Bạn đang đọc Tôi Có Hệ Thống Bói Toán – Chương 18: Cây Thước Dạy Làm Người
“Mạnh Tử từng nói, bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt… Là sao cơ?” Trình độ ngữ văn của Lâm Xuân đạt đỉnh cao trong những năm tháng cấp ba, đến khi vào đại học thì nó đã thụt lùi đi từng năm, mãi đến giờ cô mới biết đây là câu nói của Mạnh Tử.
Search Baidu thôi.
Cô mở điện thoại bắt đầu search baidu.
“Mạnh Tử nói, bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt nghĩa là bậc hiền nhân phải khiến mình hiểu trước rồi mới có thể khai sáng cho người khác.
Người đời bây giờ còn chưa hiểu nhưng đã muốn người khác phải hiểu.” Lâm Xuân ngẫm nghĩ: “Nghĩa là khi tôi sử dụng thước Khổng Tử để đặt câu hỏi cho người khác thì tôi cũng phải biết được đáp án của câu hỏi đấy, nếu không thì sẽ không có tác dụng gì hết.”
Lâm Xuân nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy vốn tri thức cũng khá ổn.
Tuy nhiên vì lí do an toàn thì cũng phải tìm cơ hội để thử.
Cô lấy “Thước của Khổng Tử” ra quan sát kĩ càng thì thấy chiếc thường không có gì bất thường, chỉ là một cây thước gỗ tầm phào, màu đen, nhẵn bóng, ở trên được khắc chữ chín “Không theo phép tắc, không thể thành quy tắc”.
Cây thước hẵng còn đọng mồ hôi và vết nhớt, có lẽ đây là thước cũ đã qua sử dụng.
“Đừng bảo mấy chữ này cũng do Mạnh Tử nói đấy nhé.” Lâm Xuân nhớ đến lời nhắc nhở bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt, kìm lòng chẳng đặng lại lên search Baidu thì y như rằng đây cũng là câu nói của Mạnh Tử.
“Chẳng lẽ đây là thước của Mạnh Tử à?” Ánh mắt Lâm Xuân khi nhìn cây thước đã nghiêm túc hẳn lên.
– Sao… sao đấy?
Một giọng nói rụt rè vang lên ngoài cửa, Lâm Xuân ngẩng lên thì thấy Lý Mộng Lâm đứng bên ngoài, tay vẫn còn đang xách túi đồ ăn, chắc cô nàng vừa xuống tầng nhận đồ ăn đặt bên ngoài.
“Có chuyện gì thế?” Kể từ ngày Lâm Xuân dọa Lý Mộng Lâm rằng mình biết nguyền rủa người khác cô nàng đã không xuất hiện trước mặt cô nữa rồi.
“Cậu gọi tớ mà?” Lý Mộng Lâm hỏi.
Lâm Xuân ngẩn ra, nhưng cũng sực vỡ lẽ, chắc vừa rồi cô nhắc đến Mạnh Tử đúng lúc Lý Mộng Lâm đi ngang qua, nghe thấy tiếng nên cô nàng tưởng cô đang gọi mình.
Lâm Xuân nhanh trí, quyết định thử thước với Lý Mộng Lâm luôn.
Cô xoay cây thước trong tay rồi chỉ vào Lý Mộng Lâm: “Lý Mộng Lâm, hỏi cậu câu này, cậu biết ai đó nói câu “bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt” không?”
Khuôn mặt Lý Mộng Lâm đầy những mông lung, cô nàng lắc đầu: “Không biết, thoại trong anime à?”
Nhãi ranh, dốt nát, phạt mười thước.
Lời nhắc của hệ thống hiện ra trước mắt, Lâm Xuân nhướn mày, cầm thước đi về phía Lý Mông Lâm rồi nói: “Đưa tay ra đây.”
“Tại sao?” Lý Mộng Lâm vô thức hỏi ngược lại, nhưng có điều kì lạ xảy ra, tay cô cứ thế chìa ra ngoài, ngửa lòng bàn tay lên rồi lẳng lặng xòe ra.
Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên, á đù, được thật này.
Lý Mộng Lâm hãi hùng: “Lâm Xuân, cậu làm cái gì đấy, dạo này tớ có chọc cậu đâu.”
“Ờm…” Lâm Xuân thấy Lý Mộng Lâm hoảng loạn như thế thì tự dưng thấy mình hơi quá đáng, mặc dù Lý Mộng Lâm rất hay chọc điên người ta, làm bạn với cô nàng suốt bốn năm đại học, mình đã bị đầu độc bởi những ngôn từ độc địa của cô nàng không biết bao nhiêu lần, cơ mà đợt này người ta chẳng làm gì mình thật.
Cô để thước ra sau lưng: “Tớ có làm gì đâu.”
“Cậu kiểm soát cơ thể tớ, tớ không rút tay về được…” Lý Mộng Lâm còn chưa nói xong thì tay cô đã thõng xuống, thậm chỉ vì tay cô buông mạnh quá nên cô còn bị lùi về sau hai bước.
Lý Mộng Lâm nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn Lâm Xuân một cách khó hiểu.
Lâm Xuân mỉm cười lịch sử.
“Tớ biết cậu làm mà.” Lý Mộng Lâm ấm ức nhưng lại sợ Lâm Xuân cho mình ăn hành nên cầm túi đồ ăn về phòng, đã thế còn đưa ra quyết định, sau này chỉ cần Lâm Xuân ở trong kí túc xá thì cô sẽ không bao giờ bước ra khỏi phòng.
“Vui đấy.” Lâm Xuân thấy thước của Mạnh Tử còn thú vị hơn mái tóc của Sadako nhiều.
Lần trước gặp phải tên biến thái, nếu cô không cầm mái tóc của Sadako mà cầm cái thước này… Ừm… Hình như cũng không thoát được chúng nó, cùng lắm chỉ đánh tụi nó được mấy cái mà thôi.
Cũng không có tác dụng gì nhiều.
Lâm Xuân tự dưng mất hứng, đang định cất thước vào kho hàng thì hệ thống lại nhắc nhở: Kĩ năng chưa hoàn thành, không thể trả lại.
“Kĩ năng chưa hoàn thành? Tại sao vẫn chưa xong vậy?” Cô ngẫm nghĩ, đọc đi đọc lại đặc điểm của cây thước, và rồi cô cũng nhìn vào dòng chữ cuối cùng trong phần hướng dẫn sử dụng.
Giáo dục không phân biệt tầng lớp xã hội, dạy đến khi nên người mới thôi.
Lâm Xuân sực vỡ vàng, cô cầm thước sang phòng bên cạnh rồi gõ cửa lịch sự.
“Ai đấy?” Lý Mộng Lâm mở cửa thấy Lâm Xuân thì sợ đến mức đóng sầm cửa lại, cũng may mà Lâm Xuân lanh lẹ, chặn lại được.
– Cậu đừng hoảng, tớ muốn nói chuyện với cậu.
“Tớ trốn trong phòng rồi mà cậu còn không tha cho tớ à?” Lý Mộng Lâm muốn khóc lắm rồi: “Tớ chưa nói cho người khác biết bí mật của cậu, và tớ cũng sẽ không nói gì hết, cậu tha cho tớ đi.”
“Cậu hiểu lầm rồi, tớ nói một câu thôi rồi đi ngay, tớ không đến để nguyền rủa cậu.” Lâm Xuân bỗng thấy tội lỗi kinh khủng, tại sau câu nói bông đùa của mình lại khiến người ta sợ hãi đến mức nào.
“Cậu nói đi.” Lý Mộng Lâm bán tín bán nghi nhìn Lâm Xuân, chẳng biết là có tin Lâm Xuân không hay vì đang sợ nếu mình không nghe thì Lâm Xuân sẽ nguyền rủa mình nữa.
“Bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt là câu nói của Mạnh Tử, biết chưa?” Lâm Xuân nói.
Lý Mộng Lâm chớp mắt: “Nên là?”
“Mạnh Tử đã nói câu này, cậu hiểu rồi chứ gì?” Lâm Xuân lặp lại.
“Hiểu.” Lý Mộng Lâm gật đầu.
“Thế là được rồi.” Lâm Xuân quay về phòng mình trong khi Lý Mộng Lâm đang bối rối cùng cực, cô thử trả cây thước về kho hàng thì nó đã được cất giữ thành công.
“Đúng là phải dạy thật này.” Lâm Xuân nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội được dùng cây thước này, bởi cô không phải một giáo viên tốt, với cả cô cũng không muốn trở thành cô giáo tốt.
Cái loại người phàm tục như cô không thể đi theo con đường giáo dục của Mạnh Tử được.
Lâm Xuân vươn vai, đang định mang đống quần áo bẩn mấy hôm nay đi giặt thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Cô cầm máy lên nhìn, màn hình hiển thị cuộc gọi của Bao Á.
Chết rồi, cô quên chưa nói với Bao Á chuyện mình rời khỏi lễ hội.
“Chị Tiểu Á.” Lâm Xuân chột dạ nghe điện thoại.
“Em đi đâu thế?” Bao Á hỏi.
“Chị Tiểu Á, em có việc nên về trường trước mất rồi.
Em xin lỗi, em quên nói với chị.” Lâm Xuân chủ động xin lỗi.
“Em không sao là được rồi, chị thấy em về mà chưa thay quần áo nên tưởng em gặp chuyện gì.” Bao Á yên tâm.
“Em không sao đâu, em đi vội quá nên không để ý, đồ phù thủy…” Lâm Xuân nhìn người mình đã bẩn đến mức chẳng còn thấy phong thái của phù thủy đâu hết: “Đợi em tắm xong, mai em mang đến escape room.”
– Ừ, thế chị cầm quần áo em về nhé.
“Cảm ơn chị Tiểu Á, mai em mang bánh ngọt siêu ngon cho chị ăn.” Lâm Xuân cảm ơn chị.
“Khách sáo cái gì, em còn tặng quà cho chị rồi thây.
À, em mang cả quả cầu pha lê về à?” Bao Á hỏi tiếp.
Quả cầu pha lê?
Lâm Xuân nhớ loáng thoáng, hình như, lúc mình đánh nhau với yêu chiêu hồn, ả ta đã đập vỡ quả cầu rồi.
“Má, em để quên trên tàu điện ngầm rồi.” Dù gì cô cũng không thể tìm lại được.
“Em làm mất rồi à? Thế thì phải mua thôi, cáo chín đuôi ác lắm đấy, thể nào cũng bắt chẹp em một khoản mà xem, chị sẽ cố gắng trả giá cho em vậy.” Bao Á nói.
“Không cần đâu chị, 199 tệ thôi mà, cho cô ấy đi, giờ em chuyển tiền cho chị luôn.” Nói xong, Lâm Xuân tắt máy, mở WeChat chuyển cho chị 199 tệ.
Bao Á: Hào phóng thế, giàu rồi à?
Lâm Xuân: Em tìm được việc rồi, hihi.
Bao Á: Thảo nào, chúc mừng em nhé.
Đêm nay Lâm Xuân ngủ ngon vô cùng, hôm sau dậy ăn sáng, cất bộ quần áo phù thủy đã giặt sạch vào túi, đeo túi lên lưng rồi ra ngoài làm thế.
Sáng nay cô làm thêm ở tiệm bánh ngọt, chiều tối mới đến escape room.
“Tiểu Xuân, đây là bánh do khách quen của tiệm đặt đấy, nhưng địa chỉ xa quá nên shipper không nhận đơn, đành làm phiền em vậy.” Gần trưa, anh chủ đưa chiếc bánh ngọt mới ra lò đã được đóng hộp xinh xắn cho Lâm Xuân.
“Anh cứ yên tâm đi, em chắc chắn sẽ ship cho anh.” Cô nói.
“Tất nhiên anh yên tâm vào cách làm việc của em rồi, ship bánh xong thì em được tan làm.” Anh chủ còn đưa cho cô một chiếc túi con con: “Anh lấy nốt nguyên liệu còn thừa để làm cái bánh con con này, em đừng nhé, chúc mừng em đã tìm được việc.”
Lâm Xuân đã làm việc ở đây hơn hai năm, anh chủ rất tốt với cô, nửa năm nay, thi thoảng anh sẽ quan tâm đến chuyện công việc của cô.
Hôm nay cô đến tiệm, kể cho anh nghe mình đã tìm được việc rồi.
Không ngờ anh còn làm riêng cho cô một chiếc bánh để chúc mừng cô.
Cô cảm động tới nỗi ánh mắt đỏ hoe: “Anh chủ, cảm ơn anh, anh tốt quá ạ, em muốn khóc ghê.”
“Đi đi, phải giao bánh trước 12 giờ đấy nhé.” Anh chủ cười.
“Vâng.” Lâm Xuân vẫy vẫy tay, cầm túi bánh đi đến trạm tàu ở gần đây.
Cô bảo vệ chiếc bánh một cách cẩn thận, để không cho người ta có cơ hội va vào bánh của mình nên dù trên tàu còn chỗ thì cô cũng không ra cướp mà cứ ngồi trong góc, cho bánh có một không gian rộng rãi và an toàn.
Cuối cùng, vào lúc 11 giờ 50 phút, cô đã giao bánh cho khách thành công.
Đã ship xong bánh nên cô cực kì thong dong, định tìm bừa một quán để ăn trưa rồi chiều đến escape room.
Còn chiếc bánh mà anh chủ tặng cô, cô định sẽ giữ cho Bao Á ăn cùng mình.
“Ở gần đây thì có món gì ngon nhỉ?” Lâm Xuân vừa mở máy tìm quán ăn ngon quanh đây vừa đi ra ngoài khu chung cư.
Đột nhiên, một bóng người vụt qua đâm thẳng vào người cô, cô bất ngờ không kịp đề phòng, điện thoại bị hất văng vào vườn hoa bên cạnh.
“Điện thoại của mình!” Cô buộc phải đứng thẳng người, chẳng thèm ngó xem ai đã đâm mình mà chạy vào vườn hoa tìm máy.
“Con ngu này, không dám nghe lời bố mày cơ à?” Lâm Xuân vừa nhặt điện thoại lên thì nghe thấy tiếng chửi bới tục tĩu ở sau lưng, sau ấy là tiếng khóc thút thít và tiếng kêu rên của người phụ nữ.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em sai rồi.” Một người phụ nữ co quắp dưới nền đất, hai tay ôm đầu, khóc nức nở.
“Mày giấu tiền ở đâu, lấy ra đây cho tao.” Gã đàn ông vừa nói vừa đạp mạnh vào lưng người phụ nữ.
“Dừng tay lại! Tôi báo cảnh sát, đánh người là phạm pháp.” Gã đàn ông vạm vỡ, cực hung ác, Lâm Xuân không dám xông lên chiến đấu với gã nên đành cầm máy lên đe dọa người ta.
“Mày báo đi, tao đánh vợ tao thì phạm pháp cái gì?” Gã dữ tợn trợn mắt với cô, ánh mắt hung dữ của gã khiến cô lạnh sống lưng.
“Bạo lực gia đình, bạo lực gia đình là phạm pháp.” Cô can đảm nói.
“À, thế được, mày báo đi, để cảnh sát đến bắt tao cái nào.” Gã chẳng sợ chút nào.
– Báo thì báo, ông giỏi thì đừng có chạy.
Dứt lời, Lâm Xuân đương định gọi báo cảnh sát thì ông lão đứng bên cạnh bỗng lên tiếng, ngăn cô lại: “Cháu gái, đừng báo cảnh sát, lần nào báo cảnh sát thì nó cũng về đánh vợ ác hơn thôi.
Nó là côn đồ đấy, khốn nạn lắm, cảnh sát bắt nó không biết bao nhiêu lần nhưng cũng chẳng được gì đâu.
Lần nào nó ra khỏi đồn thì người xui chỉ có vợ con nó thôi.”
“Đừng gọi cảnh sát.” Bấy giờ, người phụ nữ cũng đứng lên, tóc tai chị rối bù, gương mày tím tái chẳng nhìn rõ được dung nhan thủa đầu.
Chị nín đau, nhìn Lâm Xuân, giọng nói chị đong đầy tuyệt vọng, lắc đầu khẩn cầu cô: “Đừng gọi cảnh sát.”
– Không dám báo cảnh sát thì nôn tiền ra cho tao.
Gã bước đến chỗ chị, chị sợ đến nỗi người run bần bật nhưng vẫn đáp trả: “Tiền tôi để dành cho Đồng Đồng đi học piano, không cho anh được.”
– Học piano cái nỗi gì, toàn đú đởn, lãng phí tiền học làm gì, đưa tiền cho tao.
– Đây là tiền tôi tự kiếm ra.
“Tiền của mày là tiền của tao, mày có đưa không, không đưa thì hôm nay tao giết chết mày.” Gã vừa nói vừa vung tay đánh người phụ nữ, chị sợ hãi quay người bỏ chạy, gã chửi ầm lên rồi đuổi theo: “Đm con đĩ này, hôm nay tao phải đánh gãy chân mày.”
“Mau, mau gọi bảo vệ đi.
Cái loại nghiệp chướng, sao trời không giết nó, để nó ra ngoài bị xe đâm chết đi, quay về còn hành hạ Tiểu Phùng như thế.” Hôm nay là ngày đi làm nên trong khu chỉ có các ông các bà hoặc nội trợ đang trông con, không ai dám lên cản gã lại, đành phải nhờ người đi gọi bảo vệ.
“Anh ta lúc nào cũng thế này ạ?” Lâm Xuân hỏi.
“Ừ, hơn năm rồi, báo cảnh sát rồi lại báo cảnh sát, gô cổ nó vào rồi cũng chẳng được gì, nhốt nó mấy ngày xong nó lại được thả ra, về nhà đánh vợ càng ác hơn, thậm chí còn đánh cả con.
Tiểu Phùng sợ con bị thương nên không dám báo cảnh sát mà cứ gánh hết như thế.
Các bà là hàng xóm cũng không giúp được gì, khi nào con bé bị đánh thì vào cản lại thôi, nhưng không phải lần nào cũng can được.” Một bà lão đau lòng nói.
“Không li dị được ạ?” Cô hỏi.
– Li dị? Thằng đó nó chẳng sợ gì hết, nó bảo nếu Tiểu Phùng dám li hôn thì nó sẽ cầm dao giết cả nhà con bé.
“Thế thì cũng phải có cách nào chứ?” Lâm Xuân cũng ngạt thở khi nghe những chuyện này.
– Còn cách nào đâu, chỉ có thể cầu nguyện cho nó bị trời giết thôi.
“Không biết cha mẹ dạy nó kiểu gì mà nó thành súc sinh như thế này.” Một ông lão đeo kính, mang phong thái của người trí thức buông lời mắng mỏ.
Dạy? Cô có cách rồi.
Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên, quay người đuổi theo như bay.
Trước cổng chung cư, gã đàn ông bị hai người bảo vệ kéo lại nhưng gã vẫn đạp điên cuồng vào người phụ nữ đang nằm trên đất, gã chửi um lên: “Bố đánh chết mày, mày ngoại tình sau lưng tao nên bảo vệ mới giúp mày chứ gì.
Còn chúng mày nữa, lát nữa tao sẽ đi khiếu nại hết chúng mày, cái loại bảo vệ chó chết tằng tịu với chủ nhà, bố mày phải cho lũ tụi mày thất nghiệp.”
Anh bảo vệ đang kéo gã nghe thấy vậy thì vẻ mặt đã thay đổi ngay tức khắc, tay cũng nới lỏng ra, gã nhân cơ hội trốn thoát rồi đạp vào bụng người phụ nữ.
“Á!” Chị hét lên thảm thiết.
“Dừng tay lại!” Ánh mắt Lâm Xuân đỏ ngầu, cô rút thước của bậc hiền triết ra, xông đến chắn trước mặt chị rồi chỉ thước vào người gã.
“Anh biết tôi là ai không?” Cô hỏi.
“Bố đếch cần biết mày là ai, còn xen vào chuyện người khác thì tao đánh mày luôn đấy.” Gã xốc cô lên làm cô lảo đảo, ngã xuống đất.
Khốn nạn, dốt nát, phạt mười thước.
Lời nhắc của hệ thống hiện lên.
Thành công rồi!
Lâm Xuân chẳng buồn đứng dậy mà nói luôn với gã: “Đưa tay ra cho tôi.”
Gã đàn ông đang định vung quyền vào người phụ nữ thì bỗng dừng lại, có một sức mạnh vô hình nào đấy đang kéo người gã, khiến gã vô thức quay về phía Lâm Xuân, gã giơ tay phải, xòe năm ngón tay ra, ngửa lòng bàn tay lên, để tay nằm ngang.
Lâm Xuân đứng dậy, cầm thước đi đến, cơn giận đang bùng cháy nên cô đánh mạnh vào tay gã: “Không biết tôi là ai mà dám đẩy tôi.”
“Á~” Gã thét lên thảm thiết, giọng nói khốn đốn vô cùng.
Gã đau đến mức run cả người nhưng vẫn cứ chìa tay ra ngoài, không sao rút tay về được.
Lâm Xuân hết hồn vì tiếng gào rú của gã, nhưng nghĩ đến sự tàn ác của gã vừa rồi thì cô lại tức điên lên, giơ tay đánh gã: “Đàn ông đàn anh mà đánh phụ nữ, loại cặn bã, súc vật!”
“Bốp.” Cái đánh thứ ba.
– Sau này không được phép bạo lực gia đình, không được phép đánh vợ, không được phép đánh con.
“Bốp.” Cái đánh thứ tư.
– Không được phép đòi tiền vợ, li hôn ngay lập tức.
“Bốp.” Cái đánh thứ năm.
– Sau khi li hôn không được phép làm phiền vợ cũ.
“Bốp.” Cái đánh thứ sáu.
– Có nghe thấy không hả?
Lâm Xuân vừa nói vừa đánh, mỗi khi cây thước ập xuống thì gã sẽ kêu gào thảm thiết.
Với gã, mỗi cái đánh của cô như thoát ra khỏi sức chịu đựng của gã và giáng thẳng vào linh hồn gã.
Nỗi đau tột cùng toát ra từ linh hồn kinh khủng đến nỗi gã chỉ muốn chết đi.
“Đừng đánh đừng đánh.” Gã không thể chịu được nữa, gã muốn rụt tay về nhưng tay gã như bị ghìm vào không trung, không thể nhúc nhích: “Tôi nghe hết.”
Lâm Xuân đang định đánh cái thứ bảy thì đã dừng tay lại, mệt quá, cô phải nghỉ một lát.
“Còn đánh phụ nữ không?” Cô hỏi.
“Không đánh.” Gã khóc lóc lắc đầu nguầy nguậy: “Không đánh nữa.”
– Còn đòi tiền vợ không?
– Không.
– Li hôn không?
– Không li hôn.
“Hả?” Lâm Xuân nhướng mày, đánh thêm một cái nữa.
Gã đau tới mức giậm chân, mặt nhăn hết cả lại: “Li, tôi li hôn, giờ đi li hôn ngay đây.”
Bấy giờ Lâm Xuân mới hài lòng, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Người phụ nữ choáng váng vô cùng, không chỉ mình chị mà các bà, các anh bảo vệ đứng xung quanh, thậm chí cả anh shipper đi ngang qua cũng choáng theo.
Ánh mắt mọi người nhìn cô như thể đang nhìn một vị anh hùng.
“Li hôn đi chị, mau lên.” Lâm Xuân nhắc nhở chị.
Chị hoàn hồn, nhưng lại chẳng mấy vui vẻ: “Chồng tôi sẽ không li hôn đâu.”
Chị đã quá hiểu chồng mình, gã phải đồng ý li hôn vì bị ép buộc thôi, Lâm Xuân đi rồi thì gã lại đâu vào đấy thôi.
Chị đã từng báo cảnh sát, hi vọng cảnh sát có thể cứu mình thoát khỏi dòng nước xoáy khiến người ta chết ngạt ngày, nhưng cuối cùng chỉ phí công mà thôi.
“Chị yên tâm, lần này anh ta chắc chắn sẽ li hôn, chị về lấy giấy tờ đi.” Lâm Xuân cất giọng bình tĩnh.
Chị chần chừ, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô gái rồi lại nhìn gã đàn ông đã khóc hết nước mắt nước mũi, cuối cùng cũng không dằn được khát khao trong lòng, quay người chạy về nhà.
Chị chạy rất nhanh, dù trên người ngập những vết thương, lúc chạy cũng khập khễnh nhưng chị vẫn không ngơi bước.
Chị muốn li dị, dù ấy chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
Lí do khiến Lâm Xuân chắc nịch như thế là vì năng lực của cây thước, vào lần đầu tiên cô quật thước vào người gã, hệ thống đã hiện lên lời nhắc: Ai mà chẳng từng có sai lầm? Không còn gì tuyệt vời hơn nếu người ta biết thay đổi những lầm lỗi của mình.
Nếu không biết ăn năn hối cải thì hãy để thước dạy bảo đến khi ân hận thì thôi.
Dường như Lâm Xuân đã muốn bật cười khi thấy lời nhắc của hệ thống, dám không li hôn thì chị đây sẽ quật chết mày.
Loáng chốc, người phụ nữ đã quay lại, từ lúc chị rời đi đến khi cầm giấy tờ xuống cũng mới được vài phút.
Hơn một năm nay, lúc nào chị cũng muốn li hôn nên đã chuẩn bị xong xuôi giấy tờ từ rất lâu rồi.
Lâm Xuân nhìn gã đàn ông, cô giơ lên đánh cái bốp xuống tay gã khiến gã khóc gào, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
“Li dị ngay bây giờ!” Cô nói.
“Li, li, tôi sẽ li hôn giờ đây.” Đừng đánh gã nữa thì bảo gã làm gì cũng được.
Giờ cô mới đánh được chín cái, với loại khốn nạn như này thì Lâm Xuân chẳng kìm hãm sức mạnh của cây thước làm gì, phải đánh gã đủ mười thước mới thôi.
Thế là cô lại giơ tay lên đánh bộp xuống.
Tiếng “Bốp” vang lên, gã đau như thể sắp nổ tung ra vậy, gã khuỵu xuống, nằm co ro trên đất, không còn hơi mà kêu la, nom gã chẳng khác nào con rệp sắp chết.
Mãi sau, cơn đau đã dịu bớt, gã vừa mới hoàn hồn thì lại thấy Lâm Xuân cầm thước đứng bên cạnh mình.
Gã hoảng sợ quay người muốn bò đi nhưng đã bị cô đè vào vai.
“Đừng có động đậy.
Nhớ tên tôi kĩ vào, tôi là Lâm Xuân, tôi kì lạ lắm đúng không?” Lâm Xuân đe dọa bằng chất giọng chỉ đủ cho cả hai nghe thấy: “Anh mà không làm được những việc anh đã đồng ý với tôi thì anh sẽ ăn thêm mười cái thước nữa.
Nếu không tin thì giờ anh cứ thử nghĩ trong lòng cái câu anh không muốn li hôn xem.”
“Á!!!!” Gã vô thức nghĩ đến ý định đấy, một cây thước vô hình lại ụp xuống, gã đau đến mức lăn quay ra đường.
“Anh xem, dù tôi không có ở đây thì lời nguyền vẫn sẽ bám theo anh thôi.” Lâm Xuân mỉm cười: “Nên nhất định phải nghe lời!”
“Tôi nghe! Tôi nghe!” Gã đáp lời mà người run lập cập, ánh mắt sợ sệt nhìn Lâm Xuân như thể đang nhìn thấy ma quỷ.
Bấy giờ Lâm Xuân mới yên lòng, cô đứng lên nói với người phụ nữ đang há hốc mồm: “Đi đi, chị đừng sợ, anh ta không dám không li hôn với chị đâu.”
Chị nhìn Lâm Xuân, khuôn mặt bầm tím ướt đẫm lệ rơi, chị gật đầu: “Cảm ơn em.”
Chị lấy hết can đảm để đi ra ngoài khu chung cư.
Lâm Xuân ngoái lại trợn mắt với gã đàn ông đang nằm dưới đất: “Ngớ ra đấy làm gì, đi li dị đi!”
Gã run lên vì tiếng hét của cô rồi vội vàng bò dậy: “Tôi đi… đi bây giờ đây.”
Nói xong, gã chạy theo người phụ nữ, nom còn sốt ruột hơn cả chị.
Lâm Xuân hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô đang định lấy lại thước nhưng khi sững lại thì thấy mấy chục ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm vào mình.
Toi rồi, đam mê hành hạ thằng hèn mạt quá nên quên mất sức ảnh hưởng.
“Cháu gái, cháu…” Một bác gái hừng hực ngọn lửa buôn chuyện từ từ bước đến bên cô.
Lâm Xuân giật mình thảng thốt, thấy có đường thoát thì co chân bỏ chạy, thoáng chốc đã biến mất khỏi khu chung cư, chỉ để lại truyền thuyết về việc trừng trị một đứa khốn nạn.
Chỉ cần mình chạy nhanh thì những tin đồn sẽ không đuổi kịp mình đâu..