Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 28: Tg2_3


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 28: Tg2_3


Edit: Mei A Mei
Lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra, ủng quân nhân dẫm thình thịch trên đất, kế đến cô nghe thấy một giọng nói hùng hậu thô bạo vang lên: “Lâm Nhất, cậu lấy thây ma làm thú cưng tôi cũng không xen vào, nhưng cậu đừng làm căn cứ của tôi gà bay chó sủa, bằng không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”
“Ha ha, tuân lệnh, tôi là người trong căn cứ mà.” Từ giọng nói quen thuộc cô nghe ra được quan hệ giữa hai người không tệ, “Yên tâm đi.

Cô ấy chỉ biết ở cùng một chỗ với tôi thôi.”
“Tôi nói này Lâm Nhất, cậu háo sắc hả…Mặc dù cô ta lớn lên rất xinh xắn, nhưng…”
Người đàn ông gọi là Lâm Nhất kia cười khẽ: “Sao? Cậu hứng thú với tính háo sắc của tôi hở?”
“Khụ khụ…Không có đâu, tuỳ cậu thôi, tôi chỉ tới ghé thăm cậu một chút.” Nói xong, tiếng bước chân trở ra gấp hơn so với lúc đến, tựa như đằng sau là con mãnh thú và dòng nước lũ nào đó vậy, ý chạy trối chết cực kì rõ ràng.

Kế tiếp, Trần Nhữ Tâm cảm giác dụng cụ thao tác nhanh, còn cả tiếng chất lỏng đi qua đường ống, đây không phải tiếng nước chảy.

Trước mắt Trần Nhữ Tâm xuất hiện bóng dáng màu đỏ, không đúng, không phải là bóng dáng màu đỏ, mà là võng mạc cô phản chiếu hình ảnh nào cũng đều mang màu đỏ, giống hệt màu máu.

Quả nhiên thế giới trong mắt thây ma và nhân loại nhìn khác nhau.

Phỏng chừng do thần kinh thị giác bị virus tổn hại đi.

“Chúc mừng kí chủ ra khỏi hòm thuỷ tinh nhó~” Giây tiếp theo, hình ảnh trước mắt Trần Nhữ Tâm chuyển động một cái.

Lát sau, có một người đứng trước mặt cô.

Từ thân cao nhìn lên, là một gã đàn ông trưởng thành.

Vóc người thon dài cao ngất, hình dáng ngũ quan tuyệt đối có thể nói là tuấn mỹ vuông vức.

Khi đầu rủ xuống, lông mi dài hệt cánh bướm, không có nửa điểm nữ tính, chỉ là chẳng giống con người, quỷ mị như yêu ma.

Đáng tiếc hết thảy phản chiếu trong võng mạc của cô đều là màu đỏ, tựa tựa màu đỏ trầm trên lọc kính vậy.

Lâm Nhất cúi xuống, tay mang bao trắng vừa kiểm tra người cô một lượt lại vừa nói: “Cơ thể tạm thời vẫn chưa hoạt động được, còn phải mất mấy hôm nữa mới có thể đi đi lại lại.”
Đứng đằng sau anh ta, Tống Hiểu Kiệt đảm đương vị trí trợ thủ dè dặt mở miệng hỏi: “Bác sĩ Lâm, vậy chúng ta cho cô ấy ăn gì thế?” Không phải thịt người đấy chứ?
“Mỗi ngày đưa cho cô ấy một viên tinh hạch thây ma cấp ba là đủ.”
“…Tinh hạch cấp ba?” Lượng cơm ăn này lớn thật, nội tâm Tống Hiểu Kiệt không nhịn nổi mà châm chọc.

Nào ai biết vị bác sĩ Lâm này cái gì cũng thiếu, nhưng lại rất thừa mứa tinh hạch cao cấp?
Lâm Nhất ngoảnh đầu nhìn về phía anh ta: “Sao vậy?”
Anh ta vội vàng xua tay: “Không không không, tôi sẽ làm như lời ngài nói!”
“Không cần, tự tôi cho ăn.” Lâm Nhất tháo bao tay ném xuống thùng rác, sau đó cầm một chiếc khăn lông lau khô đầu tóc còn dính dung dịch thuốc giúp nữ thây ma kia.

Tiếp theo lại cầm một chiếc lược gỗ từ trong cái hòm cầu kì, giúp nữ thây ma kia chải tóc.

Động tác của Lâm Nhất cực kì dịu dàng, tựa như đang đối xử với tình nhân vậy.

Tống Hiểu Kiệt đứng xem một bên không khỏi líu lưỡi.

Không phải bác sĩ Lâm thật sự…vừa ý thây ma nữ ấy chứ?!
Tống Hiểu Kiệt thấp thỏm suy nghĩ, một bên lại không nhịn nổi mà quan sát thây ma nữ vẫn duy trì được dáng vẻ khi còn sống này.


Rất đẹp nha.

Hình dáng ngũ quan tinh xảo, dùng vốn ngôn từ nghèo nàn của anh ta để nói thì chính là, tối thiểu tìm khắp trụ sở cũng không moi ra được người phụ nữ thứ hai xinh đẹp như vậy.

Mặc dù thứ trước mắt chẳng thể gọi là người.

Nếu cặp mắt kia không phải là cái duy nhất thuộc về thây ma cấp cao, đặc biệt u lãnh khiến người khác sợ hãi thì anh ta thật sự sẽ nghĩ nhiều vài bận.

Đôi mắt ấy không có tròng trắng, một mảng đỏ tươi bên trong, đồng tử là kim loại mang khuynh hướng cảm xúc sâu và đen, nhìn thì lạnh toát từ đỉnh đầu đến chân tâm.

Tống Hiểu Kiệt không khỏi sợ run cả người, may mắn anh ta chưa phải chịu trách nhiệm đút cô ăn tinh hạch.

So với Tống Hiểu Kiệt nhanh nhảu, Chu Cẩm Dung đứng bên cạnh anh ta xem chừng tương đối chững chạc.

Giọng nói thanh nhuận nghe cũng rất thoải mái: “Bác sĩ Lâm, có cần chuẩn bị quần áo cho cô ấy không?”
Tuy chưa có biệt danh nhưng Chu Cẩm Dung không gọi thẳng “nữ thây ma”, chứng tỏ đây là một người làm việc hết sức cẩn thận ổn thoả.

Đấy cũng là lí do tại sao anh ta vừa mới bắt đầu đã được đảm nhiệm chức trợ thủ bên cạnh bác sĩ Lâm.

Đối với Tống Hiểu Kiệt, bác sĩ Lâm luôn vì chuyện nào đó mà nể trọng anh ta.

Nhưng lần này, hiển nhiên Lâm Nhất không hề định để bất cứ ai trợ giúp, đầu anh cũng chẳng quay lại, nói: “Không cần đâu, các anh ra ngoài trước đi.”
“Được.” Chu Cẩm Dung đáp, sau đó rời đi cùng Tống Hiểu Kiệt, tiện thể khép luôn cửa phòng.

Bên trong phòng còn mỗi Trần Nhữ Tâm và Lâm Nhất.

Chỉ thấy mặt Lâm Nhất vô cảm cởi quần áo trên người cô.

Dáng vẻ kia chẳng khác gì đang nhổ lông một con chuột bạch nhỏ.

Anh ném quần áo cũ của cô vào thùng rác, sau đó cầm một bộ chế phục căn cứ trong tủ chén thay cho cô.

Kiểu trải nghiệm được đàn ông thay quần áo giúp làm Trần Nhữ Tâm cảm thấy không muốn nhớ lại lần hai, dù cho cơ thể này chưa có bất kì cảm giác gì.

Tống Hiểu Kiệt theo Chu Cẩm Dung ra khỏi phòng thí nghiệm.

Chỗ Lâm Nhất ở không giống với những người khác trong căn cứ, căn phòng nhìn như một nóc biệt thự nhỏ, kể cả phòng nghiên cứu riêng của Lâm Nhất hay là chỗ nghỉ ngơi.

Bên ngoài còn khoác thêm một chiếc lều hoa xinh đẹp, nơi đó đủ loại màu hoa diễm lệ đang phát sáng.

Đều là hoa biến dị, vậy mà ở chỗ này lại không có tí lực sát thương nào, vừa vô hại, vừa cảnh đẹp ý vui.

Tuy nhiên, chỉ có chính họ mới biết rõ, mấy bông hoa này đáng sợ đến nhường nào.

Rời khỏi biệt thự nhỏ, Tống Hiểu Kiệt nhìn đồng bọn bên cạnh, tò mò hỏi một câu: “Thời gian cậu đi theo bác sĩ Lâm lâu như thế, chắc cũng biết dị năng của bác sĩ Lâm là gì đúng không?”
Chu Cẩm Dung cười: “Chẳng lẽ cậu không trông thấy mấy thứ hoa hoè kia hả?”
“Hệ mộc?!” Tống Hiểu Kiệt nói không kinh hãi là không thể.

Dẫu sao dị năng hệ mộc ở mạt thế quả thật như món ăn.


Dù anh ta chưa thấy bác sĩ Lâm động thủ bao giờ nhưng cảm giác hơi thở trên người bác sĩ Lâm luôn khiến cho người ta sợ hãi.

Anh ta còn tưởng đó là tính công kích đặc biệt của dị năng mạnh, nào ngờ lại là hệ mộc.

Nhưng nhớ đến đám phó căn cứ ngày thường kiêu căng lớn lối, tính tình như con rồng bá vương trong căn cứ cũng biến thành mèo trước mặt bác sĩ Lâm, đụng phải bác sĩ Lâm đều phải kính trọng mà né ra xa…!
Chẳng lẽ, hệ mộc thật sự cũng rất lợi hại sao?
Ngẫm lại dị năng hệ hoả cấp bốn của mình, Tống Hiểu Kiệt cảm thấy nếu mình đối phó với bác sĩ Lâm thì khả năng tử vong sẽ hơi lớn.

Dù sao, trực giác nhạy cảm của người mang dị năng cấp cao nói cho anh ta biết, bác sĩ Lâm quá nguy hiểm.

Vì sự an toàn thì tốt nhất đừng nên trêu chọc anh.

Đó cũng là lí do tại sao ngày thường anh ta bất cần đời, sau khi tới đây học thì lĩnh ngộ được thế nào là yên tĩnh như gà.

.

Ngôn Tình Hài
Không phải anh ta sợ hãi, mà là khí chất của bác sĩ Lâm quá nguy hiểm và quỷ quyệt.

>>>>>
Toàn thân Trần Nhữ Tâm không cảm giác, cũng không động đậy, chỉ có thể mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm trên người mình, giống hệt như tượng trẻ con.

Quần áo trên người được thay xong, người đàn ông kia cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt cô, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ hiếm thấy, chẳng mấy chốc đã tản đi,
“Tôi tên Lâm Nhất, là chủ nhân của cô.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nâng cằm cô lên, “Phải nghe lời, hiểu không?”
“…” Dây thanh bị tổn hại.

Căn bản cô không thể mở miệng nói chuyện được nữa.

Con mắt đỏ tươi phản chiếu bóng dáng anh, lạnh như băng, đáng sợ, là dáng vẻ đặc biệt của thây ma.

Qua vài ngày, Trần Nhữ Tâm phát hiện mình có thể động đậy.

Việc đầu tiên cô cần làm lúc này là rời khỏi đây để đi tìm Trần Linh Thiệu.

Nhưng cô còn chưa ra khỏi biệt thự nhỏ thì đã bị dây hoa trong sân cuốn lên, tứ chi bị trói sít sao nên cô không nhúc nhích được.

Trần Nhữ Tâm nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn chẳng thể thoát khỏi cái thứ dây hoa quái dị kia.

Dây hoa cũng chưa làm tổn thương cô, chỉ để cô không thoát ra được, cứ cuốn như vậy.

Chờ tới trưa, Lâm Nhất trở về thì trông thấy cảnh tượng này.

Anh đi đến trước mặt cô, phất phất tay, những dây hoa kia tựa như có ý thức tự động thả cô ra.

“Muốn đi đâu?”

Dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm không thể trả lời anh, cũng không phát ra âm thanh.

Cô chỉ biết hiện tại mình không phải đối thủ của người đàn ông này.

Nhưng cô nhất định phải rời khỏi đây.

Một năm sau Trần Linh Thiệu sẽ khôi phục kí ức, cô nhất định phải tìm được Trần Linh Thiệu trước khi anh ta khôi phục kí ức.

Lâm Nhất vốn không trông mong đáp án nào từ cô, đứng lên đi về phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Nhữ Tâm vẫn còn đứng tại chỗ, giọng nói rất ôn hoà: “Không qua đây là tôi moi tinh hạch của cô ra đấy.”
Trần Nhữ Tâm động đậy người, đứng phía sau anh.

Bây giờ cô không thể chết được.

Mặc dù từ ý nghĩa nào đó trên cơ thể mà nói, cơ thể này đã sớm không được tính trong phạm vi của người sống nữa.

Nhưng mất nó, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhỏ đi.

Cho nên trong tình huống không đủ thực lực, cô phải chuẩn bị đợi chờ thời cơ.

“Ngồi xuống kia đi.” Lâm Nhất đưa lưng về phía cô, đầu cũng không ngoảnh lại chỉ chỉ dụng cụ bên cạnh, sau đó mặc áo khoác trắng, đeo găng cao su, mang ra một loại thuốc tiêm đã được điều phối.

Tuy nhiên, Trần Nhữ Tâm chỉ cách xa anh một mét.

Vũ khí tốt nhất của thây ma là móng tay sắc nhọn, muốn giết anh cũng không phải là không có cơ hội…Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu.

Cứ coi như thoát được người trước mắt thì chỉ sợ cô cũng không thể đi ra khỏi căn cứ này.

Trần Nhữ Tâm vừa mới ngồi trên thiết bị mà anh nói thì đã trông thấy anh cầm ống kim đi qua.

Chẳng biết tay anh ấn vào nơi nào, dụng cụ kia lập tức cố định tứ chi cô lại.

Sau đó anh đẩy mạnh ống tiêm mang dung dịch màu xanh vào cánh tay cô.

“…” Đau đớn thấu xương khiến Trần Nhữ Tâm không nhịn nổi mà giằng co, giống như thân thể bị tháo ra rồi lắp vào một lần nữa.

Cô cảm giác toàn thân như bị ngâm trong mồ hôi của chính mình, nhưng thây ma lại không có mồ hôi.

Chẳng biết qua bao lâu, tựa hồ đã qua một thế kỉ, rốt cuộc cơn đau đớn không còn giày vò cô nữa.

Lúc này, tinh thần của Trần Nhữ Tâm hình như phục hồi.

Bản thân thây ma vốn không có thần kinh cảm giác đau, nào giống cô đau đến mức chết đi sống lại như vậy chứ?
Bấy giờ, Lâm Nhất vừa đi đến trước mặt cô, trong tay cầm con dao mổ, xẻ một đường dọc trên cánh tay cô, không hề để lại miệng vết thương.

“Ừm, coi như hiệu quả này tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng.” Lâm Nhất hài lòng thu dao giải phẫu, sau đó duỗi tay ấn xuống một cái công tắc, cơ quan cố định thân thể cô tức thì thả ra.

Hơi thở trên người Trần Nhữ Tâm cực kì đáng sợ.

Con mắt cô đỏ tươi không lọt nổi tia sáng nhìn Lâm Nhất trước mặt, bản năng muốn tấn công anh nhưng lại bị lý trí đè xuống.

Lâm Nhất móc từ túi tiền một viên tinh hạch to bằng hai ngón tay rồi đưa cho cô: “Thức ăn của cô đây.”
Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhận lấy.

Thật ra bây giờ cô vốn không phân biệt được màu sắc, bởi vì con mắt cô nhìn hết thảy hình ảnh đều là màu đỏ.

Cô cầm miếng tinh hạch kia, bản năng thây ma khiến cô hiểu rõ mình nên sử dụng viên tinh hạch này như thế nào.


Tuy nhiên, chỉ một hồi ngắn ngủi, tinh hạch đã hoá thành bụi trên tay cô.

Cô có thể cảm giác sức mạnh trong người tăng lên.

Nương theo cảm giác ấy, cái đói bụng cũng giảm đi rất nhiều.

Muốn ăn thịt.

Đối với Trần Nhữ Tâm mà nói, mùi máu tươi tuyệt đối là mỹ vị nhân gian.

Nhưng Trần Nhữ Tâm không phải thây ma thuần chủng, cho nên cô hoàn toàn có thể kìm chế được dục vọng ăn thịt người.

Cô chợt phát hiện có một tầm mắt rơi trên người mình rất lâu, vừa ngẩng đầu đã đối diện với con mắt của Lâm Nhất.

Lâm Nhất ngẩn ngơ không nhận ra được, thu hồi ánh mắt.

Anh biết chính anh đã quên một việc rất quan trọng.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc nào bản thân cũng vô tình nhìn chằm chằm thây ma nữ này đến ngẩn người.

Sự khác thường ấy đặc biệt khiến anh không thoải mái, cảm giác như có cái gì đó đã chạy ra khỏi phạm vi khống chế của mình.

Anh vốn không phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác.

Cùng lắm hôm đó chỉ đi ra ngoài để mang tài liệu tốt về phục vụ cho việc thí nghiệm, lại hay tin cách căn cứ Thanh Long không xa phát hiện một con thây ma biến dị nên dự định đi qua bắt.

Nhưng đúng lúc ra tay, anh nhìn thấy một cô gái bị thây ma bắt.

Cô gái kia cũng trông thấy anh.

Đầu tiên bên trong ánh mắt là nghi ngờ, sau đó khiếp sợ, cuối cùng là sự chán ghét trần trụi.

Khi ấy, trái tim anh như bị thứ gì đó điên cuồng nắm lấy, sự đau nhói khiến anh không nhịn nổi mà nhăn mày lại.

Nhưng lúc hồi thần, móng vuốt đen kịt của con thây ma kia đã xuyên thủng trái tim cô gái.

Trước khi đại não kịp phản ứng, anh đã đi qua thắt cổ con thây ma biến dị.

Cô gái còn chút sức lực được anh ôm vào trong ngực, sau đó dùng ánh mắt hơi châm chọc nhìn anh, tự giễu: “…Ha, thật châm biếm…Rốt cuộc, tôi vậy mà lại, chết trong lòng cậu…”
Lâm Nhất thừa lúc cô chưa tắt thở đã tiêm RFD-z1 vào cho cô rồi mang cô về.

Anh biết rõ sau khi biến thành thây ma thì con người sẽ mất đi kí ức.

Nhưng trên thế giới này, dường như chỉ có cô gái ấy mới biết mình từ trước…!
Anh không định đối mặt với một con thây ma chỉ biết ăn.

Vì để cô thăng cấp nhanh hơn nên Lâm Nhất đã hao phí rất nhiều tâm tư, do thây ma cấp cao có thể tiến hành kết nối.

Hoặc giả dụ cô không thể khôi phục kí ức lúc còn sống thì nuôi cô làm thú cưng cũng không tồi đâu.

Lâm Nhất đã nghĩ vậy.

Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Nhất, kế đến giọng nói Tống Hiểu Kiệt vang lên – –
“Bác sĩ Lâm, Dương Nghiêm Thanh, người phụ trách căn cứ Thanh Long bên cạnh muốn gặp ngài.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.