Bạn đang đọc Tôi Có Hệ Thống Bói Toán – Chương 17: Thước Của Khổng Tử
Bảo vệ của trung tâm thương mại đến để kiểm tra tình hình, Giải Tinh Vũ ra mặt giải thích đôi câu, bảo vệ thấy không có chuyện gì nên cũng không làm khó, cho cả ba ra về.
“Tao đi lấy xe.” Giải Tinh Vũ bảo mọi người đứng chờ ngoài đường, còn anh đi một mình ra bãi đỗ lái xe lại đây.
Trần Sơ cúi đầu nhắn tin, thông báo cho người của cục thi hành án lát nữa đến trụ sở chính tiếp nhận con yêu chiêu hồn.
Lúc đang gõ dở thì anh bỗng cảm giác có bàn tay đang kéo nhẹ áo anh.
Anh ngoảnh lại, thấy cô gái đang nhìn mình với đôi mắt to tròn linh lợi, cô chỉ tay vào tiệm trà sữa gần đó: “Em đi mua trà sữa được không?”
Trần Sơ ngẩn ra, không hiểu sao cô muốn uống trà sữa mà còn phải hỏi anh, nhưng anh vẫn gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân cười tươi rói, nhấc đuôi váy phù thủy lên rồi chạy một mạch ra tiệm trà.
Đi được nửa đường thì sực nhớ ra gì đó, xoay người lại rồi hét lên: “Anh có muốn uống không?”
Trần Sơ mỉm cười lắc đầu, bấy giờ Lâm Xuân mới quay đi chạy đến tiệm trà.
Khi Giải Tinh Vũ lái xe đến thì thấy bị thiếu mất một người nên tò mò hỏi: “Sadako đâu?”
“Đi mua trà sữa rồi.” Hôm nay trung tâm thương mại tổ chức sự kiện, đã thế còn là cuối tuần nên dòng người đông nghịt, tiệm trà sữa làm ăn khấm khá, giờ Lâm Xuân vẫn đang phải xếp hàng.
“Nếu tao nhớ không nhầm thì vừa nãy con bé suýt nữa bị yêu chiêu hồn hút hết sức sống cơ mà, giờ mới khỏe lên tí mà đã có tâm trạng uống trà sữa rồi à?” Giải Tinh Vũ cà khịa.
Trần Sơ vẫn nhớ cô từng nói rằng mình không chết là được, mỉm cười: “Tâm trạng ổn lắm.”
Bấy giờ Lâm Xuân đã mua được trà sữa, thấy Giải Tinh Vũ đã lái xe đến thì vội vàng cầm ly chạy qua: “Ok, đi được rồi.”
Mọi người lên xe rời đi, Giải Tinh Vũ lái xe, Lâm Xuân ngồi ghế phụ, Trần Sơ ngồi đằng sau áp giải con yêu chiều hôn.
Trên đường đi, Lâm Xuân chưa uống trà ngay mà mở máy lên chụp ảnh ly trà rồi đăng lên tường nhà mình.
“Giờ uống trà sữa mà cũng phải đăng lên mạng à?” Giải Tinh Vũ hỏi, chỉ là một ly trà sữa bình thường chứ chả phải thứ gì hiếm lạ.
“Ly trà này không giống bình thường.” Lâm Xuân vừa ghi caption vừa trả lời anh.
– Có gì khác?
“Em mua ly này bằng tiền quẻ đầu tiên của em đấy.” Tất cả mọi thứ trên đời, chỉ cần là lần đầu tiên thì đều đáng được khắc ghi.
“Tiền quẻ?” Giải Tinh Vũ không hiểu, đang định hỏi lại thì sau xe bỗng vang “Ầm” lên, anh nhìn qua gương chiếu hậu, không nhịn được phải buột tiếng chửi thề.
– Đcm.
Lâm Xuân cũng hoảng, suýt nữa thì làm rơi cốc trà.
Nhưng Trần Sơ ngồi gần nhất thì vẫn bình tĩnh như thể anh đã biết trước được điều này.
“Sao… sao cô lại biến thành thế này?” Lâm Xuân lắp ba lắp bắp, chỉ vào ả loli xinh xắn bỗng biến thành con yêu chiêu hồn ục ịch nặng 150 cân.
Nếu như không biết trong xe chỉ có mấy người bọn cô thì cô cũng không dám tin.
“AAAAAA…” Dường như bấy giờ yêu chiêu hồn mới nhận ra, hoảng loạn che mặt lại, thét ầm lên: “Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.”
“Che cái gì mà che, cô che được cái cơ thể đồ sộ của mình à?” Giải Tinh Vũ móc mỉa, loli hóa thành khủng long bất ngờ quá nên anh bị tổn thương sâu sắc.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lâm Xuân nhìn Trần Sơ, cô vô thức nghĩ rằng anh sẽ biết điều này.
“Năng lực của yêu chiều hôn là ăn cắp sự sống của con người rồi chuyển hóa thành một sức mạnh nào đó, để đạt được ước muốn của mình.
Cô ta dùng sức mạnh để thay đổi vẻ ngoài của bản thân, nhưng đây chỉ là sự thay đổi tạm thời và giả tạo, khi sức mạnh biến mất thì cô ta sẽ hiện nguyên hình.” Trần Sơ giải thích.
“Thảo nào lúc trước ở lối đi em không sao kéo được nó.” Khi ấy Lâm Xuân còn tưởng mình yếu đi vì cạn kiệt sức sống, giờ mới hiểu vì sao, đúng là mình không thể kéo được thật.
“Chiếm đoạt sức sống của con người chỉ để mình đẹp hơn?” Lâm Xuân lẩm bẩm.
“Mày thì biết cái gì, cái loại xinh từ trong trứng như chúng mày thì biết cái gì?” Lâm Xuân lại chạm vào nỗi đau của yêu chiêu hồn: “Mày biết từ bé đến giờ tao phải sống như thế nào không? Vì tao xấu quá nên bạn bè cô lập tao, chế giễu tao, nói xấu sau lưng bảo tao là con lợn xề.
Nhưng từ khi tao có dị năng, tao xinh hơn thì chúng nó lại sẵn lòng chơi với tao, lũ con gái hâm mộ tao, bọn con trai mê tao như điếu đổ, tao đi đâu cũng thành tâm điểm.”
“Vậy nên cô mới ăn cắp sự sống của người khác để đạt được mục đích của mình.” Trần Sơ lạnh lùng chất vấn.
“Thế thì sao, tôi có định giết người ta đâu, tôi chỉ muốn người ta bị cảm thôi mà.
Cảm thì nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, dù sao thì ngày nào thế giới chả có người bị cảm, có sao đâu.” Yêu chiêu hồn hét lên.
“Theo logic của cô thì nếu tôi có năng lực như cô, chẳng lẽ tôi có thể khiến tất cả mọi người trên thế giới dâng tiền cho tôi.” Lâm Xuân nảy ra một suy nghĩ to gan: “Dù gì ngày nào mọi người cũng tiêu tiền mà, thế tại sao không thể đưa cho tôi để tôi tiêu? Mỗi ngày, từng người đưa tôi một tệ là được rồi, tôi không tham đâu.”
Yêu chiêu hồn khi nãy còn cây ngay không sợ chết đứng mà giờ đã câm nín, cổ họng như bị kìm lại, mặt cô ả đỏ lên, mãi không mà không cãi lại được.
Trần Sơ thấy khuôn mặt Lâm Sơ đanh thép như thế thì sực nghĩ cô đang cực kì nghiêm túc, đấy là khát vọng thật sự của cô chứ cô không nói để mắng yêu chiêu hồn.
“À, sao em phát hiện ra yêu chiêu hồn đang chiếm đoạt sức sống?” Anh chợt hỏi.
“Ừ đúng rồi, sao em biết được? Yêu chiêu hồn cướp sức sống của người khác rất khó nhận ra, Dù có năng lượng dao động thì cấp F như em chắc không thể phát hiện ra được.” Giải Tinh Vũ cũng tò mò.
Nếu như anh và Trần Sơ ở đây, với năng lực ngoại cảm thì có lẽ cả hai sẽ nhận ra con yêu đang sử dụng năng lực của mình, Nhưng Lâm Xuân là người dị năng cấp F vừa mới thức tỉnh thì chắc hẳn sẽ không phát hiện ra được.
“Em xem bói.” Lâm Xuân trả lời.
“Xem bói?” Cả hai ngạc nhiên nhìn cô.
“Ừ, em biết xem bói.” Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân thừa nhận thẳng thắn trước mặt mọi người rằng mình biết xem bói, dù gì bò ra ngoài TV cũng chẳng có gì lạ rồi, biết bói toán thì đã sao: “Lúc đấy em đang xem bói cho người ta ở lễ hội, đúng lúc lại bói cho yêu chiêu hồn.
Cô ta là người duy nhất không gặp xui xẻo, nhìn đã thấy chẳng người tốt lành gì.”
“Từ từ… Kể cả em biết bò ra ngoài TV, còn biết cả xem bói nhưng việc yêu chiêu hồn là người duy nhất không gặp xui xẻo trong lễ hội là sao cơ?” Giải Tinh Vũ cảm thấy logic này hơi phi lí.
Trần Sơ cũng nhìn Lâm Xuân đầy khó hiểu.
“Bởi vì em chỉ biết bói vận xui thôi.” Lâm Xuân trả lời.
“Chỉ biết bói vận xui? Giải thích thêm được không? Anh vẫn chưa hiểu.” Giải Tinh Vũ cảm giác mình vẫn chưa đủ tầm hiểu biết.
“Ý trên mặt chữ đấy, em biết xem bói nhưng chỉ bói được vận xui cho người ta thôi, nói đơn giản nghĩa là khi anh đang hay anh sắp gặp phải xui xẻo thì em có thể bói cho anh.
Nhưng nếu anh đang may mắn hoặc dạo này không gặp xui thì em sẽ không bói được.” Lâm Xuân giải thích: “Lúc đấy yêu chiếu hồn đang hấp thụ sức sống của tất cả mọi người trong lễ hội nên ai ở đấy cũng gặp xui hết, chỉ có mỗi mình yêu chiêu hồn là không.”
“Em không bói được vận xui của yêu chiêu hồn nên chắc chắn cô ta là yêu chiêu hồn?” Trần Sơ suy luận đâu ra đấy.
“Vâng, là như thế đấy.” Lâm Xuân cúi đầu hút ngụm trà, hạnh phúc đến híp mắt.
Ngọt quá, uống ngon ghê.
“Thế cũng được hả?” Giải Tinh Vũ tự dưng không biết phải nói người trong lễ hội xui xẻo hay yêu chiêu hồn xúi quẩy nữa.
Cô ta bị tóm vì không soi ra được vận xui, còn cãi thế nào được nữa.
Yêu chiêu hồn mang gương mặt “ẻ chảy”, biết thế thì nó cũng tự hút luôn sức sống của mình rồi.
“Thế tiền quẻ mà em vừa nói là…” Trần Sơ nhìn cốc trà trong tay cô gái.
“Lần đầu tiên em kiếm được tiền nhờ xem bói đấy, 10 tệ, vừa khéo mua được ly trà sữa.” Nhắc đến chuyện kiếm là Lâm Xuân lại phấn chấn hẳn lên, cả người cũng bừng bừng sức sống.
Được 10 tệ mà đã sung sướng như thế rồi?
20 phút sau, xe lái vào số 106 đường Xuân Phong, Lâm Xuân nhìn số nhà gắn ngoài cổng mà cảm giác mình từng thấy nơi này ở đâu: “Sao nhìn địa chỉ này quen quen.”
“Đến nơi rồi.” Giải Tinh Vũ đỗ xe xong, bên ngoài có hai người mặc đồng phục màu đen bước đến, gật đầu với anh rồi đi ra sau xe, kéo yêu chiêu hồn ra ngoài, còng tay cô ả lại rồi nhét ả vào chiếc xe khác, sau đó lái xe rời đi.
“Đi rồi á?” Lâm Xuân nhìn chiếc xe đã đi xa mà mặt đơ lại: “Em không cần đi lấy lời khai à?”
Trần Sơ nghe mà buồn cười: “Không cần.”
“Không cần lấy lời khai?” Cô xác nhận lại.
“Anh nhắn tin thông báo hết mọi chuyện rồi, cục thi hành án sẽ tự đi xác minh, em không cần lấy lời khai nữa.” Trần Sơ trả lời.
“Thế em đến đây làm gì?” Cô hỏi: “Em được về từ lúc ở trung tâm thương mại rồi chứ?”
Lâm Xuân tưởng mình phải viết tường trình nên mới đi theo hội Trần Sơ.
“…” Trần Sơ ngớ người vì câu hỏi của cô.
Đúng, anh dẫn Lâm Xuân đến đây là gì, có phải việc của cô nữa đâu.
“Đến rồi thì vào nói xin lỗi đi.” Giải Tinh Vũ tìm cớ cho Lâm Xuân.
“Xin lỗi, xin lỗi ai cơ?” Cô bối rối, tại sao cô phải đi xin lỗi?
“Trợ lí Đàm đợi em đến trưa mà em không tới phỏng vấn, cũng chẳng thèm gọi điện, thấy có lỗi không hả?” Giải Tinh Vũ nói.
“Phỏng vấn? Số 106 đường Xuân Phong?” Lâm Xuân nhìn biển số rồi lại nhìn Giải Tinh Vũ, kí ức dần dần hiện về.
Thông báo phỏng vấn cộng thêm cả địa chỉ quen thuộc, đây là cái công ty lừa đảo còn gì?
“Lương tháng 20 nghìn tệ, được nghỉ hai ngày cuối tuần, được đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, không cần chấm công, không cần KPI, trợ cấp tiền ăn tiền xe tiền phòng, cuối năm thưởng 16 nghìn tệ…” Lâm Xuân nói một lẹo tất cả những quyền lợi được hưởng trong email thông báo phỏng vấn.
Mặc dù cô chắc chắn thông báo phỏng vấn là lừa đảo nhưng không có nghĩa là cô không bị quyến rũ bởi những quyền lợi hấp dẫn đấy, quyền lợi tuyệt vời như thế khiến người ta không thể quên được.
Mỗi lần đọc ra một quyền lợi, gương mặt Lâm Xuân lại hưng phấn lên hẳn.
Cô nắm chặt cánh tay Trần Sơ: “Đàn anh, những quyền lợi này là thật hả anh?”
Người Trần Sơ cứng đờ lại, anh âm thầm lùi ra sau, rút tay về: “Quyền lợi gì?”
“Mấy cái em vừa nói đấy.” Lâm Xuân sợ mình nói không rõ nên mở điện thoại ra, phục hồi lại email đã bị cô vứt vào thùng rác rồi cho Trần Sơ xem: “Đàn anh, công ty này ở đây đúng không, công ty của bọn anh phải không?”
Lâm Xuân không ngốc, nếu công ty thật sự tồn tại, mà Trần Sơ và Giải Tinh Vũ còn lái xe đến đây, đã thế còn nhắc đến chuyện phỏng vấn, vậy thì chỉ có một lời giải thích cho hết thảy, hai anh đều thuộc công ty này.
Thậm chí việc công ty gửi thông báo phỏng vấn cho cô cũng liên quan đến Trần Sơ.
Trần Sơ đọc lướt qua nội dung email, sau khi đọc xong, anh đã hiểu vì sao Lâm Xuân không đến phỏng vấn.
Trợ lí Đàm quên mất một yếu tố quan trọng, Lâm Xuân là người dị năng vừa mới thức tỉnh, thậm chí cô còn chưa bắt đầu tiếp xúc với giới siêu năng lực, cũng không biết nhiều về văn phòng đặc biệt.
Với quan điểm của một người bình thường, email như thế kia chỉ có thể đến từ những công ty lừa đảo.
“Thật đấy.” Trần Sơ gật đầu.
“Em muốn phỏng vấn, muốn vào công ty bọn anh.” Lâm Xuân nhảy bật lên khi nhận được câu trả lời khẳng định.
Trần Sơ vừa mới rút tay về thì đã bị cô nắm lấy, đã thế còn nắm chặt cả hai tay, anh muốn rút ra cũng không được.
“Đàn anh, em sai rồi, em có mắt như mù, thì ra thế giới vẫn còn một công ty đỉnh cao như thế, khiến nhân viên cảm thấy thuộc về.
Thứ lỗi cho sự trẻ người non dạ và thiếu hiểu biết của em, cho em thêm một cơ hội đi.”
“…” Trần Sơ.
10 phút sau, trong văn phòng trợ lý, trợ lí Đàm không mặc bộ vest mới chào đón ứng viên đến phỏng vấn muộn một tuần.
Bởi vì trước đó Trần Sơ đã vào giải thích nên trợ lí Đàm cũng không làm khó Lâm Xuân, chỉ hỏi đơn giản mấy câu rồi đưa cho cô đơn nhậm chức.
Thoáng chốc Lâm Xuân đã điền xong, lịch sự đưa lại cho trợ lí.
Anh nhìn qua rồi cất vào tệp hồ sơ.
“Trợ lí Đàm, bao giờ em đi làm được ạ?” Lâm Xuân cực kì hăng hái với công việc này.
“Không có việc gì thì không cần tới, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cô.” Trợ lí Đàm lạnh lùng nói.
“Thế… Khi nào bắt đầu được tính lương ạ?” Lâm Xuân cẩn thận hỏi lại.
Trần Sơ đứng ở đằng sau câm nín không nói nên lời, con bé này, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt.
Trợ lí Đàm liếc cô, khuôn mặt anh rất lạnh lùng nhưng giọng điệu lại hào phóng: “Bắt đầu tính từ hôm nay.”
Bắt đầu tính từ hôm nay nghĩa là hôm nay mình đã có lương, 20 nghìn tệ một tháng, cô làm việc trung bình 22,5 ngày thì mỗi ngày được 888,88 tệ.
Nếu tính cả 30 ngày thì cũng được tận 666,66 tệ.
Hai con số này vô cùng tuyệt vời, may mắn biết bao.
Phát tài, phát tài.
“Trợ lí Đàm.” Lâm Xuân chạy vọt ra trước bàn làm việc, hô lên sự quyết tâm của mình: “Em nhất định sẽ hi sinh hết mình vì công ty chúng ta, rơi đầu chảy máu, không nề hà việc chi.”
“Không cần nghiêm túc như thế, cứ chăm chỉ làm việc là được.” Trợ lí Đàm không thể chịu được sự nhiệt huyết của nhân viên mới.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng trợ lý, Lâm Xuân như đang đi trên không.
Số phận của cô cũng không hẩm hiu quá đâu mà, tìm được công việc siêu tốt, đã thế còn được vào biên chế, chắc chắn là nhờ cô làm việc thiện nên đã mang đến may mắn cho cô.
Hê hê hê…
“Mày nghĩ con bé còn định cười đến bao giờ?” Giải Tinh Vũ vừa lái xe vừa thì thầm với Trần Sơ đang ngồi trên ghế phụ: “Tháng được 20 nghìn tệ thôi mà, đây là lương cơ bản trong ngành của mình thây.”
“Em ấy đang nghĩ dưới góc nhìn của bình thường.” Trần Sơ hiểu được suy nghĩ của Lâm Xuân.
– Cũng phải, năng lực con bé được có cấp F, nếu không đi làm nhiệm vụ thì cũng chỉ là nhân viên hành chính bình thường, thế thì lương như thế cũng cao rồi.
Trong tiếng cười ngây ngô của Lâm Xuân và tiếng chuyện trò nhát gừng của hai chàng trai, chiếc xe đã dừng trước cổng đại học Lục Diệp.
“Này, đừng cười hềnh hệch nữa, đến trường em rồi.” Giải Tinh Vũ lên tiếng.
Lâm Xuân hoàn hồn, nhìn ra ngoài xe, thấy xe đã đỗ trước cổng trường mình: “Chưa gì đã đến nơi rồi, cảm ơn hai anh đã chở em về.”
“Đi đi, đi đi.” Giải Tinh Vũ không kìm được phải phất tay.
Lâm Xuân mở cửa xuống xe, mới đi được hai bước đã chạy về, giơ tay gõ lên cửa kính chỗ ghế phụ.
Trần Sơ khó hiểu kéo cửa xuống: “Sao thế?”
“Em quên cảm ơn đàn anh, cảm ơn anh đã cứu em.” Hôm nay nếu không có Trần Sơ thì cô không thể kéo yêu chiêu hồn ra ngoài lối đi được: “Sau này có điều gì em giúp được anh thì anh nhớ phải báo cho em đấy.”
Trần Sơ vẫn chưa trả lời nhưng Giải Tinh Vũ đã phì cười: “Em gái, có lòng thì tốt nhưng sức mạnh của em kém quá, chăm sóc bản thân tốt vào, đừng làm phiền Trần Sơ là em đã ban ơn lắm rồi.”
Lâm Xuân hơi lúng túng, mặc dù người ta nói không sai.
“Ừ, anh sẽ báo.” Trần Sơ mỉm cười đáp lời cô, đập tan sự ngượng ngùng của cô gái.
Lâm Xuân cười phất tay rồi xoay người chạy vào sân trường, bóng lưng tung tăng tựa như một chú chim vô tư lự.
Giải Tinh Vũ lái xe rời đi: “Giờ bọn mình đi đâu đây?”
“Chở tao về nhà.” Trần Sơ tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đã bảo đi mua đồ gia dụng cho tao mà? Thế mà cuối cùng tao lại phải bỏ tiền mua TV, từ từ…” Giải Tinh Vũ ngừng lại: “TV đâu rồi?”
Trần Sơ mở mắt, ngẫm nghĩ: “Tầng thượng?”
*
Lâm Xuân quay về kí túc xá, việc đầu tiên cô làm là phải mở giao diện hệ thống lên.
Cô muốn tận dụng sự may mắn của mình trong hôm nay để rút thăm trúng thưởng.
Trong cửa hàng của hệ thống vẫn còn một đống sản phẩm đang bị làm mờ.
Lâm Xuân ghét cay ghét đắng cái hành vi làm gì cũng trừ điểm công đức của hệ thống, nhưng cô chẳng thể làm gì được.
“Tôi muốn bốc thăm.” Cô nói.
“Nhất quyết phải bốc thăm à? Không trừ điểm công đức để xem giá của sản phẩm sao? Có khi cô lại mua được ấy chứ?” Hệ thống hỏi.
“Cậu càng nói như thế thì tôi càng không xem.
Vả lại, rút thăm chỉ mất 99 điểm công đức, với số điểm của tôi bây giờ thì tôi có thể rút được 40 lần.” Hôm nay Lâm Xuân lãi lớn, cộng với cả điểm công đức tích lũy được lúc trước thì giờ cô đã có 4004 điểm.
Cái số này hơi xui, phải mau mau tiêu hết thôi.
Hệ thống thấy Lâm Xuân vẫn giữ vững lập trường thì không khuyên nữa, mở ra trang rút thăm, tất cả các mặt hàng bắt đầu xoay vèo vèo.
Lâm Xuân giơ tay ấn nút không hề do dự.
Chúc mừng vật chủ, cảm ơn cô đã tham gia bốc thăm.
“…” Không cần phải chúc mừng vì đã tham gia bốc thăm đâu, tôi cảm ơn cậu quá cơ.
Không sao hết, mình bốc thăm mà, không thể hụt nhiều lần được, rút tiếp thôi.
Lâm Xuân lại rút thêm.
Chúc mừng vật chủ, cảm ơn cô đã tham gia bốc thăm.
“Chị không tin tâm linh, rút tiếp!” Lâm Xuân giằng co với hệ thống, điên cuồng rút thăm.
Cảm ơn đã tham gia!
Cảm ơn đã tham gia!
Cảm ơn đã tham gia!
…
Cũng buộc phải nói, cái loại đỏ đen này tẩm đá quá, đến cả người keo kiệt như Lâm Xuân mà chưa gì đã ngốn gần hết 990 điểm công đức, nhận được 10 câu “Cảm ơn đã tham gia!”
“Tôi muốn xem giá sản phẩm.” Lâm Xuân bốc thăm đến nỗi mắt đỏ hết cả lên: “Chắc chắn mình đã dùng hết may mắn để tìm việc rồi, nên hôm nay không hợp để rút số.”
“Vui lòng chọn sản phẩm cô muốn kiểm tra giá cả và trả điểm công đức tương xứng.” Hệ thống nói.
Lâm Xuân bấm ngẫu nhiên vào một trong những mặt hàng đang được làm mờ trong cửa hàng, giá tiền hiện ra ngay lập tức: 3009 điểm công đức.
Nhưng chỉ có giá cả được tiết lộ mà thôi, những phần còn lại của sản phẩm vẫn bị làm mờ hết, Lâm Xuân còn không biết trông nó tròn méo như thế nào.
Cần 3009 điểm công đức? Giờ mình còn 3013 điểm, nếu tiêu hết thì chỉ còn thừa mỗi 4 điểm.
Hơi đắt rồi đấy.
“Có muốn kiểm tra đặc điểm của sản phẩm không, chỉ mất 10 điểm công đức thôi.” Hệ thống nói.
“Tôi xem xong còn mua được nữa không?” Cô hỏi.
“Có thể mua vào lần sau, khi kiểm tra đặc điểm của sản phẩm thì được phép giữ ba ngày.” Hệ thống đáp.
“Là sao? Chỉ được giữ ba ngày? Thế nghĩa là dù tôi tốn công đức để kiểm tra đặc điểm thì cũng chỉ giữ được ba ngày, ba ngày sau đặc điểm của sản phẩm lại bị làm mờ?” Lâm Xuân khinh bỉ: “Cậu giấu thì cứ giấu đi, tôi chỉ cần đọc qua là nhớ luôn”
“À à~” Hệ thống trả lời.
Cô cảm nhận được sự ác độc tràn trề trong giọng điệu thiếu đòn của hệ thống: “Chẳng lẽ ba ngày sau, sản phẩm trong cửa hàng của hệ thống sẽ thay đổi vị trí à?”
Tất cả các mặt hàng của hệ thống đều bị làm mờ nên Lâm Xuân chỉ có thể nhớ được sản phẩm nhờ vị trí của nó, nhưng khi thay đổi vị trí thì các mặt hàng sẽ không như thế nữa.
Nếu cô không muốn mua nhầm thì chắc chắn phải tiêu thêm 10 điểm công đức để kiểm tra đặc điểm của sản phẩm.
“Vật chủ yên tâm, nếu không trưng bày sản phẩm mới thì các vật phẩm trong cửa hàng sẽ không bị hóan đổi đâu.” Hệ thống đáp lời.
“Làm sao mà tôi biết cậu có đăng hàng mới lên không, số lượng bao nhiêu, tần suất đăng thế nào?” Lâm Xuân hỏi.
“Muốn nắm được tin tức của cửa hàng à? Xin mời đặt “Tin mới trong cửa hàng”, mỗi ngày chỉ mất một ít điểm công đức thôi.” Hệ thống nói.
“Nếu cậu là người thì tôi chắc chắn sẽ đánh cậu rồi.” Lâm Xuân là người cực kì tốt tính nhưng giờ cô rất muốn đập phá thứ gì đó.
Lâm Xuân hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Giờ cô đã hiểu ra rằng, khi nhắc đến điểm công đức thì cô sẽ không bao giờ tính được bằng hệ thống.
Dù cô học kế toán nhưng cũng không thể tính như cái máy được.
Cảm giác chuyên môn của mình bị người ta sỉ nhục đúng là kinh khủng.
“Tôi muốn xem giá của cái này.” Lâm Xuân ngẫm nghĩ rồi chọn kiểm tra giá của một mặt hàng.
Giá hiển thị là 4590 điểm công đức, vượt quá cả số điểm công đức cô đang có bây giờ.
Không xem tiếp nữa, giờ mà xem thì ngày mai hệ thống không duy trì hoạt động được.
“Thế có mua không?” Hệ thống hỏi.
Tất nhiên mua ở đây là chỉ vật phẩm có giá hơn ba nghìn điểm công đức.
Lâm Xuân do dự, tiêu 3009 điểm công đức để mua một sản phẩm thì hơi đắt thật, mua xong cô cũng chỉ còn có ba điểm.
Nhưng nếu bốc thăm, với cái nết của hệ thống thì chắc chắn nó sẽ ngốn hết điểm công đức của cô.
Cô cắn răng, cuối cùng cũng quyết định: “Mua.”
Sau khi bấm mua, số điểm công đức nằm dưới góc phải đã tụt xuống không phanh, thoáng chốc chỉ còn lại con số ba.
“Vật phẩm đã xuất hiện trong kho hàng, mời vật chủ đi kiểm tra đặc điểm.” Hệ thống nói.
Lâm Xuân vội vàng vào kho hàng kiểm tra đặc điểm của sản phẩm.
Tên: Thước của Khổng Tử.
Hướng dẫn sử dụng: Chỉ thước vào đối phương và đặt câu hỏi, nếu đối phương trả lời sai hoặc không trả lời được thì có thể đánh vào lòng bàn tay người ta mười cái.
Cây thước thể hiện sự uy nghiêm của Khổng Tử, giáo dục không phân biệt tầng lớp xã hội, dạy đến khi nên người mới thôi.
Lưu ý: Mạnh Tử từng nói, bậc hiền minh lấy sự sáng chói của mình để khiến cho người trở nên sáng chói.
(*) Bậc tài đức ngày xưa lấy gương lành của mình mà dạy dỗ người, chứ không cần nói lý thuyết.
Các ngài dù ở cương vị nào, là vua, quan, cha mẹ, hay thầy dạy, đều sống đạo đức sáng sủa để rồi lấy đó làm gương mẫu, khiến cho mọi người bắt chước mà trở nên sáng sủa.
Ngày nay người ta chỉ sống trong tối tăm mà lại mong mọi người trở nên sáng sủa.
Như thế người ta làm một đàng mà nói một nẻo: hành động thì tối tăm, lại nói năng sáng sủa để khuyên dạy người.
Đó là một điều rất phi lý; cho nên chẳng có kết quả nào cả!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vật phẩm thứ hai xuất hiện rồi..