Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng

Chương 14: Bản Thiếu Gia Chơi Chán Rồi


Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 14: Bản Thiếu Gia Chơi Chán Rồi

Edit: Ry

Bài đăng về Cố Vọng này cực kì hot, Thẩm Chiếu còn chia sẻ riêng cho Cố Vọng xem.

Lúc Cố Vọng nhìn thấy ảnh cũng hơi ngơ ngác, cậu giương mắt nhìn quanh phòng học, tất cả mọi người đều đang cúi đầu đọc sách làm bài tập, không thấy ai có dấu hiệu lơ mơ nghịch điện thoại.

Ai nhàm chán đến nỗi đi chụp lén vậy?

Làm lơ rắm cầu vồng của Thẩm Chiếu, Cố Vọng chuẩn bị nói chuyện nghiêm chỉnh với nó, đã lôi kéo Tống Chi Ngôn thì đương nhiên cũng không thể bỏ lại Thẩm Chiếu. Thẩm Chiếu là cái đứa tình tính vô tội vạ, không giữ mồm giữ miệng, và cực kì bám Cố Vọng, gần như là Cố Vọng nói cái gì là nó nghe cái đó, thế nên kết cục của nó trong truyện cũng là thảm nhất.

Cố Vọng chết trên bàn phẫu thuật, việc này đối với Thẩm Chiếu không khác gì trời đất sụp đổ. Nó nói dối người nhà, giấu Tống Chi Ngôn, học theo những người mất đi người thân ở trên mạng, mua mười mấy vạn vòng hoa viếng, bày đầy ở khu biệt thự của Tưởng Trì, Thẩm Chiếu còn mặc áo tang ngồi ở trước cửa nhà Tưởng Trì. Dù gì Tưởng Trì cũng là nhân vật có mặt mũi, nếu Thẩm Chiếu chỉ khóc lóc om sòm thì gã còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ nó lại làm như thế…

Tưởng Trì trực tiếp tìm người đánh Thẩm Chiếu. Ngày hôm ấy trời mưa rất to, là Tống Chi Ngôn nghe tin tới đón Thẩm Chiếu về, khi nó tỉnh lại thì chân đã què, nó trở thành một đứa tàn tật cả đời. Nếu như nhà họ Thẩm không ngã xuống, nó vẫn sẽ cơm áo không lo như trước, nhưng nhà họ Thẩm không còn, cuối cùng nó chỉ có thể dựa vào việc giao đồ ăn mà miễn cưỡng sống qua ngày.

Thẩm Chiếu dễ bị thuyết phục hơn Tống Chi Ngôn nhiều, vì nó luôn cho rằng lời Cố Vọng nói là đúng. Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa là Cố Vọng và Tống Chi Ngôn đều chuẩn bị làm học sinh tốt, chỉ một mình nó làm lưu manh thì quá vô vị.

Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Cố Vọng và Thẩm Chiếu từ siêu thị về trường, mỗi người cầm một cốc trà chanh mát lạnh. Thẩm Chiếu cắn ống hút, mồm lúng búng nói chuyện, nghe không rõ.

“Vọng Vọng, ông không chơi thật à?”


Cố Vọng gật đầu: “Không muốn chơi.”

Thẩm Chiếu kinh ngạc, Vọng Vọng nhà nó còn có lúc không muốn chơi?

Mặc dù Thẩm Chiếu không hiểu vì sao lại phải cố gắng học tập, nhưng nếu Cố Vọng đã không chơi, vậy nó cũng sẽ không chơi. Trong phút chốc, một cái suy đoán chợt lóe lên trong đầu nó.

Cố Vọng thấy Thẩm Chiếu tự dưng đứng lại, cũng đứng lại theo: “Sao thế?”

Nét mặt Thẩm Chiếu có chút nặng nề, nó hỏi: “Vọng Vọng, ông nói thật với tôi đi, có phải ông bị Hạ Thanh Hoàn kích thích không?”

Cố Vọng: “…”

Cậu phát hiện ra hào quang của nhân vật chính thật lợi hại, mặc kệ Cố Vọng có cố ý tránh đi như thế nào cũng không tránh được Hạ Thanh Hoàn, sẽ luôn có người ghé vào lỗ tai cậu không ngừng nhắc đến sự tồn tại của Hạ Thanh Hoàn.

Cậu không biết phải làm sao: “Không phải, tôi không thích cậu ta nữa rồi, thề luôn!”

Cố Vọng nói xong còn giơ nắm tay lên trời, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Thẩm Chiếu khoa trương nhào tới che miệng của cậu: “Bé cưng, tôi không cho phép em nguyền rủa chính mình!”

Cố Vọng:…


“Chẳng qua là tôi cảm thấy cứ theo đuổi một người như thế quá vô nghĩa, sẽ chỉ càng khiến người ta thấy tôi rẻ rúng.” Cố Vọng rũ mắt, chậm rãi đi về phía trước, đúng dáng vẻ của kẻ đau khổ vì tình.

Thẩm Chiếu đau lòng, vội đuổi theo an ủi: “Trời đất rộng lớn có chỗ nào mà không có mấy anh đẹp trai, Vọng Vọng nhà chúng ta không có Hạ Thanh Hoàn cũng đâu có sao. Đợi sau này bọn mình lên đại học, mỗi tháng đổi một người, tập hợp đủ mười hai chòm sao luôn!”

Cố Vọng không nhịn cười được. Mặc dù trong truyện, ngoài người nhà với Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn ra, tất cả đều đối xử rất tệ với nguyên thân, nhưng những người đối xử tốt với nguyên thân thì thật sự là moi hết lòng hết dạ ra cho cậu.

Thấy Cố Vọng cười, Thẩm Chiếu mới thở ra một hơi, nó lập tức chuyển chủ đề: “Vọng Vọng, vậy ông thấy bọn mình có nên mời gia sư về không? Dù sao thì bọn mình ngay cả phương trình bậc hai cũng giải không được mà.”

Phương trình cũng không giải được…

Cố Vọng còn chưa kịp nói gì, Thẩm Chiếu đã tự mình trả lời: “Không mời cũng được, dù sao thì Vọng Vọng cũng thông minh mà, ông cứ học trước đi rồi dạy lại cho tôi với chó Ngôn.”

Cố Vọng mang theo ánh mắt phức tạp mà gật đầu, Thẩm Chiếu thật sự rất tin tưởng nguyên thân.

Cậu và Thẩm Chiếu tách ra ở hành lang, còn chưa kịp vào lớp đã nghe Tống Chi Ngôn gào mồm lên: “Vọng Vọng, mày mau đến đây!”

Cố Vọng bỏ trà chanh của Tống Chi Ngôn lên bàn cho cậu ta: “Sao đấy?”

Tống Chi Ngôn mở vở bài tập ra, trên trang giấy đầy vết bút xóa bôi bôi vẽ vẽ, Tống Chi Ngôn nhét bút vào trong tay Cố Vọng: “Sao X lại bằng 6 vậy, mày tính kiểu gì thế?”

Cố Vọng muốn nói là mình nhẩm ra.


Trầm ngâm một lát, Cố Vọng khoanh tròn công thức: “Trái sang phải mày quên đổi dấu rồi.”

Tống Chi Ngôn vỗ đầu: “Mẹ nó, bảo sao tao tính mãi không ra.”

Cố Vọng: “…” Thế giới của mấy đứa học dốt đơn giản như vậy đấy.

Cố Vọng nói mình về nhà sẽ ngồi học đến ba giờ sáng, còn cố định cứ đúng giờ là đăng bài lên cho bạn bè nhìn, Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu có muốn không tin cũng được.

Cái này không chỉ để Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn tin tưởng, mà cũng là để cho đám người trong danh sách bạn bè của nguyên thân nhìn. Wechat của Cố Vọng có rất nhiều bạn, dù sao thì cũng là cậu chủ nhỏ có tiền, còn đẹp trai, đương nhiên không thiếu bạn.

Cố Vọng chỉnh lại mấy bài đăng trước kia của nguyên thân thành riêng tư chứ không xóa đi, cậu không thể xóa bỏ dấu vết tồn tại của nguyên thân được.

Bài đăng đầu tiên chỉ vỏn vẹn năm chữ Không còn là chó liếm. Có đến hơn một nghìn người like, bình luận Cố Vọng không đọc, dù sao cũng đều là mấy kẻ xem trò vui.

Từ từ, chậm rãi, để nguyên thân thay đổi, ở thời điểm mà tất cả bọn họ còn đang giễu cợt, mạnh mẽ tát vào mặt họ một phát thật đau.

Nếu như đột ngột nhảy lên hạng đầu, không chỉ không có ai tin, mà sẽ còn có người hoài nghi cậu không phải là nguyên thân.

“Tao đã không thích cậu ta nữa rồi, bản thiếu gia chơi chán rồi, mày cứ tự nhiên…” Không biết là loa điện thoại của đứa nào, giữa trưa yên tĩnh, tiếng video truyền vào trong lỗ tai của mọi người.

Mạch suy nghĩ của Cố Vọng bị âm thanh vang lên đột ngột đó cắt đứt, cậu thấy cái câu này sao mà nghe quen thế, mà không phải quen bình thường đâu, hình như là chính cậu nói thì phải.

Tống Chi Ngôn vứt bút xuống, hai ba bước đã chạy tới cạnh Dương Nhạc đang coi video, Dương Nhạc bị cậu ta làm cho hết hồn, đến lúc phản ứng lại thì điện thoại đã bị Tống Chi Ngôn giật lấy.


Là lời hôm qua Cố Vọng nói với Tưởng Trì ở dưới lầu, không biết đứa nào rảnh tới độ trốn ở cầu thang quay lại, hôm nay còn đăng video lên diễn đàn.

Dương Nhạc rất sợ Tống Chi Ngôn, Tống Chi Ngôn chỉ vui vẻ hài hòa với Cố Vọng, chứ đối với mọi người trong lớp chưa bao giờ trưng được ra sắc mặt tốt. Y nơm nớp lo sợ Tống Chi Ngôn sẽ đấm mình.

Cũng may là Tống Chi Ngôn chỉ xem video thôi, xem hết bèn trả điện thoại lại cho Dương Nhạc. Ánh mắt Tống Chi Ngôn như có như không liếc Hạ Thanh Hoàn ngồi cạnh Dương Nhạc, tươi cười: “Là Vọng Vọng nhà chúng tôi nói, mấy người cứ xem tự nhiên.”

Cố Vọng thấy cậu ta trở lại với vẻ mặt thoải mái, lập tức đoán được chắc chắn là chuyện tối ngày hôm qua rồi.

Tống Chi Ngôn gác một chân lên bàn, cậu ta nói: “Cho thằng Hạ Thanh Hoàn đó tức chết đi, ai bảo thằng đó lạnh nhạt với mày.”

Rõ ràng những lời kia của Cố Vọng hoàn toàn có thể được nhập vào tuyển tập lời nói của những thằng đểu, nhưng Tống Chi Ngôn vẫn đứng về phía Cố Vọng, đúng kiểu Vọng Vọng đểu cáng như vậy đã là nể mặt mày lắm rồi.

“Làm bài đi.” Những gì Cố Vọng có thể làm chính là giúp đỡ Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu, còn việc Hạ Thanh Hoàn nhìn thấy cái video này sẽ nghĩ như thế nào, cậu không quan tâm.

Cậu ước gì Hạ Thanh Hoàn biết, thậm chí ước gì cả trường đều sẽ biết, Cố Vọng cậu đây đã chán theo đuổi Hạ Thanh Hoàn rồi, ớn tận cổ luôn. Thẳng thắn phân rõ giới hạn với Tưởng Trì và Hạ Thanh Hoàn.

Dương Nhạc ở bên kia đã tắt di động, quay đầu thì thấy trên ngón tay Hạ Thanh Hoàn đều là máu, giật cả mình. Da Hạ Thanh Hoàn vốn trắng, bây giờ dính máu trông cực kì đáng sợ, y lo lắng nói: “Cậu bị sao thế?”

Hạ Thanh Hoàn chậm rãi dùng khăn giấy lau ngón tay, rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Không cẩn thận bị cắt phải.”

Vậy sao, Dương Nhạc nhìn bút chì với dao gọt trên bàn Hạ Thanh Hoàn, hóa ra là gọt bút chì không cẩn thận cắt phải.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Thanh Hoàn: Ai cho phép em chán? Em kiên trì một chút nữa biết đâu anh sẽ đồng ý thì sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.