Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 13: Vọng Vọng Cực Kì Thu Hút
Edit: Ry
May mà Tưởng Trì không lên cơn điên chạy tới làm loạn, gã chỉ hung tợn trợn mắt với Cố Vọng lúc đi ngang qua lớp học thôi.
Kẻ đầu têu – Tống Chi Ngôn: “Thằng Tưởng Trì này bị điên thật rồi, mày đã nói là không thích Hạ Thanh Hoàn nữa mà nó còn lên cơn như thế…”
Cố Vọng: “…” Tôi nói thế thật, nhưng không phải là ngài vừa ném tôi xuống hố à?
Buổi sáng là tiết của Lý Thư Nhã, đầu tiên, cô thông báo chuyện sau kì thi cuối tháng sẽ đổi chỗ ngồi dựa trên thành tích, rồi trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Cuối tháng thi xong là lễ Quốc Khánh rồi, hàng năm trường chúng ta luôn tổ chức dạ tiệc Quốc Khánh, bạn Mạnh Âu sắp xếp một chút, mỗi lớp mười hai đều phải diễn một tiết mục.”
Cán sự môn Ngữ Văn kiêm ủy viên văn nghệ – Mạnh Âu: “Vâng!”
Cố Vọng đang bận làm bài.
Tống Chi Ngôn chơi xong một ván, quay đầu đã thấy Cố Vọng đang tô tô vẽ vẽ trên giấy nháp, cậu ta nhổm tới xem một chút, nhìn không hiểu.
Tống Chi Ngôn: “Vọng Vọng, mày làm thật đấy à?” Cậu ta cho rằng Cố Vọng sẽ lại như những lần trước kia, mồm tuyên bố chăm ngoan hiếu học như hô khẩu hiệu, nhưng hô xong thì sóng vẫn hoàn sóng.
Nhưng có vẻ như lần này Cố Vọng không nói đùa, trong khoảng thời gian này cậu ta không thấy Cố Vọng chép đáp án nữa, toàn là tự làm.
Cố Vọng ép buộc mình nhìn đi nhìn lại cái đề bài liếc qua cũng ra được đáp án, rồi viết viết tính toán mấy lần ra nháp, vẻ mặt ngây ngô: “Chứ sao nữa? Tao hứa với ba là sẽ thi… Đại học rồi.”
Lúc đầu cậu định nói là đại học A, nhưng Cố Vọng sợ Tống Chi Ngôn cho là mình bị Hạ Thanh Hoàn kích thích thành điên rồi, nên ngoắt một cái chỉ nói là thi đại học.
Tống Chi Ngôn nhìn mấy công thức kí hiệu kia đã thấy đau đầu: “Mua một cái là được rồi, Vọng Vọng, mày tính thi thật đấy à?”
Trước kia ba người bọn họ luôn nói vậy, thi không đỗ thì mua đại một cái chứng nhận tốt nghiệp là được, trong nhà cũng không phải nuôi không nổi bọn họ.
Cậu ta nghĩ là Cố Vọng sẽ phụ họa theo, nhưng Cố Vọng lại thản nhiên liếc sang Tống Chi Ngôn: “Tống Chi Ngôn.”
Cố Vọng đặt bút xuống, tay chống cắm, ung dung nói: “Mày là con một, nếu sau này nhà mày xảy ra chuyện gì, mày phải đứng ra gánh vác, mày tự hỏi chính mày đi, mày gánh vác nổi không?”
Sau này nhà họ Tống thật sự gặp phải không ít chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác, trừ ăn chơi nhảy múa ra thì Tống Chi Ngôn cái gì cũng không biết, hoàn toàn không thể trông cậy được, ngoài ra cũng do Cố Vọng kia trực tiếp đẩy nhà họ Tống vào đường cùng nữa. Liên quan tới chuyện này, mặc dù Cố Vọng không phải là nguyên thân, nhưng bây giờ nếu cậu đã là nguyên thân thì cậu có trách nhiệm phải giúp Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu tránh đi tất cả những cực khổ do nguyên thân gây ra.
Ví dụ như nam chính Tưởng Trì.
Hay ví dụ như ánh trăng sáng Hạ Thanh Hoàn.
Cuối cùng thì Tống Chi Ngôn vẫn chỉ là một cậu trai mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không nghĩ xa đến vậy. Cậu ta nhìn vẻ mặt chững chạc nghiêm trang của Cố Vọng, chột dạ thu tầm mắt lại, lắp ba lắp bắp nói: “Vọng, Vọng Vọng, tao, tao chưa nghĩ xa đến vậy.”
“Vậy từ bây giờ mày bắt đầu nghĩ đi.”
“Ừ, ừm.”
Mặc dù không nói rõ, nhưng cả ba người bọn họ đều ngầm thừa nhận Cố Vọng là trung tâm của nhóm. Mặc dù Tống Chi Ngôn vẫn chưa hiểu lắm, cũng không cảm thấy chuyện nghiêm trọng đến vậy, nhưng Cố Vọng đã nói thế, cậu ta vẫn mơ mơ hồ hồ nghe theo.
Hoàn toàn khác với cái khí thế hống hách bạo lực khi đánh nhau với người khác ở ngoài.
Giữa trưa, lúc Cố Vọng xem bài tập, cảm thấy tóc hơi vướng, thế là nói với Tống Chi Ngôn buổi tối học xong muốn đi cắt tóc.
Tống Chi Ngôn đang mắm môi mắm lợi chép từ đơn, thấy Cố Vọng nói chuyện phiếm với mình thì mau chóng đặt bút xuống, có thể lười biếng được bao nhiêu thì tranh thủ bấy nhiêu. Cậu ta nhìn cái đầu của Cố Vọng: “Lúc trước mày bảo là muốn nuôi dài để buộc lên cơ mà? Không muốn nuôi nữa à?”
Cố Vọng: “…” Đấy là nguyên thân nói, không phải tao nói.
Tóc dài buộc lên hợp với kiểu con trai con gái có ngoại hình anh tuấn, Cố Vọng lại không hợp lắm. Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Vọng, ai cũng sẽ cảm thấy cậu là một đứa bé ngoan, một học sinh tốt, cười lên còn có hai lúm đồng tiền.
Nếu như thật sự muốn nuôi tóc dài, Thẩm Chiếu hợp hơn nhiều.
Tống Chi Ngôn xin của bạn nữ bàn trước cái kẹp tóc: “Mày kẹp tạm lên đi, tan học tao đi cắt với mày.”
Nguyên thân không thích cắt tóc, nhưng Cố Vọng thật sự cảm thấy rất vướng, cậu tiện tay túm mớ tóc mái lên rồi dùng kẹp ghim lại thành chỏm trên đầu.
Tống Chi Ngôn thấy buồn cười: “Vọng Vọng, trông mày như đứa trẻ con ấy.”
Cố Vọng cũng không biết bây giờ trông mình như thế nào, cậu bắt Tống Chi Ngôn mau chóng chép nốt từ đơn. Lúc thấy mặt Tống Chi Ngôn nhăn lại như trái mướp đắng chỉ sau một giây, không hiểu sao cậu lại có cảm giác rất thỏa mãn.
Cậu cười cong cả mắt, lúc thu tầm mắt khỏi người Tống Chi Ngôn, lại đúng lúc đụng phải ánh nhìn của Hạ Thanh Hoàn đang bước vào từ cửa sau.
Cố Vọng: “…”
Không biết có phải là ảo giác của cậu không mà cậu lại cảm nhận được nét cười bé xíu xiu gần như không thể thấy được từ trong mắt Hạ Thanh Hoàn.
Có gì buồn cười?
Thẩm Chiếu đang lượn lờ trên diễn đàn của trường, vô tình thấy được một bài đăng về Cố Vọng. Hồi trước, bài đăng liên quan đến Cố Vọng luôn nhét đầy sticker, nội dung bình luận ở dưới cũng toàn là trào phúng cậu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng bài đăng này lại khác, chủ nhà không đăng sticker lên mà là ảnh chụp của Cố Vọng, từ góc độ trong ảnh có thể thấy được cái này được chụp lén.
[Thật có lỗi với chị em, nhưng tôi sẽ thoát anti đầu tiên. Hôm nay Cố Vọng buộc chỏm đâm lên trời, đâm cả tôi luôn rồi /hình ảnh /hình ảnh /hình ảnh]
[Chủ nhà nghiêm túc đấy à? Cố Vọng là tên đểu đó, mau tỉnh dậy!]
[Tôi thấy là ảnh của lầu trên chắc chắn không có thêm filter đâu, là hàng real đó, Cố Vọng buộc cái chỏm tóc trông cưng quá trời!]
[Nghe nói là Cố Vọng không thích Hạ Thanh Hoàn nữa, là thật à?]
[Không phải đâu, đổi cách theo đuổi thôi, tôi nghi ngờ là cậu ta định để đến đại học rồi theo đuổi tiếp.]
[Vậy thì không sao đâu, chắc chắn Hạ Thanh Hoàn thi đại học A, Cố Vọng thì, ừm, thôi vẫn nên trở về làm tên phá của đi.]
[Lầu trên đừng quá đáng như thế, Cố Vọng cũng không làm chuyện gì xấu, mấy cô gái kia đều là tự mình thích Cố Vọng nên cam tâm tình nguyện đấy chứ. Mà Cố Vọng cũng đâu có chân đạp nhiều thuyền, theo đuổi Hạ Thanh Hoàn lâu như thế, đã ai thấy cậu ấy mập mờ với ai khác chưa? Tôi thấy là Cố Vọng tốt đấy chứ.]
[Đồng quan điểm với lầu trên, trước giờ tôi chưa từng thấy nhân phẩm của Cố Vọng có vấn đề, không biết vì sao mấy người lại ghét cậu ta như vậy, thù người giàu à?]
Thế là Thẩm Chiếu trơ mắt nhìn hướng gió của bài đăng thay đổi, một nhóm người kiên trì khẳng định nhân phẩm của Cố Vọng có vấn đề, là tên đểu cáng không có thuốc chữa; một nhóm khác thì bị mắng lây nên trực tiếp đứng về phía Cố Vọng.
Thẩm Chiếu đọc hết cả cuộc đại chiến mới lướt lên xem mấy tấm ảnh chụp Cố Vọng buộc chỏm, để coi Cố Vọng có thể đẹp trai đến cỡ nào chứ? Nó lớn lên với Cố Vọng, nhìn cũng nhìn chán rồi.
Đợi hình tải xong, gương mặt của Cố Vọng đập vào mắt.
Mặc dù là chụp lén, nhưng độ phân giải lại tốt đến không ngờ, lông mi Cố Vọng dài đến cỡ nào đều thấy được. Cậu trai trong tấm ảnh có một buộc một chỏm tóc trên đầu, đang nói gì đó với tên lưu manh vô lại ngồi cùng bàn, chụp phía mặt sườn nên thấy được mũi cậu rất cao, nhưng chóp mũi nhỏ nhắn, con mắt ngoài câu trong vểnh, cười lên khiến ánh nắng bên cạnh cũng không rực rỡ bằng.
Thẩm Chiếu: “!!!”
Vọng Vọng đẹp trai quá, tôi cũng yêu!
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Chiếu: Hứ, mặt Vọng Vọng tôi nhìn chán rồi!
Thẩm Chiếu vài giây sau: A a a a tôi yêu mất tôi yêu mất!