Bạn đang đọc Tóc Mây Thêm Hương – Chương 18: Gan Thanh Mắt Sáng
Nghe cách nói này của nàng, Đinh thị lúc này mới phát hiện, lão bà tử Điền kia quả nhiên không đến cùng, nha đầu chết tiệt này lại có tâm cơ như vậy, đã sớm nghĩ đến việc dùng cách báo quan để nắm bắt Tô Hồng Mông.
Đúng lúc này, Tô Hồng Mông, người đang nắm quyền cân nhắc lợi hại, đập bàn mạnh một cái: “Đủ rồi! Không phải ngươi muốn cái cửa hàng sao? Hung hăng càn quấy! Động một chút lại nhắc tới nương của ngươi, cái nắp quan tài sắp bị ngươi đập cho nát vụn rồi…!Sau này ta sẽ bảo phòng thu chi mang khế nhà cho ngươi, nhưng từ đó về sau, ngươi không được cứ ba ngày đòi tiền tháng nữa! Tự mình đi kiếm tiền, cũng tự mình nuôi sống chính bản thân mình đi!”
Đinh Bội không ngờ Tô Hồng Mông không thèm thương lượng với bà ta mà cứ như vậy tùy tiện nói ra, không khỏi vội vàng nháy mắt với ông ta.
Nhưng Tô Hồng Mông lại cầm chung trà lên, căn bản không nhìn bà ta.
Trong lòng ông ta kỳ thật buồn bực nhất chính là Đinh thị, bà ta thật sự cho rằng ông ta không biết gã sai vặt kia là do ai chỉ thị hay sao?
Ông ta ba phải như thế, cũng là thay bà ta giữ gìn mặt mũi!
Tô gia cũng không phải tiểu môn tiểu hộ, tính kế một nữ nhi mù đáng giá như vậy sao? Nói cho cùng, Tô Lạc Vân cũng là nữ nhi của ông ta, ông ta đã đồng ý chia lợi tức, sao lại phải dùng một cách thức ác độc như vậy để ông ta đổi ý?
Kết quả Đinh thị không thèm thương lượng với ông ta, làm tiểu cô nãi nãi* phát bực, đột nhiên rước thêm phiền phức cho ông ta, nếu như thật sự làm loạn trên công đường…!mặt mũi ông ta sẽ bị ô nhục khắp kinh thành!
*Cô nãi nãi: bà cô
Đây đúng là ăn cơm no, không có việc gì làm!
Chẳng lẽ bà ta không biết tính tình của Tô Lạc Vân, một nha đầu bướng bỉnh, một khi đã hạ quyết tâm, chuyện gì cũng có thể đem đến vận xui rủi! Nàng nói sẽ đi cáo quan, tuyệt đối không phải chỉ hù dọa, Tô Hồng Mông ông ta muốn còn mặt mũi, quyết không thể để chuyện xấu trong nhà ra khỏi cửa lớn.
Mà khi Tô Lạc Vân hét lên lời nguyền rủa của Hồ thị, quả thực đã khiến Tô Hồng Mông nghe mà kinh hãi.
Trước mắt ông ta không khỏi nhớ tới lúc Hồ thị bệnh đến thoi thóp, vừa thổ huyết vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào ông ta, một ánh mắt khong cho phép ông ta bạc đãi hai nhi tử.
Sau khi cân nhắc hai điều, Tô Hồng Mông cảm thấy vẫn là cắt thịt dùng cửa hàng để đuổi tiểu tổ tông là có lời nhất.
Tô Lạc Vân biết nếu như phụ thân quay đầu thì sẽ bị Đinh thị bên gối thổi gió, e rằng sẽ đổi chủ ý, cho nên rèn sắt trước khi còn nóng, không chịu lập tức trở về, trực tiếp để phụ thân gọi người đổi khế nhà tới, đến công đường in dấu tay.
Mặt khác phu thân đem biển hành nghề ban đầu của hành quán đưa cho quán trưởng hành quán, bảo hắn giúp đổi danh tự thành Tô Lạc Vân, đăng ký vào sách.
Từ đây Tô Lạc Vân đã có thể ở kinh thành tự mở cửa hàng hương liệu.
Hương Thảo trúng độc, mặc dù không nặng, nhưng cũng cần bồi thường một khoản tiền, dùng thuốc bổ bồi dưỡng cơ thể.
Phần tiền này cũng hợp tình hợp lý, Tô Hồng Mông trầm mặt, trực tiếp đem năm lương bạc bị trộm cho Hương Thảo làm tiền bồi thường.
Tô Lạc Vân xem như kế hoạch toàn thắng, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn thấy thất vọng, vốn dĩ nàng muốn ngay trước mặt phụ thân, có thể xé xuống vẻ mặt dối trá của Đinh thị.
Nhưng bây giờ nàng mới biết, phụ thân kia tuy hồ đồ, nhưng trong lòng lại sáng suốt.
Có thể thấy nếu lòng người đã lệch, ắt sẽ không thấy đúng sai.
Kỳ thật Tô Lạc Vân cũng chưa từng nghĩ sẽ tới công đường.
Chủ của Tô gia là Tô Hồng Mông.
Nàng chỉ là nữ nhi chưa xuất giá, còn chưa chia nhà, nếu như Tô Hồng Mông lấy danh nghĩa chủ nhân của Thủ Vị Trai, chủ động yêu cầu rút bản án để giải quyết riêng, nàng cũng không có cách nào khác.
Coi như nếu nàng thật sự đến công đường thay mình và Hương Thảo kêu oan, phụ thân bị mất hết mặt mũi e rằng sẽ không còn chút tình cảm nào nữa.
Khi đó, nàng không còn tay vịn, phụ thân sẽ chỉ hận nàng vì đã tiết lộ việc xấu trong nhà ra ngoài.
Cho nên Tô Lạc Vân mặc dù trong lòng thất vọng, nhưng cũng chỉ ước đoán tình người của phụ thân, cố gắng vì mình và Hương Thảo đòi lại chút công đạo.
Tuy nhiên, Tô Hồng Mông đến cùng cũng là lão hồ ly làm ăn ở kinh thành nhiều năm, đối với tiểu hồ ly do mình sinh dưỡng, cũng nương tay.
Cái cửa hàng mà ông ta cho Tô Lạc Vân mặc dù ở một vị trí tốt ở phía Nam kinh thành, nhưng lại là cửa hàng từng bị cháy, còn chưa hoàn tất tu sửa, đã hoang phế được nửa năm.
Tô Hồng Mông chú trọng nhất đến phong thủy, lúc tìm thầy phong thủy xem, cảm thấy cửa hàng này không vượng ông ta, thế là liền treo cửa hàng đi bán.
Nhưng vì giá tiền bị thổi phồng, cộng thêm việc tu sửa sau khi cháy không được tỉ mỉ, có chút lụi bại, nên không một ai đến hỏi thăm.
Coi như đem cửa nàng này sung làm lợi tức cho nàng, Tô Hồng Mông cũng không tính là mất mát gì.
Phải biết loại cao mới kia hiện tai đã vang dội khắp kinh thành, lượng tiêu thụ như nước chảy về sau sẽ còn tăng cao.
Nếu như tính toán cẩn thận, vẫn là Tô Lạc Vân bị thua thiệt.
Cho dù coi như sau này Tô Lạc Vân biết được thủ đoạn của phụ thân mình, nhưng nàng cũng không quan tâm đến chuyện được mất trước mắt này.
Sự việc công thức bị trộm đã cho nàng một lời nhắc nhở – đương gia hiện tại của Thủ Vị Trai chính là Đinh Bội.
Nàng coi như đề phòng được năm đầu, nhưng cũng không thể lo được mười năm.
Đã là thế, không bằng nhân cơ hội này đại náo một trận, bắt đầu từ con số không, mở một cửa hàng của chính mình, cửa hàng có lụi bại cũng không sao, được vào danh sách hành quán mới là cấp thiết nhất.
Nàng chỉ có mảnh đất cằn mẫu thân để lại, không thể giàu có độc lập, chỉ có cách mở một nguồn, bắt đầu mua bán.
Về phần công thức bị trộm, cũng không quan trọng.
Nàng có thể điều phối ra Đạm Lê hương cao, thì có thể điều ra một hương tốt hơn.
Chỉ là chuyện này, cần phải có sự đồng ý của phụ thân, tránh chuyện một mình mở tiệm, khiến nàng phải gánh cái danh xấu ăn cây táo rào cây sung, bắt đầu từ con số không.
Hiện tại cửa hàng đã tới tay, mang ý nghĩ Tô Hồng Mông đã gật đầu.
Nàng cảm thấy mặt đã chạm tới gió.
Giống như Vĩnh Tĩnh sư thái đã từng nói, người nếu có mục tiêu, mỗi ngày thực sự phải chạy vội, đều không cảm thấy hối tiếc!
Về phần Đinh Bội bên kia, đợi sau khi Lạc Vân rời đi, ắt sẽ bị Tô Hồng Mông thẩm vấn.
Tô Hồng Mông đã nói rõ, nơi này không có ai, đừng dùng sự thiếu hiểu biết để chuốc lấy phiền phức, ông ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, không phải nhi tử ngu dại của nhà địa chủ, không chịu đựng được bị lừa gạt!
Đinh Bội nhào đến bên chân Tô Hồng Mông, chỉ khóc nói mình vô năng, không nhìn ra được dã tâm của Vương Tam.
Kỳ thật hắn ta sau khi trộm công thức, là đưa cho bà ta trước, bà ta nhờ tiểu nhị ở cửa hàng phối lại, quả thật rất thơm, thế là liền thưởng cho Vương Tam năm lượng bạc.
Kỳ thật về sau bà ta cũng biết công thức của Vương Tam lai lịch bất chính, chỉ cho rằng tiểu tử này vụиɠ ŧяộʍ mà chép được công thức, còn chuyện hắn ta hạ dược Hương Thảo, bà ta thật sự ngàn lần không biết!
Lại nói, bà ta làm như vậy cũng là một lòng vì Tô gia.
Nhớ ngày đó, trước khi bà ta ủy thác mình cho ông ta, không cầu danh phận, chỉ một lòng cảm thấy ông ta đối với mình còn tốt hơn cha mẹ ruột, qua nhiều năm như vậy, bà ta có từng làm chuyện nào có lỗi với lão gia chưa? Cho dù là bỏ tiền ra mua, cũng là nghĩ muốn Thủ Vị Trai kinh doanh khá hơn một chút, không có chút ích kỷ gì cả!
Bà ta chỉ là một phụ đạo nhân gia, sao mà nghĩ ra được mấy thứ môn đạo đó? Chỉ nghe thôi cũng cảm thấy dọa người.
Nếu lão gia cảm thấy bà ta vô năng, cùng lắm bà ta sẽ giao lại mọi việc, không quản mấy thứ này nữa.
Chuyện xưa cứ như thế được nhớ lại, trái tim Tô Hồng Mông cũng mềm nhũn.
Tô Hồng Mông cảm thấy mình hiểu rõ người bên gối này, loại hành động tính toán kinh người này, hoàn toàn không giống chuyện Đinh thị mảnh mai này có thể làm.
Lại nói công thức kia tóm lại không bị tiết lộ ra bên ngoài, sổ sách Đinh thị lấy ra cũng đẹp mắt, lợi tức so với trước đây nhiều gấp ba, đích thực là một lòng hướng về ông ta.
Cũng là Đinh thị giấu phải kẻ gian bên người, Vương Tam kia bị bắt gặp làm chuyện hồ đồ.
Hiện tại chuyện ồn ào như thế, kỳ thật đối với Thủ Vị Trai lại rất có lợi.
Tô Hồng Mông hết giận, chỉ lạnh lùng nói, lần sau chớ có tự quyết định như vật, một phụ đạo nhân gia, kiến thức thiển cận, khó tránh khỏi bị người khác lừa gạt, vẫn là cùng trượng phu bàn bạc mới ổn thỏa.
Đinh Bội mắt thấy ngữ khí của Tô Hồng Mông chậm dần, cũng chưa để ông tha đi thu lại cửa hàng của Lạc Vân, nhất thời uyển chuyển lừa dối, cùng nhau chui vào trong chăn.
Về phần Vương Tam kia, Tô Hồng Mông tuyệt đối không thể giữ hắn ta ở lại Tô gia, phân phó cho Đinh Bội tìm người môi giới, đưa hắn ta đi xa đến Tây Bắc chăn dê.
Nơi đó cơm còn ăn không nổi, công thức hương liệu của hắn ta không bằng ba lượng bánh bao, hắn tiết lộ ra ngoài cũng vô dụng!
Đinh thị miệng thì đáp ứng, nhưng phía sau xử lý Vương Tam thế nào, không ai biết.
Đinh Bội bị Tô Lạc Vân làm ầm ĩ một trận, mặc dù có chút giật mình, nhưng cũng không nguy hiểm.
Bây giờ bà ta quản cửa hàng, động vào trong sổ sách một chút, bản thân có thể tích trữ rất nhiều vốn riêng.
Lại thêm công thức bán chạy, bà ta tự nhiên cảm thấy những ngày này thật béo bở.
Đáng tiếc chưa được mấy ngày, Nhuận Tuyết hương cao kia của bà ta thế mà dần dần không bán được nữa.
Sai người đi nghe ngóng, mới biết trong kinh thành có nhiều người cũng mua nổi hương cao tương tự ở cửa hàng hương liệu đối diện.
Chỉ là tên đặt của bọn họ đều khác nhau, có chỗ gọi là Thấu Xương hương, có chỗ là Thấm Lê Say.
Không kể đến gọi là gì, lấy ra so sánh, đều giống nhau như đúc.
Đây rõ ràng là công thức của Thủ Vị Trai bị tiết lộ ra ngoài! Tô Hồng Mông tức đến đập vỡ ống thuốc lào, chất vấn Đinh Bội, Vương Tam kia rốt cuộc đang ở đâu.
Đinh Bội đã gϊếŧ Vương Tam rồi đưa đi xa, tuyệt đối sẽ không tiết lộ công thức ra ngoài.
Thế là Tô Hồng Mông lại tìm tới Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân cũng vô tội hỏi lại: “Chẳng lẽ phụ thân lại cảm thấy con có thể đem công thức chính mình vất vả nghiên cứu ra đưa cho nhà khác? Có lẽ là tiểu nhị của cửa hàng người không đáng tin, nếu không, phụ thân lần lượt thẩm vấn từng người một đi?”
Tô Hồng Mông bị chất vấn đến choáng váng, bộc phát cơn tức giận dãy dỗ vài câu, nhắc lại sẽ không đưa tiền tháng tới chỗ tỷ đệ bọn nàng, rồi phất tay bảo Lạc Vân rời đi.
Lúc Lạc Vân rời khỏi đại trạch Tô gia, thích ý thở phào một hơi – bởi vì công thức kia đích thật là nàng cố ý tiết lộ ra ngoài.
Đinh Bội muốn cầm công thức của nàng để kiếm chác? Nghĩ cũng thật hay!
Nếu là Lạc Vân trước đây, tuyệt đối nàng sẽ không làm như vậy.
Thế nhưng là người đang lớn, khó tránh khỏi cũng sẽ học chút thói xấu.
Qua cầu rút ván là kỹ năng độc nhất vô nhị của Tô gia, nàng học mãi, cuối cùng cũng học được ba phần công lực.
Bây giờ khắp kinh thành hương lê xông vào mũi, rốt cuộc không ai phải lo lắng cho ai.
Tuy nhiên, đến cả Quy Nhạn cũng lẩm bẩm về chuyện tỷ tỷ mình muốn mở cửa hàng.
Hắn cảm thầy tỷ tỷ vừa móc bạc tu sử viện tử rách nát, giờ lại có thêm một cái cửa hàng hoang phế nhiều ngày, phong thủy không tốt.
Cứ liên tục tiêu tiền như vậy, chỉ sợ cuộc sống sau này trải qua khó khăn.
Lạc Vân lại cười cười: “Yên tâm, tỷ tỷ coi như có đi xin cơm, cũng sẽ để cho Quy Nhạn có thịt.”
Quy Nhạn ngẩng đầu lên nói: “Tỷ tỷ, là đệ vô dụng.
Đợi ngày sau đệ học thành tài, tỷ tỷ muốn cái gì đệ cũng mua cho…”
Vừa nói như vậy, liền nghe thấy có người gõ cửa sân.
Là quý nhân ở ngõ lân cận – phủ Bắc Trấn Thế tử phái người đến đưa mấy hộp thuốc bổ.
Xem ra Thế tử gia đụng làm đả thương hàng xóm tốt bụng nên thấy rất là băn khoăn, cho nên lại sau người đưa thuốc bổ tới để điều dưỡng.
Có lẽ là tự biết thanh danh không tốt, sợ ảnh hưởng đến danh dự của cô nương, gã sai vặt đến tặng đồ kia luôn miệng nói Thế tử gia đối với Tô công tử mới quen đã thân, nghĩ đến công tử đang trong khoảng thời gian học hành chuẩn bị thi, cho nên đưa chút đồ bổ thân thể, hy vọng công tử không ghét bỏ.
Chỉ là những thứ thuốc bổ kia đều là thiên ma*, bột mật gấu đen, còn có dầu gỗ quyết.
*Thiên ma: một loài thực vật khá đặc biệt, không chứa chất diệp lục, toàn cây có màu vàng đỏ, thân cây giống như mũi tên vươn thẳng lên, lá nhỏ hình vảy cá.
Người có chút hiểu biết về dược lý thì rõ, những thứ này giúp trị đau đầu, thanh lọc gan và sáng mắt.
Không cần nói rõ, cũng có thể đoán được những vật này thật ra là đưa cho ai.
————HẾT CHƯƠNG 18————