Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 161
Edit: Mei A Mei
Trong trang viên hoa hồng đứng lặng giữa toà thành hoa lệ mà cổ xưa.
Vẫn là buổi đêm.
Ánh trăng sáng tỏ hắt xuống phía dưới.
Trang viên hoa hồng như được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng.
Bao trùm cả một người phụ nữ vóc dáng xinh đẹp.
Người phụ nữ mặc váy dài màu trắng trang nhã.
Mái tóc dài xoăn vàng buông xoã.
Tấm lưng kia khiến người ta mong mỏi muốn biết dáng dấp của cô.
Cô đứng trong Mân Côi Viên, hơi ngửa đầu nhìn trăng tròn trên trời như đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, một người mặc đồ đen bước vào vườn hoa hồng.
“Thưa cô Heidy, trưởng lão Cappadocia phân phó, nói muốn đích thân giao tới tận tay cô.”
Sau khi tiếng nói truyền đến, cô gái khẽ xoay người.
Cặp mắt lam xám lạnh nhạt kia toát vẻ kiêu kì khó sánh.
Gương mặt càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Sợi tóc vàng óng bay bay theo gió.
Cô thờ ơ hỏi: “Là gì?”
“Một cái hộp.” Dứt lời, hai tay đầy tớ nâng đồ lên.
Cô duỗi tay nhận lấy, bâng quơ mở ra.
Ánh mắt thoáng rục rịch.
Đó là một chiếc vương miện.
Phía trên để lại hơi thở quen thuộc.
…Không sai, là người đó.
Cô gái mấp máy môi đỏ: “Chị A Thấm…”
Ngày đó vào hôn lễ của chị ấy, cuối cùng mình vẫn không đi.
Bởi vì mình biết kết cục sẽ như thế nào, vậy nên mình không muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì còn có thể lừa mình dối người.
Hãy nói với mình, chị ấy cũng chưa chết đi.
Nhìn vương miện hoa lệ trong cái hộp kia, Bella nhìn gã đầy tớ đang quỳ trước mặt mình rồi nói: “Đồ thì tôi nhận.
Quay về nói với chủ nhân nhà anh, sau này đừng xen vào việc của người khác.”
“…” Gã đầy tớ hơi cúi đầu, sau đó hoá thành một con dơi biến mất ngay tại chỗ.
Bella cầm vương miện lên.
Dưới ánh trăng vằng vặc, vương miện toả sáng lấp lánh mà nổi bật.
“Dẫu vậy, em vẫn tin rằng, chị chưa chết.” Bella khẽ cong môi, “Em biết.
Nhất định chị sẽ còn trở về…Chị A Thấm ạ…”
…
Quay lại thời gian.
Tại một thị trấn nhỏ ở lãnh thổ phía đông của đất nước.
Thanh Liên đứng giữa nơi từng là thánh địa.
Bây giờ kết giới đã bị phá vỡ, mặc cho người ta thoải mái ra vào.
Hình Dã đứng ngay bên cạnh nàng, nói: “Mặc dù tên Angelo kia lòng dạ thâm sâu, nhưng đối với giáo hội mà nói lại là lãnh tụ không tồi.”
“Ừ.” Thanh Liên nhẹ nhàng đáp.
Từng là Thánh Tử Giáo Đình, giờ Angelo đã trở thành Giáo Hoàng tân nhiệm của Giáo Đình.
Giáo Đình hiện tại đang nằm trong tay Angelo, không còn sống dưới bóng tối nữa.
Vẻ lo lắng quẩn quanh đám người giáo đình giờ đã tan đi.
“A Thấm, chúng ta đi thôi.” Hình Dã nắm tay nàng thật chặt.
Lúc này Hình Dã không còn duy trì thân hình một đứa trẻ.
Cả cơ thể Thanh Liên như rúc vào ngực hắn.
Nàng nhìn về phía Hình Dã, mỉm cười: “Được.”
Rời khỏi thánh địa, hai người cùng chung ý định đi đến một hướng khác.
Chẳng bao lâu, họ đã tới một thị trấn nhỏ cũ kĩ.
Vì vị trí địa lí vắng vẻ nên thị trấn nhỏ này cách xa với chiến tranh, làm cho cả trấn nhìn bình yên mà nhàn hạ.
Thanh Liên và Hình Dã đi qua con đường xếp bằng đá, bước vào một ngôi nhà.
Một cô bé phát hiện bọn họ ở cổng.
Hẳn kinh ngạc vì trang phục và máu mắt của bọn họ không giống với mọi người, cô bé ngoẹo đầu nhìn họ đứng tại chỗ, hỏi: “Anh chị lạc đường sao ạ?”
“Không có.” Thanh Liên nói giọng ôn hoà.
Cô nhìn đứa bé tóc vàng mắt xanh kia, “Em tên…Adele, thật sao?”
“A?” Đứa bé càng kinh ngạc hơn, “Anh chị biết em ạ?”
Thanh Liên gật đầu cười khẽ: “Chị biết mẹ Marie của em.”
“A…Chị muốn tìm mẹ em sao?” Adele đau khổ, “Nhưng hôm nay ma ma đã đi cùng ba ba đến trấn kế bên rồi, không ở nhà đâu…”
“Không sao.” Thanh Liên bước đến trước gót chân cô bé, đưa hai quả màu xanh cho nhóc ta, “Cái này tặng em và Maria nhé.”
Adele nhìn người trước mắt, vô thức nhận quả trong tay nàng.
“Chị phải đi rồi.
Adele phải nghe lời mẹ đấy.”
Adele khẽ gật đầu, “Ừm.”
Thanh Liên cười cười, lại biến mất cùng Hình Dã giữa đám người.
…
Đêm đó, Marie trở về nhà từ thị trấn kế bên.
Con gái Adele bèn lôi cô vào phòng rồi đem hai quả kia ra.
“Ma ma, mẹ xem, đây là trái gì?”
Maria nhìn thứ quả được linh khí bao quanh trong tay con gái, không khỏi nhăn mày: “Adele, chẳng phải ma ma đã từng nói, không thể tuỳ tiện cầm đồ của người khác hay sao.”
“Không phải đâu ma ma.” Trong lúc nhất thời Adele cũng không biết nên giải thích thế nào, “Hôm nay con gặp hai người.
Trong đó có một chị gái rất xinh đẹp quen biết với ma ma.
Quả này là chị ấy cho đấy…”
Marie sững sờ, vội hỏi:
“Adele…dáng vẻ người đó cao thấp thế nào?”
Adele ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất xinh đẹp.
Trông không giống chúng ta.”
Marie kinh ngạc mở miệng: “Có phải tóc và mắt người đó, là màu đen?”
“Đúng vậy ma ma.”
Marie nhận lấy quả trong tay Adele, nở nụ cười.
Khoảnh khắc đó, cô lại vui đến phát khóc: “Quả nhiên…cô còn sống.”
“…Ma ma, sao mẹ khóc vậy?” Adele hoảng hốt, luống cuống tay chân lau nước mắt cho ma ma.
“Ma ma có khóc đâu.” Marie cười ôm chặt con gái vào lòng.
…
…
Hiện giờ đối với Thanh Liên và Hình Dã, vượt qua thời gian cùng không gian chẳng khác gì hít thở.
Đi vào một ngàn năm sau.
Vì mất đi chủ nhân nên toà thành cổ xưa càng thêm lạnh lẽo.
Hình Dã không định qua đó.
Hắn đứng bên cạnh Thanh Liên, nắm tay nàng.
Thế này, là đủ rồi.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng hắn, Thanh Liên cũng chỉ dừng lại một chốc rồi quay lưng rời đi.
Nàng còn muốn tới gặp Bella ở thời không này, người đã vì mình mà tự nguyện biến thành quỷ hút máu…
Lần đầu nhìn thấy Bella, là trong mơ.
Lúc đó nàng chỉ muốn mang Hình Dã về từ luân hồi.
Vì đoán được thế giới kia sẽ không thuận lợi, nên nàng bèn kêu Bella trước.
Nhưng sau khi tỉnh mộng, Bella cũng sẽ không nhớ rõ nữa.
Chỉ chớp mắt, Thanh Liên đã đến trang viên hoa hồng của Bella.
Lúc này, trăng lên đỉnh đầu.
Bella đang đứng trong vườn hoa hồng như nhận ra điều gì.
Cô nắm chặt vương miện, bỗng nhiên xoay người….