Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 126: Các Vị Đều Là Người Có Hậu Đài
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyện là đã bỏ bê truyện quá lâu.
Thứ nhất là do mình bận, thứ 2 là nản.
Nay mới dám mở watt lên coi và quyết định sẽ cố dịch tiếp.
Hy vọng mọi người ủng hộ, bạn nào chờ lâu quá thì có thể đọc trên bản convert nha.
~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tang hét lên thảm thiết, đám nhóc đang chạy ở phía trước nghe vậy liền dừng lại bước chân.
“???” Sau đó đỉnh đầu của bọn họ không hẹn mà cùng toát ra ba cái dấu chấm hỏi.
Cái quái gì vậy?
“Oa chị chị chị ơi ——” tiểu gia hỏa từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhìn chú chó ở phía sau đuổi theo không bỏ, mắt mèo phủ đầy nước mắt, bộ dạng kêu gào thảm thiết đáng thương khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đột nhiên bị cue, Thẩm Dao: “……”
Kêu tui làm chi?
Cô bé duyên dáng đảo mắt, nhìn vẻ mặt đau khổ của Diệp Tang, liếc nhìn con chó phía sau, ghét bỏ nói: “Đồ ngốc.”
Ngay cả con chó cũng sợ.
Mệt bé lúc trước còn xem con nhóc này thành đối thủ cạnh tranh.
Bây giờ ngẫm lại, chỉ là vẻ ngoài ngốc nghếch như vậy, có thể sống đến bây giờ vẫn ít nhiều dựa vào đám gia gia thần bí khó lường kia.
Thẩm Dao ba bước làm thành hai bước đi đến trước mặt Diệp Tang, nhẹ nhàng túm chặt tay nhỏ mềm mụp của tiểu gia hỏa, trực tiếp kéo cô nhóc ra sau lưng.
Chó Poodle gâu gâu hai tiếng, cặp mắt đen như mực kia giống như đang tỏa ánh sáng.
—— Wow, cô em này xinh đấy ~
Thẩm Dao cười lạnh một tiếng, giọng trẻ con lanh lảnh gằn từng chữ: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Chưa thấy qua danh viện à?”
“Một con chó Poodle mà thôi.”
“Nhìn bộ dáng chưa hiểu việc đời của mày coi.”
Cô bé ghét bỏ liếc chú chó một cái, cười lạnh, hất tóc đuôi ngựa, nắm tay của Diệp Tang ung dung trở về.
Diệp Tang thấy mình được cứu, lập tức che lại chùm tóc trên đầu, ủy khuất đi theo sau lưng Thẩm Dao, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đừng cắn tớ, đừng cắn tớ……”
Nhìn dáng vẻ hình như là bị dọa sợ.
Thẩm Sơ Trần: “……” Anh càng kìm nén cười ra tiếng.
Diệp Tang càng khổ sở.
Bé như cái đuôi nhỏ nắm chặt quần áo của Thẩm Dao, vì sợ bị cắn nên ra sức chạy nhanh hơn.
Thẩm Sơ Trần thản nhiên đi theo bọn họ, trong miệng ngậm cỏ đuôi chó không biết lấy từ nơi nào.
Tư thái nhàn tản, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
“Tang Tang, chạy nhanh lên nào.” Anh cong môi, nói: “Con chó kia sắp cắn con rồi.”
Diệp Tang: “!!!”
*
Sau nửa giờ, Diệp Tang cùng đám bạn mệt đến nửa chết nửa sống bò trên mặt đất.
“……” Thẩm Dao thậm chí không thèm để ý đến hình tượng, trực tiếp nằm trên cỏ, hít sâu một hơi, trên trán đổ mồ hôi.
Bé biết mà.
Đi theo Thẩm Sơ Trần tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt gì.
Diệp Tang vốn định nằm xuống đất, nhưng chỉ trong vài giây liền thấy chú Poodle hưng phấn nhào về phía bé.
Tiểu gia hỏa: “!!!”
Đoạn Cận Diễn liếc mắt nhìn bộ dáng túng quẫn của cô nhóc, cậu hơi cười khẽ một tiếng, cong lưng xách con chó Poodle kia lên, ghét bỏ ném ra bên cạnh.
“Uông.” Chó Poodle kêu lên vì bất mãn khi thấy chùm tóc tới tay lại vụt bay.
Mắt phượng của tiểu thiếu niên nheo lại tản ra ý lạnh, lạnh nhạt rũ mắt nhìn về phía nó.
Cặp mắt lạnh lùng kia làm cơ thể của bé Poodle sợ tới mức run lên.
Dứt khoát xoay người rời đi, không dám mơ ước đến chùm tóc của Diệp Tang nữa.
Thực xin lỗi, quấy rầy.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Các vị đều là người có hậu đài.
Diệp Tang chớp mắt mèo, cố nén nước mắt lui về sau, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Đoạn Cận Diễn như là cha mẹ sống lại.
……!
Thẩm Sơ Trần ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền nhếch môi, không thể giải thích được, hành vi hiện tại của anh hình như đang se duyên đưa dây tơ hồng cho thằng nhóc này.
“Tang Tang.”
Anh lười biếng nhả cỏ đuôi chó ra, cà lơ phất phơ cong lưng, cười khẽ hỏi bé, “Mệt không?”
Sau khi chạy nhiều vòng như vậy, những đứa trẻ khác đã mệt mỏi nằm sấp xuống.
Mà nguyên bản người không được xem trọng nhất là Diệp Tang, lúc này dường như thể lực mạnh hơn đám nhóc này không ít.
Tiểu gia hỏa còn nhớ thương chuyện Thẩm Sơ Trần thả chó cắn mình hồi nãy, lúc này đương nhiên là không chút do dự bổ nhào vào trong lòng ngực của Đoạn Cận Diễn, ngây ngô cầu ôm một cái, “Oa oa ~”
“Ôm ~” kéo dài giọng, ôn nhu nói lộ ra sự ngọt ngào.
Đoạn Cận Diễn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm lấy cũng cứng người.
Khóe môi của cậu nhóc cong lên một hồi, nâng khuôn mặt nhỏ của cô bé, nghiêm túc sửa lại, “Gọi là anh.”
“Nồi ~”
(Như mình đã giải thích trước đó: 锅锅 “Guō guō: Nồi” đọc gần giống với với 哥哥 “Gēgē: Ca”.)
“Là anh.” Đoạn Cận Diễn nhéo khuôn mặt của Diệp Tang, ngoài ý muốn phát hiện xúc cảm cũng không tồi.
Cũng khó trách một đám người ai cũng thích nhéo.
Tiểu gia hỏa không cao hứng.
Ngáp một cái, chùm tóc rũ xuống, không có tinh thần mà dẫu miệng, nhỏ giọng nói, “Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.”
Cô nhóc mặc dù buồn ngủ mơ mơ màng màng, nhưng miệng lại không quên nói chuyện.
Mặt mày của Đoạn Cận Diễn giãn ra, cười ừ một tiếng, còn không kịp bế cô nhóc vào ngực liền bị Thẩm Sơ Trần ở bên cạnh duỗi tay ôm lấy.
Diệp Tang chu cái miệng nhỏ, dụi đầu vào trong ngực của anh, mơ mơ màng màng nói, “Ba ba……”
Bé lẩm bẩm nói, “Tang Tang buồn ngủ.”
Thẩm Sơ Trần thu lại cảm xúc hiện trên khuôn mặt, Diệp Tang rúc ở trong lòng ngực anh, mùi sữa tỏa ra từ cơ thể nhỏ đặc biệt dễ chịu.
Anh câu môi cười một tiếng, biết đám nhóc này bị mệt không nhẹ, vì thế cũng khó được mà không tiếp tục làm yêu, bước ra chân dài nhẹ giọng nói với đám củ cải nhỏ buồn ngủ đến mức ngã trái ngã phải kia: “Đi thôi.”
“Chú đưa tụi con về.”
“Vâng ạ vâng ạ!!” Nghe được rốt cuộc cũng được tha, Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy vui sướng nhìn nhau một cái, vội vàng đi theo.
*
Buổi tối khoảng 11 giờ.
Sau khi giải quyết xong chỗ ở cho đám nhóc, Thẩm Sơ Trần thở dài một cái, chỉ cảm thấy mình đang trêu chọc một mớ phiền phức.
“Tiên sinh.” Trong phòng ngủ, quản gia hơi khom lưng, thấp giọng nói: “Đám ảnh vệ hôm nay bắt cóc tiểu tiểu thư đã tự giác đi lãnh phạt.”
“Ngài còn có chuyện gì……” Ông mới nói được một nửa, liền nhìn thấy Thẩm Sơ Trần nhấc mí mắt lên, ngón tay thon dài như ngọc để ở trên môi, lười biếng xuỵt một tiếng.
Ánh mắt hình viên đạn kia phảng phất như đang nói: Nhỏ giọng chút, không thấy được lão tử đang dỗ con sao.
Quản gia giật giật khóe môi.
Gia chủ anh minh thần võ của bọn họ, bây giờ làm cha đến nghiện rồi sao?
Đổi lại là trước kia, trăng tối gió thổi đêm giết người phóng hỏa, Thẩm Sơ Trần không đi làm mấy chuyện đó có quỷ mới tin.
Sau khi dỗ tiểu gia hỏa ngủ xong, Thẩm Sơ Trần đem Diệp Tang thả xuống trên giường, cô nhóc tự giác lăn đến góc tường, chăn thuận thế cũng cuộn theo, ngủ ngon lành.
Thẩm Sơ Trần nhìn chằm chằm Diệp Tang, khóe môi cong một cái đột nhiên nhẹ nhàng cười.
Cả ngày mình đều ở với nhóc con này nhưng anh lại không cảm thấy không kiên nhẫn.
Thậm chí cảm thấy.
Cuộc sống sau này cũng không tệ như anh nghĩ.
“Còn có chuyện gì sao?” Thẩm Sơ Trần hơi hạ giọng, nhàn nhàn hỏi quản gia.
Ngụ ý chính là, không có chuyện quan trọng gì thì ông liền có thể cút.
Khóe miệng của Thẩm quản gia giật giật, tự giác đi ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Tiểu gia hỏa nhận thấy được gì, mơ mơ màng màng dẫu cái miệng nhỏ, lăn về phía anh, ngây ngô kêu một tiếng: “Ba ba……”
Thẩm Sơ Trần sợ làm cô nhóc đau, vì thế lui về phía sau chừa lại khoảng trống nhỏ.
Ôm tiểu gia hỏa mềm mại trong lòng ngực, anh luôn luôn mất ngủ lần này lại ngoài ý muốn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cằm của anh nhẹ nhàng để trên đầu vai của Diệp Tang, nhẹ giọng nói ngủ ngon.
Một lớn một nhỏ chìm vào giấc ngủ say.
……!
Những vì sao sáng lấp lánh, màn đêm dịu dàng.
Ánh trăng đêm nay.
Cực kỳ đẹp.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Không nhớ là mình đã fix bản dịch của mấy chương sau chưa.
Nếu mọi người thấy chưa mượt thì có thể comment..