Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 160
Edit: Mei A Mei
Trong vũ trụ mênh mông sâu vô ngần, có một chiếc phi thuyền hướng thẳng về phía đế quốc Augustus.
Từ sau khi Genesis rời đi, loài người giành được quyền tự chủ.
Dưới sự trợ giúp của quốc vương Nolan Biellmann đế quốc Già Lam, nhân loại cướp lại hành tinh Aer, thành lập quốc gia của mình.
Thanh Liên ngồi trên ghế nằm bên trong phi thuyền, thoạt nhìn như đang nghỉ ngơi.
Hình Dã tựa vào người cô.
Cơ thể nhỏ thó hơi co ro, ngủ say.
Dưới sự điều khiển từ trí não, phi thuyền tránh khỏi hệ thống phòng ngự ngoại vi của đế quốc Augustus, bay thẳng tới cung điện.
Lúc này, Hình Dã tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say.
“A Thấm, chúng ta tới rồi à?”
“Ừ.” Thanh Liên bế hắn lên, rời phi thuyền.
Hai người bước vào quảng trường vương đô.
Hôm nay rất náo nhiệt.
Dân chúng Augustus khoác lên người trang phục vô cùng long trọng, vừa múa vừa hát trên quảng trường, rất rộn ràng.
Thì ra, là kỷ niệm sinh nhật Vương.
Bây giờ Augustus không có vương tộc, nhưng còn giữ lại thói quen lúc trước.
Dường như các nguyên lão trưởng lão viện vẫn đang chờ Vương của bọn họ trở về.
Hình Dã nhìn đài cao giữa quảng trường.
Pho tượng to lớn đó, là Genesis.
“Mama, mama…”
Bên cạnh ao, một cô bé mặc váy hồng nắm tay một người phụ nữ, nhìn qua pho tượng trên đài cao rồi hỏi: “Mama, đây chính là Vương của chúng ta sao?”
Mẹ cô bé dịu dàng đáp: “Đúng vậy đấy.
Đây chính là Vương của chúng ta.”
“Vậy hôm nay Vương sẽ xuất hiện sao ạ?” Cô bé lại hỏi.
Mẹ cô bé ân cần xoa đầu con, nói: “Vương ấy à, ông vẫn đang ở bên cạnh chúng ta mà…”
Hình Dã đang đứng bên cạnh bọn họ liếc qua hình ảnh phản chiếu của pho tượng qua mặt nước rồi nhìn mẹ con họ, sau đó nắm tay Thanh Liên, rời khỏi nơi này.
Trên đài cao.
Hai cánh trắng hơi dang ra vẻ che chở, tựa như đang bảo vệ thần dân đế quốc Augustus vậy.
Trên lối nhỏ.
Hình Dã nhìn công trình kiến trúc quen thuộc, khẽ lên tiếng: “A Thấm, trước kia ta chưa dẫn nàng đi dạo những chỗ như thế này.”
“Giờ thì trùng hợp thay.” Thanh Liên dịu dàng đáp lời.
Có lẽ vì lúc trước cuối cùng Genesis đã cứu vớt mọi sinh linh trong ngân hà, để toàn Augustus bình yên nên người Augustus cũng không hiếu chiến.
Dù chiến tranh bên ngoài có ra sao thì hẳn chúng sẽ chẳng lan đến nơi này.
Hôm nay các chủng tộc sinh linh từ tinh vực khác tụ tập tại vương đô Augustus.
Thanh Liên và Hình Dã tuyệt không thay đổi khuôn mặt.
Họ bước giữa đám người và chẳng ai để ý đến bọn họ.
Thế nhưng, khi đi ngang một cửa hàng cổ xưa, một nam một nữ cải trang bước ra từ bên trong.
Nam là người đế quốc Già Lam, nữ là nhân loại.
Lúc gặp thoáng qua, Nolan Biellmann ngừng bước.
Hắn ngoảnh đầu liếc đứa trẻ loài người kia.
Phó Ninh Vi như cảm giác được: “Sao vậy?”
Đáy mắt Nolan Biellmann hiện lên cảm xúc khó tả.
Hắn lắc đầu: “Chắc…ta nhầm.”
Genesis đã cứu vớt toàn tinh vực này.
Mà thế giới sẽ không còn xuất hiện Genesis nữa.
Nhưng, đứa bé loài người kia…mang hơi thở rất giống với người đó.
Trong vương thành trang nghiêm mà cổ xưa cũng có lối nhỏ mờ tối.
Hình Dã tìm một quán rượu nhỏ rồi dẫn Thanh Liên vào…
Bên trong quán rượu nhỏ không có nhiều người.
Thanh Liên ngồi xuống quầy bar, còn Hình Dã thì ngồi trên đùi Thanh Liên.
Bà chủ quán rượu là một người phụ nữ Augustus yểu điệu.
Bà ta hỏi: “Quý khách muốn uống rượu gì?”
Hình Dã đang ngồi trên đùi Thanh Liên đáp: “Một chén Mạch Tạp Luân.
Một chén Nữ Nhi Hồng.”
Giọng nói non nớt đầy hùng hồn, nhưng vẫn khá đường đột.
Bà chủ nhìn về phía Hình Dã: “Ngài vẫn là trẻ con nha?”
“Tôi lớn rồi.” Hình Dã thản nhiên nói.
Trước sự ngờ vực rõ ràng của bà chủ quán, Thanh Liên lên tiếng: “Anh ấy trưởng thành thật.”
Lúc này bà chủ mới không nói thêm gì nữa.
Trẻ con vào quán bar ở Augustus cũng chẳng quái lạ.
Chỉ là quán sẽ tuyệt đối không bán rượu cho chúng.
Vậy nên bà chủ mới hơi do dự.
Rất nhanh, hai chén rượu đã được đưa lên.
Rượu trong ly thuỷ tinh có màu rất đẹp.
Thanh Liên cầm một chén, hơi nhấp một ngụm, gần như uống không ra vị rượu, rất ngọt.
Bất tri bất giác, Thanh Liên nhanh chóng uống xong một chén.
“A Thấm, dễ uống không?”
“Ừ.” Thanh Liên khẽ gật đầu.
Hình Dã nhìn về phía bà chủ trên quầy bar, “Mang thêm chén nữa.”
Lúc uống xong chén thứ năm, rõ ràng ánh mắt Thanh Liên đã hơi mơ màng.
Hai gò má ửng hồng.
Nét mặt cũng bắt đầu trở nên uỷ mị.
Chén rượu trong tay Hình Dã chỉ vơi đi một chút, gần như là không uống.
Hắn nhìn Thanh Liên ngà ngà say, hơi nheo mắt lại.
…A Thấm uống say, quả nhiên rất mê người.
Hình Dã thở hơi gấp gáp.
Hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Đúng lúc này, cơ thể Hình Dã bỗng hoá thành vóc dáng bình thường của đàn ông.
Thanh Liên ngoẹo đầu, nhìn hắn: “…Hình Dã? Chàng biến về rồi kìa…”
Trước bộ dạng không chút phòng bị của nàng, Hình Dã mủi lòng.
Hắn đứng bên cạnh nàng.
Bàn tay thon dài khẽ áp lên hai má nàng.
Thanh Liên thoải mái híp mắt, dụi dụi lòng bàn tay lành lạnh của hắn.
Đôi môi ướt át khẽ nhếch: “Thoải mái thật…”
“…A Thấm.” Giọng Hình Dã hơi kìm chế, như đang nín nhịn điều gì.
Thanh Liên khẽ ngẩng đầu lên, mơ mang nhìn hắn: “Ừ?”
Hình Dã nói giọng dịu dàng dụ dỗ: “Muộn rồi, chúng ta tìm một chỗ ở qua đêm, được không?”
Thanh Liên không phòng bị chút nào, cười nói với hắn: “Được.”
Còn chưa kịp dứt lời, Hình Dã đã ôm ngang nàng lên.
Bà chủ vừa chứng kiến toàn bộ quá trình liếc thoáng qua tia nắng ban trưa bên ngoài.
Ánh mắt phức tạp.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, dẫu người ngoài cuộc cũng nhìn ra được, đó là một cặp tình nhân yêu nhau tha thiết….