Bạn đang đọc Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài – Chương 21
–Dịch: Autumnnolove–
???
[ A a a! Bà chủ ơi cuối cùng tôi cũng thêm được cô rồi! Là cô đúng không? Là cô đúng không? ]
[ Tôi nhìn thấy bánh a giao và trà lá sen trên wechat của cô, đúng là cô rồi! ]
[ A a a a a a… ]
[ Tôi thật sự xúc cmn động, nhanh nhanh nhanh! Bà chủ ơi tôi muốn mua trà lá sen! ]
Người vừa được kết bạn gửi tin nhắn tới, cách một cái màn hình Hướng Vãn cũng cảm nhận được sự kích động của đối phương. Nhưng cô chỉ có thể tiếc nuối mà phản hồi tin nhắn của anh ta, đã có rất nhiều người đang xếp hàng trước đó, bây giờ anh ta phải chờ một chút.
Sau khi trả lời tin nhắn người này xong, nhớ ra Hứa Nguyện vẫn còn đang đứng ở cửa. Trước tiên Hướng Vãn tìm chỗ cài đặt lại khiến cho những người khác không thể thêm bạn cô được nữa, sau đó mới xóa bớt một người, cuối cùng cũng thành công thêm bạn Hứa Nguyện.
“Cảm ơn chị, em đi trước đây!”. Hứa Nguyện lại nói cảm ơn thêm lần nữa mới xách theo trà lá sen rời đi.
Chờ sau khi tiến vào thang máy, Hứa Nguyện mới nhịn không được mà ôm hộp trà vào trong lòng ngực, kích động tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất những tiếng mắng chửi độc ác khiến cô ủy khuất của ông lão kia. Ngược lại còn cảm thấy hôm nay cô quá may mắn, đánh bậy đánh bạ mà mua được trà lá sen nhiều người muốn mua mà không được.
Làm người không nên quá tham lam. Cô đi ra khỏi chung cư liền chạy đến văn phòng chuyển phát nhanh tìm bà chủ trả lại hai túi trà lá sen lúc nãy. Bà chủ thấy cô đang ôm chặt hộp trà lá sen trong ngực, lúc này mới chịu nhận lại.
Hứa Nguyện lại nói cảm ơn, sau đó trực tiếp bắt xe trở về kí túc xá. Nơi này cách trường học của cô không xa, ngày thường cô cũng không dám chơi sang như vậy, nhưng lúc này đang ôm bảo bối khó lắm mới có được trong ngực, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ.
–Dịch: Autumnnolove–
Điều kiện phòng nữ ở ký túc xá của Hứa Nguyện không tệ lắm, là phòng dành cho bốn người.
Cô vừa trở lại phòng ngủ thì thấy ba người bạn cùng phòng cũng có mặt, nghe được động tĩnh liền nhao nhao quay đầu ra nhìn.
“Em mua gì đó?”. Nhìn thấy cô đang ôm một cái hộp trong tay, chị cùng phòng hỏi một câu.
Hứa Nguyện còn chưa kịp trả lời thì một người bạn cùng phòng khác đã cau mày suy đoán: “Không lẽ cậu lại chạy đi mua mấy sản phẩm giảm béo linh tinh nữa?”
Biết các cô ấy thật lòng quan tâm mình, Hứa Nguyện vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, mình mua trà lá sen mà.”
Cô nói xong liền cẩn thận lấy trà lá sen trong ngực ra cho các cô ấy xem.
“Đây là trà lá sen đang rất nổi tiếng trên mạng sao?”. Chị cùng phòng đi nhanh tới, nghiêm túc nhìn hộp trà sau đó gật đầu: “Không sai, nhìn có vẻ giống trên mạng.”
Bạn cùng phòng lên tiếng lúc nãy tiếp tục hỏi: “Cậu mua ở đâu vậy? Có chắc là mua hàng chính hãng không?”
“Chắc chắn!”. Hứa Nguyện ra sức gật đầu, cho tới bây giờ cô vẫn còn đang cảm thấy như là mơ.
Một người bạn cùng phòng khác nghe vậy liền vỗ bả vai của cô, nói: “Vậy thì tốt rồi, cậu nhanh pha một ly uống thử xem. Nếu như nó thật sự hiệu quả như trên mạng nói thì không bao lâu nữa cậu có thể gầy xuống rồi!”
Hứa Nguyện lại gật đầu, cẩn thận tháo mở đóng gói bên ngoài lấy hộp trà ra. Mấy người bạn cùng phòng cũng tích cực hỗ trợ lấy ly và nước nóng tới. Chờ Hứa Nguyện xé túi trà nhỏ ra, thả lá trà vào trong ly, sau đó đổ nước nóng vào, một mùi hương nhàn nhạt theo hơi nóng bốc lên.
“Thơm quá…”
Mùi hương kia khiến cho người ta vừa ngửi lập tức cảm thấy thư thái. Người bạn cùng phòng khi nãy còn lo lắng Hứa Nguyện bị người ta lừa lúc này mới xác định đây là hàng thật.
Hứa Nguyện cũng cảm thấy rất thơm, cô hít mùi hương tận mấy cái, gấp không chờ nổi mà bưng cái ly lên nhấp một ngụm.
Lá sen đang hé nở bồng bềnh trong nước trà vàng nhạt, nhìn qua cảm giác rất có hơi hướng nghệ thuật. Nước trà âm ấm vừa vào miệng khiến cho toàn bộ các giác quan* đều nhiễm một tầng hương thơm thanh mát.
(*) – nguyên văn 七窍 = thất khiếu: bao gồm hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng.
Chờ đến khi nước trà sánh mịn đi vào cổ họng, cả người đều có cảm thấy thoải mái giống như vừa được gột rửa từ trong ra ngoài, thậm chí Hứa Nguyện còn có chút cảm giác nhẹ nhàng như muốn lên tiên.
Nhóm bạn cùng phòng chỉ cần nhìn biểu tình hưởng thụ trên mặt cô là biết trà lá sen này uống ngon cỡ nào, yết hầu cũng nhịn không được mà khẽ chuyển động.
Một ly trà này cũng không ít, Hứa Nguyện uống hết một ngụm lại một ngụm, bất tri bất giác đã uống cạn ly trà. Sau khi uống xong, dư vị vẫn còn quanh quẩn nơi yết hầu, thậm chí còn có vị ngòn ngọt.
“Cảm thấy sao?”
“Uống rất ngon, cảm thấy ngon hơn tất cả những loại đồ uống mà trước kia em từng uống qua.”
“Nếu uống xong rồi thì tới cân thử xem, xem có giảm được cân nào hay không!”
“Em bị ngốc hả? Cho dù trà lá sen này có hiệu quả đi nữa thì cũng không có khả năng làm mất đi vài ký thịt trên người, sao có thể vừa uống là thấy hiệu quả ngay được”. Chị cùng phòng có chút bó tay với mấy đứa em.
Mọi người nghĩ cũng thấy đúng, nhưng mà vẫn mãnh liệt yêu cầu Hứa Nguyện cân một lần để làm cơ sở so sánh với ngày mai.
Sau khi cân thể trọng xong, thấy các cô ấy đều rất tò mò với trà lá sen, Hứa Nguyện muốn mời bọn họ nếm thử, nhưng các cô ấy đều biết cô muốn giảm béo tới cỡ nào, nói rằng chờ sau này mua được nữa rồi thử cũng được.
Cả phòng cũng không rảnh vây quanh Hứa Nguyện mãi, chờ cô ấy uống xong trà lá sen cũng tản ra đi làm việc của mình.
Còn lại một mình Hứa Nguyện nhìn lá sen xanh trong ly, cảm thấy không thể lãng phí nên lại pha thêm mấy nước nữa cho đén khi trà không còn màu sắc mới đổ lá trà ra cái cây xanh bên cửa sổ để làm chất dinh dưỡng cho nó.
–Wattpad: Autumnnolove–
Sáng hôm sau, mọi người trong phòng ngủ rời giường thì đột nhiên nhớ ra chuyện Hứa Nguyện uống trà lá sen hôm qua, đánh giá bằng mắt thì không thể nhìn ra được cô ấy có gầy đi hay không nên mọi người lại lấy cân ra cân lần nữa.
Vừa bước lên cân, nhóm bạn cùng phòng lập tức kinh ngạc hô lên: “Trời đất ơi! Còn tưởng rằng trên mạng khoa trương, vậy mà thật sự gầy đi ba cân nè!”
“Quá thần kỳ luôn!”
“Hứa Nguyện, hôm qua uống xong trà lá sen em có cảm thấy có gì đặc biệt không?”
Hứa Nguyện nhìn con số hiển thị cân nặng của mình, tâm tình có chút kích động, hồi tưởng một lúc mới nói: “Sau khi uống xong cảm thấy rất sảng khoái, nếu mà có gì bất thường thì chính là em đi WC nhiều hơn so với bình thường.”
Bạn cùng phòng nghe vậy thì ý cười trên mặt nhạt đi: “Không lẽ trà giảm cân này lại là thuốc xổ trá hình?”
Một ngày giảm ba cân cũng không phải là trên thị trường không có sản phẩm cam kết như vậy. Nhưng mấy thứ đó thực tế là giảm đi lượng nước trong cơ thể chứ không hề giảm mỡ, hoàn toàn không có lợi gì cho thân thể.
“Không phải đâu, mình không bị tiêu chảy, đi wc cũng bình thường. Hơn nữa mình không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái”. Hứa Nguyện nhanh chóng giải thích.
Cô có thể cảm nhận được trà lá sen này rất tốt. Tuy rằng mới chỉ nhìn thấy hiệu quả một mặt, nhưng cô cảm thấy Hướng Vãn là người tốt, không phải loại người lòng dạ hiểm độc dùng sản phẩm kém chất lượng lừa gạt người khác.
“Trên mạng cũng có người uống trà này được một khoảng thời gian rồi, nếu như có tác dụng phụ thì đã sớm huyên náo, chắc là không có vấn đề gì đâu”. Bạn cùng phòng khác nói.
Nhìn thấy trạng thái của Hứa Nguyện cũng không tệ nên hai người bạn cùng phòng kia cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa.
Mấy ngày tiếp theo Hứa Nguyện vẫn kiên trì uống trà lá sen, còn kết hợp với chạy bộ. Nhóm bạn cùng phòng cảm thấy dường như cô đang gầy đi từng ngày.
Người trong trường học cũng phát hiện, nữ sinh đứng đầu toàn trường về cân nặng đang dần dần gầy đi, bọn họ vừa kinh ngạc vừa không tránh được tò mò.
Chờ sau khi nghe được thì ra cô mua được trà lá sen đang rất nổi tiếng trên mạng hiện nay, bắt đầu có người tìm tới cửa nhờ cô giúp đỡ.
Hứa Nguyện cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho Hướng Vãn nên chỉ nói cô có vận khí tốt mới mua được một hộp, bây giờ muốn mua nữa cũng không được.
Sau đó, có bạn học thấy chuyện hay ho nên chia sẻ lên mạng xã hội, còn đính kèm một hình ảnh so sánh trước sau. Chỉ nhìn hình ảnh hiện tại của Hứa Nguyện thì thấy cô ấy vẫn còn béo, nhưng so sánh với trước kia thì thật sự đã gầy đi một vòng nhỏ.
Có ví dụ thực tế này trên mạng, đừng nói là mua, những người hiện tại chưa kết bạn được với Hướng Vãn đều đang gào rú ở trên mạng.
Còn có người thèm đến đỏ mắt, trực tiếp ra giá cao để mua được trà lá sen.
Trên mạng hỗn loạn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Hướng Vãn. Nhưng những người trong vòng bạn bè lại không ngừng la lối, khóc lóc, lăn lộn thúc giục trà lá sen. Mặc dù Hướng Vãn đã phó thác wechat cho hệ thống xử lý nhưng lâu lâu cô vẫn nhìn thấy một vài tin nhắn.
Chuyện này khiến cho Hướng Vãn càng thêm chuyên cần. Mỗi buổi tối cô lại sắp xếp chế biến thêm một nồi trà lá sen, như vậy một ngày có thể sao được ba nồi trà.
–Dịch: Autumnnolove–
Lại đến một cái cuối tuần nữa, Dương Điềm muốn tới nhà Hướng Vãn chơi. Lúc này cô mới quyết định cho phép bản thân nghỉ ngơi nửa ngày.
Tiếng đập cửa vang lên liên hồi, Hướng Vãn vừa mở cửa ra đã bị Dương Điềm nhào tới ôm chặt: “Vãn Vãn, mình yêu cậu muốn chết luôn!”
“Có chuyện gì vậy?”. Hướng Vãn vỗ vỗ lưng của cô ấy, trên mặt không khỏi nở một nụ cười.
Dương Điềm buông cô ra, lại xoay một vòng trước mặt cô: “Cậu nhìn xem, có phải mình gầy đi rồi không? Ha ha, nhờ có trà lá sen mà cậu đưa, bây giờ mình có ăn bao nhiêu cũng không sợ béo!”
Mặc dù trà lá sen thử nghiệm kém hơn so với hàng bán ra, nhưng hiệu quả vẫn có. Dương Điềm uống được một thời gian tất nhiên gầy hơn so với trước kia một chút.
Hướng Vãn đưa tay đóng cửa lại, nhìn cô ấy gật đầu: “Đúng là gầy đi rồi.”
Dương Điềm lập tức cười rộ lên, tự nhiên chạy đến sô pha ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện: “Cậu biết không? Bây giờ ở công ty mình mình có máu mặt lắm. Các đồng nghiệp của mình đều rất nịnh mình á, thậm chí trưởng bộ phận của bọn mình còn thường xuyên mời mình ăn điểm tâm uống trà chiều!”
Hướng Vãn đẩy rổ đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn trên bàn trà tới trước mặt cô ấy, cũng không vội lên tiếng, bởi vì với tính cách không giấu được bí mật này thì giây tiếp theo cô ấy sẽ tự nói thôi.
“Hí hí, đều nhờ vào phúc của trà lá sen mà cậu cho mình đó, các cô ấy muốn uống ké trà lá sen của mình, cho nên mới đối đãi với mình tốt như vậy. Dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, để các cô ấy uống ké trà nước hai, trà nước ba cũng không phải chuyện gì to tát…”. Dương Điềm vừa nói vừa cầm lấy một gói đồ ăn vặt trên bàn trà: “Nhưng mà trà lá sen nhà cậu đúng là rất hiệu quả, dù các cô ấy uống nước thứ hai, nước thứ ba rồi mà qua một đoạn thời gian mình vẫn thấy các cô ấy gầy đi chút chút…”
Sau khi chia sẻ với Hướng Vãn một số chuyện phát sinh sau khi thực tập ở công ty, Dương Điềm lại lấy di động ra cho cô xem: “Đúng rồi, trên mạng lại có một đề tài nóng hổi liên quan tới cậu đó, cậu xem chưa?”
“Đề tài gì?”. Thấy cô ấy đã gặm hết một cái chân gà cay, một túi khô bò và một túi thịt heo khô, Hướng Vãn vẫn thuận tay pha cho cô ấy một tách trà lá sen.
“Chính là cái này!”. Sau khi Dương Điềm tìm ra đề tài thì đưa điện thoại qua cho cô xem, lại tự mình bưng trà lá sen lên uống.
Cho dù là uống bao nhiêu lần, trà lá sen vẫn mỹ vị như vậy, vừa nhấp một ngụm mà hương thơm đã đọng lại khắp môi răng.
Trong lúc Dương Điềm uống trà, Hướng Vãn đang cúi đầu nhìn di động.
#Hôm nay bạn có mua được trà lá sen không?#
[ Không có mua được trà lá sen ngày thứ N _(:з” ∠)_ ]
[ Vạn người dâng huyết thư, xin bà chủ hãy mở shop online được không? ]
[ Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tới cơ hội chờ đợi tôi cũng không có…[sụp đổ]. Bà chủ, hoặc là cô đăng ký thêm mấy cái tài khoản nữa, hoặc là cô trực tiếp mở shop online đi được không? Tui thật sự quá muốn trà lá sen! ]
[ Cứu em bé đi, cứu em bé đi mà, em bé sắp béo thành quả bóng lăn luôn rồi! ]
[ Trước kia tôi không có lựa chọn nào cả, bây giờ tôi muốn trở thành một người thon thả, bà chủ, có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi cầu xin cô đó! ]
[ Hu hu hu hu…Bà chủ ơi là bà chủ, vì sao có tiền mà cô lại không muốn kiếm, tiền đó, tiền không thơm sao? Cô có thể bán nhiều hơn được không? ]
–Dịch: Autumnnolove–
[ Tôi nguyện ý chờ, nhưng mà bà chủ ơi, cô cho tôi một chỗ để chờ được không? Shop online hay đại loại như vậy, cô đều không suy nghĩ tới sao? ]
[ Bà chủ, tôi bị bệnh nan y gần chết rồi, lúc sinh thời tôi có một nguyện vọng cuối cùng, chính là có thể uống được trà lá sen nhà cô, cầu xin cô bán cho tôi một hộp với! ]
[ Người anh em, chứng bệnh nan y của cậu là “béo” sao? Nếu đúng như vậy thì tôi cũng nan y cmnr, bây giờ còn không được chữa trị bằng trà lá sen kịp thời, tôi sắp “béo” chết rồi. Bà chủ, cô cũng nhìn tôi đi! ]
….
Nhìn thấy cư dân mạng hết người này đến người kia đều bình luận, Hướng Vãn vốn không định mở shop online lúc này cũng có chút dao động.
“Mấy người trên mạng cũng quá hài hước. Nhưng mà cậu thật sự không suy xét tới chuyện mở shop online sao? Bán hàng trên wechat số lượng ít thì không sao, nhưng bây giờ thì hơi bất tiện”. Dương Điềm vẫn nâng ly trà trong tay.
“Để mình suy nghĩ thêm”. Hướng Vãn nói.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, hai người ngồi trên sô pha nói chuyện một hồi, đang bàn luận xem lát nữa sẽ đi đâu chơi thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hạ Thanh.
Hạ Thanh là người thành phố này, hôm nay vốn dĩ ở nhà, nghe nói Dương Điềm đang ở nhà Hướng Vãn, cô ấy cũng muốn qua chơi.
Nhà Hạ Thanh nuôi một con mèo Anh lông ngắn, Hướng Vãn và Dương Điềm đều rất thích nó, có cơ hội là các cô liền vuốt mèo.
Hạ Thanh biết các cô thích nên lúc ra cửa còn cố ý mang mèo theo. Không nghĩ tới đi được nửa đường, cô mở ba lô mèo ra cho nó hít thở không khí, nó lại đôt nhiên nhảy xuống chạy đi mất.
Nghe được thanh âm nức nở của Hạ Thanh nói mèo chạy mất rồi, bọn Hướng Vãn cũng bối rối theo. Chờ sau khi hỏi rõ biết cô ấy đang ở gần trung tâm thương mại, bọn họ lập tức chạy ra tìm cô ấy.
Sau khi ba người tập hợp, vành mắt Hà Thanh đỏ ửng nói: “Mình đi taxi tới, tới đây thì cảm thấy say xe. Mình nghĩ nơi này cách nhà cậu không xa, đi bộ một đoạn cũng được. Thấy trạng thái của Bánh Trôi cũng không tốt, mình muốn mở ba lô mèo ra cho nó hít thở không khí, nào ngờ nó nhảy vọt ra rồi chạy mất…”
“Đừng gấp, bọn mình cùng tìm với câu”. Hướng Vãn an ủi Hạ Thanh một câu, sau đó ba người chia nhau đi tìm ở khu vực lân cận.
Nhưng mà lúc mèo mới chạy mất còn không tìm được, bây giờ muốn tìm càng khó. Ba người tìm ở quanh trung tâm thương mại một vòng, cũng bắt gặp vài còn mèo, nhưng đều không phải Bánh Trôi.
Mặc dù gần đây thân thể của Hướng Vãn tốt lên một chút, nhưng vẫn khó có thể so được với người bình thường.
Ba người đi một vòng sau đó hội họp với nhau. Hạ Thanh nhìn thấy sắc mặt Hướng Vãn tái nhợt, cô ấy thật sự muốn cho bản thân mình một cái tát. Tự trách mình sao có thể vì nóng vội mà quên mất tình huống thân thể của Hướng Vãn.
“Vãn Vãn, cậu đừng tìm nữa, tìm một chỗ ngồi nghỉ chút đi!”
Hướng Vãn cũng tự hiểu lấy tình huống của mình. Cô biết nếu như tiếp tục như vậy thì không phải là đang hỗ trợ mà là tạo thêm phiền phức cho người khác.
Cô tìm một tiệm trà sữa gần đó ngồi nghỉ, nhìn các cô ấy lần nữa chạy ra ngoài tìm mèo. Cô suy nghĩ một chút rồi soạn một bài đăng tìm mèo đăng lên wechat. Sau khi đăng trên wechat xong, cô nhớ tới weibo của mình có không ít người theo dõi, vì vậy lại đăng bên kia một bài nữa.
Sau khi Weibo của cô xuất hiện bài đăng mới, nhóm fan nhận được thông báo vô cùng kích động, vội vàng tràn vào bình luận.
[ A a a! Bà chủ cuối cùng cũng ngoi lên rồi, tôi muốn mua trà lá sen nhà cô! ]
[ Bà chủ mở cái shop online đi, làm ơn á! ]
[ Cô lắng nghe tiếng lòng của nhóm quần chúng một chút đi… ]
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Các fan đều ồn ào bên dưới bài đăng một hồi mới có người chú ý đến nội dung weibo.
[ Bé mèo đáng yêu ghê, vậy mà lại đi lạc. Hy vọng bé không có việc gì. ]
[ Bé này nhìn giống giống bé mèo nhà tôi nè, hy vọng là có thể nhanh chóng tìm được. ]
……
[ Ơ, tôi ở gần đó, để tôi giúp đỡ tìm kiếm một chút ]
[ Tìm được mèo có được thưởng không ạ? Chẳng hạn như trà lá sen? ??? ]
[ Tôi không ở gần đó, nhưng mà khu đó tôi rất rành, vừa lúc không bận gì, tôi qua đó tìm giúp ]
……
Sau khi Hướng Vãn đăng bài tìm mèo đi lạc xong, tuy rằng có người không đi được nhưng vẫn phóng tầm mắt ra cửa nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia.
Hai giờ sau, Dương Điềm mang một thân đầy mồ hôi trở về, nhìn Hướng Vãn lắc đầu. Để cô ấy ngồi nghỉ ngơi, Hướng Vãn đi tới quầy mua trà sữa giúp cô ấy.
Dương Điềm mệt bở hơi tai hút một hơi hết sạch nửa ly trà sữa, sau đó lại lo lắng nói: “Cậu nói xem có khi nào Bánh Trôi bị người ta bắt đi mất rồi không?”
“Chắc là không đâu, nó rất sợ người lạ, nhìn thấy người là lập tức trốn đi”. Hướng Vãn nói.
Qua một lúc Hạ Thanh cũng trở lại, nhìn thấy bên người hai người bạn của mình không có mèo, hốc mắt lại đỏ lên trực chờ khóc.
“Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, lát nữa bọn mình lại tiếp tục đi tìm với câu”. Hướng Vãn đẩy một ly trà sữa khác qua cho cô ấy.
Hạ Thanh lắc đầu, cố nén nước mắt trong hốc mắt: “Bánh Trôi của mình nhát gan lắm, mình phải nhanh chóng tìm được nó mới được.”
Nghỉ ngơi một lúc thì Hướng Vãn muốn đứng dậy, lại bị Dương Điềm ấn trở về: “Cậu cứ ngồi đi, mình đi tìm với cậu ấy.”
Mèo nuôi trong nhà thì không thể lanh lợi như mèo lưu lạc, thời gian đi lạc càng lâu thì càng nguy hiểm. Nghĩ đến điểm này, Hướng Vãn hơi chau mày.
“Em gái, em lạc mất mèo hả? Có muốn bọn anh đi tìm giúp em không?”. Bàn bên cạnh là mấy thanh niên hơn hai mươi tuổi, lúc Hướng Vãn vừa vào tiệm đã chú ý đến cô. Khi nãy nghe thấy cô nói chuyện cùng bạn mình, lại nhìn thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của cô, nhịn không được mà chủ động đưa ra đề nghị hỗ trợ.
Bọn họ cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy hiếm khi gặp được một em gái xinh đẹp như vậy nên muốn giúp đỡ. Tất nhiên, nếu có thể thuận tiện trao đổi phương thức liên hệ thì càng tốt.
Hướng Vãn còn chưa kịp trả lời thì di động đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn. Vì lúc trước đã đăng thông báo tìm mèo nên cô không dám trì hoãn, lập tức cúi đầu kiểm tra.
[ Bà chủ, cô mau lên weibo nhìn xem, hình như có người tìm được mèo của cô rồi! ]
Hướng Vãn nhìn thấy nội dung tin nhắn, trong lòng vui vẻ, lập tực click mở weibo.
Có người tag tên cô trong phần bình luận dưới bài đăng weibo mới nhất của cô. Cho biết nhặt được một con mèo rất giống con mèo trong hình mà cô đăng, yêu cầu cô xác nhận một chút.
Hướng Vãn vừa xem bình luận lập tức nhận ra đó chính là Bánh Trôi, cô nhanh chóng đáp trả đối phương. Đối phương thấy cô đã xác nhận liền nói cô gửi địa chỉ để đem mèo qua trả.
Người ta đã tìm được mèo là đã có ơn rất lớn với các cô rồi, sao Hướng Vãn có thể không biết xấu hổ mà để người ta tốn công đi một chuyến, liền đáp lại các cô sẽ qua đó nhận mèo.
Chờ sau khi đối phương gửi địa chỉ qua, Hướng Vãn ngẩng đầu cảm ơn với những người có lòng trước mắt: “Cảm ơn các anh, đã tìm được mèo rồi.”
Mấy thanh niên nhanh chóng xua tay tỏ vẻ không cần khách khí: “Tìm được mèo là tốt rồi!”
Sau khi đám người tản ra, Hướng Vãn nhanh chóng gọi điện thoại báo tin tốt cho Hạ Thanh và Dương Điềm biết.
Hạ Thanh tìm mãi không thấy mèo đâu cũng bắt đầu tuyệt vọng rồi. Cô thậm chí còn đang hối hận vì hôm nay mang nó ra đường, nghe thấy tin tức tốt vội vàng chạy đi tìm Hướng Vãn.
Dương Điềm cũng mau chóng trở lại: “Thật tốt quá, vậy chúng ta nhanh qua đó nhận Bánh Trôi đi!”
Trong khi các cô ấy đi tìm mấy vòng ở trung tâm thương mại thì Bánh Trôi đã chạy đến tiểu khu đối diện đường cái từ khi nào.
Nhặt được mèo chính là một thanh niên 25 – 26 tuổi sống trong tiểu khu. Theo như lời cậu ấy thì cậu ấy đang trên đường về nhà chợt bắt gặp một con mèo đang quanh quẩn ở vành đai xanh ở tiểu khu, lúc ấy còn tưởng là mèo nhà ai nuôi cho nên cũng không để trong lòng. Sau đó cậu ấy nhìn thấy Hướng Vãn đăng weibo, cảm thấy có điểm giống nên mới chạy xuống lầu lần nữa.
“Lúc tôi xuống lầu thì thấy một con chó đang rượt nó, nhưng mà tôi kiểm tra rồi, nó bị rớt một nhúm lông thôi chứ không có bị thương.”
“Thật sự rất cảm ơn anh”. Hạ Thanh ôm con mèo tưởng mất mà tìm lại được, nhìn nó đang làm ổ trong lòng mình phát ra tiếng kêu mềm mại, cô thầm cảm thấy thật may mắn.
“Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần khách khí đâu”. Thanh niên xua tay nói.
–Wattpad: Autumnnolove–
Chờ sau khi rời khỏi tiểu khu, Hạ Thanh mới nói với Hướng Vãn: “Vãn Vãn, cậu có thể bán cho mình một hộp trà lá sen không?”
“Không thành vấn đề, mình giảm 50% cho cậu”. Hướng Vãn đoán được cô ấy muốn mua trà lá sen để làm gì.
Hốc mắt vẫn còn ửng hồng của Hạ Thanh thoáng chốc cười rộ lên: “Giảm 50% thì quá nhiều rồi, 10% thôi.”
“40% đi, số này số cát lợi.”
“Giảm 20% cũng cát lợi lắm.”
“Lục lục đại thuận*, phù hộ cho Bánh Trôi của chúng ta sau này mạnh mạnh khỏe khỏe.”
(*) – 六六大顺 : trên thuận dưới hòa.
Hạ Thanh còn muốn lên tiếng nhưng Dương Điềm ở bên cạnh nghe các cô ấy cò kè mặc cả lập tức cười rộ lên: “Các cậu mỗi người nhường một bước đi, chiết khấu 40% là được rồi.”
Sau khi trở lại chung cư của Hướng Vãn, ba người vây quanh trấn an Bánh Trôi một hồi, chờ tới lúc mặt trời xuống núi hai người Hạ Thanh và Dương Điềm mới cùng nhau rời đi.
Trước khi tách ra, hai người còn trở lại tiểu khu một chuyến để tặng hộp trà lá sen cho cậu thanh niên đã nhặt được mèo xem như quà cảm ơn.
Người theo dõi weibo của Hướng Vãn đa phần là những người muốn mua trà lá sen, đặc biệt là cậu thanh niên này, thân hình còn có chút tròn trịa. Nhưng mà chỉ nhặt một con mèo thôi lại nhận không một hộp trà lá sen giá một ngàn, cậu thanh niên cảm thấy rất ngượng ngùng, nằng nặc đòi trả tiền.
Thấy cậu ấy kiên trì không chịu nhận, cuối cùng Hạ Thanh dùng giá giảm 50% để cậu ta nhận.
Mua được trà lá sen, thanh niên còn giả vờ bình tĩnh trước mặt các cô. Chờ các cô vừa về, cậu ấy đã cao hứng nhảy một phát cao ba thước, sau đó lập tức lên weibo khoe khoang.
Mọi người đều quan tâm bài đăng tìm mèo này nên có cái gì không rõ, dưới bình luận của cậu ấy bày tỏ thái độ hâm mộ ghen ghét đủ cả. Sau đó lại chạy đến weibo của Hướng Vãn để lại lời nhắn.
[ Bà chủ ơi…rớt tiền nè! Tôi nhặt giúp cô, không cần phải cảm ơn tôi đâu. Nhưng mà nếu cô cứ một hai muốn trả ơn thì cứ cho tôi một hộp trà lá sen là đủ rồi ]
[ Bà chủ ơi! Nhìn đây nè! Nhìn đây nè! 1.666 tệ mới tinh của cô rớt phải hông? Nhanh tới nhận về đi, quà cảm ơn hả, tôi chỉ cần một hộp trà lá sen! ]
[ Bà chủ, nhà cô có chó đi lạc không? Hay là tôi mang chó nhà tôi cho cô, cô cho tôi một cơ hội xếp hàng chờ mú trà lá sen là được! ]
……
[ Em gì ơi, em đánh rơi người yêu nè! Nhanh tới nhà anh đón về đi! ]
[ Má! Lầu trên có biết xấu hổ không vậy! ]
[ Có trà lá sen hay không có trà lá sen đều không quan trọng. Quan trọng là tôi muốn làm bạn với bà chủ, có thể cho tôi phương thức liên hệ không? ]
Nếu đã tìm được mèo, Hướng Vãn liền xóa bỏ bài đăng tìm mèo lạc, thuận tiện cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện này.
Chờ sau khi cô có thời gian lên weibo liền nhìn thấy những bình luận khiến cho người ta dở khóc dở cười. Cô cười cười lắc đầu, nghĩ dù sao bọn họ cũng có lòng, một vài người ở gần còn đi tìm giúp. Vì vậy trong bài đăng cảm ơn, cô còn thông báo sẽ chọn ra 100 người may mắn để tặng 100 phần quà bao gồm một túi trà lá sen và năm gói bánh a giao.
Đừng nhìn thấy một túi trà lá sen và năm gói bánh a giao mà chê ít, những thứ này gom lại bán theo giá cũng có khi lên đến một vạn. Cho nên dù có người mắng cô keo kiệt, phần thưởng rút thăm trúng thưởng quá ít, cũng có người khác đứng ra mắng lại. Những bình luận không tốt nhanh chóng bị áp xuống.
[ Thật tốt quá, lão bản ơi, tôi yêu cô, nhất định phải chọn trúng tôi đó! ]
[ Đoạn này nguyên văn tác giả viết là “người da đen khóc”, nên mình tìm cái hình cho dễ hình dung ạ ]
[ A! Rốt cuộc cũng có cơ hội có được trà lá sen rồi, thật là tốt quá! ]
[ Em phải kêu gọi bạn bè thân thích giúp em chia sẻ mới được, em không tin không được chọn á! ]
……
[ Chia sẻ rồi, ông trời phù hộ, nhất định phải chọn trúng con! ]
[ Quao, đỉnh của chóp, cảm ơn bà chủ! ]