính mạng của Eve đang hấp hối, bà không thể mang đá đen về đế quốc và cũng không liên lạc được với đầu não.
Bà đã thuê mấy tên tội phạm Alpha đưa viên đá đen và bức di thư cho chi nhánh của Công nghệ Vĩnh Sinh.
Dường như bà cũng ý thức được việc đầu não làm rất đáng ghét nên đã cố ý giở trò.
Trong bức di thư viết rằng viên đá này có thể phá huỷ đầu não, nhưng lời giải thích chi tiết kèm theo thì chỉ những người có chuyên môn mới hiểu được.
Bằng cách này, bất kể bức di thư được người của Công nghệ Vĩnh Sinh gửi lại cho đầu não hay bị chặn giữa đường, cuối cùng mục đích của bà ấy đều có thể đạt được.
Trong dòng thời gian đó, Tô Triết Ngạn luôn lẻ loi một mình.
Bị ảnh hưởng bởi các nhánh khác, giá trị sức sống của hắn chỉ có 50 điểm.
Giá trị sức sống quá thấp, con người sẽ tiêu cực và xử thế qua loa cho xong chuyện, hoàn toàn không thể khơi dậy tham vọng của mình.
Ở Ở nhánh đó, Tô Triết Ngạn không có nghĩ tới việc chinh phục ngôi sao hoang vu.
Khi bị đày đến ngôi sao hoang vu, hắn cũng lén đem di vật của cha bỏ vào trong khoang con nhộng.
Nhưng con robot đó không phải Sở Thời Từ, nó sẽ không di chuyển hay nói chuyện.
Tô Triết Ngạn có khóc đến tuyệt vọng cũng sẽ không có ai dỗ hắn.
Ban ngày bị Alpha bao vây tấn công, nếu không cẩn thận sẽ bị bắt lôi đi làm nhục đến chết.
Buổi tối mang theo mệt mỏi trở về khoang con nhộng, xung quanh im lặng như tờ.
Để ngăn chặn sự thoái hóa của chức năng ngôn ngữ, ngày nào hắn cũng lầm bà lầm bầm với robot.
Khi giá trị sức sống giảm xuống còn 20 điểm, khoang con nhộng của Tô Triết Ngạn bị Alpha tập kích, robot bị lạc mất trong trận hỗn chiến.
Nó sẽ không tự chạy về, Tô Triết Ngạn cũng không thể tìm thấy nó.
Không cách nào tiếp xúc bình thường với mọi người, lại mất đi người duy nhất để tâm sự.
Thời gian dài, hắn hoàn toàn tê liệt.
Không còn động một chút là rơi nước mắt, biểu cảm cũng càng ngày càng ít, gần như là không nói chuyện nữa.
Cho đến một ngày, khi Tô Triết Ngạn đang thăm dò ngôi sao hoang vu, hắn bị mấy tên Alpha tấn công.
Bọn chúng thấy hắn là một Beta anh tuấn, ỷ vào người đông thế mạnh muốn cưỡng hiếp hắn.
Tô Triết Ngạn giết mấy tên đó một cách dễ dàng, đồng thời tìm thấy bức di thư của Eve và viên đá đen trên người chúng.
Sau khi biết được những gì đầu não đã làm, tình yêu dành cho đế quốc một lần nữa truyền cảm hứng cho tinh thần chiến đấu của hắn, giá trị sức sống đã tăng một hơi lên 60 điểm.
Tô Triết Ngạn trên nhánh đó mang theo viên đá đen đặc biệt do Eve để lại đi tìm đầu não để hủy diệt cô ta hoàn toàn.
Trong quá trình tìm kiếm đầu não, Tô Triết Ngạn dần tỉnh ngộ và cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn giằng co với đầu não trong hố, và sau nhiều hiệp đấu, Tô Triết Ngạn đã tìm ra sơ hở trong lời nói của đầu não.
Bị quốc gia lừa gạt, bị Eve trêu chọc, bị đầu não tấn công bằng lời nói.
Giá trị sức sống của Tô Triết Ngạn giảm xuống còn một con số, dựa vào hơi thở cuối cùng, hắn gắng gượng tìm được khoang con nhộng chứa đầy đá đen rồi vội vàng ném viên đá đen vào đó.
Sau đó, hắn tìm một nơi vắng người tự kết thúc sinh mệnh của mình.
Sau khi Tô Triết Ngạn trên dòng thời gian đó tử vong, hơn mười năm sau, nhân loại cũng hủy diệt.
Sở Thời Từ và Tô Triết Ngạn không rõ về vấn đề này, nhưng tài liệu bổ sung do tổng bộ cung cấp đã giải thích đại khái về nguyên nhân hủy diệt.
Đầu não nghiên cứu người nhân bản, người nhân bản trở thành nô lệ của con người.
Vào thời điểm đó, đầu não chưa ý thức được sự nguy hiểm của việc nhân bản con người và thiếu sự kiểm soát hiệu quả.
Những người nhân bản bị bắt làm nô lệ không thể chịu được nữa nên đã phát động bạo loạn.
Cuộc chiến giữa người nhân bản và con người chạm vào là nổ ngay, cuối cùng người nhân bản đã chiến thắng và thế giới loài người diệt vong.
Mà nhánh nơi Sở Thời Từ tọa lạc là một dòng thời gian khác được đầu não phát hiện sau khi bị mắc kẹt trong hố.
Dòng thời gian này là một nhánh khác được sinh ra khi đầu não du hành thời gian để giết chết Eve và thay đổi nữ vương trước đó.
Nó tồn tại cùng lúc với dòng thời gian của cuộc chiến người nhân bản, thuộc về thời – không song song.
Các dòng thời gian khác không có con người, vốn dĩ đầu não muốn mang con người trở lại, mà muốn làm vậy thì phải quay lại điểm bắt đầu để mở một nhánh mới.
Nhưng cô ta bị nhốt trong không gian độc lập và không có cách nào để du hành thời gian.
Sau khi phát hiện ra con người trong nhánh này vẫn có thể hoạt động, đầu não bắt đầu nhào nặn nhánh này.
Hướng đi của nhánh này trong giai đoạn đầu về cơ bản giống với các nhánh khác, thế nên cô ta có thể sử dụng nó trực tiếp.
Đầu não đã học được một bài học, để ngăn chặn cuộc chiến người nhân bản tái diễn, cô ta đã gây ra bạo loạn trước khi người nhân bản phát triển.
Lợi dụng quân đội của đế quốc xử lý sạch sẽ hết đám người nhân bản cực kỳ nguy hiểm sớm nhất.
Rồi mượn chuyện này để chuyển nghiên cứu người nhân bản đến ngôi sao hoang vu, kiểm soát chặt chẽ người nhân bản bằng đá đen có thể giết chết bọn họ, bóp chết cuộc chiến người nhân bản từ trong trứng nước.
Đầu não bị nhốt ở không gian đá đen trong hố, mặc kệ bên ngoài dòng thời gian thay đổi thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô ta.
Mặt khác, viên đá do Eve chuẩn bị được Tô Triết Ngạn đã chết đặt vào không gian đá đen trong khoang con nhộng.
Hai vị trí không gian này là cố định.
Bất kể Tô Triết Ngạn ở dòng thời gian nào, chỉ cần tìm được chúng nó là hắn có thể lấy viên đá đen đặc biệt và tìm ra cái hố mà đầu não bị nhốt.
Trên dòng thời gian nơi Sở Thời Từ toạ lạc, Tô Triết Ngạn đã bắt đầu cầm một con robot nhỏ trên tay.
Ở một dòng thời gian khác, hắn chết đi với sự đau đớn và tuyệt vọng tột cùng.
Sự bất lực và cô đơn đó cũng ảnh hưởng đến Tô Triết Ngạn ở nhánh này.
Dẫn tới giá trị sức sống của hắn ban đầu chỉ có 5 điểm.
Bởi vì Sở Thời Từ luôn ở bên cạnh hắn, khi hắn cô đơn sẽ có người nói chuyện với hắn, khi hắn khóc sẽ có người làm hắn vui.
Biểu cảm của Tô Triết Ngạn càng ngày càng phong phú, và khi sức sống của hắn tăng lên, hắn không còn hài lòng với hiện trạng nữa.
Hắn có lý tưởng theo đuổi, muốn bảo vệ tôn nghiêm của Beta và muốn cứu quốc gia thoát nguy.
Khi hắn biết rằng mình đã trở thành Beta cuối cùng và quốc gia đã bị trí tuệ nhân tạo kiểm soát, có Sở Thời Từ ở bên cạnh hắn.
Họ ôm nhau vào đêm khuya, dùng sự tiếp xúc thân mật để giảm bớt nỗi bất an của nhau.
Cảm giác thỏa mãn khi được hôn người yêu lấn át lo âu trong lòng Tô Triết Ngạn.
Khi phát hiện ra rằng tất cả những điều này chỉ là trò bịp bợm và là âm mưu lố bịch của Eve, Tô Triết Ngạn vẫn có thể nói hết nỗi đau của mình với Sở Thời Từ.
Họ làm vận động nguyên thủy nhất trong vùng hoang dã như những con thú.
Cho dù Beta có động tình đến đâu cũng sẽ không phát ra pheromone, nhưng tiếng thở hổn hển của đối phương còn khiến họ mê mẩn hơn cả pheromone.
Tô Triết Ngạn hiện tại có 98 điểm giá trị sức sống, không còn là một cậu bé đáng thương chỉ nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời mình nữa, giờ hắn rất hăng.
Nếu được miêu tả bằng lời, thì đó là thoả thuê mãn nguyện và không phục là xúc.
Cuối cùng, Tô Triết Ngạn bắt đầu hành trình.
Hắn muốn muốn hoàn thành những việc mà hắn chưa thể hoàn thành trong các dòng thời gian khác.
……
Dưới sự đề cử mãnh liệt của hệ thống, Sở Thời Từ đã dùng phần thưởng phụ làm hội viên của nó.
Bị ảnh hưởng bởi những viên đá đen xung quanh, cậu không thể cử động sau khi biến thành robot.
Ngày nào Sở Thời Từ cũng cày phim với hệ thống và ăn đồ ăn vặt miễn phí trong không gian hệ thống.
Cuộc sống phì trạch* như thế này nghe có vẻ rất sướng.
*肥宅: một từ thông dụng trên internet, bắt nguồn từ một thuật ngữ văn hoá nhóm trong cộng đồng ACGN Nhật Bản, dùng để chỉ những người béo phì bị ám ảnh bởi lĩnh vực văn hóa ACGN Nhật Bản, cũng có thể hiểu là một otaku béo (tức Fat Otaku).
Nếu cậu không yêu Tô Triết Ngạn, cậu sẽ không bị nỗi nhớ nhung tra tấn đến lau nước mắt vào ban đêm.
Vào năm thứ hai sau khi Tô Triết Ngạn rời đi, Sở Thời Từ đã xem phim suốt hai năm liền, xem đến sắp nôn mửa luôn rồi.
Nỗi nhớ nhung không hề bị thời gian xoa dịu mà ngày càng sâu đậm hơn.
Cậu nằm mơ đều mơ thấy khuôn mặt của Tô Triết Ngạn, nghe thấy tiếng gió cũng nghĩ rằng là Tô Triết Ngạn đang nói chuyện với mình.
Trước khi gặp được Tô Triết Ngạn, cậu luôn lẻ loi một mình.
Khi đó cậu không hề biết rằng cô đơn lại có thể khó khăn đến vậy.
Vào năm thứ hai sau khi rời khỏi Sở Thời Từ, Tô Triết Ngạn – người đã chuyển đổi giới tính thành Alpha – trở về đế quốc và trở thành tướng quân một lần nữa.
Một buổi sáng, Tô Triết Ngạn mở mắt ra, cảm thấy ký ức của mình lộn xộn và mơ hồ.
Hắn không nhớ được mình muốn làm gì, ai đó đã sửa lại ký ức của hắn.
Tô Triết Ngạn nhớ rằng mình là tướng quân và bị đày đến ngôi sao hoang vu hai năm trước vì một chiếc máy bay quân sự bị hoãn.
Hắn lấy từ trong túi áo trước ngực ra một trái tim bằng giấy nhỏ, sau khi mở ra, trên giấy có viết vài hàng chữ nhỏ.
【Trí tuệ nhân tạo kiểm soát đế quốc, quay lại quá khứ, phá hủy đầu não, hủy diệt cây cầu thời – không, giải cứu đế quốc.】
【Đến ngôi sao hoang vu đón A Từ về.
(khoanh tròn bằng bút đỏ, tô đậm)】
Dưới dòng chữ còn có một bản đồ nhỏ.
Tô Triết Ngạn cầm tờ giấy, cau mày nhẹ giọng nỉ non: “A Từ…… A Từ……”
Hắn nhớ tới một người, người nọ có mái tóc ngắn màu vàng, chân phải bị thọt khá nặng và cười lên rất đẹp.
Chàng trai ấy tên là A Từ, là người yêu của hắn.
Hắn đã từng hoàn toàn có được A Từ, họ đã xảy ra quan hệ thân mật nhất.
Mặc dù ký ức ở bên nhau đã mất đi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái tên này, Tô Triết Ngạn liền đỏ mặt tim đập.
Hắn đỏ mặt gấp trái tim giấy lại rồi đặt lên môi khẽ hôn một cái.
Hắn sẽ hoàn thành các mục tiêu trên giấy, sau đó đón A Từ về nhà.
Khi Tô Triết Ngạn 30 tuổi, hắn đã đạt được sự tín nhiệm của đầu não nhờ các thủ đoạn mạnh mẽ và quyết đoán cũng như lòng trung thành của mình với đế quốc.
Hoạt động cứu viện ngôi sao hoang vu rầm rộ năm đó không đưa được đầu não ra khỏi hố.
Dưới sự chỉ huy từ xa của cô ta, đế quốc bước lên con đường xưng bá các vì sao.
Tô Triết Ngạn toàn quyền phụ trách hành động lần này, hắn đã mở rộng lãnh thổ cho đế quốc và trở thành vị tướng quân Alpha mạnh mẽ nhất.
Cũng trong năm đó, luật lao động Omega được ban hành, Omega bị buộc thôi việc.
Ở trong khoang con nhộng tối tăm ngột ngạt suốt bảy năm ròng, mặc dù có hệ thống ở bên cạnh nhưng tinh thần của Sở Thời Từ vẫn ngày càng sa sút.
Ngày nào cậu cũng xem tấm ảnh do hệ thống chụp lén, xem tấm ảnh cậu và Tô Triết Ngạn hôn nhau.
Một đêm, ngôi sao hoang vu lại có sương mù dày đặc.
Vô số quái vật bò bên ngoài khoang con nhộng, chúng nó nhìn chú robot nhỏ nằm im lìm bên trong qua cái nắp trong suốt.
Nghe động tĩnh bên ngoài, Sở Thời Từ lần đầu tiên hỏi ra nỗi lo lắng trong lòng, “Anh Ngạn sẽ quay lại chứ?”
Hệ thống vừa mới học thêu chữ thập, nó đang thêu vịt Donald,【Hắn còn sống, chắc chắn sẽ quay lại mà.
Mới 7 năm thôi, không sao đâu.
Người càng nhàn rỗi càng dễ suy nghĩ lung tung, nếu cậu nhàn đến không có việc gì làm thì vào không gian hệ thống giúp tôi thêu chữ thập đi.】
“Mi thêu cái này làm gì?”
【Bán đó, goods của Disney có giá lắm.
Tôi sẽ thêu thêm vài cái nữa rồi đem đến trung tâm thương mại bán cho các ký chủ khác.
Không bán cho cậu đâu, cậu là con đỗ nghèo khỉ.
Tôi không ngờ sẽ ở lại thế giới thứ nhất lâu như vậy, không kết toán sẽ không có lương, tôi sắp dùng hết tiền tiết kiệm rồi, đành bán chút đồ thủ công mỹ nghệ để kiếm thêm.】
“Vịt Donald là thần tượng hết thời rồi, doanh số goods không còn cao như trước nữa đâu.
Mi muốn kiếm tiền thì thêu Lina Bell đi, bé đó mới hot.”
Sở Thời Từ dừng một chút, rồi thấp giọng nói: “Không đúng, mi đang tự ý buôn bán goods.
Đây là thư nhắc nhở của luật sư.”
【Chậc, phải ha.
Sao cậu không nói sớm, tôi thêu xong bà nó cái chân vịt rồi.】
“Đổi thành vịt Cole đi, một con vịt cưng nổi tiếng trên mạng, nhiều người thích nó lắm.”
Hệ thống đi kiếm hình ảnh của vịt Cole, đang tìm thì chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở.
Nó mở bảng giao diện ra nhìn, giá trị sức sống của Sở Thời Từ giảm xuống còn 30 điểm.
……
Sở Thời Từ đã ăn uống trong không gian hệ thống được mười ba năm, khi cậu và Tô Triết Ngạn chia tay, giá trị sức sống là 40 điểm.
Bây giờ giá trị sức sống chỉ còn 15 điểm.
Trong mười ba năm qua, Omega đã hoàn toàn trở thành cái máy đẻ và đế quốc đã thực hiện chế độ vợ chồng một O nhiều A.
Thành lập trường học Omega, nơi mà tất cả Omega đều phải học cách phục vụ Alpha, cách mang thai tốt hơn và cách chăm sóc trẻ con.
Sau khi tốt nghiệp, họ sẽ bị quốc gia phân phối trực tiếp cho nhiều Alpha.
Cuộc sống sau này của họ sẽ chỉ còn lại chiếc giường và phòng sinh.
Ban đầu cũng có một hiệp hội kết nối Alpha và Omega cùng nhau phản đối sự phân biệt giới tính.
Một số Alpha không thể chấp nhận điều vô lý này, họ thành lập một hội giải cứu nhằm cứu Omega bị biến thành máy đẻ.
Với sự giúp đỡ bí mật của Tô Triết Ngạn, một số Omega đã trốn thoát khỏi đế quốc và liên hợp với các thế lực khác để thành lập một đội quân nổi dậy.
Lãnh đạo cấp cao của đế quốc đều là Alpha, sự hỗ trợ mà Omega nhận được chẳng qua chỉ là sự đồng cảm của một số thành viên trong nhóm quyền lực dành cho nhóm yếu thế.
Đồng cảm rồi sẽ có lúc cạn kiệt, nối gót Beta, Omega không thể thoát khỏi đế quốc cũng dần trở thành tầng lớp dưới cùng của xã hội.
Có lẽ Eve cũng không ngờ rằng mệnh lệnh của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Tô Triết Ngạn không thể chịu đựng được một thế giới như thế này, nhưng lại không thể không nối giáo cho giặc.
Giá trị sức sống từ 98 giảm xuống còn 89.
Động lực giúp hắn chống đỡ chính là trái tim nhỏ bằng giấy và người ở trên ngôi sao hoang vu xa xôi kia.
Hắn bị bóp méo ký ức nên không thể nhớ rõ diện mạo của người nọ.
Nhưng chỉ cần niệm hai chữ A Từ, trái tim hắn sẽ đập thình thịch.
Lợi dụng quân công và giới tính Alpha của mình, Tô Triết Ngạn dần trở thành thành viên của ban lãnh đạo cấp cao.
Đầu não cuối cùng cũng sẵn sàng tiết lộ sự tồn tại của mình cho hắn, đồng thời hắn cũng được nhìn thấy cây cầu thời – không.
Cùng lúc đó, giá trị sức sống của Sở Thời Từ quá thấp, những ký ức tốt đẹp còn lại bị che lấp bởi ký ức tuổi thơ.
Cậu nằm trong đóng đá đen lạnh lẽo, một lần nữa nhớ lại nỗi sợ bị bỏ rơi.
Vào ban đêm, Sở Thời Từ nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, “Anh Ngạn, không cần ta nữa.”
Trong mười ba năm, cậu chỉ nói câu này hai lần.
Lần đầu tiên là câu nghi vấn, lần thứ hai là câu trần thuật.
Hệ thống vừa học được cách làm búp bê, nó gọi Sở Thời Từ vào không gian, nhét đầu búp bê vào tay cậu.
【Tranh thêu chữ thập không có giá, bây giờ búp bê đắt hơn.
Tôi tự thiết kế búp bê nam, cậu giúp tôi trang điểm cho bọn chúng đi.
Bán có tiền thì chia tám hai, tôi tám cậu hai.】
“Thống, lòng ta rất khó chịu, ta nhớ anh Ngạn.”
【Tôi có thể vào chợ hoa, cậu nạp svip, tôi mở phần chợ hoa cho cậu đọc.】
“Trang điểm thế nào? Đưa mẫu đây.”
……
Khi Tô Triết Ngạn 40 tuổi, công nghệ của đế quốc đã tạo ra một bước đột phá và họ có thể đào đầu não ra khỏi hố.
Bởi vì Tô Triết Ngạn từng ở trên ngôi sao hoang vu trong một thời gian dài, đầu não sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không để hắn phụ trách việc này.
Một số lượng lớn quân đội tiến vào ngôi sao hoang vu, tinh lực của đầu não đều dành cho việc ra khỏi hố.
Tô Triết Ngạn cởi bỏ sự giam cầm của người nhân bản và liên hợp với phiến quân Omega để gây ra một cuộc bạo động.
Thừa dịp tình hình hỗn loạn, hắn tìm người mà mình đã liên lạc từ trước để nhập tọa độ không – thời gian.
Giết chết những người bảo vệ cây cầu thời – không rồi tiến vào cây cầu thời – không trước khi đầu não kịp phản ứng.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn đã du hành trở về năm mình ba tuổi.
80% người ở đây đều là Beta, Omega không có trở thành máy đẻ, Alpha cũng không có bị môi trường ảnh hưởng mà trở nên mất nhân tính.
Tô Triết Ngạn không biết cách ngăn chặn sự diệt vong của loài người, nhưng hắn biết đầu não sẽ không bao giờ hoàn thành được mệnh lệnh của cô ta.
“Sự tiếp diễn và phồn vinh của nhân loại” và “kỳ thị giới tính”, hai mệnh lệnh này mâu thuẫn với nhau.
Đầu não không có nhân tính, cô ta chỉ là một cỗ máy.
Trong chương trình cài đặt của cô ta, chỉ có những đứa trẻ được sinh ra từ trong bụng mới được coi là con người thực sự.
Ấp trẻ con không tính, người nhân bản không tính.
Bọn họ sinh ra là để thua kém, còn BO sinh ra là để thấp kém hơn Alpha.
Chà đạp những sinh mạng khác dưới chân mình, một cộng đồng như thế không thể phồn vinh được.
Tô Triết Ngạn nhìn những người lính bao vây mình cùng nữ vương Omega được bảo vệ phía sau họ.
Hắn nắm chặt trái tim bằng giấy trong tay, trong đôi mắt xanh lam thoáng hiện một tia cười nhạt.
A Từ, đợi tôi.
……
Sở Thời Từ đã ở trong khoang con nhộng tổng cộng 40 năm.
Cậu là trạng thái linh hồn nên sẽ không già đi.
Trong 40 năm qua, cậu đã học được hàng loạt nghề thủ công như thêu chữ thập, trang điểm búp bê, làm đồ thủ công và làm kẹp tóc.
Làm công việc thủ công suốt 40 năm, giờ cậu là một thợ thủ công lành nghề rồi.
Dưới sự làm việc chăm chỉ của cậu, chất lượng cuộc sống của hệ thống tiến thẳng đến khá giả.
Sở Thời Từ đã mở liên tiếp SVIP, kim cương xanh, kim cương vàng và kim cương hồng.
Mỗi ngày ngoài việc làm thủ công thì chỉ đọc truyện khiêu dâm, truyện tranh khiêu dâm và xem phim khiêu dâm.
Khẩu vị càng xem càng nặng, giá trị sức sống càng ngày càng thấp.
Khi giá trị sức sống giảm còn 5 điểm, Sở Thời Từ buông việc may vá trong tay xuống, đặt con búp bê nam đang làm dở qua một bên.
“Anh Ngạn sẽ không quay lại.”
Hệ thống đang híp mắt,【Hắn sẽ, trước đó đã nói rồi mà?】
“Mẹ nói sẽ không rời xa ta, nhưng bà ấy đã chết vì bệnh tật.
Ba ta cũng nói rằng ta là đứa con cưng của ông ấy, sau đó ông ấy đã đánh gãy chân của ta.
Khi ta còn nhỏ, vào dịp Tết Nguyên Đán, họ hàng đến thăm đều khen ta đáng yêu và thích ôm ta.
Nhưng khi ta bị bạo hành đến bầm dập khắp người và nhờ họ giúp đỡ, chẳng ai giúp ta cả.
Lúc ta sắp chết, nếu không chạy trốn khỏi nhà thì ta đã bị đánh chết tươi rồi.”
Khoảng thời gian này tâm trạng của cậu luôn không ổn định, hệ thống an ủi cậu:【Nam chính không giống họ, hắn rất tốt.】
“Anh ấy đã ngủ với ta rồi, ta đã không còn gì đáng giá để anh ấy thích nữa!”
【Cậu nói gì vậy, hắn ở bên cậu có phải để lừa tình đâu, cậu tỉnh táo chút đi!】
“Bọn họ đều nói ta có khuôn mặt đẹp và dáng người chuẩn.
Mi nói xem có khi nào anh Ngạn cũng nghĩ như vậy không, có lẽ anh ấy không hề thích ta?”
【Mẹ kiếp, cậu điên rồi.
Nhanh lên, A Từ, chúng ta cùng xem phim con heo! Để tôi tìm cho cậu một bộ phim Âu Mỹ siêu hot!】
Nó mở video.
Một nam công nhân kỹ thuật có thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng, mái tóc ngắn vàng hoe và đôi mắt xanh tuyệt đẹp.
Sở Thời Từ mím môi, nước mắt tuôn rơi.
Hệ thống chậc lưỡi, biết vậy mở của Nhật với Hàn rồi.
……
Khi giá trị sức sống của Sở Thời Từ sắp giảm xuống một con số âm, cái nắp đã đóng lại suốt bốn mươi năm lại được mở ra.
Ánh sáng chói lóa chiếu vào khoang con nhộng, một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi đứng bên cạnh khoang, vươn tay lấy con robot bên trong ra.
Hắn mặc quân phục, ít biểu cảm và ánh mắt lạnh lùng.
Đôi mắt xanh ấy nhìn chằm chằm vào con robot, một lúc sau, hắn phủi sạch bụi trên người robot rồi đặt lên đầu nó một nụ hôn nhẹ.
“A Từ, tôi tới tìm em.”
Sở Thời Từ, người đang may quần áo trẻ em trong không gian hệ thống, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Cậu ngây người nhìn khuôn mặt quen thuộc, trái tim vốn đã chết lặng của cậu bắt đầu đập dữ dội.
Cách xa nhau hơn 40 năm, trong lúc nhất thời cậu không dám xác định người trước mặt mình có thật sự tồn tại hay không.
Hệ thống đệt một tiếng rồi đá cậu ra khỏi không gian,【Ngây ra đó làm gì, hun hắn đi má!】
Nó nóng lòng ăn cơm chó, thấy Sở Thời Từ còn chưa tỏ vẻ gì, bèn trực tiếp biến cậu thành người, 【Anh Ngạn anh Ngạn! Chụt một cái!】
Đôi mắt của Tô Triết Ngạn đột nhiên trợn to, Sở Thời Từ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy cậu và nhét cậu vào trong khoang con nhộng.
Gương mặt hắn đỏ bừng cả lên, giọng nói lạnh lùng cũng trở nên run run.
“Sao lại vội vàng biến thành người thế hả, thuộc hạ của tôi ở ngay bên cạnh đấy.”
Sở Thời Từ mím chặt môi, khoé mắt cay cay, “Anh Ngạn? Em còn tưởng… còn tưởng rằng anh sẽ không tới.”
Tô Triết Ngạn nghiến răng, “Tôi đã nói tôi sẽ quay lại mà.”
Nói xong, hắn đỏ tai ôm Sở Thời Từ vào lòng, hôn ngấu nghiến.
Hệ thống cho rằng mình làm sai chỗ nào, vẫn đang tìm người: 【Binh lính ở đâu, sao tôi không thấy nhỉ.】
Cùng lúc đó, binh lính cầm súng canh gác cách đó 800 mét.
…………
Min: để bé Từ đợi anh Ngạn ròng rã 40 năm trời, có thiệt là mẹ ruột hông vậy tác giả ơi ༎ຶ‿༎ຶ
P/s: tui nhây chương này hơn 1 tuần ớ….