Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 127: Hoắc Nghiêu Dạy Con 1


Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 127: Hoắc Nghiêu Dạy Con 1


Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
……!
Trong giấc mơ, Diệp Tang mơ mơ màng màng, mơ thấy ba ba thứ hai lẻ loi cô độc chết dưới họng súng.

Diệp Tang đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm được.

Trơ mắt nhìn viên đạn xuyên qua lòng ngực của ba ba.

Thẩm Sơ Trần ở trong mơ, khi chết vẫn lẻ loi một người.

Tiểu gia hỏa bị dọa đến mức trực tiếp bừng tỉnh, chùm tóc trên đỉnh đầu dựng lên, bé mờ mịt nhìn xung quanh:
“Ba ba, ba ba……” Khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ bất lực của Diệp Tang vẫn chưa mất đi.

Hốc mắt đỏ hoe nhìn thật đáng thương.

Thẩm Sơ Trần đang thắt cà vạt hơi dừng lại, mắt đào hoa nhìn xuống đôi mắt mèo vươn chút hơi nước của tiểu gia hỏa, còn sửng sốt một chút.

“Làm sao vậy?” Anh cong khóe môi một cái, thò lại gần tràn đầy tản mạn ý cười, “Mơ ác mộng?”
Thẩm Sơ Trần vốn tưởng đùa nhóc con này một phen, không ngờ đối phương lại ôm lấy mình.

Cơ thể mềm mại của cô bé áp vào ngực anh, như là mặt trời nhỏ, ôm vào trong ngực nặng trĩu.

“Ba ba, ba ba……” Tiểu gia hỏa ôm lấy cổ anh, miệng lẩm bẩm: “Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp……”
Thẩm Sơ Trần: “……”
Anh cười khúc khích, không tiếp tục hỏi Diệp Tang rốt cuộc mơ thấy cái gì.

“Ba dẫn con đi Hoắc gia một chuyến.”
Anh ôm cô gái nhỏ trong tay, chọn một chiếc váy nhỏ màu hồng của Death Barbie từ chỗ đồ mà quản gia đưa tới cho Diệp Tang thay.


Tiểu gia hỏa sinh ra xinh xắn đáng yêu, váy hồng nhạt ở trước bụng còn có cái yếm nhỏ, bên hông đeo túi vải nhỏ, chân ngắn ngồi trên giường lắc qua lắc lại, nhìn rất ngoan ngoãn.

Bé nghiêng đầu, mềm như bông hát lên bài đồng dao, “Những ngôi sao trên bầu trời đang khóc, Hoa hồng trên mặt đất khô héo, Gió lạnh thổi gió lạnh thổi, Miễn là tôi ở bên bạn ~” #1
Chất giọng nhẹ nhàng ngâm nga nghe cực kỳ êm tai.

Thẩm Sơ Trần rũ mắt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Tang, môi cong lên cười.

Quả nhiên.

Có đứa con gái là khác.

Sau này đi đường mẹ nó đều như tắm gió xuân.

……!
Bởi vì thứ hai còn phải đi học, mấy củ cải nhỏ bị trợ lý Lưu đưa đi học.

Thẩm gia to lớn bỗng chốc trở nên vắng vẻ, Thẩm Sơ Trần không để ý lắm nhướng mày, hỏi tài xế phía trước: “Hoắc Nghiêu đang ở Hoắc gia hay công ty?”
Dựa theo tính tình của Hoắc Nghiêu, phỏng chừng bây giờ vẫn còn ở trong công ty hùng hổ.

Còn nội dung mắng người, đơn giản là lên án việc anh đã bắt cóc con gái của tên kia.

Nếu anh không đem con nhóc này đưa qua, phỏng chừng Hoắc Nghiêu có thể trực tiếp tìm tới nhà đánh anh một trận.

Thẩm Sơ Trần cúi đầu, hôn tiểu gia hỏa trong lòng ngực, thấp giọng cười nói, “Ba con hôm nay có việc.”
Thế lực ngầm của Thẩm gia bao gồm ám vệ, mạng lưới quan hệ trải tới H quốc thậm chí qua nước ngoài.

Hoắc gia xảy ra chuyện gì không ai so với anh rõ ràng hơn.

Là một đối tác, cũng không phải anh không vươn tay giúp đỡ một chút, vừa lúc có thể thể hiện ra tình cảm huynh đệ plastic của bọn họ.

Nhưng bây giờ anh không nghĩ vậy.

Hoắc Nghiêu nếu có chuyện đi ra ngoài, với tư cách là “Anh em tốt” của anh ta anh có thể tốt bụng đưa nhóc con này tới Thẩm gia ở.

Thẩm Sơ Trần suy tính tốt, dọc đường đi ôm tiểu gia hỏa mềm mại trong lòng ngực, nghe những bài đồng dao ngâm nga nhẹ nhàng của Diệp Tang, lòng anh mềm nhũn đến không thể tả.

*
Ngoài cửa Hoắc thị.

Người đàn ông bước xuống từ xe Bentley có một đôi mắt đào hoa câu hồn người, tựa như phóng điện mang ý nghĩa mị hoặc, cánh môi đỏ thắm nhếch lên một cái, lười biếng đứng qua một bên, tràn đầy tà khí.

Áo khoác màu đen, trông rất giống nhân vật phản diện sau màn.

Nhân viên tập đoàn Hoắc thị còn không kịp cảm thán sắc đẹp của Thẩm Sơ Trần, liền có người tinh mắt chú ý tới cục bột trong ngực của anh.

“Ngọa tào.” Có người không nhịn được trực tiếp nói bậy.

“Dám mang con nít tiến vào Hoắc thị, điên rồi à?”
Nhân viên nữ đau lòng: “Đây là người mới à? Tôi ghét nhất là mấy người kết hôn khi còn trẻ.”
“Đứa bé hồng hồng kia nhìn thật mềm……” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.

Diệp Tang đang nằm trên vai Thẩm Sơ Trần ngâm nga những bài đồng dao đột nhiên nghiêng đầu sung sướng khi nghe có ai đó khen mình, đôi mắt mèo đen láy chớp chớp, vươn tay nhỏ trắng nõn, tạo dáng đối với mấy nữ nhân viên đang khoa tay múa chân, giọng trẻ con thanh thúy bắt chước tiếng nổ súng, “Đoàng” một tiếng.


“……”
“Bảo bối đáng yêu quá a a a a.

Tôi chết đây.” Nhân viên nữ ở bên cạnh che lại trái tim thét chói tai ra tiếng.

“Awei mau ra đây nhận lấy cái chết.”
“Tới trộm trẻ con đây ~~ bảo bối thích bao tải màu gì? Chị mang em về nhà nè.”
Thử hỏi ai có thể chịu đựng được thứ đáng yêu như thế này?
Xung quanh là hàng loạt tiếng hét chói tai, đâu còn là sự yên tĩnh thường ngày.

Chỉ cần boss của bọn họ không ở đây, đám nhân viên này đều tự động buông thả.

Thẩm Sơ Trần thấy Diệp Tang tự chơi, cười một tiếng.

Anh nheo đôi mắt lại, làm đám nhân viên ở xung quanh nóng lòng muốn thử tiến lên sợ tới mức bước chân cứng tại chỗ.

Thẩm Sơ Trần cười lạnh một tiếng, bước chân dài đi đến thang máy.

Dám đoạt con với anh?
Nằm mơ đi.

*
Thang máy đi đến tầng cao nhất.

Thẩm Sơ Trần rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, cũng không cần người dẫn đường, ôm Diệp Tang ngựa quen đường cũ tìm thấy văn phòng chủ tịch.

Anh buông Diệp Tang ra, sờ đầu của tiểu gia hỏa, ý bảo bé đi gõ cửa.

Anh lo lắng nếu mình đi gõ cửa Hoắc Nghiêu sẽ tức giận trực tiếp ném dép lê lên mặt anh.

Kết quả tiểu gia hỏa cò kè tới lui không chịu đi vào, Diệp Tang khoanh tay nhỏ rung đùi đắc ý nói, “Con không ~”
“Hoắc Nghiêu sẽ đánh con ~~”
Với sự hiểu biết của bé đối với vai ác ba ba mà nói, bé mới bước vào cửa sẽ bị ba ba cầm dép lê đuổi.

Bộ bảo bảo năm tuổi không cần mặt mũi hay sao?
Bé không muốn bị tét mông.

Thẩm Sơ Trần nghe thấy cô nhóc trực tiếp gọi Hoắc Nghiêu như vậy, phụt một tiếng, không kìm nén được mà bật cười.


Anh lười nhác rũ mắt, “Mau vào đi.”
“Bằng không ba của con sẽ giận.”
Diệp Tang cò kè mặc cả nhìn chằm chằm mũi chân, ngây ngô nói: “Vậy, nếu nhân gia bị tét mông phải làm sao bây giờ.”
Lời của Thẩm quản gia nói ngày hôm qua làm bé đến bây giờ vẫn không quên được, bé không muốn bị đánh!
Thẩm Sơ Trần trầm ngâm một lát, nhớ tới tên Hoắc Nghiêu này ngày thường chó đội lốt người, tự nhủ nói: “Không thể nào……”
Những kẻ lạnh lùng thờ ơ chắc sẽ không làm mấy việc thiếu đạo đức như đánh trẻ con.

Vì thế mặt mày của anh hơi giãn ra, cười trấn an Diệp Tang, “Sẽ không.

Hoắc Nghiêu không có khả năng sẽ đánh mông của con.”
Anh thề thốt mà mở miệng.

Tiểu gia hỏa do dự một chút, chậm rãi đi lên trước, vẫn lựa chọn tin tưởng.

“Ba ba ~~” đi theo Thẩm thúc thúc xác thật là bé không đúng, bởi vậy Diệp Tang lúc này mới ngoan ngoãn gõ cửa, phá lệ nghe lời, “Nhân gia sai rồi.”
“Mở cửa cho Tang Tang vào được không ~~” khuôn mặt mũm mĩm của tiểu gia hỏa dán ở trên cửa kính, mắt mèo đen láy nhìn Hoắc Nghiêu, cái miệng nhỏ bị ép tới mức chu lên.

Hoắc Nghiêu đang ở trong văn phòng nổi trận lôi đình muốn giết người đột nhiên quay đầu, xuyên thấu qua kính pha lê bắt gặp được ánh mắt trông mong của Diệp Tang.

Anh hít một hơi thật sâu, đột nhiên có chút tay ngứa.

~~~~~~~~~~~~~~~
#1: (Mình không kiếm được vietsub của bài đồng dao này nhưng chỉ có bản trung, nếu mọi người hứng thú có thể nghe thử, nghe đặc biệt êm tai.
Link: https://youtu.be/rVFf0HRcrkE)
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://.wattpad.com/user/KlaraHa1314.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.