Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 12: Tiền Ở Đâu Ra


Bạn đang đọc Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 12: Tiền Ở Đâu Ra


Tôi là ai? Tôi từ đâu tới đây? Tôi nên đi về đâu? Tiêu Ái Nguyệt bị ba vấn đề này quấn lấy tâm trí hết cả một ngày.

Tiểu Thu đã đem hàng mẫu đi kiểm tra, trong văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Tiêu Ái Nguyệt, cũng không thấy bóng người của Từ Phóng Tình suốt buổi chiều, chẳng biết đã chạy đi đâu.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lãnh đạo trốn việc, khi người phụ nữ đó cau mày bỏ đi vẫn không quên dặn dò Tiêu Ái Nguyệt nếu có ai gọi điện thoại tìm thì cứ nói cô xin nghỉ, hôm nay không làm việc.
Quao, hâm mộ quá! Bây giờ coi như Tiêu Ái Nguyệt có nửa ngày nghỉ, đang định mua thêm dĩa bánh ăn nhưng điện thoại cứ gọi đến không ngừng khiến cô gần như sụp đổ.

Cô có lý do hoài nghi Tiểu Thu cũng trốn việc, bằng không chị ấy làm quái gì suốt ba tiếng đồng hồ ở phòng kiểm định chất lượng chưa chịu về???
Mặc kệ, dù sao cô đã quyết định đêm nay không tăng ca.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi than thở đợi giờ tan tầm, cơ mà tan việc rồi thì đi đâu đây? Chuyện này lại trở thành một vấn đề, cuộc sống của chó độc thân không tốt như cô nghĩ.

Cô rất nhớ Đổng Tiểu Hạ, cô đã sống trên đời hết hai mươi chín năm và mới chỉ yêu đương hai lần, khổ nỗi lần nào cũng thất bại, thảm quá thảm.

Tiêu Ái Nguyệt thật muốn khóc thương cho số phận bi thảm của bản thân.
Hay là đi tập thể hình, dẫu sao cô cũng đã mua thẻ năm, không dùng thì phí lắm, vả lại trong phòng Gym còn cung cấp miễn phí đồ uống, quả thực là hoàn mỹ.

Sáu giờ tan việc, Tiêu Ái Nguyệt lập tức xách túi bỏ chạy trước lời phàn nàn của Tiểu Thu.
Thành viên mới trong phòng Gym sẽ được tặng hai khóa huấn luyện cá nhân miễn phí.


Tiêu Ái Nguyệt vốn định đến đây thư giãn nên đã khéo léo từ chối, cô ngồi một bên uống nước trái cây nhìn bác gái nhảy samba.
Huấn luyện viên cho rằng cô không hài lòng mình liền chủ động tới bắt chuyện, “Tiêu tiểu thư, cô không thích vận động sao?”
“Không có, do hôm nay tôi hơi mệt nên không muốn vận động thôi.”
Tiêu Ái Nguyệt lười biếng, huấn luyện viên cũng bó tay, “À ra vậy, à, chúng tôi đang có chương trình học đặc biệt vào buổi tối, cô có thể tham gia hoàn toàn miễn phí mỗi tuần một lần.”
“Tôi không có hứng thú cho lắm.” Tiêu Ái Nguyệt nói, “Tôi chỉ muốn ngồi nghỉ một chút rồi sẽ lập tức đi ngay.”
“Không vận động cũng được, cô có thể vào phòng tắm hơi.” Huấn luyện viên cố gắng chào hàng, “Đây là loại hình dành riêng cho thành phần trí thức giống như cô, chủ yếu giúp thư giản và giải toả áp lực trong công việc.”
“Ồ, thật sao?” Tiêu Ái Nguyệt có chút tâm động, “Mấy giờ bắt đầu?”
“Bảy giờ rưỡi.”
Còn nửa tiếng nữa, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi đồng ý, “Được, tôi sẽ dùng cái đó.”
“Được rồi, ở phòng B13, nếu cô tìm không ra thì có thể gọi tôi đưa đi.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Phòng tắm hơi ở đây rất lớn, khách hàng gần như ngang ngửa với bên phòng tập thể hình.

Huấn luyện viên nói không sai, khách đến đều là mỹ nhân trên dưới ba mươi tuổi, cũng có vài người đàn ông đoán không ra tuổi tác.

Huấn luyện viên đều là nữ, tuy không xinh đẹp nhưng rất có khí chất.
“Hoan nghênh mọi người đã tham gia, tôi thấy có không ít gương mặt cũ, đương nhiên cũng có nhiều gương mặt mới.

Anh trai kia có thể cởi áo khoác ra không, nơi này là phòng tắm hơi, chẳng lẽ anh sợ bị mỹ nữ chúng tôi đè ra ăn thịt sao?” Cô hài hước khiến cả sảnh đường cười vang rồi phất tay nói tiếp, “Chúng ta ngồi xuống làm quen với không khí ở đây trước được không?”
Mấy chục người ngồi xếp bằng, huấn luyện viên đi tới đi lui bên cạnh hướng dẫn từng bước, “Bây giờ nhắm mắt lại để cảm nhận năng lượng ở vùng bụng.


Thả lỏng cơ thể ra nào, đừng quá khẩn trương, hãy xem đây là nhà của mọi người.

Bây giờ mọi người nhìn thấy gì, là phòng khách ồn ào hay phòng ngủ vắng lạnh? Cô đã nhìn thấy gì? Mong muốn thay đổi hay là sự bất lực? Muốn thay đổi sao? Có ai đang ngăn trở hành động của mọi người sao? Không cần phải sợ, nơi này rất an toàn, thả lỏng nào, thả lỏng.”
“Đinh, đinh, đinh”, chuông điện thoại vang lên, bầu không khí yên tĩnh mà trước đó phải vất vả lắm mới tạo được trong phòng tắm hơi phút chốc bị nhiễu loạn.

Mọi người căm tức mở mắt đồng loạt nhìn về phía kẻ đầu sỏ.

Tiêu Ái Nguyệt bị tập thể chú ý liền run rẩy đứng lên, nhỏ giọng nói, “Tôi không cố ý, mọi người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.”
Cô biết sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Từ Phóng Tình hại chết.

Tiêu Ái Nguyệt mang giày, bất đắc dĩ đến phòng Yoga vắng vẻ nhận điện thoại của lãnh đạo.
“Quản lý Từ, dạ, cái gì?” Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, “Tiền gì, a, tôi để trên bàn, được, tôi về trước, dạ, lát nữa gặp.”
Một xấp tiền mặt được xếp ngay ngắn bày ra trước mặt Từ Phóng Tình.

Cô ngồi dựa vào ghế sô pha, mặt lạnh như tiền nhìn Tiêu Ái Nguyệt, “Cô giải thích đi, tạo sao cô lại để nhiều tiền mặt như vậy trên bàn làm việc?”
“Hmmm…” Tiêu Ái Nguyệt ngập ngừng cân nhắc bản thân nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Cô quả thật quên béng đi chuyện Đại Hải đã nhét tiền vào túi xách, có lẽ do tiềm thức muốn vứt bỏ nên lúc cô lấy túi cũng không để ý bị rơi mất, “Con mèo nhà tôi muốn triệt sản nên tôi mới chuẩn bị tiền mặt.”
“Triệt sản?” Từ Phóng Tình như có điều suy nghĩ, nhíu mày hỏi, “Chuẩn bị nhiều tiền đến vậy, tôi thấy bản thân cô đi phẫu thuật chung nó cũng đủ luôn đấy.”
Tiêu Ái Nguyệt càng không có cách nào phản bác, “Lo trước khỏi hoạ, ha ha ha.”

“Sau này cô đi theo tôi.” Từ Phóng Tình chủ động đổi đề tài, “Cô có biết không?”
“Dạ biết.”
“Tôi không thích bí mật, cô là cấp dưới của tôi nên cần phải hiểu cái gì gọi là tuyệt đối phục tùng và luôn luôn thành thật.”
Tiêu Ái Nguyệt căng thẳng nuốt nước miếng, “Tôi, tôi rất thành thật.”
“Thật không?”, Từ Phóng Tình lượn quanh một vòng rồi lại quay về đề tài ban đầu, “Vậy cô nói cho tôi biết tiền này ở đâu ra?”
Cũng không thể bán đứng Đại Hải, Tiêu Ái Nguyệt toát không ít mồ hôi lạnh trên lưng, cô khẽ cắn môi, ngoan tâm liều mạng, “Đó là tiền tôi dùng để triệt sản.”

Từ Phóng Tình hoàn toàn thưởng thức loại cơ trí ngu ngốc này, “Tiêu Ái Nguyệt, ở đây là bộ phận mua hàng, mỗi lời nói hay hành động của cô đều đại diện cho danh dự của phòng chúng ta.

Nếu đây là tiền của cá nhân cô, tôi sẽ không quan tâm, còn nếu không phải thì đợi một thời gian nữa bị tôi phát hiện, có lẽ nơi gặp mặt sau cùng của chúng ta sẽ là ở trong tù.”
Tiêu Ái Nguyệt quả nhiên bị lừa, cô chột dạ lau mồ hôi trên trán, xấu hổ nói, “Đây thật sự là tiền riêng của tôi.”
Từ Phóng Tình đăm chiêu nhìn cô hồi lâu rồi đứng dậy cầm túi tiền ném trên mặt đất, “Ra ngoài đi.”
Má ơi, Tiêu Ái Nguyệt sợ vỡ mật, cô ôm tiền chạy một hơi ra khỏi văn phòng của Từ Phóng Tình, sau đó tức tốc xuống lầu chui vào trong xe.
Trong thâm tâm Tiêu Ái Nguyệt biết rõ bản thân không thể nhận số tiền này nhưng mình đã bị ép lấy rồi thì biết làm sao?
Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại cho Đại Hải nhưng gã không nghe máy, cô thử gọi thêm vài cuộc, song đường dây luôn báo bận.

Cô tức tối ném tiền xuống chỗ ngồi phía sau xe, xem như tự lừa mình dối người rằng tiền kia đã mất rồi.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Qua hôm sau, Từ Phóng Tình không còn tiếp tục tra hỏi chuyện này nữa, cũng không biết cô vô tình hay cố ý nói với Tiêu Ái Nguyệt về tiền bồi thường cho sản phẩm lỗi của Hạo Nhã, cô còn bảo Tiêu Ái Nguyệt thống kê tồn kho hàng hư trong phân xưởng.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy bảng báo cáo đã bị vò thành một cục vứt vào thùng rác, nội tâm sợ hãi lại tăng thêm mấy lần với Từ Phóng Tình, “Được rồi, tôi sẽ theo dõi.”
“Không phải theo dõi mà là điều tra.” Từ Phóng Tình sửa lời sai của đối phương, “Mặc dù trước đó không phải cô phụ trách việc bên Hạo Nhã nhưng từ hôm nay trở đi, cô phải theo dõi tất cả tin tức và phản hồi nhanh chóng, OK?”
“OK.”
Khi Tiêu Ái Nguyệt hỏi Đại Hải địa chỉ cụ thể của phân xưởng, sắc mặt gã trông kém hẳn, “Hả, vội vã tác chiến như vậy sao? Không tệ nha, Tiểu Nguyệt có tiền đồ ghê, cố lên.”

Tiểu Thu cũng ở bên cạnh cười, “Tiểu Nguyệt may mắn đấy, làm gì cũng có lãnh đạo chỉ điểm.”
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình đang bị cô lập, “Anh Đại Hải, chị Tiểu Thu, tôi vẫn là người mới, phải cần hai anh chị chỉ dạy nhiều hơn.”
Đại Hải chế giễu, “Bớt xài chiêu này đi.

Cô đi đi, đừng có đứng ở đây soi mói tôi.”
Hôm qua vẫn là bạn bè đồng nghiệp nhưng vì quan hệ lợi ích mà trở thành kẻ thù, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy có chút oan ức không thể diễn tả thành lời.

Cô lái xe đến phân xưởng, do không thông báo cho ai trước khi đi nên người ở đó cũng chẳng ngờ được cô sẽ đột nhiên chạy tới đánh giết.

Thủ kho luống cuống tay chân giao báo cáo tồn kho cho Tiêu Ái Nguyệt rồi khó chịu giải thích, “Bên chúng tôi bận rộn dữ lắm, cô không báo tiếng nào đã đến làm bên tôi chưa kịp chuẩn bị xong gì hết.”
“Chẳng phải lần trước hàng hư của Hạo Nhã đều để ở đây sao?” Tiêu Ái Nguyệt chỉ vào mảnh đất trống hỏi gã, “Tôi nhớ chúng được để ở chỗ này.”
“A, chuyện đó…” Thủ kho không chút hoang mang giải thích, “Trưởng xưởng nói để ở đây phí chỗ lắm, dù sao thì cũng không thể dùng nên đã bỏ hết vào kho phế liệu rồi, đợi đến cuối tháng đem bán còn có thể kiếm được chút tiền.”
“Bán?” Tiêu Ái Nguyệt nói lớn hơn, sau đó bình tĩnh hỏi, “Ai kêu bán?”
“Trưởng xưởng a.” Thủ kho kinh ngạc, “Không thể bán sao?”
Bán được mới ghê á.

Tiêu Ái Nguyệt hỏi gã, “Kho phế liệu ở đâu?”
“Ở bên kia.” Thủ kho sai một cậu trai trẻ tuổi đưa cô đi, “Tiểu Dương, cậu dẫn cô ấy đến kho phế liệu đi, tôi đang vội, không có thời gian.”
Kho phế liệu chất đống sản phẩm lỗi cùng một số vật liệu hỏng của nhiều công đoạn khác.

Tiêu Ái Nguyệt ngưng nghẹn nhìn mớ phế liệu chất cao như núi, Tiểu Dương vừa vỗ tay đập muỗi vừa giải thích với cô, “Tất cả đồ ở đây đều sẽ được thanh lý mỗi tháng một lần, bên công ty thu mua phê liệu và chúng tôi hợp tác lâu dài nên tháng nào họ cũng đến đây lấy hàng đi.”
“Trong đống này có thể tìm ra hàng hư của Hạo Nhã không?”
Tiểu Dương nhếch môi cười, “Tôi cho chị bốn chữ nha, mò kim đáy biển, không có cửa nào tìm ra được hết đâu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.