Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài

Chương 20


Bạn đang đọc Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài – Chương 20

–Dịch: Autumnnolove–
Đổi thành bình thường nghe được người khác nói mình không béo, cô bạn nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng lúc này cô ấy chỉ một lòng nghĩ tới trà lá sen, cho nên tình nguyện phô bày khuyết điểm của bản thân: “Sao mà không béo chứ, tại cậu không biết đó thôi, trên bụng trên eo mình toàn là mỡ không nè, phiền nhất chính là cánh tay với cẳng chân, nhéo một cái toàn là thịt, làm kiểu gì cũng không gầy xuống được, tới mùa hè mình cũng không dám mặc áo tay ngắn và váy ngắn luôn. Thật sự khó lắm mới gặp được một sản phẩm tốt như vậy, Lị Lệ ơi, cậu giúp mình đi mà!” 

Cô ấy cũng đã nói tới nước này rồi, Sử Lị Lệ còn không đồng ý nữa thì rất không hợp tình người. 

Nhưng mà muốn cô đi tìm Hướng Vãn, khoan nói tới chuyện trong lòng cô có vui hay không, mà chủ yếu chính là…cô sợ bản thân cô sẽ mất mặt trước Hướng Vãn. 

“Bữa cơm này mình mời, Lị Lệ tốt của mình, cầu xin cậu đó…”. Cô bạn thấy cô không nói lời nào, bắt lấy cánh tay cô tiếp tục năn nỉ. 

Một người bạn khác cũng muốn mua được trà lá sen, vì thế ở bên cạnh nói thêm vào: “Bạn bè với nhau cả mà, Lị Lệ, không lẽ chút chuyện nhỏ thế nào mà cậu không muốn giúp bọn mình?”

Sử Lị Lệ khó chịu giống như vừa nuốt phải ruồi vào cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Được rồi, mình thay các cậu hỏi thăm thử, nhưng mà không chắc là có thể mua được đâu nha.”

Nói thì nói như vậy, trong lòng cô đã quyết định trước mắt cứ trì hoãn. Chờ đến khi không trì hoãn được nữa thì trực tiếp ném cái nồi này cho Hướng Vãn là được. Nói cô ấy chỉ một lòng muốn kiếm tiền, không niệm tình bạn học cùng lớp. Dù sao kêu cô đi tìm Hướng Vãn đã không có khả năng rồi, chứ đừng nói gì tới chuyện dâng tiền tới cửa cho cô ấy.

“Cậu đã ra tay thì nhất định có thể mua được. Dù sao cũng là bạn học mà, không lẽ cô ấy còn không nể mặt cậu?”

“Đúng đó, nhưng mà cậu đừng nói là mua giúp bọn mình, cứ nói là mua cho cậu được rồi. Tốt xấu gì cũng có tình nghĩa học chung ba năm, đi cửa sau còn không phải là chuyện nhỏ sao.”


Hai cô bạn tâng bốc xong, đại khái là cảm thấy trà lá sen của mình chắc chắn trong tầm tay rồi, tươi cười nhiệt tình gắp đồ ăn cho Sử Lị Lệ. 

Hướng Vãn ngồi ở bàn bên cạnh, nghe xong cuộc trò chuyện của bọn họ thì nhịn không được ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn về phía bàn đối diện. 

Dù sao cũng là bạn cùng lớp, tất nhiên không có chuyện cô không quen biết Sử Lị Lệ. 

Mấy năm học ở trường, Hướng Vãn vì thân thể không tốt nên thuê chung cư bên ngoài, ngoài mấy người bạn tốt Dương Điềm thì mối quan hệ giữa cô và các bạn học khác đều chỉ tính là xã giao. 

Cô cũng không quan tâm lắm nhân vật Sử Lị Lệ này, nhưng chịu không nổi Dương Điềm cứ thường xuyên cáo trạng trước mặt cô. Nói Sử Lị Lệ có bệnh, luôn thích nói xấu sau lưng cô mà còn giả vờ ngây thơ. 

Mặc dù cô ta không có làm ra hành động kỳ quặc gì trước mặt Hướng Vãn, nhưng Hướng Vãn vẫn có thể phát hiện ra cô ta không thích mình từ ánh mắt. 

Ban đầu Hướng Vãn còn thắc mắc nguyên nhân, dù sao giữa cô và cô ta cũng chưa từng phát sinh mâu thuẫn gì. 

Có lần cô đọc được bài báo trên mạng, người này đánh người kia, hai bên vốn không có thù oán sâu xa, gần đây cũng không xảy ra xung đột gì, thậm chí trước khi chuyện xảy ra hai người căn bản chẳng quen biết gì nhau. Cuối cùng người đánh đưa ra lý do là…”tôi nhìn cô ta chướng mắt thì đánh thôi!”

Vì thế Hướng Vãn cũng không suy nghĩ chuyện này nữa, dù sao thế giới này rộng lớn như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, loại người nào cũng có cả.


Mặc dù tính tình của cô dễ nói chuyện, nhưng còn phải xem đối phương là ai. Cũng không tới mức biết rõ người ta không thích cô mà còn nể tình bạn học gì đó. Khi nghe Sử Lị Lệ đáp ứng bạn của cô ta, trong lòng Hướng Vãn đã theo bản năng cự tuyệt. 

Cô thu hồi tầm mắt, người đang không có khẩu vị ăn uống Sử Lị Lệ vừa lúc ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm vừa vặn nhìn thấy Hướng Vãn. 

Trăm triệu lần không nghĩ tới lại đụng phải cô ở chỗ này, cả người Sử Lị Lệ đột nhiên cứng đờ. Chờ đến khi cô nghĩ tới chuyện lối đi nhỏ như vậy, chắc chắn Hướng Vãn đã nghe hết những gì bọn họ vừa nói rồi, thẹn quá thành giận tới đỏ cả mặt. 

Cô cảm thấy Hướng Vãn đang thầm cười nhạo cô, nói không chừng lát nữa còn trực tiếp bước qua vạch mặt cô, nói quan hệ giữa hai người căn bản không có tình nghĩa gì cả, cô ta cũng sẽ không bán trà lá sen cho cô. 

Mà bạn bè của cô đang ngồi ở đây nhất định sẽ cảm thấy cô đang mạo xưng là trang hảo hán*, rõ ràng là chuyện bản thân mình làm không được mà còn có mặt mũi hứa hẹn. 

(*) – 打肿脸充胖子 = Đả thũng kiểm sung bàn tử: Để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình

Nói không chừng Hướng Vãn còn kể chuyện này cho bọn người Dương Điềm nghe. Dương Điềm vốn đã thích chĩa mũi nhọn vào cô, sau khi biết chuyện này nhất định sẽ gửi tin nhắn trong nhóm lớp, đến lúc đó cô sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người trong lớp chê cười!

Sử Lị Lệ càng nghĩ càng không thể chịu đựng được châm chọc như vậy, đột nhiên đứng lên. 

Có trời mới biết thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề gì quá to tát, Hướng Vãn không rảnh rỗi làm mấy chuyện như trong tưởng tượng của cô ta. Nếu cô ta không biết thẹn mà chủ động tới hỏi thì cùng lắm cô sẽ cự tuyệt cô ta một tiếng là được. 


“Cậu sao vậy?”

Cô ta đột ngột đứng lên có chút kinh động, bạn bè bên cạnh đều không hiểu vì sao. 

Hướng Vãn nghe thấy động tĩnh lại ngẩng đầu lên lần nữa, liền bắt gặp khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Sử Lị Lệ. 

“Ui! Kia giống như vị bạn học bán trà lá sen của Lị Lệ vậy!”. Một người bạn theo tầm mắt của Sử Lị Lệ nhìn qua, nhận ra Hướng Vãn. 

Cô cũng quá tha thiết muốn mua trà lá sen, biết rõ số wechat của Hướng Vãn đã quá tải không thêm bạn được nữa mà vẫn chưa từ bỏ ý định thao tác thêm rất nhiều lần, thậm chí cô còn nhớ rất rõ ảnh đại diện rất đặc biệt của đối phương. 

Lúc đó cô còn tưởng rằng ảnh đại diện phong cách hoạt họa cổ trang kia là hình trên mạng, hiện tại nhìn thấy người thật mới biết thì ra là chân dung hoạt họa của người ta. 

–Dịch: Autumnnolove–

Ảnh đại diện trước kia của Hướng Vãn cũng không phải hình này, là quà tặng của Trình Gia Hoan mà trước đó hai người kết bạn ở công viên. Không thể không nói Trình Gia Hoan rất có thiên phú ở lĩnh vực hội họa, cô ấy vẽ vừa đẹp vừa sinh động, Hướng Vãn rất thích, khen ngợi cô ấy không ngớt lời, cuối cùng còn đổi bức vẽ này thành ảnh đại diện. Đồng thời Hướng Vãn cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày đó cô muốn đến công viên tản bộ, may mắn vì Trình Gia Hoan đã dần dần thoát ra khỏi vực sâu. 

Chuyện của Trình Gia Hoan thì không đề cập đến nữa, cô bạn này sau khi nhận ra Hướng Vãn, hiểu lầm là Sử Lị Lệ nhìn thấy bạn học nên vui mừng đứng dậy, cô ấy ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đây là vị bạn học kia đúng không? Người thật quả là xinh đẹp giống như tranh vẽ, bây giờ cậu hỏi cô ấy thử giúp mình được không?”

Cô bạn cảm thấy hôm nay vận khí của cô ấy thật quá tốt, vậy mà trùng hợp gặp được bạn học của Sử Lị Lệ ở đây. Cô ấy nghĩ không chừng là có thể lập tức mua được trà lá sen liền vui vẻ ra mặt. 


Cô bạn thì vui vẻ nhưng sắc mặt của Sử Lị Lệ đều đã biến đen, đặc biệt là khi nghe thấy cô ấy khen Hướng Vãn xinh đẹp. 

Hướng Vãn chỉ ngẩng đầu lên bởi vì bản năng khi nghe được tiếng động lớn, trên mặt còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt vì ăn được thức ăn ngon. Nụ cười rơi vào trong mắt của Sử Lị Lệ, cô ta cảm thấy Hướng Vãn đang trào phúng cô ta. 

Sự Lị Lệ không muốn ngây ngốc thêm một giây nào ở chỗ này nữa, cô ta nhấc chân muốn chạy lấy người. Vừa bước được một bước đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người duỗi tay kéo luôn hai cô bạn đứng dậy. 

“Ai da! Lị Lệ này, cậu làm sao vậy?”

“Cơm còn chưa ăn xong mà? Cậu kéo bọn mình đi đâu vậy?”

Trong tiếng kêu kinh ngạc của hai cô bạn, Sử Lị Lệ không quan tâm mà kéo tay họ đi ra lối đi nhỏ giữa quán ăn. Suýt chút nữa thì va phải người phục vụ, trong anh ta hoảng sợ một phen, nghi ngờ các cô ấy muốn ăn quỵt, nhanh chóng chạy theo nhắc nhở: “Mấy cô gì ơi, làm phiền các cô thanh toán hóa đơn trước được không!”

Anh ta vừa kêu lên, khách ăn trong tiệm cũng sôi nổi tò mò ngẩng đầu nhìn qua. 

Tình huống này quá xấu hổ, mặt của hai cô bạn đều đỏ như gấc. Cô bạn đã nói sẽ mời khách lập tức móc di động ra quét mã tính tiền, sau đó cũng không màng đến Hướng Vãn còn ở trong tiệm nữa, nỗ lực nói ra một câu nhằm cứu vớt tự tôn của bản thân: “Thật xin lỗi, chúng tôi có việc gấp nên có chút nóng nảy.”

Nói xong cô ấy lập tức kéo Sử Lị Lệ ra khỏi tiệm, chờ đến lúc tìm được một góc hẻo lánh ở trung tâm thương mại mới thả tay cô ta ra, hỏi: “Cậu làm gì vậy Lị Lệ? Người ta còn tưởng đâu chúng ta muốn ăn quỵt đó, quá mất mặt luôn!”

Sử Lị Lệ nhếch môi, trong lòng đang nghĩ xem làm sao để có thể lừa gạt cho qua chuyện này. 

Nhưng mà một cô bạn khác dường như đã lờ mờ đoán ra gì đó, cô ấy không khỏi nhìn về phía Sử Lị Lệ thăm dò: “Sẽ không phải là…cậu với người bạn kia quan hệ không tốt chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.