Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 64


Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 64


 64.

Chương 64.
Sau khi cơm nước xong, Sở Thao đặt đũa sang một bên, thuận tay lấy tờ giấy ăn, lau đi vài hạt cơm không cẩn thận rớt ra trên mặt bàn.

Cậu có thói quen dọn dẹp sạch sẽ chỗ ngồi.
Giang Thiệp lại gọi thêm hai ly nước bo bo để giải ngấy.
Nước bo bo màu trắng ngà, phía dưới còn có thêm một lớp bo bo vừa mềm vừa no đủ, uống không quá ngọt nhưng lại rất ngon miệng, còn mang theo hương thơm mềm mại.
Sở Thao cúi đầu, cắm ống hút, hút một ngụm lớn, hương vị thơm ngọt tràn ngập khoang miệng, cậu nâng đôi mắt lên nhìn Giang Thiệp.
“Chốc lát nữa tôi phải về nhà, ra ngoài lâu sợ mẹ tôi hoài nghi.”
Tay Giang Thiệp đang cầm ống hút đảo quanh ly nước, nghe vậy thì khựng lại, y nhìn vào mắt Sở Thao, nói trắng ra:
“Tôi không muốn cậu về.”
Đây là bình thường, ai yêu đương lại không muốn cả ngày ở bên nhau.

Thậm chí y còn mong muốn sống chung với Sở Thao ngay lập tức, mỗi sáng vừa mở mắt ra hay mỗi tối khi nhắm mắt lại có Sở Thao ở bên người.
Y chưa bao giờ thích một người đến như vậy, y hận không thể lưu lại dấu vết trên người người ấy, hận không thể chiếm cậu cho riêng mình, chỉ một cái hôn thật sự không thể thỏa mãn, y vẫn còn nhớ như in bộ dạng mê mang động tình của Sở Thao khi hãm sâu vào nụ hôn ấy.
Mắt Sở Thao rũ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miệng cốc, cậu không nhanh không chậm nói:
“Trừ khi ….!trừ khi tôi nói với mẹ tôi rằng muốn ở lại trường tự học.”
Bà Tống cũng biết rất nhiều học sinh thích tới trường tự học vào cuối tuần.

Lần trước khi sắp thi bà Tống còn khuyên cậu và anh cậu cũng đi để cảm thụ bầu không khí học tập.
Nhưng thói quen không phải dễ dàng thay đổi như vậy, Sở Thao và Sở Tinh Ninh chỉ nói để xem xét, nhưng vẫn chưa quyết định đi.
Bà Tống cũng không ép, cuối cùng chuyện đó liền thôi.

“Vậy nói với mẹ cậu, cậu tự học ở trường đi, chốc lát nữa tôi mang cậu đi tới trung tâm CS chơi.”
“Tôi không quen nói dối.”
Sở Thao thở dài, cắn môi, ánh mắt có chút cố chấp phảng phất như đang tự phân cao thấp với bản thân mình.
Giang Thiệp cảm thấy mình thích Sở Thao tới mức không còn là chính mình nữa rồi, y ho nhẹ một tiếng:
“Nếu tôi dạy cậu nói dối, có phải không tốt lắm đúng không?”
Sở Thao nhìn y chằm chằm, khóe môi hơi hơi nhếch lên, cậu khẽ cười:
“Ai còn cần cậu dạy.”
Bí mật và lời nói dối giống như quả cầu tuyết lăn trên nền tuyết, vĩnh viễn chỉ lớn dần lên, vô luận cậu ước thúc mình như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần gia đình cậu không cho phép quan hệ của cậu và Giang Thiệp, thì cậu chỉ có thể giấu giếm.
Chỉ có giấu ít hay giấu nhiều mà thôi.
Sở Thao cũng không làm ra vẻ, nếu nhất định vì Giang Thiệp mà có lỗi với mẹ, thì cậu cũng không quá để bụng.

Sở Thao dựng một ngón tay đặt lên môi ý bảo Giang Thiệp không lên tiếng.

Sau đó cậu lấy di động, gọi điện về nhà.
Người nhận điện thoại là Sở Tinh Ninh.
“Alo,…..!Thao Thao à?”
Sở Thao hít sâu một hơi, dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Anh à, anh nói với mẹ rằng em ở trường tự học nhé, em về trễ một chút.”
Sở Tinh Ninh có chút kinh ngạc, lập tức hỏi:
“Em ở trường tự học sao? Sáng sớm em ra cửa vì tới trường tự học?”
Nói thật, Sở Tinh Ninh không tin vào lý do đó, anh hiểu Sở Thao, nếu là đi tự học thật thì trước khi ra cửa Sở Thao sẽ hỏi anh một câu.
Sở Thao cũng không tính che giấu Sở Tinh Ninh, cậu chỉ cần một cái cớ mà thôi:
“Đúng vậy, hiện tại em đang ăn cơm ở quán ăn gần trường, một lát nữa em đi, anh nói cho mẹ một tiếng nhé.”

Sở Tinh Ninh trầm mặc một lát rồi cười nói:
“Được, đừng “học” quá sức nhé, về sớm một chút.”
Vốn dĩ anh cũng không có lý do gì để điều tra bí mật của Sở Thao cả, vì rốt cuộc mối quan hệ của chính anh và anh bạn nhỏ cũng không thể nói với người trong nhà.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sở Tinh Ninh lê dép tới phòng bếp, nói với bà Tống:
“Mẹ ơi, Thao Thao đi tới trường tự học rồi, về trễ một chút nhé.”
Bà Tống sửng sốt hỏi:
“Nó có mang theo sách vở không?”
Sở Tinh Ninh tùy tiện nói:
“Ở trường có sách vở, bài tập mà, chúng con làm sao có thể đem hết tài liệu về nhà được.”
“Vậy thì được, bảo nó học đi, chỉ cần thành tích có thể lên thì làm như thế nào cũng được.”
Bà Tống lấy thớt gỗ ra, bắt đầu thái ớt xanh.

Hiện tại bà đã biết, Sở Thao đang trong thời kỳ phản nghịch, không thể quản nhiều, hay gây sức ép chỉ cần những khó chịu trong lòng được phát tiết ra ngoài thì thành tích có thể vững bước tăng lên.
Sở Tinh Ninh do dự một chút lại hỏi:
“Hôm nay mẹ không đi spa với dì Đường hay sao?”
Bà Tống và bà Đường cũng đi đăng ký thẻ spa một năm, luôn đúng lịch 2 tuần cùng đi 1 lần.

Bà Tống giơ dao lên, băm một cái vào thớt gỗ, lạnh lùng căm giận nói:
“Không đi! Về sau mẹ sẽ đi vào thời gian khác với bà ta!”
Bà Tống còn chưa giảng hòa với bà Đường, trong lúc này bà Đường đã gửi cho bà không ít tin nhắn, lại gọi vài cú điện thoại, nhưng bà Tống không trả lời bất cứ một tin tức nào, nói vậy thì bà Đường cũng đã nhận rõ quyết tâm tuyệt giao của bà Tống.
Sở Thao buông di động xuống nói:
“Được rồi.”

Hai người tính tiền rồi ra khỏi cửa hàng.
Giang Thiệp rất tự nhiên giang cánh tay phải ra ôm lấy eo Sở Thao, kéo cậu gần về phía mình.
Sở Thao cúi đầu, thấy cánh tay Giang Thiệp thì bất đắc dĩ nói:
“Đang ở bên ngoài đó, Giang thiếu gia, xin cậu chú ý một chút được không.”
Giang Thiệp cong môi cười, ngang ngược càng ôm chặt lấy Sở Thao hơn, mặc kệ hiện giờ bọn họ có trên con đường tập nập người qua lại hay không, y thấp giọng nói:
“Chúng ta có phải đã giải khóa nhiệm vụ hôn môi rồi đúng không? Về sau tôi muốn hôn cậu lúc nào cũng được đúng không?”
Mí mắt Sở Thao run rẩy, ánh mắt sáng ngời tựa như chứa đựng một tia nắng:
“Cho nên?”
Hầu kết của Giang Thiệp nhẹ lăn, ánh mắt y như cố định trên đôi môi đỏ hồng của cậu:
“Đương nhiên là muốn ở trên bục giảng, trên chỗ ngồi, trong căn phòng nhỏ, ở giữa sân trường, còn trạm phát thanh hôn cậu một lần, đặc biệt là trên bục trước sân trường, nơi toàn trường có thể thấy, mà hiệu trưởng, các thầy cô giáo đứng bên cạnh…..”
“Giang Thiệp!” Sở Thao tức giận trừng y một cái, cậu dùng lực đẩy y ra.
Những việc điên cuồng như vậy, có đặt dao trên cổ cậu, cậu cũng không làm.

Giang Thiệp hơi lảo đảo một chút, y cười móc lấy ngón tay của cậu:
“Nói đùa thôi, tôi nào bỏ được để người khác nhìn thấy bộ dạng run rẩy của cậu khi bị hôn, người khác còn không thèm đến điên rồi hay sao.”
Sở Thao rút tay mình về, cậu dùng bàn tay che mặt Giang Thiệp lại, vô biểu tình nói:
“Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao.”
Giang Thiệp nhìn xuyên thấy qua khe hở ngón tay cậu, chớp chớp mắt, lông mi của y quét qua đốt ngón tay của cậu, thật ngứa.
“Cậu có biết tôi thèm cậu đến điên rồi không?”
“Cậu ….!không cứu được rồi.”
Sở Thao rút tay về, âm thầm xoa xoa nơi mà hàng lông mi của Giang Thiệp quét qua.
Thật ra ở tuổi này đối với nam sinh ai mà không muốn mấy thứ kia, nhưng cậu phải đứng đắn lại, nếu cậu cũng mặc kệ thì chỉ sợ hai người bọn họ sẽ chết trên giường mất.
Muốn tới trung tâm CS có thể bắt xe bus trước của trường học.
Sở Thao và Giang Thiệp cùng đi tới trạm xe, nhưng có lẽ vì lời nói trêu đùa vừa rồi của Giang Thiệp mà khi trên con đường qua trường Sở Thao đánh giá khắp nơi.
Cậu nhìn về phía sân thể dục, rồi về phía bục sân khấu trước sân, còn nhìn về phía trạm phát thanh mà cậu đã ngây người gần 2 năm ở đấy, trong đầu cậu tê dại khi tự động suy diễn lại ảo tưởng của Giang Thiệp, sau đó cậu cảm thấy lồng ngực nóng lên….
Thẳng cho đến khi ánh mắt cậu lướt qua mái nhà của khu nhà chính.
Khu nhà chính của trường có thể lên tới tầng cao nhất, nơi đó có một hành lang an toàn nối thẳng tới sân thượng, nhưng bình thường thì chỉ là nơi để đồ đạc như bàn ghế cũ nát hay dụng cụ vệ sinh, bởi vì bên trên quá nhiều bụi bặm, gió cũng lớn cho nên hầu như đám học sinh sẽ không lên đây chơi.

Nhưng Sở Thao lại thấy một người.
Mặc đồng phục đứng ở bên cạnh sân thượng, phảng phất như chỉ cần một cơn gió cũng có thể kéo người đó xuống dưới.

Người này đứng đó không nhúc nhích.
Sở Thao cảm thấy đầu óc tê dại, cậu đứng sững lại tại chỗ.

Giang Thiệp không rõ nguyên nhân, chỉ nhìn theo ánh mắt cậu:
“Tại sao lại…..”
“Người kia muốn nhảy lầu!”
Sở Thao phục hồi lại tinh thần, chạy nhanh về phía cổng trường.

Lập tức Giang Thiệp cũng đuổi theo.
Cuối tuần, cửa trường đóng lại, chỉ có học sinh năm 3 kiểm tra qua thẻ học sinh qua mới được vào.
Sở Thao tới cửa bảo vệ, đột nhiên gõ cửa làm cho chú bảo vệ ở bên trong không có kiên nhẫn nói:
“Là học sinh năm 3 à, không phải ….”
“Có người muốn nhảy lầu, ở trên mái dãy nhà chính!”
Sở Thao nhanh chóng kêu lên.
Chú bảo vệ vừa nghe vậy ngẩng đầu lên tức khắc ông sợ tới mức hồn vía lên mây, nếu trong giờ trực của ông mà để xảy ra chuyện thì chắc chắn ông sẽ bị thôi việc mất.
Vì thế ông cất bước chạy về phía dãy nhà chính.
Giang Thiệp kêu lên:
“Mẹ, không biết cho chúng ta đi vào hay sao.”
Lập tức Sở Thao muốn trèo tường, Giang Thiệp túm chặt lấy cậu:
“Bảo vệ đi rồi, cậu không cần quan tâm nữa.”
Sở Thao lắc đầu, biểu tình nghiêm túc nói:
“Dường như tôi có quen biết người này.”
———————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.