Bạn đang đọc Tóc Mây Thêm Hương – Chương 17: Tượng Đất Sét
Đinh Bội thấy biểu lộ của Tô Hồng Mông khẽ biến, song bà ta không hề hoảng hốt, lấy phong thái của chủ mẫu nói với Lạc Vân: “Con là nữ nhi Tô gia, nếu có được công thức mới cũng không nên giữ nó cho riêng mình, coi như công thức bị tiết lộ, nhưng cũng xảy ra bên trong cửa hàng nhà mình, sao có thể giống như bị ăn trộm, đi chất vất phụ thân của con? Lại nói, con thường xuyên ở cửa hàng phối hương, có lẽ là sư phó trong lúc vô tình thấy được quá trình con phối nên học lén.
Dù gì cũng là mấy lão già trong cửa hàng, có người làm cho Tô gia từ đời tổ phụ của con, con cũng không thể để phụ thân con chạy đi tra hỏi, đắc tội với mấy lão già đó chứ?”
Tô Lạc Vân không nói gì, chỉ chờ phán xét của phụ thân.
Nhưng Tô Hồng Mông lại trầm mặc, tựa hồ đang nghĩ đến lợi hại liên quan đến bên trong.
Cửa hàng hương liệu cũng giống như hiệu ăn, kiêng kỵ nhất là đổi sư phó thạo nghề.
Tô Hồng Mông mặc dù chắc chắn bên trong có chút ẩn tình, nhưng lời Đinh thị nói không phải không có lý, nhà ông ta đại nghiệp lớn, có đôi lúc cũng sợ ném chuột vỡ bình, cần suy xét nhiều hơn…
Một lúc lâu sau, Lạc Vân mới nghe thấy Tô Hồng Mông nói: “Mẫu thân con nói cũng có lý.
Coi như bọn họ học lén công thức của con, nhưng cũng phải nghĩ về lâu về dài, dù sao công thức vẫn còn được giữ ở cửa hàng nhà mình, về sau ta sẽ từ từ đi thăm dò, đợi điều tra xong, xem xét lại xem sẽ xử trí như thế nào.
Đối với phản ứng của Tô Hồng Mông, Lạc Vân mặc dù trong lòng sớm đã đoán được, nhưng không thể không cảm thấy thất vọng.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đứng lên, hướng về phía phụ thân nói: “Người nói đúng, vì ủy khuất của con, không đáng đi đắc tội với mấy người sư phó thạo nghề…!Nhưng phụ thân, lúc trước người đã hứa sẽ chia lợi tức cho con, vậy nên tính thế nào đây?”
Không đợi Tô Hồng Mông nói, Đinh Bội nói trước: “Lúc trước phụ thân con và con đã định sẽ chia hai phần lời số hương mới được bán, số bán trước đó, ta sẽ để phòng thu chi kết toán cho con.
Nhưng hiện giờ Đạm Lê hương cao không còn bán nữa, sau này sao có thể chia tiền cho con? Như vậy đi, nếu con có thể chế được một loại hương mới mà bán chạy, ta sẽ thay phụ thân con làm chủ, chia cho con ba phần được không?”
Tô Lạc Vân thật sự cười lớn: “Nghe nói người xuất thân bần hàn, không đọc được mấy ngày sách, không biết lễ nghĩa trí tín của thánh nhân, thế mà tính toán lại còn tốt hơn cả phòng thu chi! Nếu người đã nghĩ kỹ, ta cũng không thể bụng dạ hẹp hòi, hai phần lời kia, ta không cần!”
Tô Lạc Vân cũng là sau này từ miệng của Điền ma ma mới biết, vị Đinh phu nhân này quen biết phụ thân hình như gặp rất nhiều khó khăn trắc trở.
Nghe nói tổ tiên của Đinh Bội từng là đại Nho nổi danh, gia thế giàu có.
Đáng tiếc đến thế hệ gia gia của Đinh Bội thì lao dốc.
Bà ta đã mất song thân từ trước, sống nhờ ở nhà thúc thúc, sau này gặp được Tô Hồng Mông, từ đó liền phụ thuộc vào ông ta.
Bởi vì mang thân phận tôn nữ mười tám đời của đại Nho nghèo túng, Tô Hồng Mông kim ốc tàng kiều*, trở thành một vở kịch trong đó tình lang cứu giúp một thiên kim xinh đẹp đang gặp nạn, khiến trời đất cảm động.
*Kim ốc tàng kiều: Trong một ngôi nhà đẹp, cất giấu một giai nhân.
Đinh Bội mặc dù chưa từng đọc sách, nhưng từ nhỏ đã có mắt nhìn người sắc sảo, biết lấy lòng người một cách hèn mọn, không đoan trang như Hồ thị, khiến Tô Hồng Mông cảm thấy mối duyên mình tự kết này so với ước hẹn từ trước của phụ mẫu tốt đẹp hơn nhiều.
Bà ta rất ghét xuất thân thấp hèn của mình, nhất là đoạn chuyện cũ của ngoại thất này, chưa từng kể với người khác.
Đinh Bội rõ ràng xuất thân của mình nhất, nghe Tô Lạc Vân ám chỉ bà ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ như thế, nhất thời sắc mặt rất khó coi.
Tô Hồng Mông lại chỉ chú ý tới nửa sau lời nói của Tô Lạc Vân, nữ nhi vậy mà không cần lợi tức, dĩ nhiên là chuyện tốt!
Hiện tại trong nhà tiều tiêu như nước, của hồi môn mà nha đầu Thải Tiên kia giống như xét nhà vậy, hận không thể đem toàn bộ Tô gia mang đi.
Nếu như chúng nữ nhi đều có thể hiểu chuyện, ông ta cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Không đợi Tô Hồng Mông thoải mãn cười lên, Tô Lạc Vân nói tiếp: “Tuy nhiên, con vẫn muốn mở một cửa hàng nhỏ để gϊếŧ thời gian.
Phụ thân đứng tên rất nhiều cửa hàng, con muốn cái cửa hàng lớn ở phía Nam kinh thành kia.
Phần lời kia sẽ chuyển thành tiền cho cửa hàng, phụ thân chuyển cửa hàng thành con đứng tên đi! Hơn nữa việc được vào danh sách nhập hương liệu, cũng cần phụ thân giúp con làm.”
Trong hai điều nàng muốn, kỳ thật thủ tục để được vào danh sách chuẩn nhập hương liệu là khó làm nhất!
Việc kinh doanh hương liệu ở kinh thành, phải ít sói thì mới có nhiều thịt.
Bất kì ai đến kinh muốn mở cửa hàng đều phải đến hành quán hương liệu, được chư vị long đầu gật đầu, mới có thể mở cửa hàng buôn bán.
Ngược lại, nếu tùy tiện đến, cũng sẽ bị ép buộc bị loại.
Đây cũng chính là nguyên do lúc trước Tô Lạc Vân rõ ràng có công thức nhưng lại không thể tự mình mở cửa hàng.
Đinh Bội cười lạnh nói: “Còn nói ta tính toán thật hay, ta xem con gảy bàn tính, hai phần lợi của con được bao nhiêu? Muốn mở một cửa hàng, còn muốn vào hành quán từ con số không, thật đúng là đòi hỏi quá đáng!”
Tô Lạc Vân cũng cười lạnh nói: “Muội muội thành hôn, núi vàng núi bạc đều muốn, ta chỉ muốn mở một cửa hàng để bồi thường, sao lại thành đòi hỏi rồi? Chẳng lẽ công thức của ta bỗng nhiên bị lòng dạ hiểm độc ăn trộm là trộm luôn sao? Nếu như cảm thấy ta là một nữ tử mù dễ khi dễ, vậy để khỏi quên, ta sẽ trực tiếp đến phủ doãn đánh trống! Phụ thân hãy thay một nữ tử mù không có nương làm chủ đi…”
Tô Hồng Mông nghe Lạc Vân nói như vậy, giận tím mặt: “Cút! Cả đám đều không tưởng nổi! Sao ta lại sinh ra một nữ nhi không thể bớt lo như ngươi như vậy! Vốn dĩ tưởng rằng hai năm này ngươi thay đổi rất nhiều, không ngờ lại mắc lại bệnh cũ, nếu là như thế, cút trở về quê đi!”
Nghe thấy Tô Hồng Mông giận quát lên, Hương Thảo bị dọa đến rụt cổ lại, nhưng Tô Lạc Vân vẫn lù lù bất động, ngồi đó cứng đò, gằn từng chữ: “Con vừa mới nói xong chuyện lợi tức nên kết toán thế nào, tiếp đến, con sẽ đòi công đạo cho nha hoàn của con!”
Nói đến đây, Tô Lạc Vân nói tiếp: “Hương Thảo trúng cỏ ô độc tính chưa tan, có lang trung chẩn bệnh cho nàng ta làm chứng! Phụ thân không biết, con từ thùng nước rửa chén ở hậu viện cửa hàng nhặt được một bao giấy thuốc, theo đến tiệm thuốc hỏi thăm.
Tiệm thuốc nói, cỏ ô trong một năm không bán được mấy phần, cho nên hắn nhớ rõ, thủ hạ của đại phụ nhân, gã sai vặt Vương Tam từng vào ngày đó mua ba tiền cỏ ô ở tiệm thuốc.
Xế chiều hôm đó, Hương Thảo ở cửa hàng ngủ mê không tỉnh.
Dược cỏ ô tính cực độc, không phải lang trung quen tay cũng không dám dùng, nhưng có người lại bỏ vào trong nước đường của nha hoàn con thứ này.
May mắn, lượng thuốc không lớn, nếu không Hương Thảo một mạng cũng chẳng còn hay sao? Chuyện liên quan đến mạng người, con nhất định phải đến công đường hỏi cho rõ ràng! Kẻ trộm chịu đánh gậy, cũng có thể khai ra vài lời nói thật! Đến lúc đó phụ thân lại đưa con về quê cũng không muộn!”
Tô Hồng Mông không biết còn có chuyện như vậy, nghe một mạch, mọi nghi ngờ chuyển lên người Đinh thị.
Đinh thị cũng là coi thường Tô Lạc Vân mắt mù, thật không nghĩ tới chuyện đã qua mấy ngày, vậy mà nàng còn có thể tra được tiệm thuốc đó.
Cũng là bà ta nhất thời chủ quan, không nên gọi gã sai vặt của mình đi mua thuốc…
Thầm nghĩ như vậy, Đinh thị khóc òa lên như lê hoa đái vũ: “Bọn hạ nhân làm cái gì, thϊếp biết thế nào? Trong viện mấy ngày nay báo có chuột, có lẽ Vương Tam mua thuốc để đầu độc mấy con chuột.
Nào ngờ Lạc Vân lại nói đến dọa người như vậy?”
Lạc Vân đã sớm ngờ tới bà ta sẽ biện bạch, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Bả chuột bình thường cũng chỉ có ba xu một gói.
Còn loại chiết xuất từ cỏ ô ba tiền mới bán.
Gã sai vặt của đại phu nhân hầu bao phú quý như thế, thuốc chết chuột còn phải chọn dược liệu quý giá vậy sao? Phụ thân, con chịu ủy khuất chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người phải tra rõ ràng viện tử của mình, nếu thật sự có ăn trộm, coi chừng ngày nào đó, trong nước trà của người cũng sẽ thêm chút cỏ ô đó!”
Một câu chốt hạ này, đánh trúng thẳng vào bảy tấc của phụ thân, sau khi Tô Hồng Mông nghe vậy sống lưng đều đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta giương mắt nhìn Đinh thị, trầm giọng nói: “Người đâu! Đưa Vương Tam trong viện của phu nhân đến đây!”
Vương Tam kia thoạt đầu không rõ nguyên do, sau khi nghe Tô Hồng Mông hỏi, lúc này mới cuống quýt nhìn về phía Đinh thị.
Đinh thị mới đầu bối rối một hồi, về sau nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt như thường, miệng hơi cười, nhưng trong mắt ẩn chưa kim quang nói: “Lão gia tra hỏi, ngươi cứ nói thẳng.
Ngươi lúc nào cũng chạy đến cửa hàng, nếu có cấu kết với người nào, tự mình giao dịch, cũng không phải tội lớn gì, cứ dựa trên sự thật mà nói là được! Thấy ngươi thường ngày nhanh nhẹn, ta và lão gia cũng sẽ tử tế với ngươi…”
Vương Tam kia cũng linh hoạt, nghe lời này như được khai sáng, nói như giã tỏi: “Tiểu nhân nghe lão gia từng nói công thức kia hiếm có, nên nổi lên tâm tham tài, nhìn thấy Hương Thảo kia lấy ra công thức, liền nghĩ nếu có thể chép một phần, có thể bán được giá cao.
Cho nên ngày hôm sau đó làm chút cỏ ô, muốn khiến Hương Thảo ngủ một lúc, tiểu nhân cũng chỉ là xem công thức mà thôi, không dám hại người đâu!”
Tô Hồng Mông đen mặt hỏi: “Vậy ngươi đem công thức bán cho người nào?”
Vương Tam lại liếc mắt nhìn Đinh thị một chút, cắn răng nói: “Bán cho sư phó…!của cửa hàng, hắn thấy công thức này hay, cũng không hỏi về nguồn gốc nhiều, cho tiểu nhân năm lượng bạc để mua…”
Đúng lúc này, đã có người tìm thấy dưới giường Vương Tam có năm lượng bạc ròng, xem ra lời hắn ta nói không giả.
Có vẻ ngay lúc hắn ta gặp Hương Thảo, đã nhất thời nổi ý.
Thế nhưng là Hương Thảo mắt sắc, nhỏ giọng nói với Tô Lạc Vân: “Đại cô nương, lão mụ tử bên người Đinh thị không thấy, không phải là đến cửa hàng để thông báo cho sư phó rồi chứ?”
Tô Lạc Vân nghe vậy chỉ cười lạnh: Trước kia nàng cảm thấy kế mẫu quen xúi giục trước mặt phụ thân, cũng chỉ là mấy chuyện cỏn con ở hậu trạch.
Nhưng chuyện Hương Thảo bị trúng độc đã khiến cho nàng nhận ra, chính mình đã xem nhẹ tâm cơ ác độc của kế mẫu – nữ nhân này tựa hồ không có gì là không dám làm.
Đinh thị bây giờ cũng coi là trong lòng có chủ ý, bình tĩnh lại, mở miệng nói với Vương Tam đang quỳ dưới đất: “Tô phủ chúng ta không chứa nổi người có tâm tư bẩn thỉu như ngươi! Nhưng dù sau những gì ngươi phạm phải, nhiều lắm là xem như ăn trộm trong nhà, đã giao lại số bạc đã ăn trộm, cũng không gây tổn thất gì cho cửa hàng, đưa đến quan phủ cùng lắm là bị đánh mười hèo, quay lại cấm túc ba đến năm ngày!”
Nói xong, bà ta lại nói với Tô Hồng Mông: “Chỉ là lão gia…!Hắn ta đã có công thức, nếu đưa quan, phải chịu đánh mấy gậy, về sau lỡ như ôm hận tiết lộ ra ngoài cho nhà người khác…!Vậy nhà chúng ta coi như thật sự chịu tổn thất! Chuyện này, cần phải bàn bạc kĩ hơn…”
Tô Hồng Mông liếc nhìn Đinh Bội một chút, định nói gì đó, nhưng lại cố nhịn xuống, đen mặt không nói.
Vương Tam nghe vậy, lập tức ngầm hiểu, lấy đầu đập đất nói: “Lão gia phu nhân đối xử không tệ với tiểu nhân, chỉ cần chịu tha cho tiểu nhân lần này, dù có đưa tiểu nhân đi gặp quan, tiểu nhân thề với trời, tuyệt đối không tiết lộ công thức ra ngoài, nếu không sẽ bị Trời đánh năm đạo thiên lôi!”
Tô gia là thương gia, không phải nhà Vương phủ Hầu phủ mà động một tí là ngang nhiên đánh chết hạ nhân trong nhà.
Gặp phải người hầu không nghe lời, nhiều lắm là tìm một người môi giới bán đi, nếu ngậm miệng gϊếŧ người, người nhà của gã sai vặt mà báo quan, coi như Tô Hồng Mông dù có công sai như cái hạt vừng lớn, cũng sẽ bị kiện.
Đinh Bội liệu định Tô Hồng Mông không muốn tiết lộ công thức ra ngoài nên mới nói như vậy, khiến Tô Hồng Mông cảm thấy ngại xử lý chuyện này.
Về phần Vương Tam, hắn ta là thân thích phương xa của nhà mẹ đẻ bà ta, sau này bà ta sẽ đền bù rồi đuổi hắn đi.
Quả nhiên, sau khi Tô Hồng Mông trừng mắt mắng chửi Vương Tam, chỉ trầm mặt sai người đưa gã sai vặt trói lại trước cửa kho củi, không vội vàng xử lý.
Cuối cùng, ông ta thở dài một hơi, nói với Tô Lạc Vân: “Gia lớn nghiệp lớn, khó tránh khỏi có con chuột lớn chui tường.
Hắn cũng đã nói là mình nảy sinh lòng tham, cũng không liên quan gì đến mẫu thân con.
Như vậy đi.
Tiền hàng tháng về sau của con, ta cho con thêm chút.
Công thức kia may mắn không bị nhà khác mua được.
Ta sẽ trách phạt thật nặng Vương Tam, còn có sư phó hồ đồ giống như…!Khục, đều là việc xấu trong cửa hàng nhà mình, chớ có phô trương khắp nơi!”
Xem ra Tô Hồng Mông coi như đã giải quyết xong chân tướng sự tình, không muốn truy cứu đến cùng, không nói tới sẽ bồi thường Hương Thảo, còn chuyện cho Lạc Vân mở cửa hàng mới, cũng chỉ ba phải.
Tô Lạc Vân không đợi phụ thân nói xong, đột nhiên đập bàn một cái: “Tượng đất sét cũng có ba phần là đất, hương cao của ta tăng thêm một vị bột trân châu là liền thành một sản phẩm mới để bán? Nha hoàn của ta bị bỏ độc dược, cũng lại giả vờ coi như không biết! Có người không cần mặt mũi đến mức này, sao ta lại phải thay Tô gia giữ mặt mũi? Cái gì mà việc xấu trong nhà chớ để xấu bên ngoài? Ta không tốt, cũng đừng mong ta tốt! Dù sao thì trước khi đến đây, ta đã viết đơn kiện, tính cả vật chứng trong tay Điền ma ma, bà ấy hiện giờ đang dẫn theo tiểu nhị của tiệm thuốc cùng với lang trung chẩn bệnh cho Hương Thảo, nhân chứng vật chứng đều đang đứng chờ tại cửa nha môn đủ cả! Nếu không đưa cho ta một lời giải thích, chốc nữa bà ấy sẽ ở trước cửa nha môn đánh trống kêu oan! Nương, người trên trời có linh thiêng mà nhìn xem! Người nỡ để những kẻ này khinh nhục nữ nhi của người, đổ máu chết không yên…”
Lúc nói lời này, cặp mắt mất đi tiêu cự của nàng trừng thẳng về phía Tô Hồng Mông.
Nhìn thấy trái tim Tô Hồng Mông run lên! Nữ nhi này của ông ta, nếu như đã tức lên, vẫn thật sự sẽ không quan tâm…
————-HẾT CHƯƠNG 17————-