Bạn đang đọc Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 11: Chỗ Này Là Của Tôi
Văn phòng của Từ Phóng Tình sạch sẽ không bám tí bụi, Tiêu Ái Nguyệt thức thời ngồi dưới đất đóng tài liệu vô cùng cẩn thận, không để Từ Phóng Tình có thêm cơ hội làm cô áp lực.
“Tổng giám đốc Hoàng, tôi đã gửi kế hoạch thu mua của tháng sau qua email cho anh rồi, ừm, tôi sẽ mau chóng an bài tốt chuyện nhập khẩu, được, hẹn gặp lại.” Từ Phóng Tình để điện thoại xuống rồi lật báo cáo tháng mà Tiểu Thu vừa giao tới một lượt, “Tiêu Ái Nguyệt, cô đi gọi Tiểu Thu đến đây.”
“Vâng.”
Nhưng bên ngoài không có bóng dáng của Tiểu Thu, chỉ có Đại Hải đang hùng hồn tăng ca làm báo cáo.
Gã nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Ái Nguyệt rồi cố ý hô to trước cửa văn phòng của Từ Phóng Tình, “A, chị Tiểu Thu về sớm chăm con rồi, không có thời gian tăng ca đâu.”
Tiêu Ái Nguyệt nộp bảng báo cáo chi tiết cho Từ Phóng Tình.
Ánh mắt cô như đang suy tư, sau đó cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lát rồi lại thả xuống, “Bắt đầu từ tháng sau, cô cũng cần làm báo cáo.”
“Dạ.” Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn đáp, “Tôi biết rồi.”
“Trước kia có làm qua chưa?”
“Đã làm qua rồi.”
“Ừ.” Từ Phóng Tình hững hờ gật đầu.
“Quản lý, đây là báo cáo của tôi.” Đại Hải gõ cửa tiến vào, gã đoan chính đưa tài liệu tới trước mặt Từ Phóng Tình, “Cô xem có vấn đề gì không.”
Từ Phóng Tình cúi đầu tùy ý lật một trang, “Tan làm trước đi, ngày mai bàn lại.”
“Được.” Đại Hải hỏi Tiêu Ái Nguyệt, “Tiểu Nguyệt về chung không?”
“Tôi chưa làm xong.” Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ cúi đầu trả lời, “Anh Đại Hải về trước đi.”
“A, ha ha.” Đại Hải quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, “Vậy tôi trước về trước nha quản lý Từ.”
“Ừ.”
Trong phòng phút chốc yên tĩnh trở lại, kỳ thật tài liệu vốn đã được sắp xếp theo trình tự thời gian rồi, chỉ là Tiêu Ái Nguyệt chưa từng dùng qua loại máy đóng sách nhập khẩu này bao giờ nên phải mất thời gian rất dài để tìm hiểu cách sử dụng.
Sau khi bận bịu đến đau lưng thì cô mới đóng thành công toàn bộ đơn hàng của quý vào thùng, Từ Phóng Tình ngẩng đầu, mặt không thay đổi hỏi cô, “Làm xong rồi sao?”
“Dạ.” Tiêu Ái Nguyệt đầy đắc ý, “Đã làm xong hết rồi ạ.”
Từ Phóng Tình không hiểu tại sao cô lại vui vẻ đến vậy, “Hôm nay cô lái xe đi làm đúng không?”
“Dạ đúng.” Tiêu Ái Nguyệt nghĩ người ta đang lo lắng mình về tối không an toàn bèn tranh thủ giả bộ cảm động, ra vẻ thâm tình nói, “Đường về không nguy hiểm, chị yên tâm.”
“Tôi muốn đến một chỗ.” Từ Phóng Tình không cho cô cơ hội diễn kịch, cô đậy nắp bút máy rồi lưu loát chỉnh lý tài liệu trên bàn, sau đó đứng lên, “Cô đưa tôi đi.”
Từ trợ lý tép riu biến thành tài xế nhỏ.
Từ Phóng Tình bức bối ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cau mày hỏi Tiêu Ái Nguyệt, “Chỗ này còn có ai ngồi qua nữa không?”
“Không có.” Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, “Từ lúc mua xe đến giờ, chỉ có mỗi mình chị ngồi chỗ đó thôi.”
“Ừ.” Giọng Từ Phóng Tình nhàn nhạt nghe không ra là vui hay giận, “Cô chạy thẳng đường này tầm hai mươi phút sẽ gặp một cửa hàng chuyên bán hàng nhập khẩu, dừng lại ở cửa chờ tôi ra, sau đó chở tôi về công ty.”
Kẻ có tiền sính ngoại thật ghê gớm.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên xe ngáp dài chờ Từ Phóng Tình.
Cô mở máy bỏ đĩa CD mới mua lần trước vào, thời điểm nghe nhạc sắp dâng trào tình cảm thì Từ Phóng Tình mới trở về.
Cô để đồ mới mua vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó trở lại vị trí kế bên tài xế tắt nhạc tít tít tít.
Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp thu hồi cảm xúc lập tức hỏi một câu, “Cô làm gì vậy?”
“Tôi không thích.”
Nhưng đây là xe của tôi mà! Tiêu Ái Nguyệt kịp thời khắc chế kích động muốn chửi thề, “Quản lý Từ, chị mua đồ xong rồi sao?”
“Quay về đi.”
Được rồi, tại vì chị đã cho tôi cái túi đắt tiền nên tôi buông tha cho chị lần này, Tiêu Ái Nguyệt cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Từ Phóng Tình không thèm để ý cảm xúc của đối phương, “Cô nhớ đếm số km cho kỹ, một cây số giá một đồng, lần sau tìm tôi thanh toán.”
“Còn nữa…” Cô lại tặng thêm một câu, “Tôi không thích lái xe, nếu cô đã có xe rồi thì sau này cô hãy phụ trách đưa tôi ra ngoài, ghế này cũng đừng để ai khác ngồi.
Nếu cô vượt qua thời gian thử việc thì chỗ ngồi này sẽ chỉ thuộc về một mình tôi thôi.”
“Nhưng nếu người khác muốn ngồi, tôi cũng không có cách nào đâu.” Tiêu Ái Nguyệt thở phì phò phản kháng, “Vả lại xe của tôi đâu phải xe công, nếu người nhà hay bạn bè của tôi muốn ngồi, sao tôi có thể không cho được?”
Từ Phóng Tình cảm thấy cô nói rất có lý, “Người nhà và bạn bè cô đều ở đây sao?”
Giọng điệu của Tiêu Ái Nguyệt lập tức yếu hẳn đi, “Có, có vài người bạn làm chung công ty cũ đã lâu chưa liên lạc.”
“Ừ.”
“Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ có bạn mới.” Tiêu Ái Nguyệt vỗ vỗ tay lái thốt ra lời thề son sắt, “Tôi cũng sẽ yêu đương nên sẽ nhanh chóng có người nhà mới.”
“Vậy bây giờ cô có không?”
Một đòn sát thủ khiến cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt sa sút, “Không có.”
Từ Phóng Tình không tiếp tục sát muối thêm vào vết thương của người kia nữa.
Xe chạy đến công ty, cô cầm túi bước xuống rồi ném một bao sữa bột cho Tiêu Ái Nguyệt, “Cho con mèo nhà cô.”
Tiêu Ái Nguyệt như đang nằm mơ, “Cảm ơn.”
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu chữ trên bao bì bịch sữa bèn cầm điện thoại ra quét QR code, giá bán công khai lập tức hiện ra hai ngàn đồng.
Tiêu Ái Nguyệt bị doạ đến tay chân run rẩy, giàu quá giàu, Từ Phóng Tình thật sự rất hào phóng á!
Nhưng mà người ta không tặng cô, người ta bảo cho con mèo mập kia! Ủa, khoan đã, chẳng phải cái túi LV kia cũng là vì Bóng Đèn mới ném cho Tiêu Ái Nguyệt đó sao?
Hệ liệt người không bằng mèo thật khiến cho người ta buồn bực.
Tiêu Ái Nguyệt pha sữa và thuốc đút cho Bóng Đèn uống, khẩu vị của nó đã khá hơn nhiều, cũng chả biết là nó đã khỏi bệnh hay do sữa bột này dễ uống.
Tiêu Ái Nguyệt rất muốn nếm thử mùi vị của bịch sữa trị giá mấy ngàn đồng này, cô thè lưỡi cẩn thận liếm chút bột sữa rồi hài lòng chép miệng kêu “Quá đã!”.
Làm sao Từ Phóng Tình biết được sữa bột cô tặng lại khiến nữ nhân viên của mình lên đỉnh như thế.
Mới sáng sớm cô đã lập tức triệu tập Đại Hải và Tiểu Thu đi họp, Tiêu Ái Nguyệt chỉ ở lại nghe chứ không được tham dự vào hội nghị gian khổ này.
Đại Hải bị giáo huấn chẳng khác gì cháu trai nhà sếp, Tiểu Thu mạnh mẽ vỗ vai an ủi gã, “Không sao, không sao, mỗi tháng một lần, riết rồi thành quen.”
Đại Hải ngơ ngác nhìn bóng lưng của Từ Phóng Tình, “Tôi sắp bị cô ấy hại chết rồi.”
Có hai nguyên nhân cần họp, đầu tiên là bởi vì báo cáo tháng hôm qua, thứ hai là về vấn đề nhập khẩu.
Nghiệp vụ nhập khẩu của Hải Manh càng làm càng phát triển, chất lượng giá cả của nguyên vật liệu ở nước ngoài vượt xa trong nước.
Hải Manh chỉ kết nối với tổng công ty làm trung gian nhưng bên tổng công ty lại bảo không thể tiếp ứng kịp nên sẽ trao lại quyền để Hải Manh mua hàng trực tiếp với nhà cung cấp bên nước ngoài.
Bên kia sẽ trực tiếp giao hàng đến Hải Manh và Hải Manh sẽ tự nghiệm thu (kiểm tra).
Nguyên nhân Từ Phóng Tình tức giận cũng chính là vì chuyện này.
Nhân lực bên bộ phận mua hàng không đủ là sự thật, thuế nhập khẩu bên kia đang gặp rắc rối cũng là sự thật.
Cô giao gánh nặng này cho Đại Hải lại bị gã cự tuyệt nhiều lần nên mới nóng giận gọi ba nhân viên vào phòng họp giải quyết triệt để vấn đề.
“Tôi thật sự không làm được, quản lý Từ, đâu phải tôi không chịu làm mà là tôi có muốn cũng không làm được.
Cô thấy đó, công việc trên tay tôi thật sự đã nhiều lắm rồi.
Nếu cô muốn tôi phụ trách nhập khẩu vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm làm việc thay tôi?” Đại Hải kéo cà vạt, cố chấp cự tuyệt yêu cầu của Từ Phóng Tình, “Tôi không thể nào làm được, xin cô thông cảm.”
Tiểu Thu im lặng lén lút đánh giá sắc mặt của Từ Phóng Tình, “Quản lý Từ, hay cô tuyển thêm vài người đi?”
“Nước xa không cứu được lửa gần.” Giọng nói của Từ Phóng Tình âm trầm đến đáng sợ, doạ Tiêu Ái Nguyệt đang đứng sau lưng run lẩy bẩy, “Lúc tôi tăng lương cho, các người đã cam đoan với tôi thế nào? Bây giờ xem lại bản thân đang làm gì đi? Phải để tôi đích thân làm hay sao? Trần Hải, anh là tiền bối, phải có ý thức của người đi trước.”
“Vậy tôi có thể làm gì?” Đại Hải giơ tay, “Tôi chỉ có hai tay, dù có liều mạng cũng không làm được nhiều việc cùng một lúc như vậy.
Quản lý Từ, cô kêu tôi phải làm sao bây giờ, nếu cô có thể sắp xếp thỏa đáng, Trần Hải tôi tuyệt đối sẽ không ý kiến nửa lời.”
“Chẳng phải còn có Tiểu Nguyệt sao?” Tiểu Thu trông thấy tình thế không ổn liền mau chóng chạy ra hoà giải, “Quản lý, cô đã thấy Tiểu Nguyệt làm việc hơn nửa tháng, cô cũng biết hiệu suất công việc như thế nào rồi, hay là để cô ấy phụ trách mảng nhập khẩu?”
“Cô ấy có biết không?” Từ Phóng Tình duỗi ra hai ngón tay ngoắc ngoắc người đang đứng sau lưng, “Tiêu Ái Nguyệt, cô qua đây.”
Tiêu Ái Nguyệt y như cún con chạy tới, “Dạ đến ngay.”
Từ Phóng Tình hỏi cô, “Lúc trước cô đã làm qua khâu nhập khẩu này bao giờ chưa?”
“Dạ chưa.” Tiêu Ái Nguyệt thành thật trả lời.
Từ Phóng Tình đem mặt chuyển hướng qua Tiểu Thu, “Một năm có tới mấy triệu đơn đặt hàng, cô kêu tôi giao cho một loser cái gì cũng không biết làm sao?”
“Vậy thì để cô ấy phụ trách quan hệ nội bộ.” Tiêu Ái Nguyệt không muốn tranh luận, Tiểu Thu lập tức chuyển đề tài, “Tiểu Nguyệt đi theo Đại Hải học hỏi lâu như vậy rồi nên cũng có chút kinh nghiệm, có thể đảm nhiệm thử.”
“Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra tôi không có thời gian dạy cô ấy.” Đại Hải nghe vậy liền vội vàng phản ứng, “Cô ấy chẳng có kinh nghiệm gì, cần thêm thời gian dài để học tập nhiều hơn.”
Phòng họp yên lặng như tờ hồi lâu, cuối cùng Từ Phóng Tình cũng lên tiếng, “Để tôi dạy, tự mình dạy.”
Tiêu Ái Nguyệt có ý muốn tự tử, cô không có quyền phát biểu, sau khi nghe Từ Phóng Tình cắn răng nghiến lợi nói xong câu đó, trái tim bé bỏng của cô bỗng nhiên thòng xuống dưới đáy.
“Tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự nhanh chóng tuyển dụng thêm người.” Từ Phóng Tình nói xong liền liếc mắt nhìn thoáng qua gương mặt của từng người trong phòng họp, “Vất vả cho mọi người rồi, áp lực cũng chính là động lực, tôi luôn nhớ nỗ lực của mọi người, cố lên.”
Sắc mặt Đại Hải vô cùng khó coi, gã vừa ra khỏi phòng họp đã tức khắc ngăn Từ Phóng Tình xin nghỉ nửa ngày để đi bác sĩ, Từ Phóng Tình đồng ý.
Địa vị của Tiêu Ái Nguyệt trong nháy mắt đã lung lay, nếu cô không còn là nhân viên thử việc nữa thì bây giờ được xem là gì chứ?
“Loser.”
Từ Phóng Tình đứng tại bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, âm thanh rất lớn, “Chỗ của tôi đã rất nhiều loser rồi, anh đừng điều thêm người ở tổng bộ đến nữa, tôi có thể tự giải quyết, cảm ơn anh đã quan tâm, nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”.