Bạn đang đọc Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 33: Thế Giới Thứ Nhất
Trong thời gian làm robot, Sở Thời Từ thường không mặc quần áo.
Bây giờ biến thành người, nhất thời vẫn chưa lấy lại được cảm giác xấu hổ.
Cậu cẩn thận kiểm tra cơ thể của mình trong vòng tròn, không chú ý đến cửa khoang con nhộng cách đó không xa đang mở hé mở một cái khe nhỏ.
Tô Triết Ngạn quỳ trên đống đá đen, một tay chống lên nắp, nín thở và tập trung xác nhận nhiều lần.
Không nhìn nhầm, thật sự có một người sống đang đứng trong vòng tròn.
Sở Thời Từ xoay người lại, đưa lưng về phía khoang con nhộng.
Đầu tiên cậu nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai, cậu mới cúi xuống kiểm tra chân phải của mình.
Cái nắp khoang con nhộng sau lưng cậu đột nhiên đóng lại, toàn bộ quá trình không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
Vì bảo vệ sự riêng tư của ký chủ nên hệ thống chỉ có thể nhìn thấy mosaic* thôi.
(Vuihocmeo.com)
Nó đang phát ngốc thì chợt nghe thấy âm thanh của giá trị sức sống tăng lên.
【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 90 điểm.】
Hệ thống rất vui mừng, giá trị sức sống của nam chính lại tăng lên rồi, thăm dò khu vực không biết quả nhiên là quyết định chính xác.
Sau khi Sở Thời Từ biến thành hình người, cậu đã đợi hơn nửa tiếng nhưng nam chính vẫn chưa ra.
Tô Triết Ngạn ngồi trong khoang con nhộng hồi lâu, trong đầu toàn là hình ảnh mình vừa thấy.
Robot biến thành một chàng trai, còn là một chàng trai rất đẹp.
Người nọ có làn da trắng và một mái tóc ngắn màu vàng.
Mặc dù cậu ấy đeo một chiếc khuyên ở tai phải, trên cánh tay còn xăm hình rắn hổ mang.
Nhưng đuôi mắt cậu ấy rũ xuống, khoé miệng lại hơi nhếch lên, nên trông cậu ấy chẳng hung dữ chút nào cả.
Vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp.
Thân hình mảnh mai nhưng không gầy yếu, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít cơ bắp trên người nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy người nọ, Tô Triết Ngạn đã cảm thấy người này nhất định rất ngoan, sạch sẽ và đơn thuần.
Hắn im lặng hồi lâu, lỗ tai càng đỏ hơn.
Nhìn thấy nơi không nên nhìn……
Sở Thời Từ không biết rằng nam chính đã xong việc lâu rồi, cậu nhìn sắc trời và cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa.
Nếu không rời đi sớm thì e rằng đêm nay sẽ phải ngủ ngoài trời giữa nơi hoang dã mất.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất để che đi bộ phận quan trọng, ngẩng đầu lên và hét lớn với khoang con nhộng: “Anh Ngạn! Bên anh sao rồi?”
Lời còn chưa dứt, nắp trong suốt đã mở ra, Tô Triết Ngạn bước ra khỏi khoang con nhộng.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, thần sắc dửng dưng.
Đôi mắt không chút dao động của hắn rơi vào trên người Sở Thời Từ, rồi rời đi không dấu vết.
Sở Thời Từ sợ hắn không nhận ra mình, bèn vội vàng giải thích với hắn: “Anh Ngạn, tôi là A Từ nè.
Tôi biến thành người rồi, tôi cũng không biết nguyên lý ra sao nữa, anh……”
Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời cậu, “Sao không mặc quần áo.”
Sở Thời Từ ngẩn ngơ, “Tôi đột nhiên biến thành người, anh không thấy kỳ quái chút nào hả?”
Tô Triết Ngạn thờ ơ nhìn cậu, “Không kỳ quái, ta tò mò vì sao mi không mặc quần áo hơn.”
Sở Thời Từ bị hắn làm cho nghẹn không còn gì để nói, cậu ôm lấy chính mình để che đi nơi riêng tư, “Quần áo đâu thể biến ra từ hư không, điều này không thực tế.
Anh Ngạn, anh có dư bộ nào không?”
Tô Triết Ngạn không trả lời cậu, sự im lặng khiến Sở Thời Từ càng thêm mất tự nhiên.
Cậu ho nhẹ vài tiếng để giảm bớt cảm giác xấu hổ, đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Lúc mi biến thành người sao không suy xét đến khoa học.”
Tô Triết Ngạn từ trong ba lô lấy ra mấy món quần áo, “Biết mặc không?”
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, nỗi xấu hổ trong lòng Sở Thời Từ cũng giảm đi một chút.
Cậu ủ rũ thay quần áo, Tô Triết Ngạn yên lặng quay lưng về phía cậu: “Sao lại thế này.”
Sở Thời Từ cũng muốn hỏi hắn một câu rằng sao lại thế này, nhưng Tô Triết Ngạn không để ý tới cậu.
Cậu suy nghĩ một chút rồi đổ lỗi cho Công nghệ Vĩnh Sinh, “Có lẽ đây là công nghệ nhân tạo người cao cấp hơn.
Tôi không biết gì nhiều, tôi chỉ là đồ chơi trẻ em mà thôi.”
Cái cớ này thật vụng về, nhưng Tô Triết Ngạn cũng không phải là thật sự muốn biết, bởi vậy hắn không có truy hỏi.
Đợi khi Sở Thời Từ vừa mặc quần áo xong, Tô Triết Ngạn đưa tay ấn vào ngực cậu để kiểm tra nhịp tim của cậu, sau đó chạm vào gáy cậu.
Hắn cụp mắt xuống và cảm nhận một lúc, xác định đây là một Beta.
Trước đó hắn suy đoán robot trở nên đẹp như vậy chắc là một Omega.
Omega sẽ tiêm một loại thuốc ức chế vĩnh viễn trước lần động dục đầu tiên.
Họ sẽ không bị dục vọng quấy nhiễu, cũng sẽ không đánh mất lý trí và trở thành những con thú cái chỉ biết giao hợp.
Nhưng robot vừa mới biến thành người và chưa được tiêm.
Ban đầu Tô Triết Ngạn nghĩ rằng nếu như A Từ là Omega, vậy thì hắn liều chết cũng phải đưa cậu rời khỏi ngôi sao hoang vu.
May mà không phải.
Không có pheromone kích thích, cho dù Alpha nhiều cỡ nào, hắn cũng có thể bảo vệ A Từ.
Sở Thời Từ không biết Tô Triết Ngạn đang nghĩ gì, sự chú ý của cậu đều tập trung vào bàn tay kia.
Những ngón tay dài nhợt nhạt vuốt ve gò má cậu, xương quai xanh, rồi sờ đến vòng eo của cậu.
Sở Thời Từ rất quen thuộc với cảnh này, khi cậu lần đầu tiên đến thế giới này, Tô Triết Ngạn cũng kiểm tra cậu y như vầy.
Chẳng qua khi đó cậu là một con robot, còn bây giờ cậu là người.
Bàn tay kia không có động tác dư thừa, mỗi một động tác đều bình tĩnh tự tại, không hề có chút ám muội nào cả.
Nếu là trai thẳng, có lẽ anh ta sẽ coi đây như một cuộc kiểm tra sức khỏe của bác sĩ mà thôi.
Nhưng Sở Thời Từ không chỉ là gay mà trong đầu còn chứa đầy mấy thứ đồi trụy nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu có kiểu tiếp xúc tứ chi này với người khác.
Hai má Sở Thời Từ nóng lên, cậu ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt Tô Triết Ngạn vẫn không đổi sắc, đôi mắt lạnh lùng như vực sâu lạnh lẽo.
Màu đỏ lan từ đôi má nhợt nhạt xuống tận cổ, thậm chí đến cả tai cậu cũng đỏ đến mức muốn rỉ máu.
Sở Thời Từ có một cảm giác quái dị trong lòng, bình thường nói lời cợt nhả bao nhiêu thì lúc này lại nhát bấy nhiêu.
Cậu theo bản năng lùi về sau né tránh, Tô Triết Ngạn bình tĩnh nhìn cậu, “Làn da mềm mại nhẵn nhụi, cùng với chạm vào sẽ có phản ứng rất nhỏ.
Mi không giống người nhân tạo.”
Nói xong câu đó, hắn khoác túi lên lưng, xoay người định rời đi.
Sở Thời Từ vô thức nắm chặt cánh tay hắn, Tô Triết Ngạn đột nhiên hất ra như bị điện giật.
Hắn đứng cách Sở Thời Từ ba mét, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Tránh xa ra, đừng chạm vào ta.”
Bầu không khí càng trở nên kỳ lạ hơn, Sở Thời Từ nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tô Triết Ngạn nắm chặt cổ tay, tim đập dữ dội.
Trên đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ làn da của Sở Thời Từ, hắn mím chặt môi, cổ họng trở nên khô khốc.
Một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu hắn, có lẽ hắn không nên để A Từ mặc quần áo dễ dàng như thế.
Sở Thời Từ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cậu hỏi hệ thống: “Tại sao anh Ngạn lại phản ứng mạnh dữ vậy?”
【Không biết nữa.
Đúng rồi, hai giây trước giá trị sức sống lại tăng thêm 3 điểm, biến thành 93 rồi.】
“Ta hiểu rồi, hắn đang ngại.”
【Nam chính vô CP ngây thơ thật.】
Tô Triết Ngạn cao hơn cậu nên quần áo và giày dép lớn hơn cậu một cỡ, nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều đến cậu.
Sở Thời Từ đã ăn mặc chỉnh tề, những tâm tư nhỏ bị sự xấu hổ đè nén trước đó lại hoạt động trở lại.
Họ đã ở chung với nhau trong một thời gian dài và Tô Triết Ngạn đối xử với cậu rất tốt.
Nhưng trước giờ cậu luôn ở dạng robot, còn hình người mới là hình dạng ban đầu của cậu.
Sở Thời Từ không thể nói được mình đang chờ mong điều gì, cậu hít một hơi thật sâu và hỏi với giọng điệu đùa cợt: “Anh Ngạn, anh thấy tôi của bây giờ tốt hơn hay hình dạng robot tốt hơn?”
Tô Triết Ngạn nhìn cậu thật sâu, không trả lời câu hỏi của cậu.
“Thời gian không còn sớm, mau đi thôi.”
Thấy hắn đi càng lúc càng nhanh, Sở Thời Từ muốn đuổi kịp.
Cậu giơ chân phải lên không trung rồi rụt trở về.
Hệ thống hoang mang hỏi:【Cậu làm sao vậy?】
Sở Thời Từ nín thở và tập trung, cậu cúi đầu nhìn xuống bắp chân phải của mình và cố gắng tiến lên vài bước.
Hệ thống nhanh chóng phát hiện có gì đó không ổn.
Chân phải của ký chủ có vấn đề, cậu đi khập khiễng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay.
Nó đã kiểm tra toàn thân và mọi thứ đều ổn.
【Cậu từng bị thương ở chân phải? Không sao đâu, cơ thể mà tôi biến cho cậu cực kỳ khỏe mạnh, bảo đảm không có vấn đề gì.】
Sở Thời Từ mỉm cười cảm ơn nó, nhưng vẫn bước đi khập khiễng như cũ.
Hệ thống cho rằng cậu không có phản ứng nên nhắc nhở lần nữa, 【Chân của cậu không sao hết.】
“Ta biết, đã khỏi lâu rồi, bác sĩ nói ta bị thọt chủ yếu là do tâm lý.”
Sở Thời Từ vừa nói vừa đuổi theo Tô Triết Ngạn.
Hệ thống lo lắng hỏi:【Do tâm lý? Cậu có bóng ma tâm lý gì?】
“Không tính là bóng ma, chân bị ba ruột và mẹ kế đánh gãy, trong suốt thời gian bình phục bị họ cười nhạo là thằng què.
Thằng què ẻo lả trở thành biệt danh của ta, sau khi nó lan truyền tới trường học, các bạn học cấp hai cũng học cách gọi đó.
Sau một thời gian dài, ta không thể đi bình thường được nữa.”
【Sao bọn họ có thể đối xử với cậu như vậy chứ, rõ ràng là bọn họ đánh gãy mà!】
“Mọi người xung quanh luôn chỉ chỉ trỏ trỏ chân phải của ta, nói rằng ba mẹ ta nuôi hai đứa con trai, ở nhà còn nuôi thêm một đứa què, cuộc sống không dễ dàng gì.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ta không thể đi bình thường được nữa.
Ta đã thử rất nhiều cách, nhưng vẫn không kiểm soát được nó.
Nhiều năm như vậy trôi qua, ta đã quen rồi, mi không nhắc thì ta cũng không nhận ra mình không đúng chỗ nào.”
Hệ thống lại nhìn bảng dữ liệu, giá trị sức sống của ký chủ là 10 điểm.
Dựa theo trị số, cậu vẫn bị bao phủ bởi bóng tối của quá khứ.
Giá trị sức sống quá thấp nên không thể tự thoát ra được.
Hệ thống nhớ lại lúc mới tới thế giới này, Tô Triết Ngạn chỉ có 5 điểm giá trị sức sống.
Hắn ít nói, biểu cảm cũng không nhiều, ngoại trừ tìm kiếm vật dụng sinh tồn thì chỉ ngủ ở trong khoang.
Nó đã từng nghĩ rằng nam chính của thế giới này có tính cách xa cách và lãnh đạm như vậy, nhưng khi giá trị sức sống tăng lên, Tô Triết Ngạn từng chút một sống lại trước mắt nó.
Hắn trông luôn bình tĩnh và điềm tĩnh, nhưng khi quá lo lắng, ấm ức hoặc tức giận, hắn sẽ khóc.
Thích khoác lên mình vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn như một đoá hoa cao lãnh, nhưng thực chất khi bị chọc sẽ đỏ mặt.
Hệ thống tự hỏi trước khi giá trị sức sống giảm xuống một chữ số, ký chủ của nó là người như thế nào đây?
Thính giác của Tô Triết Ngạn rất tốt, hắn đi ở phía trước, rất nhanh đã nghe ra tiếng bước chân phía sau không đúng.
Âm thanh khi hai chân tiếp đất khác nhau, một nhẹ một nặng, chân phải không dám dùng sức.
Tô Triết Ngạn quay đầu nhìn lại, Sở Thời Từ đang thất tha thất thểu đi theo sau hắn.
Thấy hắn quay đầu lại thì ngẩng đầu cười với hắn, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, khiến ai nhìn cũng thích ngay.
“Anh Ngạn, anh cứ đi bình thường đi, tôi có thể theo kịp tốc độ này.”
Tầm mắt của Tô Triết Ngạn dời đến chân phải của cậu, “Bị thương?”
Sở Thời Từ đứng lại tại chỗ, giấu chân phải của mình sau chân trái.
Cậu mím mím môi, “Không bị thương, chỉ là thói quen đi đường thôi.
Đây là ngày đầu tiên tôi làm người, nên không quen đi bằng hai chân cho lắm.”
Tô Triết Ngạn ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, hắn lại xoay người nhìn cậu chằm chằm.
Sở Thời Từ có thể cảm giác được ánh mắt hắn luôn hướng về chân phải của mình, hệt như những người cậu đã gặp trước khi chết.
Hệ thống an ủi cậu,【Cậu sợ cái gì, anh Ngạn của cậu rất thương cậu mà.】
Sở Thời Từ bất an liếm môi, “Ta sợ hắn ghét bỏ ta đi chậm, hay mi biến ta trở về robot đi.”
【Trước đó không phải cậu ồn ào muốn biến thành người hả? Không có gì đâu, sao hắn có thể ghét bỏ cậu chứ.】
Sở Thời Từ vốn tưởng rằng đổi thế giới thì chân cũng sẽ tốt lên, nhưng sự thật không phải vậy.
Cậu đã đi khám rất nhiều bác sĩ, và họ đều nói rằng cậu hoàn toàn có thể đi lại bình thường, chân thọt chủ yếu là do tâm lý.
Cậu hiểu chứ, nhưng cậu không thể kiểm soát tâm lý của mình được.
Tô Triết Ngạn không đi nữa, đôi mắt xanh lam nhìn vào chân cậu tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt hắn không chứa có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nó lại như kim châm đâm vào chân của Sở Thời Từ.
Bất kể ngoại hình, dáng người, nhân phẩm hay tính cách, Tô Triết Ngạn đều có thể được gọi là một người đàn ông xuất sắc.
Hệ thống ở bên cạnh cổ vũ cậu, 【Có gì đâu mà sợ, đây không phải là cơ hội tốt à.
Vừa hay cậu đi lại không tiện, cậu có thể nhờ nam chính dìu hay bế cậu.
Tiếp xúc thân mật với mãnh 1 chất lượng tốt, lại rắc thêm chút nũng nịu nữa, đến lúc đó cậu sẽ là phu nhân tướng quân.】
Sở Thời Từ đang cười đùa với Tô Triết Ngạn, đi vượt qua hắn vài bước, thúc giục hắn đi nhanh lên.
Nghe thấy hệ thống nói như vậy, cậu mím môi, “Ta có kinh nghiệm, loại người như ta sẽ bị mãnh 1 chán ghét.”
【?】
“Khi mới thành niên, ta đã học theo người khác đến gay bar, không định làm gì cả, chỉ là muốn tìm một đồng loại mà thôi.
Không ít người đến bắt chuyện với ta, nhưng khi nhìn thấy tư thế đi của ta thì đều kiếm cớ chuồn mất.
Sau đó, có một 1 tìm ta, nói rằng ta hợp khẩu vị của hắn, hắn không chê ta tàn tật và sẵn sàng ngủ với ta, nhưng ta phải trả tiền thuê phòng và tiền boa.”
【Má, rõ ràng là hắn muốn chơi cậu mà, thằng chó, sau đó thì sao?】
Sở Thời Từ khẽ cười một tiếng, “Ta đánh hắn nhập viện, sau đó thì đến cục cảnh sát ngồi xổm mấy ngày.”
Cậu đang nói chuyện với hệ thống, Tô Triết Ngạn nãy giờ vẫn yên lặng quan sát cậu đột nhiên bước nhanh về phía cậu.
Sở Thời Từ chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo xuống.
Tô Triết Ngạn mặt lạnh đè Sở Thời Từ xuống đất, vươn tay kéo ống quần cậu lên.
Hắn nâng cẳng chân trắng nõn mịn màng kia lên, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị ai đó đấm vào mặt.
Chưa từng có ai đánh vào mặt Tô Triết Ngạn, hắn không hề phòng bị trước mặt Sở Thời Từ, thậm chí trốn cũng không thèm trốn.
Hắn chạm vào vết thương trên mặt mình, cau mày kinh ngạc.
Sở Thời Từ nhìn vết đỏ trên mặt Tô Triết Ngạn, lại nhìn nắm tay của mình, hoảng loạn lùi về sau: “Xin lỗi anh Ngạn, tôi đã phản ứng thái quá.
Cảm ơn anh đã giúp xem chân của tôi, tôi thật sự không sao hết.
Mặt anh đau không, nếu anh tức giận thì cứ đánh trả đi.”
Tô Triết Ngạn tựa hồ bị đánh đến ngu người, đứng yên tại chỗ không phản ứng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Ta đã kiểm tra rồi, đúng là không sao.”
Sở Thời Từ muốn rút chân lại, nhưng cổ chân lại bị nắm chặt.
Tô Triết Ngạn ngồi xổm trước mặt cậu, đôi mắt xanh đặc biệt thâm thuý, “Mi sắp khóc, A Từ.
Vừa rồi là phản ứng căng thẳng, mi đang sợ điều gì?”
Sở Thời Từ chớp mắt, cậu mím môi, nở một nụ cười sạch sẽ.
Cậu vỗ vai Tô Triết Ngạn, “Anh Ngạn, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi cảm thấy biến thành người rất bất tiện, để tôi biến lại thành robot.
Anh đợi xíu, tôi sẽ cố gắng.”
Cậu vừa nói vừa chào hỏi hệ thống, hệ thống nhìn giá trị sức sống đang nhanh chóng giảm xuống, giả câm giả điếc bắt đầu đan áo len.
Sở Thời Từ cảm thấy làm người không thoải mái bằng làm robot, cậu rất muốn biến trở lại thành món đồ chơi nhỏ.
Tô Triết Ngạn nâng cằm cậu lên, tầm mắt Sở Thời Từ dán chặt vào đôi mắt xanh lam ấy.
Đôi mắt ấy trước giờ luôn thờ ơ như rãnh biển vô tận.
Lúc này, trong rãnh có ánh sáng, đây là lần đầu tiên Sở Thời Từ nhìn thấy một dòng nước ấm trong đại dương sâu thẳm.
Trong nháy mắt, cậu bỗng dưng cảm thấy rất tủi thân.
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến bên tai, “Mi vẫn luôn muốn giấu đi chân của mình, A Từ, mi rất tự ti.
Mi đang run rẩy, bởi vì sợ ta sẽ vì chuyện này mà bỏ rơi mi?”
Sở Thời Từ không trả lời, Tô Triết Ngạn vươn tay ôm cậu vào lòng, đôi tay nhợt nhạt nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
“Mi có thể chuyển đổi giữa robot và người? Trước khi biến thành robot, ai đó đã làm mi bị tổn thương.
Bọn họ đánh gãy chân phải của mi, dù cơ thể đã khá hơn nhưng nỗi đau vẫn hằn sâu trong tâm hồn mi.”
“Ta hiểu cảm giác của mi, ta không nhớ rõ bản thân đã gặp phải chuyện gì, nhưng ta cũng đã từng rất thống khổ.
Chúng ta đều giống nhau, mi không cần che giấu trước mặt ta.
Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi mi.”
……
Bởi vì trên đường trì hoãn chút thời gian nên họ không thể tiến vào thị trấn đúng giờ.
May mắn là họ tìm được một cái khoang con nhộng bị bỏ hoang trong vùng hoang dã, xem như cũng có một chỗ để ở, không đến mức phải dã ngoại.
Khoang con nhộng là khoang một người, trước đây Tô Triết Ngạn mang theo robot nên không gian bên trong tương đối rộng rãi.
Bây giờ biến thành hai người đàn ông bèn có vẻ rất chen chúc.
Buổi chiều được Tô Triết Ngạn ôm dỗ một lúc nên giờ tâm tình của Sở Thời Từ rất tốt, cậu nằm trong khoang nói chuyện phiếm với Tô Triết Ngạn.
Cậu đã biết mọi thứ về bức di thư của Eve và hủy diệt đầu não.
Sở Thời Từ chơi với viên đá đen mà Eve để lại, định xem coi nó có gì đặc biệt.
Tô Triết Ngạn đưa lưng về phía cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu tràn ngập những chuyện ban ngày.
Robot của hắn vốn dĩ là người, sau đó không biết vì sao bị biến thành robot, bây giờ lại biến thành người.
Trước khi gặp được hắn, A Từ bị bắt nạt thảm hại, đến cả việc đi lại cũng khó khăn.
Có hắn ở đây, sau này sẽ không để A Từ chịu thiệt thòi nữa.
Thân thể hai người kề sát vào nhau, Tô Triết Ngạn cảm thấy nơi tứ chi tiếp xúc có chút nóng lên, khiến cả người hắn không được tự nhiên.
Trước khi đi ngủ, Sở Thời Từ gối đầu lên cánh tay và nói hệ thống: “Chỉ cần hắn mở miệng nói một câu thôi, ta sẽ cùng hắn cả đêm nay.
Vốn kiến thức lý thuyết của ta phong phú lắm, da mặt dày lại phóng đãng, chắc chắn sẽ xây dựng được hình tượng 0 lẳng lơ.”
【Là mấy câu đồi truỵ, cục vàng của tôi, cậu sống lại rồi! Ngày nào không nghe thấy mấy câu tục tĩu của cậu là tôi khó chịu hết cả người.
Răm mặn tiếp đi, tôi thích nghe lắm.】
Cơn buồn ngủ dần dần nảy lên trong lòng, trong ý thức mơ hồ, Sở Thời Từ dường như đã trở lại công viên nhỏ gần nhà hồi mình học cấp hai.
Anh trai đã cứu cậu một mạng ôm lấy cậu và liên tục nói với cậu rằng đừng sợ.
Sau khi cậu chìm vào giấc ngủ, diện mạo của anh trai trong giấc mơ từng chút một thay đổi, cuối cùng biến thành Tô Triết Ngạn.
Cậu không biết cảm xúc của mình đối với Tô Triết Ngạn liệu có phải là thích hay không, cậu chưa bao giờ được ai yêu cả, cho nên cậu không biết cảm giác yêu là như thế nào.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người sống, Tô Triết Ngạn đêm nay cũng ngủ không ngon.
Trong giấc mơ, hắn trở lại khoang con nhộng chất đầy đá đen, A Từ đứng bên ngoài, làn da trắng đến mức gần như có thể phát sáng.
Hình ảnh thay đổi, A Từ đang ở trong vòng tay của hắn, khóc lóc gọi hắn “Anh Ngạn ơi”.
Hơn nữa còn không có mặc quần áo.
Sáng hôm sau, Tô Triết Ngạn u oán nhìn Sở Thời Từ bên cạnh với hai quầng thâm dưới mắt.
Hắn đã dỗ người này cả đêm ở trong giấc mơ của mình, vừa dỗ vừa sinh lòng ác ý, giấc ngủ này cực kỳ mệt mỏi.
Hắn lấy cuốn nhật ký ra và bắt đầu ghi lại trong ánh sáng lờ mờ.
【Mình chỉ mang theo ba bộ quần áo, mình mặc một bộ, cho A Từ mượn một bộ, đáng lẽ còn một bộ để tắm rửa.
Nhưng chiều hôm qua khi dỗ nó, quần áo bị nó khóc ướt hết rồi.
Giờ mình chẳng còn bộ nào để thay cả, cũng may là sẽ đến thị trấn sớm thôi.】
【Hôm qua mình không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khi nó còn là một con robot, nó thường nói với mình rằng nó thích đàn ông và muốn tìm một mãnh 1 để hẹn hò.
Mình không để trong lòng vì nó chỉ là một món đồ chơi của trẻ em mà thôi, nhưng bây giờ nó biến thành người rồi.
Mặc dù nhân phẩm của đám Alpha đó không tốt, nhưng đều khá ưa nhìn, nếu nó thích một Alpha nào đó……】
Tô Triết Ngạn đặt bút xuống, tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Sở Thời Từ phải lòng một tên tội phạm Alpha nào đó ở một thị trấn nào đó và chủ động tỏ tình.
Alpha chơi cậu đến thở thoi thóp, sau đó ném cậu cho đám đồng bọn, cuối cùng đem bán cậu ở chợ đêm.
Cây bút trong tay vỡ thành hai mảnh, Tô Triết Ngạn đóng cuốn nhật ký lại và nhìn Sở Thời Từ vẫn đang ngủ say.
Lúc hắn hai bàn tay trắng, robot đã cùng hắn vượt qua khoảng thời gian tuyệt vọng nhất.
Đây là cọng rơm cứu mạng hắn nắm được, ai cũng không được phép lấy đi.
Cho dù là đến sau xếp sau, A Từ cũng nên là của hắn.
Để ngăn robot của mình chạy trốn cùng mãnh 1 khác, Tô Triết Ngạn nghĩ rằng mình phải bảo vệ quyền sở hữu của mình.
Cho nên khi Sở Thời Từ tỉnh lại, hắn cúi người ở trước mắt cậu, nghiêm mặt nói: “Mi là của ta, không cho phép ra ngoài tìm đàn ông.”.