Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 27: Tg2_2
Edit: Mei A Mei
Anh nhìn miếng ngọc đeo lủng lẳng trước cổ một lần nữa rồi rời đi.
À không đúng, anh còn phải thưởng thức hết màn diễn này mới được chứ nhỉ.
…!
Chín giờ tối, sở nghiên cứu dưới lòng đất xảy ra bạo loạn.
Đầu tiên vang vọng tiếng hét chói tai của con người, còn cả tiếng quái vật gào thét xen lẫn với tiếng máu thịt nghiền nát khiến da đầu người ta tê dại.
Nhưng những âm thanh ấy lọt vào tai anh lại biến thành bản hoà âm đẹp nhất thế gian.
Tuy nhiên chỉ ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ, sở nghiên cứu đã biến thành địa ngục giữa trần gian…!
>>>>>
Thế giới ngoài kia đang tổ chức đêm dạ tiệc mừng sinh nhật 23 tuổi của nguyên chủ.
Trong tiệc tối, một người phục vụ bỗng nổi cơn điên cắn một vị khách, xé xuống tảng thịt to đầy máu rồi tham lam nhai nuốt.
Vị máu tanh mang theo virus kích phát bản năng trong cơ thể con người.
Lập tức, yến tiệc thịnh soạn giữa đại sảnh trở thành lò sát sinh của thây ma.
Cảnh tượng ấy đã chứng minh hết những tin tức báo cáo trên thế giới trong khoảng thời gian trước.
Tuy nhiên đó chỉ là nghe nói vu vơ chứ trước giờ họ chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng chân thật như vậy.
Cũng chính vào ngày ấy, chân trời có mưa thiên thạch mang phóng xạ rơi xuống tứ phía.
Phần lớn lượng thiên thạch đáp lung tung vào nhà dân, tựa như nấm mồ chôn trong ngày tận thế, cũng chính thức kéo ra màn che của mạt thế.
…!
Đảo mắt nửa năm qua đi.
Mạt thế năm đầu tiên, những chuyện lặt vặt như người chết kia có một cái tên thông dụng.
Người ta gọi là “Thây ma”.
Những thây ma ấy từ từ tiến hoá, trong đầu có thể sinh ra tinh hạch năng lượng.
Tốc độ chạy của chúng nó cũng không còn trì độn nữa.
Lại cộng thêm khứu giác nhạy cảm nên tốc độ thây ma chạy rất nhanh.
Nhân loại giảm dần, thây ma bắt đầu chiếm lĩnh lãnh thổ mà nhân loại dựa vào để sinh tồn.
Những nguồn nước đã bị thây ma ô nhiễm khiến nhân loại không sử dụng được.
Đất đai cũng chẳng thể sinh trưởng thực vật hay lá cây nào nữa.
Thức ăn của con người giảm bớt, đất đai mà con người sử dụng đã hẹp lại.
Mắt thấy nhân loại đang dần dần đi theo chiều hướng diệt vong…!
Đúng lúc đó, cơ thể một vài người xảy ra thay đổi.
Chẳng biết có phải do lượng mưa thiên thạch mang đến hay không, hoặc là virus kích phát tiềm năng của con người; dần dà, có vài người thức tỉnh dị năng.
Nhưng điều này đối với nhân loại mà nói là tin tức tốt nhất không thể nghi ngờ.
Ban đầu, thứ thuốc kích thích dị năng ở người là do R-01 cung cấp.
Sau khi rời khỏi phòng nghiên cứu dưới lòng đất, anh phát hiện thế giới quá lớn, bản thân mình lại không có chỗ nào để đi nên tự do lêu lổng mà chẳng có mục đích gì.
Khi mạt thế chính thức, dù thỉnh thoảng bắt gặp cảnh tượng thây ma ăn thịt người và động vật biến dị, nhưng dường như anh chỉ đang đi dạo nhàn nhã ở vườn hoa sau nhà vậy.
Bởi thế, trước giờ những chuyện lặt vặt như người chết hoặc nhóm động vật biến dị cũng chẳng liên quan gì anh.
Cho đến khi anh gặp gỡ nam chính Lục Kình Thương của thế giới này.
Lục Kình Thương cho rằng anh là cậu ấm nhà ai không biết trời cao đất rộng, nên đã tiện tay nhặt anh về căn cứ Thương Vân do chính anh ta thành lập.
Nào ai biết một lần nhặt như thế lại khiến cho toàn bộ căn cứ xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Anh cung cấp chỗ thuốc có thể nâng cao khả năng công kích của dị năng và tỉ lệ thức tỉnh dị năng ở con người trên phạm vi lớn.
Anh không giấu giếm mà công khai hết thành phần cùng hàm lượng thuốc để người khác cũng có thể chế ra được.
Chẳng qua vì thuốc quá quý hiếm nên không phải ai cũng có.
Tuy nhiên, hành động ấy của anh đã giành lấy sự tán dương và lòng tôn kính từ những người sống sót trong mạt thế.
Nhưng chưa một ai biết rõ, chính anh là kẻ đã mang đến thế giới mạt thế tàn nhẫn máu tanh này.
Lại 3 năm qua đi, con người lập nên rất nhiều căn cứ có thể phòng vệ trú ẩn, vì vậy họ được kiếm lợi không ít.
Nhưng ở thế giới quy tắc nhiễu loạn này, nhân tính cũng trở nên khôn lường.
Không có nước và thức ăn, hiện tượng người ăn thịt người nhìn mãi cũng thành quen.
Địa vị của những người thức tỉnh dị năng ngày càng cao.
Với những người không thể thức tỉnh dị năng thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc sinh hoạt dưới tầng lớp thấp nhất, vì vậy nên chuyện sinh tồn cơ bản luôn bị uy hiếp.
Cũng có người gặp may, sống sót được nhờ việc trao đổi điều kiện mà bản thân có để đổi lấy thức ăn cùng nước uống.
Mà nguyên chủ chính là một trong số đó.
Dung mạo nguyên chủ cực kì đẹp.
Bằng gương mặt quyến rũ sẵn có ấy nên cô ta dễ dàng bám đùi phó căn cứ Thanh Long là Dương Nghiêm Chính, anh em của Dương Nghiêm Thanh, dùng thân thể để đổi lấy thức ăn và nước.
Thậm chí cô ta có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống xa xỉ như trước kia.
Từ sau ngày sinh nhật 23 tuổi ấy, mất đi sự che chở của ba mẹ nuôi, cô ta tựa như rễ bèo tấm không nơi phiêu bạt nên chỉ có thể sống dựa dẫm những người đàn ông chu cấp hậu đãi cho cô ta.
Cô ta tận mắt nhìn thấy ba mẹ nuôi bị những thây ma xé xác và ăn như thế nào.
Điều đó đã tạo thành bóng ma cực kì nghiêm trọng trong lòng cô ta.
Cô ta không muốn chết, vậy nên đã lựa chọn sống sót mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Nhưng trạng thái tâm lí của cô ta lại càng ngày càng bất ổn, không tin tưởng ai, thậm chí còn có khuynh hướng mắc chứng hoang tưởng bị hại vô cùng nghiêm trọng.
Ở mạt thế, sống xa xỉ như vậy có thể đến tìm bác sĩ tâm lý nên cứ mặc kệ.
Dù sao, vào thời buổi này, nếu không phải gương mặt cô ta quả thật không tồi thì có ai rảnh mà nhìn nhiều một cái đâu?
Vốn nguyên chủ được ba mẹ nuôi chiều chuộng thành tính kiêu căng, ở mạt thế lại ngày một tồi tệ hơn, rất sợ chết, kiêu ngạo ương bướng, trừ việc giết người phóng hoả thì chẳng chuyện ác nào là cô ta không làm.
Ba năm qua, coi như thiên tiên hạ phàm đã chán ngấy nơi này, hai anh em nhà kia cũng sớm ruồng rẫy cô ta, nhưng vì đối thủ một mất một còn lúc nào cũng ngấp nghé cô ta nên bọn họ chậm chạp không muốn buông tay, cứ thế để kéo dài như vậy.
Cho đến về sau, có một lần, Dương Nghiêm Thanh đi ra ngoài điều tra tin tức đã đặc biệt đồng ý trước sự nài nỉ, mong muốn được ra bên ngoài của nguyên chủ.
Nguyên chủ bị giấu trong căn cứ suốt hai năm nên đã sớm không chịu nổi nữa, nhưng lại chẳng dám đi một mình, vì vậy khi Dương Nghiêm Thanh đồng ý, cô ta rất phấn khích.
Lúc gã và vài người có dị năng nhìn thấy nguyên chủ, ánh mắt lạnh lùng, cũng không nói gì, tựa như chẳng thèm để ý trên xe nhiều thêm một người.
Thế nhưng, đoàn xe mới vừa rời căn cứ không xa thì đụng phải một con thây ma biến dị.
Thì ra bọn họ rời khỏi căn cứ không phải vì thu thập vật tư mà là thắt cổ con thây ma biến dị trước mắt này, lấy tinh hạch trong đầu nó để mang về căn cứ.
Đáng tiếc con thây ma trước mắt tựa hồ lợi hại hơn so với tưởng tượng, năm người dị năng cấp ba cộng thêm một người dị năng cấp bốn, vẫn không thể chiếm phân nửa lợi thế trong tay nó.
Đây không đơn thuần chỉ là thây ma biến dị…!
Lúc một trong ba người bị thây ma ăn sống, rốt cục bọn họ cũng phát hiện tình hình bất ổn, dùng tốc độ nhanh nhất lên xe, mau chóng đóng cửa rồi rời đi.
Nhưng làm sao thây ma biến dị kia có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, nó thoải mái nhảy lên nóc xe quân dụng, dùng chuỳ đấm vào mui xe.
Đã không thể gạt nó ra, vậy nhất quyết phải…!
Vì thế…Cả cơ thể sợ hãi đến phát run của nguyên chủ bị Dương Nghiêm Thanh ném từ chỗ ngồi trên xe xuống.
Nghe thấy tiếng thét chói tai trong khi nguyên chủ đang kinh hãi, thây ma biến dị kia cuối cùng cũng nhảy xuống xe tải, nhận lấy “Thức ăn” từ nhân loại.
…!
Về sau, ba năm sau cái chết của nguyên chủ, rốt cuộc Trần Linh Thiệu cũng xuất hiện trước mặt con người, không phải lấy thân phận R-01, mà là lấy cái tên “Trần Linh Thiệu” này.
Anh khôi phục kí ức, cũng biết chị mình đã chết.
Nhưng anh lại không muốn tiếp nhận sự thật này, anh tựa như điên rồi, đi khắp nơi trên thế giới tìm chị mình.
Sau này chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, Trần Linh Thiệu và nam chính Lục Kình Thương trở mặt thành thù.
Anh dẫn theo thây ma vương giả cấp tám tạo thành một binh đoàn thây ma huỷ diệt từng người sinh sống trong căn cứ.
Tất cả con người bên trong đều trở thành thức ăn của binh đoàn thây ma, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha.
Tín ngưỡng sống sót duy nhất trong mắt anh chỉ thoáng chốc đã sụp đổ.
Nỗi thống khổ và oán hận xâm chiếm lương tâm anh.
Anh căm hận chính mình, căm hận thế giới này, căm hận hết thảy mọi thứ.
Rốt cuộc đến hồi cuối, nam chính Lục Kình Thương và nữ chính Vân Nhạc Nãng đều chết trong tay anh.
Đứa con số mệnh chết đi khiến cho vận mệnh của thế giới cũng suy kiệt theo.
Tuy nhiên chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, thế giới đã từng bước từng bước đi về phía huỷ diệt.
…!
Trần Nhữ Tâm nắm rõ tường tận tài liệu mà hệ thống đưa cho.
Ba năm sau cái chết của nguyên chủ, Trần Linh Thiệu khôi phục kí ức, bắt đầu hoá đen.
.
||||| Truyện đề cử: Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác |||||
Hiện tại trong khoảng thời gian này, nguyên chủ đã chết rồi.
Trái tim bị thây ma moi ra không thể tiếp tục sống được nữa.
Chỉ là chẳng biết đã qua bao lâu, tại sao cơ thể này lại được nuôi ở hòm thuỷ tinh, cô hỏi trong tiềm thức: “Tôi thành thây ma bao lâu rồi?”
“Cũng hơn nửa năm đi…” Hệ thống ấp úng trả lời: “Bởi vì virus xâm nhập vào não bộ của nguyên chủ nên cô không thể dung hợp kí ức ~”
“Trần Linh Thiệu đâu?”
Hệ thống đặc biệt đơn độc đáp: “Không biết đâu nhó~”
Trần Nhữ Tâm biết thừa thói quen của “cậu hai” hệ thống nên nói: “Vậy kể những gì cậu biết coi.”
“Bây giờ cô đang bị người ta nuôi trong hòm thuỷ tinh, đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể đi ra á~” Ngữ điệu hệ thống cực kì thoải mái, “Không ngờ trong thế giới trung cấp mà kí chủ có thể thành công được, thật sự quá tốt luôn! Tin tưởng thế giới này đối với kí chủ mà nói, cũng nhất định sẽ dễ dàng nhe!”
“…” Trong thế giới trung cấp, rốt cuộc Hình Dã ra sao rồi? Nhưng Trần Nhữ Tâm cũng chẳng nói ra miệng, có lẽ chờ sau khi ý thức của hệ thống khác tỉnh lại, mình có thể biết rõ tin tức về anh.
Không hiểu do đâu, đối với Hình Dã, lúc nào đáy lòng Trần Nhữ Tâm cũng dâng lên cảm giác đặc biệt.
Chưa giải thích được vì sao, chung quy cảm thấy nhất định sẽ còn gặp lại.
Nhưng việc cấp bách trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này.
Chẳng biết qua bao lâu rồi, có lẽ là một tuần, có lẽ là một tháng, rốt cục cô cũng cảm giác được người ngoài đến.
Tiếp xúc đầu tiên là ánh sáng, ánh sáng kích thích con mắt; còn có âm thanh, đó là tiếng bước chân con người, nói đúng hơn là tiếng bước chân của người đàn ông trưởng thành.
Ước chừng có ba tên, giờ phút này Trần Nhữ Tâm phát hiện mình cực kì nhạy cảm với âm thanh.
“Cuối cùng cũng có ý thức rồi à?” Một giọng nói thuần hậu ôn hoà vang lên, “Sớm hơn so với thời gian dự trù.”
Một giọng nói trẻ tuổi thanh nhuận khác lại hỏi: “Bác sĩ Lâm, chúng ta định thả cô ta đi thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Người kia cười nói: “Tôi phí nhiều tâm tư và thuốc quý hiếm như vậy không phải để thả cá vào hồ.”
Lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra, ủng quân nhân dẫm thình thịch trên đất, kế đến cô nghe được một giọng nói hùng hậu thô bạo vang lên: “Lâm Nhất, cậu lấy thây ma làm thú cưng tôi cũng không xen vào, nhưng cậu đừng làm căn cứ của tôi gà bay chó sủa, bằng không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”.